Dương Hoàng hậu nhíu mày, Nhạc Thiên Tuyết thật sự cứu được Ngọc Nam Phong sao?
Cho dù là thế đi chăng nữa, Hoàng hậu nàng cũng không thể bỏ qua dễ dàng được!
"Nhạc Thiên Tuyết tuy rằng cứu sống Tứ hoàng tử, nhưng Nhạc Hòa vẫn là mưu sát Tứ hoàng tử, chứng cứ xác thực! Bắt Nhạc Thiên Tuyết lại! Truyền lệnh của bổn cung, nhốt hết những người liên quan trong Nhạc gia lại, chờ đợi xử lý!" Dương Hoàng hậu lạnh lùng nói.
Nhạc Thiên Tuyết quay đầu nhìn Dương hoàng hậu, cái Hoàng hậu này cũng thật là phiền phức, suốt ngày chỉ biết nhắm vào phủ tướng quân nhà nàng!
Ngọc Cô Hàn không nghĩ tới sự tình sẽ chuyển biến như vậy, Nhạc Thiên Tuyết đã cứu Ngọc Nam Phong, nhưng kết cục lại vẫn phải chịu chết.
Hắn vội vàng nói: "Mẫu hậu, Hiền phi nương nương cùng Chiến Vương gia đã đáp ứng rồi, Thiên Tuyết một khi cứu được tứ đệ, tội danh mưu sát sẽ không truy cứu nữa."
Hiền phi khẽ cắn răng, hôm nay nàng xem ra đã nhìn rõ bộ mặt thật của Dương Thanh Hoàng hậu, muốn con trai nàng chết ư, nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ.
Nàng lập tức đứng lên nói: "Hoàng hậu, thần thiếp đúng là đã đáp ứng với Nhạc Thiên Tuyết rồi, chuyện này không cần truy cứu nữa."
Đối với Dương hoàng hậu mà nói, bây giờ chính là một cơ hội tốt, căn bản sẽ không thể bỏ qua.
Hoàng hậu ung dung đáp: "Mưu sát Tứ hoàng tử, chính là việc hệ trọng của đất nước, há có thể để cho một mình phi tử như ngươi định đoạt? Hoàng thượng vi hành chưa về, lời nói của bổn cung hiện giờ là có uy lực nhất."
Hiền phi mím môi, không nghĩ tới lúc này nàng lại bị Dương hoàng hậu chèn ép như vậy.
Ngọc Cô Hàn nhíu mày, hắn là Thái Tử, hơn nữa trong thời gian Hoàng thượng vi hành, đã giao lại cho hắn phụ trách quản lí tù nhân, thế nào bây giờ lại do Hoàng hậu định đoạt?
"Mẫu hậu, nhi thần mới là người Phụ Hoàng giao việc phụ trách giam giữ tù nhân." Ngọc Cô Hàn nói.
Dương Hoàng hậu đã có chuẩn bị rồi mới đến, đương nhiên sẽ không để cho Ngọc Cô Hàn phá hỏng.
"Thái Tử, quyết định của bổn cung không sai, Thái tử điện hạ cũng nên theo lẽ mà làm việc công minh, không thể thiên vị như vậy. Hiện tại rõ ràng là Nhạc Hòa mưu sát Tứ hoàng tử, chuyện này mọi người đều đã chứng kiến, không thể nào biện minh, cả những người Nhạc gia có can hệ đều phải bị bắt đi, cho dù Nhạc Thiên Tuyết cứu sống Tứ hoàng tử thì cũng không thể lấy công chuộc tội!" Dương Hoàng hậu nói năng từng câu từng chữ hùng hồn, khiến người khác không sao phản bác được, "Cho dù Chiến Vương gia có ở đây, bổn cung cũng sẽ nói như vậy."
Ngọc Cô Hàn cau mày, hắn vốn là Thái Tử mà vào lúc này đến một chút quyền lực cũng đều không có!
Thế mà Nhạc Thiên Tuyết lại không hề có một chút căng thẳng nào, nàng bình thản như không nói: "Hoàng hậu nương nương xuất cung đến Hành cung Thái tử, tại sao lại không nói với Đại Lý tự một câu? Tội mưu sát Hoàng tử này, những lúc Hoàng thượng đang ở ngoài, chỉ có hắn mới là người có quyền điều tra rồi định tội, từ lúc Thiên Long khai triều đã định ra quy củ này. Lẽ nào Hoàng hậu nương nương lại cho mình là Đại Lý tự? Hoặc coi mình đã trở thành Hoàng thượng rồi?"
Lúc trước nàng bị vu oan hạ độc Chiến Liên Thành, đã kìm nén cục tức trong bụng rồi.
Dương gia tự tung tự tác, một tay che trời, tự nghĩ mình muốn làm gì thì làm được sao?
Lúc trước chỉ là chuyện của mình nàng, nàng có thể không tính đến, nhưng lúc này đây Dương hoàng hậu muốn đem tất cả mọi người trong phủ tướng quân nhốt lại, thử hỏi cục tức này nàng nuốt trôi kiểu gì?!
Sắc mặt Dương Hoàng hậu dần trở nên trắng nhợt, Nhạc Thiên Tuyết nói không sai, nàng căn bản là muốn tự mình giải quyết.
Dương hoàng hậu nghĩ thầm, lần trước là nàng cố ý vu oan cho Nhạc Thiên Tuyết, sợ Đại Lý tự làm hỏng chuyện, nhưng lần này có rất nhiều người đã tận mắt chứng kiến Nhạc Hòa một kiếm đâm thẳng vào ngực Ngọc Nam Phong, cho dù Nhạc Thiên Tuyết có chống đối thế nào đi nữa, cũng đừng mong thoát khỏi kết cục bị khám nhà diệt tộc!
Nàng cười lạnh một tiếng: "Tốt, bổn cung sẽ dựa theo quy củ, để Đại Lý tự điều tra vụ án này!"
"Ôi thật náo nhiệt a! Bản tướng không đến muộn chứ?" Bên ngoài vọng lên tiếng người nói, tiếp sau đó mới từ từ đi vào.
Nhạc Thiên Tuyết vừa nhìn, đây không phải là thừa tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử vương triều, Phó Kiêu sao?
Tả thừa tướng này vốn trước đó chỉ biết chơi bời lêu lổng, tự nhiên đùng một cái lại bị Hoàng thượng phong làm Tả thừa tướng, dẫn tới chấn động khắp vương triều!
Phó Kiêu hôm nay đến đây, không biết là muốn giúp đỡ hay là thêm dầu vào lửa đây?
"Tả thừa tướng sao lại tới đây?" Dương Hoàng hậu nghi ngờ hỏi.
"Thần chỉ là theo Đại Lý tự tới đây, ông ta biết được Tứ hoàng tử bị mưu sát liền đến điều tra, muốn xem thử Tứ hoàng tử đã tỉnh chưa để hỏi Hoàng tử rốt cuộc là chuyện gì xảy ra." Phó Kiêu nói xong, Đại Lý tự cũng vừa vặn bước vào.
Đại Lý tự không dưới quyền của bất kì thừa tướng nào trung cung, chỉ trực tiếp nghe lệnh từ Hoàng thượng, thị vệ của Đại Lý tự quần áo đỏ thẫm chỉnh tề, cũng chỉ nghe lệnh của mỗi Đại Lý tự.
Đại Lý tự có thể nói là ngang hàng với các thừa tướng, hơn nữa bình thường cũng là hạng người công chính nghiêm minh bậc nhất.
Dương Hoàng hậu có chút đắc ý, Đại Lý tự điều tra nghiêm minh, Nhạc gia lần này khẳng định là chết không có chỗ chôn.
"Tứ hoàng tử đã tỉnh chưa?" Đại Lý tự khanh hỏi.
Lý Thái y nhìn thấy tình hình có vẻ căng thẳng, nói chuyện tự nhiên cũng có chút run rẩy: "Tứ hoàng tử còn chưa tỉnh lại..."
Thế nhưng Nhạc Thiên Tuyết nhanh trí liền tiến lên trước, lấy ra một cái ngân châm, nói: "Tỉnh rồi."
Dứt lời, nàng liền một châm đâm vào huyệt đạo trên người Tứ hoàng tử.
Đại Lý tự khanh nheo mắt nhìn, Nhạc Thiên Tuyết này quả thật là có chút thông minh a.
Ngay lúc này, Ngọc Nam Phong khẽ phát ra một tiếng ưm, quả nhiên là đã tỉnh rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...