Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

Nguyên Thiên Tứ vẫn không thể xuống giường. Cái này nhìn thấy Nhạc Thiên Tuyết đến. Một mực trừng mắt nàng.

Nhạc Thiên Tuyết ngược lại là không sao cả. liền cầm tay bắt mạch cho Nguyên Thiên Tứ.

Hết thảy hoàn hảo. Hơn nữa tiến độ để khỏi hẳn cũng khả quan.

Thấy nàng không nói lời nào. Nguyên Thiên Tứ rút cuộc nhịn không được. Nói ra: "Cai người này không có lương tâm. Nhìn thấy ta cũng không có nói câu nào."

Nhạc Thiên Tuyết nhàn nhạt nói ra: "Thế ngươi muốn ta nói gì. Thực xin lỗi. Thật xin lỗi. Kỳ thật cái này đều không cần nói đi. Dù sao ánh mắt của ngươi đã trừng chết ta."

Nguyên Thiên Tứ hừ một tiếng. Hắn ngồi dậy. Nhạc Thiên Tuyết vẫn tương đối hảo tâm. Cho hắn cái đệm để dựa vào.

"Cũng bởi vì ngươi. Ta thiếu chút nữa mất cái mạng nhỏ này của ta." Nguyên Thiên Tứ nhớ lại đủ loại."Ai nha. Ta thật sự là không dám lưu lại ở kinh thành rồi. Ta phải nhanh đi về Dược Vương Cốc."

Nhạc Thiên Tuyết cũng là không có giữ lại. Nói: "Vậy cũng tốt. Ngươi liền sớm đi trở về thôi."

Nguyên Thiên Tứ thấy nàng một bộ dạng bất vi sở động. Liền hé mắt."Ngươi có theo ta trở về hay không. Ở dược vương cốc dược liệu gì cũng có."

Đối với cái này. Nhạc Thiên Tuyết luôn luôn đều rất động tâm. Bất quá nàng hiện nay sao có thể đi được.

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu."Ta nếu là đi theo ngươi. Sợ là chúng ta hai người đều không đi được Dược Vương Cốc. Ngươi hay vẫn là đi một mình thôi. Ta ở kinh thành còn có chuyện phải xử lý đây."

Nguyên Thiên Tứ nghĩ lại tới trước đó lần thứ nhất. Cái kia thật đúng là như vậy. có Nhạc Thiên Tuyết đi về đó đặc biệt nguy hiểm hơn rất nhiều.

Lúc này. Có nha hoàn đưa đến. Nhạc Thiên Tuyết chính là bưng đến. Lại để cho Nguyên Thiên Tứ ăn vào.

Nguyên Thiên Tứ cũng bất động. Căn bản là không nghĩ tới muốn chính mình bưng chén canh.

Nhạc Thiên Tuyết nói: "Ngươi chẳng qua là ngực bị thương mà thôi. Hiện tại tay chân đều co quắt rồi hả."

Nguyên Thiên Tứ hừ một tiếng: "Hiện tại ta bởi vì ngươi bị thương. Chẳng lẽ ngươi thuốc cũng không muốn cho ta uống."


"Nam nhân sĩ diện hão cái gì." Nhạc Thiên Tuyết bĩu môi. Tuy rằng nói như thế. Nhưng mà nàng cũng là động thủ. Đút thuốc cho Nguyên Thiên Tứ.

Nguyên Thiên Tứ trong nội tâm vui thích. Xem ra chính mình một lần bị thương này cũng là chuyện tốt. Rõ ràng lại để cho Nhạc Thiên Tuyết cho mình uống thuốc.

Nhạc Thiên Tuyết thần sắc nhàn nhạt đấy. Không có một chút ôn nhu. Nguyên Thiên Tứ thấy nàng mặt lạnh băng. Cũng là lầm bầm nói: "Ngươi làm sao lại mặt lại lạnh băng như vậy. Ngươi như vậy. Ta thế nhưng là uống không được, "

Nàng mím môi. Lúc này mới nói: "Thiên Tứ. Kỳ thật trong nội tâm của ta thật là muốn nói xin lỗi đấy. Không thể tưởng được lúc này đây làm phiền hà ngươi."

Nguyên Thiên Tứ ngược lại là không sao cả đảo tròn con mắt. Nói: "Cái này là cái gì đây. Tuy rằng hiện tại bị Chiến Liên Thành đả thương ta. Đối với chúng ta cần phải ngẫm lại. Chiến Liên Thành trong xương có độc. Mạng không giữ được quá vài năm nữa. Đến lúc đó hắn mất mạng mà ta vẫn còn sống khá tốt đấy."

Nhạc Thiên Tuyết cũng chính là cười cười. Bất quá sau đó nàng cũng là có chút điểm phiền muộn. Đúng vậy. Chiến Liên Thành coi như cũng là đoản mệnh rồi.

Nguyên Thiên Tứ thấy nàng nở nụ cười. Sau đó lại hỏi: “Khanh Khanh. Ngươi muốn xử trí như thế nào."

"Khanh Khanh." Nhạc Thiên Tuyết suy nghĩ một chút."Tay chân nàng chân như vậy. Chỉ sợ cần nghỉ tĩnh dưỡng nửa năm. Ta còn có thể xử trí như thế nào."

Nguyên Thiên Tứ nhíu mày. Nói: "Khanh khanh là người của Chiến Liên Thành . Ngươi thì cứ như vậy buông tha nàng."

"Là người của hắn. Không bỏ qua. Khanh Khanh đích thật là thuộc hạ của Chiến Liên Thành. Bất quá lúc trước Chiến Liên Thành cũng không muốn cứu nàng. Ta nghĩ Khanh Khanh chính mình cũng sẽ có điểm giác ngộ. Hơn nữa Chiến Liên Thành là người vô tình. Nhưng ta thì không phải. Nếu như ta cứu được Khanh Khanh. Nàng lại không có tổn hại ta. Ta tại sao phải đối với nàng ra tay." Nhạc Thiên Tuyết nói."Ta cùng với hắn không giống nhau."

Nguyên Thiên Tứ lúc này cũng là gật đầu công nhận."Cái này xác thực. Chiến Liên Thành là người không đáng tin. Hiện tại khen ngược rồi. Ngươi có thể đứng dậy tỉnh ngộ. Coi như là hắn về sau có quỳ xuống cầu xin ngươi. Ngươi cũng đừng tha thứ cho hắn."

Nhạc Thiên Tuyết không khỏi bật cười. Nói: "Hắn mới không phải người như vậy. Nếu Chiến Liên Thành quỳ xuống. thì mặt trời chắc mọc ở đằng tây rồi."

Cái gì đến thì đến. Nguyên Thiên Tứ chính là than nhẹ một tiếng. Dù sao lúc này đây hai người bọn họ vì giúp đỡ ân Tô Tô. Cũng là hi sinh rất lớn.

Nguyên Thiên Tứ nói ra thoáng một chút về Khanh Khanh. Cho nên Nhạc Thiên Tuyết cũng là đi nhìn Khanh Khanh một chút. Thấy Khanh Khanh khôi phục tình huống rất là bình thường. Nàng cũng là để lại nhiều đan dược cùng thuốc mỡ.

Bất quá Khanh Khanh quả nhiên là tưởng rằng Nhạc Thiên Tuyết bán rẻ Chiến Liên Thành. Cũng không muốn tiếp nhận các thứ mà Nhạc Thiên Tuyết đưa tới.


Cho nên cũng bởi như thế. Khanh Khanh khôi phục mới bị chậm như vậy.

"Nhạc Thiên Tuyết. Chiến Vương gia đối với ngươi tốt như vậy. Không thể tưởng được ngươi vậy mà bán đứng chiến Vương gia. Loại nữ nhân như ngươi..."

Một bên Thanh Dương nghe thấy như thế không thể nghe nổi nữa. Hắn đã không cho Khanh Khanh nói."Im ngay. Ngươi có tư cách gì mắng đại tiểu thư. Mạng của ngươi cũng là đại tiểu thư cứu trở về đến đây."

Khanh Khanh cười lạnh liên tục."Cứu ta thì thế nào. Lúc này đây chiến Vương gia hao tổn binh quyền. Ta liền cũng định lấy cái chết tạ tội rồi. Ai bảo nàng đến cứu ta. ."

Nhạc Thiên Tuyết sững sờ. Nàng đã quên. Mọi người đi theo Chiến Liên Thành đều trung thành đến tận tâm. Kiên quyết sẽ không tham sống sợ chết.

Nàng liền hít một tiếng."Lấy cái chết tạ tội cái này có cái gì là hữu dụng. Chẳng bằng chờ mình khỏi hắn về sau lại giúp đỡ Chiến Liên Thành a."

Khanh Khanh không thể động. Chính là trừng nàng."Ngươi muốn sao liền hiện tại giết ta. Bằng không thì. Về sau ta nhất định sẽ đến giết ngươi."

"Ngươi cái người này ..." Thanh Dương cũng là á khẩu không trả lời được rồi. Không thể tưởng được Chiến Liên Thành lại đào tạo ra được những người như thế.

Nhạc Thiên Tuyết ngược lại là không sao cả. Nói: "Cái kia tùy ngươi thích. Nhưng ngươi bộ dạng như vậy. Thì nửa năm nữa cũng không có đứng dậy nổi đâu."

Khanh Khanh có chút tức giận. Nhưng mà theo lời Nhạc Thiên Tuyết thì đó lại là sự thật.

Tiếp theo Nhạc Thiên Tuyết cũng là chẳng muốn quản Khanh Khanh nữa rồi. Người là nàng cứu được. Có thể sau này trôi qua thế nào. Đó cũng là cùng nàng không quan hệ.

Đã thấy ngày đại điển chọn phi chuẩn bị tới. Nhạc Thiên Tuyết cũng là có chút điểm sốt ruột.

Hoàng Đế sợ nàng không đủ sinh đẹp. Phái người mang nhiều quần áo và trang phục đến cho nàng.

Sau khi Dương hoàng hậu biết được. Lại là tức giận một hồi. Lúc này ai nấy đều thấy được. Lão Hoàng Đế là cố ý thiên vị Nhạc Thiên Tuyết.


Bất quá hoàng tử chọn phi đều là coi trọng trưởng ấu. Vậy khẳng định chính là Ngọc Cô Hàn được lựa chọn đầu tiên. Ngọc Cô Hàn mặc dù là có chút nhu nhược. Nhưng hắn là con trai trưởng. Hắn vô luận là phạm sai lầm gì. Lão Hoàng Đế cũng sẽ không nghiêm trị.

Hiện nay. Dương hoàng hậu cũng là buồn bực. Nàng cũng có một người con trai. Đều muốn lật đổ Ngọc Cô Hàn nhưng lại không dễ dàng như vậy.

Ngọc Hàn Phi liền đưa ra một ý kiến quan trọng. Nói ra: "Mẫu hậu. Cậu nhất định là ủng hộ nhi thần đấy. Nếu là có thể lôi kéo thêm một đại thần có quyền thế. Như vậy là đủ rồi."

Dương hoàng hậu suy nghĩ một chút. Nói: "Mộc Vương cùng Trang vương đều là lão hồ ly. Hiện tại ai cũng không ủng hộ. Chiến Vương là một ng]ời thọt thì càng không cần phải nói. Bổn cung nhìn hắn là muốn tự lập Hoàng rồi. Kiêu ngạo như vậy. Đây cũng là không trông cậy được vào đấy."

Ngọc Hàn Phi miệng đã nói: "Còn có một người."

Dương hoàng hậu không thể tưởng được. Nhìn xem Ngọc Hàn Phi. Hỏi: "Là ai."

Bất quá Dương hoàng hậu cũng chính là dừng lại một chút. Chính là suy nghĩ một chút.

Nàng cau mày nói: "Ngươi nói là Nhạc tướng quân. Không bỏ qua. Hắn là có binh quyền trong tay. Nhưng mà cái người kia ai cũng không liên thủ. Nếu như ngươi muốn mượn ngày đại điển chọn nữ nhi của hắn. Vậy ngươi trước đó phải qua trước cửa thái tử một cái (ý là phải được chọn trước). Bổn cung nhìn bộ dáng kia của hắn. Thế nhưng là nhất định sẽ chọn Nhạc Thiên Tuyết đấy. Đến lúc đó ngươi cũng là toi công bận rộn một cuộc."

Ngọc Hàn Phi tự nhiên là biết rõ. Hơn nữa Nhạc Thiên Tuyết cũng khó đối phó. Đều muốn đem Nhạc Thiên Tuyết bắt lại đưa đếvậy phải dùng mưu kế rồi.

Huống chi. Lão Hoàng Đế còn vô cùng ưa thích Nhạc Thiên Tuyết. Lúc này đây nếu như là chọn đã đến Nhạc Thiên Tuyết. Vậy đối với chính mình rất có lợi. Cho nên. Nhạc Thiên Tuyết hắn là nhất định phải có được rồi.

Hắn liền mỉm cười."Cái này cần phải nhờ mẫu hậu hỗ trợ mới được."

Dương hoàng hậu mặc dù là không thích Nhạc Thiên Tuyết lắm. Nhưng bây giờ cũng là không có biện pháp. Hết thảy mọi việc phải vì tiền đồ của Ngọc Hàn Phi là hàng đầu.

Nàng hỏi: "Ngươi có chủ ý gì."

Ngọc Hàn Phi nói: "Tự nhiên là có ý kiến hay rồi. Mẫu hậu chỉ cần tuyên nàng tiến cung là được."

Dương hoàng hậu không biết Ngọc Hàn Phi trong đầu chứa mưu kế gì. Bất quá trông thấy Ngọc Hàn Phi một bộ dáng tràn đầy tin tưởng. Nàng cũng liền không nghi ngờ gì.

Cách ngày đại điển chọn phi hai ngày. Nhạc Thiên Tuyết đầu đang bề bộn suy nghĩ. Nhưng lúc này hoàng hậu lại gọi nàng tiến cung.

Dương hoàng hậu bảo mình vào cung chắc chắn là không có chuyện gì tốt. Nhạc Thiên Tuyết cũng là thói quen. Chỉ có điều người ta cũng là Hoàng Hậu. Không thể không đi.

Nhạc tướng quân hai ngày này đều đi quân doanh phía tây núi. Nàng như có chuyện gì. Cái kia cũng chỉ có dựa vào chính mình mà thôi.


Bất quá Nhạc Thiên Tuyết cũng không có để trong lòng. Chính là tiến cung.

Dương hoàng hậu mặc cung trang. Dung mạo tôn quý. Bất quá khuôn mặt bên trong ngược lại là lộ ra một cỗ lệ khí.(không thích)

Lúc này đây nàng đối với Nhạc Thiên Tuyết lại không có bất kỳ châm chọ hay sỉa xói. Còn để cho Trương ma ma dâng trà và bánh.

"Thiên Tuyết. Bổn cung biết rõ Hoàng Thượng đã ban thưởng cho ngươi không ít thứ đồ tốt. Nhưng Bổn cung cũng là chuẩn bị nhiều đồ vật phẩm và trang sức cho ngươi. Thứ này ngươi không phải sợ nhiều. Ngày đại điển chọn phi mi không cần phải giả trang." Dương hoàng hậu khoát tay. Liền để cho Trương ma ma đem đồ trang sức đưa lên.

Nhạc Thiên Tuyết nhìn thoáng qua. Chính là nói ra: "Cảm ơn Hoàng hậu nương nương."

Cái này vô duyên vô cớ tặng đồ. Tất nhiên là có chuyện gì rồi.

Quả nhiên. Khi nàng định uống một ngụm trà. Chính là phát hiện nước trà có chút cổ quái.

Tuy rằng mùi rất nhẹ. Bị mùi vị của trà che lấp. Nhưng nàng vẫn có thể phát hiện.

Dương hoàng hậu cùng Ngọc Hàn Phi cũng không biết nàng là quỷ y cô nương. Rõ ràng dùng tới thủ đoạn như vậy. Đó cũng thật là buồn cười đấy.

Nhạc Thiên Tuyết liền để ly trà xuống. Liền giả bộ như rất ưa thích nhìn xem những đồ trang sức kia. Nói: "Cái này thật là đẹp mắt. Hoàng hậu nương nương. Thần nữ có thể hiện tại đeo thử có được không."

Dương hoàng hậu trong mắt hiện lên vẻ khinh bỉ. Con bé này còn chưa bái kiến tạ ơn. Thậm chí ngay cả những vật này cũng để mắt tới. Hơn nữa đây là Phượng Hoàng điện. Lại có thể như thế không có cấp bậc lễ nghĩa.

Bất quá mặc dù là trong nội tâm tất cả đều là ghét bỏ. Dương hoàng hậu đều không có biểu hiện ra bên ngoài. Liền cười nói: "Tốt. Ngươi đến xem. Đem tấm gương mang đến đây."

Lúc này. Nhạc Thiên Tuyết lộ vẻ đang nhìn những cây trâm kia. Căn bản bộ dạng cũng không phiền chán .

Mà trốn ở một bên Ngọc Hàn Phi đã sớm không kiên nhẫn đợi được nữa. Nhạc Thiên Tuyết như thế nào còn không uống.

Nhạc Thiên Tuyết liền là cố ý kéo dài thời gian. Dùng cái này lừa gạt nàng. Cái này cũng không dễ dàng như vậy đâu.

Ai biết Nhạc Thiên Tuyết cái này còn không có ý định nói chuyện. Bên ngoài chính là có một người vội vã chạy vào. Cái này không nói hai lời chính là đem Nhạc Thiên Tuyết dời đi. Làm hại Nhạc Thiên Tuyết các cây trâm trong đều cầm không chắc đều rơi trên mặt đất.

"Thiên Tuyết. Ngươi không ăn cái gì chứ. ." Người đến là Ngọc nam phong. Hiện nay. Hắn rất khẩn trương hỏi Nhạc Thiên Tuyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui