"Buồn cười, hồ ly trong thiên hạ nhiều như vậy, ngươi liền khẳng định hồ ly kia là của chưởng môn các ngươi, mà không phải thiếu cung chủ của chúng ta nuôi sao?" Dịch Thanh cũng không cam chịu yếu thế.
"Ngươi..." Mộc Hương muốn xông lên trước nhưng bị Thanh Đại kéo trở lại.
"Sư tỷ, các nàng đã có chuẩn bị từ sớm.
Chúng ta như vậy cũng không có kết quả, đi về trước đi." Thanh Đại cũng không nhìn thấu trong hồ lô của Lăng Giáng Hồng muốn làm cái gì, Sở Phi đang ở đâu?
Mộc Hương nhịn xuống cơn tức, nhỏ không nhịn sẽ loạn thành lớn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Xem ra là chúng ta xông vào lầm nơi, thật sự có lỗi, ngày khác Mộc Hương nhất định sẽ tự mình đến đây giải thích với Lăng cung chủ."
Dịch Thanh thấy mục đích đã đạt được, cũng không làm khó nữa: "Xin cứ tự nhiên, chúng ta không tiễn."
Thanh Đại quay đầu nhìn thoáng qua Dịch Thanh, sau đó đi theo Mộc Hương rời khỏi phân bộ của Minh Phượng cung.
"Rốt cuộc là thế nào đây?" Thanh Đại vừa đi vừa hỏi.
"Lăng Giáng Hồng muốn loại bỏ quan hệ của mình và Thập Tam, vốn người biết quan hệ của các nàng không nhiều.
Lúc Thập Tam làm chưởng môn, Lăng Giáng Hồng cũng chỉ là âm thầm ủng hộ.
Trừ bỏ bọn người Xích Tiễn, những người khác cũng không biết chỗ dựa sau lưng Thập Tam là cả Minh Phượng cung.
Hiện tại ả muốn Thập Tam tiến vào Bạch Hổ Bang thì cần tiêu trừ nghi ngờ của Bạch Hổ Bang, muốn tẩy bỏ sạch sẽ quan hệ của các nàng." Mộc Hương thở dài, "Nhưng ta không biết ả ta rốt cuộc sẽ làm như thế nào, Lăng Giáng Hồng giống như Thương Trưng Vũ, đều là người cay nghiệt thiếu tình cảm.
Lấy việc đấu nhau khi trước mà nói, Lưu Anh Đường cũng sẽ không không rõ việc này.
Ta đoán các nàng đã đem Thập Tam mang về Bạch Hổ Bang, vấn đề là làm như thế nào, trong quá trình này, Lăng Giáng Hồng sẽ làm những gì đây?"
"Hiện tại chúng ta không có lựa chọn khác, chỉ có thể điều tra từ Bạch Hổ Bang." Thanh Đại cau chặt mày.
Lăng Giáng Hồng làm việc rất ngoan tuyệt, nhưng mà đối với Sở Phi, nàng làm sao hạ thủ được đây.
Khi Sở Phi tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở một gian phòng thập phần xa lạ, một nha hoàn đang ngồi bên giường ngủ gà ngủ gật, nàng cũng không nhận ra là ai.
Nàng giật giật bàn tay, nhưng phát hiện cả người đau nhức vô cùng, hiển nhiên là vì tạng phủ đã bị nội lực làm bị thương nặng.
Hỗn loạn trí nhớ trào trực vọt vào trong đầu nàng.
Vừa rồi nàng còn ở trong phòng của Lăng Giáng Hồng, hai người thân mật tựa vào nhau, đột nhiên Lăng Giáng Hồng hôn nàng, tiếp theo đó đút cho nàng ăn một viên thuốc gì đó, nhất thời nàng không phản ứng được nên nuốt xuống.
Sau đó liền hôn mê...!Sau khi tỉnh lại thì đã phát hiện mình ở trong này.
"Tiểu thư...!Tiểu thư người tỉnh rồi, ta đi nói cho bang chủ." Nha hoàn kia lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.
Sở Phi vươn tay, muốn giữ người kia lại, bất đắc dĩ bản thân bị trọng thương, lực nâng tay lên cũng không có.
Muốn nói chuyện nhưng trong cổ họng bị nghẹn lại, không thể phát ra âm thanh, nàng bị làm sao vậy? Lăng Giáng Hồng đâu? Nơi này là chỗ nào?
"Tỉnh rồi sao? Có nói cái gì không?"
"Còn không có, tổn thương nặng như vậy, sợ là bây giờ không thể nói được..."
...!
Thanh âm đứt quảng truyền đến, đầu Sở Phi lại đau, muốn ngủ, nhưng không biết nếu mình ngủ thì cần bao lâu mới tỉnh lại được.
Trong lòng nàng có rất nhiều nghi vấn, cố chấp chống mí mắt lên chờ người ở phía ngoài đi vào.
Đầu tiên ấn vào mi mắt chính là gương mặt tuấn dật, Sở Phi nhận ra hắn là ngoại công của mình, Lưu Anh Đường.
"Thập Tam, cuối cùng con cũng tỉnh." Lưu Anh Đường tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại giận dữ nói, "Lăng Giáng Hồng nha đầu kia cùng mẹ nàng giống nhau, 'tâm ngoan thủ lạt'*, tổn thương con nặng như vậy, nếu trị liệu chậm một chút thôi, chỉ sợ ta sẽ không còn được gặp lại con rồi."
* thủ đoạn ngoan độc
Sở Phi thất thần, là Lăng Giáng Hồng tổn thương nàng? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
"Thập Tam, con ở đây an tâm dưỡng thương.
Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Lăng Giáng Hồng.
Thù này nếu Lưu Anh Đường ta không báo, làm sao còn làm được bang chủ Bạch Hổ Bang đây." Lưu Anh Đường vừa an ủi Sở Phi, vừa tỉ mỉ thay nàng kéo mền chỉnh tề.
Nhìn mặt Sở Phi, ngắm nàng thật kỹ lưỡng, khóe mắt lại ướt át, thì thào lẩm bẩm: "Giống...!Thật sự là quá giống, khó trách Lăng Giáng Hồng nói, không cần bằng chứng gì, nếu ta gặp được là có thể khẳng định con chính là nữ nhi của Thụ Doanh."
Sở Phi nhìn Lưu Anh Đường, nhất thời nỗi lòng rối như tơ vò.
Lần đầu gặp mặt là bởi vì hắn làm Lăng Giáng Hồng bị thương, nhất thời mình liều lĩnh hạ thủ tàn nhẫn đối địch với hắn, không nghĩ tới lần sau gặp mặt, người này đã trở thành ngoại công của mình.
Muốn đưa tay chạm vào Lưu Anh Đường, lại quên bản thân không nhúc nhích được, tựa hồ nhớ lại sau khi bị Lăng Giáng Hồng bẻ gảy xương.
"Con đừng lộn xộn.
Đại phu nói thương thế của con ít nhất phải hơn một tháng mới có thể xuống giường đi lại.
Chính con cũng là thầy thuốc, tình huống thân thể của mình hẳn là rõ ràng hơn ta." Lưu Anh Đường đè tay Sở Phi lại, quay đầu nói với nha hoàn bên người, "Đem thuốc đã nấu xong bưng tới đây, uy tiểu thư uống hết.
Còn có, phái người đi tìm đệ tử Quỷ Y môn của Thập Tam, nói cho các nàng biết Thập Tam ở chỗ của ta."
"Dạ, bang chủ." Nha hoàn lên tiếng, vội vàng rời đi.
Sở Phi trời sanh tính tình tùy ý, thấy hiện tại mình không thể làm được chuyện gì, cho dù trong lòng có một đống nghi vấn cũng vô pháp giải trừ, lập tức quyết định không phiền não nghĩ tới việc này, nhắm hai mắt lại chuyên tâm vận công chữa thương.
Tứ hải của nàng bị phong bế lại, cũng bởi vì hiện tại bị nội thương mà đả thông một bộ phận kinh mạch.
Nội công của Quỷ Y môn yêu cầu vô vi, vô ngã, vô tâm.
Sở Phi hiện tại không để ý chuyện gì, một lòng vận chuyển chân khí trong thân thể của mình, chữa trị kinh mạch bị hao tổn, đối với nàng mà nói là chuyện làm ít mà công to.
Nếu tiếp tục như vậy không tới một tháng, nàng đã có thể xuống giường đi lại được.
Đến nỗi kỳ độc trong cơ thể, luôn khi có khi không, so với Lăng Giáng Hồng còn không nắm lấy được, Sở Phi tính toán tạm thời mặc kệ nó.
Sinh tử có số, nếu thật là Lăng Giáng Hồng làm bị thương nàng, cũng hoặc là nàng chết, mới có thể để cho Lăng Giáng Hồng an tâm.
Há lại biết tâm tính như vậy, đang tu tập nội công của Quỷ Y môn, một lần nữa đắp nặn lại kinh mạch bị hao tổn, thì ra dung lượng sẽ bị mở rộng, nói cách khác, nếu vận khí Sở Phi tốt, rất có thể sau khi thương thế tốt lên, nội lực chẳng những có thể khôi phục, còn có thể càng lợi hại rất nhiều so với ban đầu.
《Nội Kinh 》 nói: bách bệnh phụ thuộc vào khí.
Giận thì khí thượng, hỉ thì khí chậm, bi thì hết giận, hàn thì khí bại, cảnh thì khí tiết, phiền thì khí hao tổn, tư thì chán nản.
Chuyện này trong Quỷ môn hạ cũng nói: người lấy khí làm chính...!Âm dương sở dĩ lên xuống, lục phủ ngũ tạng sở dĩ cùng phối hợp, khí này cũng vậy.
Thịnh thì tốt, suy thì hư, thuận thì bình, nghịch thì bệnh, khí của người là vậy.
Một năm trước, tứ hải của Sở Phi bị phong lại, bên trong tích tụ đại lượng chân khí.
Lần này sau khi kinh mạch bị tổn hại, chân khí bốn phía ở trong người tán loạn, nàng vận công tự hành điều dưỡng, khai thông những chân khí này.
Cơ thể người bẩm sinh có khí, tức giận thì phát khí dài, bình ổn thì khí ôn hòa, nhưng cũng vì bách bệnh gây nên.
Sở Phi bị Lăng Giáng Hồng dùng nội lực gây thương tích, nếu nàng tức giận thì càng tổn hại thân thể.
Có thể, một là vì nàng không hận Lăng Giáng Hồng, hai là vì nàng từ nhỏ tu luyện võ công của Quỷ Y môn, tu dưỡng phi thường tốt, hơn nữa tâm pháp chữa thương của Quỷ Y môn vốn là hòa vào một nhịp với tâm tình, ở phương diện này Sở Phi rất có thiên phú.
Vả lại trời sanh nàng tính tình đạm bạc, không quan tâm cừu hận thế gia.
Thế nên, công lực của nàng mới có thể tiến triển cực nhanh.
Thành quả như vậy, mọi người đều không tưởng tượng được.
Lưu Anh Đường thấy hai mắt Sở Phi nhắm nghiền, nghĩ rằng Sở Phi mệt mỏi, phân phó nha hoàn đem thuốc để một bên, chờ Sở Phi tỉnh lại mới hâm nóng lên cho Sở Phi uống, sau đó ly khai khỏi phòng.
Lưu Anh Đường mới ra cửa liền đụng phải một người: "Bang chủ, tiểu thư nàng không sao chứ?"
"Không có việc gì.
Bất quá còn phải tịnh dưỡng, muốn hoàn toàn khôi phục cũng cần một thời gian rất dài."
"Bang chủ, đây sẽ không phải là quỷ kế của Lăng Giáng Hồng sao? Người bên trong kia, thật là cháu ngoại của ngài sao?" Người nói chuyện này là phó bang chủ Bạch Hổ Bang, Võ Kiệt.
Việc bên ngoài của Lưu Anh Đường rất nhiều, cho nên để hắn làm phó bang chủ Bạch Hổ Bang cũng tuyệt đối đúng, cùng một loại người với Lưu Anh Đường, quả thực là bộ dạng phong lưu phóng khoáng.
"Nàng nhất định là ngoại tôn nữ của ta.
Nếu nàng thật sự là người của Lăng Giáng Hồng, thì sẽ không bị ả ta tổn thương thành như vậy mới giao cho ta." Lưu Anh Đường bất mãn nhìn thoáng qua Võ Kiệt, "Hình dáng của nàng cùng Thụ Doanh chính là một cái khuôn mẫu khắc ra.
Sau này ai tiếp tục hoài nghi thân phận của nàng, dựa theo bang quy xử trí."
"Nhưng mà, nàng cùng Lăng Giáng Hồng là một phía, lai lịch quỷ dị như vậy, lần trước cũng đánh nhau với ngài, chẳng lẽ ngài không sợ đây là khổ nhục kế của Lăng Giáng Hồng sao? Coi như thực sự là cháu gái ruột của ngài, cũng chưa chắc trong lòng sẽ hướng về ngài mà." Võ Kiệt có chút lo lắng nói.
"Ta biết ngươi băn khoăn cái gì, nhưng ánh mắt của nhi đồng này rất giống ánh mắt của Thụ Doanh năm đó, ta tin tưởng nàng.
Dựa theo lời Lăng Giáng Hồng, ngay từ đầu nàng cũng không biết thân thế của mình.
Coi như là thật sự là như vậy, cũng không có ai bị người tổn thương thành như vậy vẫn sẽ che chở cho người tổn thương mình.
Trừ phi nàng là một kẻ ngu..." Ánh mắt Lưu Anh Đường bỗng nhiên nổi lên âm tàn, "Rất tốt...Lăng Giáng Hồng ngươi tính kế đến trên đầu lão phu."
Từ lúc lời đồn đãi bắt đầu, Lăng Giáng Hồng đã lén đi tìm Lưu Anh Đường, lấy ba thành thủy vận ở Tiên Giang làm trao đổi, đem Sở Phi trả lại cho hắn.
Lúc ấy hắn còn không tin, đến mấy ngày trước đây ả phái người dẫn hắn đi gặp Sở Phi, khi đó Sở Phi mới vừa bị Lăng Giáng Hồng hạ độc, hôn mê bất tỉnh.
Lăng Giáng Hồng dùng ánh mắt lãnh mạc vốn dĩ của nàng nhìn Lưu Anh Đường: "Ba thành, không coi là nhiều, ít nhất ta còn để lại bốn thành cho các ngươi."
"Lăng Giáng Hồng, ngươi không nên mơ mộng hão huyền..." Lưu Anh Đường tức giận không nhẹ, ba thành thuỷ vận ở Tiên Giang, nếu vậy không phải bị nàng nắm giữ một bộ phận kinh tế ở Tiên Giang sao? Tứ đại bang phái ở nơi này, Hưng Hải bang là một bang dưới trướng Bạch Hổ Bang, cho nên bảy thành thuỷ vận ở Tiên Giang thuộc về Bạch Hổ Bang.
Lăng Giáng Hồng muốn ngoạm ba thành, vậy cơ hồ Lưu Anh Đường đã đánh mất một nửa tài lộ, cũng không thể công đạo với bên Tào Khôn.
"Vậy sao..." Khóe miệng Lăng Giáng Hồng gợi lên một nụ cười tà mị, nhẹ nhàng giơ tay lên, đặt ở trước ngực Sở Phi, "Đổi hay không đổi?"
"Ngươi đừng khinh người quá đáng!" Thân mình Lưu Anh Đường run lên.
'Ba'!
Lăng Giáng Hồng dùng nội lực chưởng thẳng vào vị trí tâm phổi của Sở Phi, ngay cả Sở Phi đang hôn mê cũng kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng tràn ra một bãi máu tươi.
"Đổi hay không đổi?" Lăng Giáng Hồng nhàn nhã nhìn Lưu Anh Đường.
"Ngươi quá độc ác...!Dù Thập Tam là cháu ngoại của ta, nhưng trước kia nàng đã cứu mạng ngươi." Lưu Anh Đường trừng mắt nhìn Lăng Giáng Hồng, hai tay trực tiếp nắm thành nắm đấm, hận không thể xông lên trước liều mạng với Lăng Giáng Hồng, lại bị ám vệ bên người Lăng Giáng Hồng ngăn lại.
"Ngươi tốt nhất chớ lộn xộn, nếu không ta không biết ta có vì sợ hãi mà bàn tay phát run hay không, nếu vậy sẽ lỡ tay phá hư thân thể cháu ngoại của ngài, sẽ không tốt..." Lăng Giáng Hồng không cho Dịch Dung và Dịch Thanh ở đây, chỉ gọi ám vệ bên người của mình, chính là sợ các nàng không đành lòng, phá hủy đại sự của nàng.
Làm Sở Phi hôn mê, thật ra là vì sợ bản thân thấy ánh mắt của Sở Phi sẽ không hạ thủ được.
Giờ phút này Sở Phi nhắm chặt hai mắt, chân mày vì đau đớn mà nhăn lại cùng một chỗ.
Lăng Giáng Hồng cũng không dám quay đầu nhìn một cái, nàng thủy chung không dám nhìn về phía Sở Phi...!
"Lăng Giáng Hồng, ngươi so với mẫu thân ngươi còn ngoan tâm, độc ác hơn..." Lưu Anh Đường bị ám vệ chế trụ, lại vì kiêng kị, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, nghiến răng nghiến lợi hận không thể đem ả ta bầm thây vạn đoạn.
"Xem ngươi thổi phồng ta kìa...ngươi nhận cháu gái ruột của ngươi lại, ta lấy thuỷ vận của ta.
Cần gì phải vạch mặt nhau trước mặt mọi người đây?" Trong lòng Lăng Giáng Hồng cười lạnh, năm đó mẫu thân có nhược điểm, không nghĩ tới hôm nay Lăng Giáng Hồng nàng cũng có nhược điểm...!
"Ngươi cho là ngươi như vậy sẽ uy hiếp được ta?" Lưu Anh Đường buông mấy ám vệ ra, lui từng bước về phía sau, "Ta sẽ không tin ngươi hạ thủ được...!Theo ta biết được, ngươi đối với nha đầu kia không tệ."
"Lưu Bang chủ, tựa hồ ngươi còn không hiểu rõ cách làm người của ta.
Ta Lăng Giáng Hồng luôn luôn lấy lợi ích làm đầu, chỉ cần đối với ta có lợi, dù bất luận kẻ nào ta cũng có thể lấy ra lợi dụng." Tay Lăng Giáng Hồng đặt trước ngực Sở Phi chậm rãi dời xuống dừng ở vị trí trên bụng.
"Bất quá sự kiên nhẫn của ta cũng có hạn, nếu Lưu Bang chủ cảm thấy khoản giao dịch này không thể làm, vậy phế nhân này ta giữ lại cũng không còn lợi ích gì, cũng ngăn chặn nàng dẫn Quỷ Y môn làm bất lợi Minh Phượng cung ta, thì ta nên dùng một chưởng diệt trừ nàng.
Chuyện của chúng ta, sau này từ từ sẽ tính tiếp..."
Lăng Giáng Hồng hít một hơi, nhắm mắt lại, một chưởng đánh vào bụng của Sở Phi.
Nàng không thể tiếp tục tổn thương vị trí ngực của Sở Phi nên phải thay đổi chỗ khác, dù là như vậy, hai chưởng này, nếu trị liệu trễ, hoặc là y thuật của thầy thuốc không cao, Sở Phi sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Coi như không chết, Sở Phi cũng phải ở trên giường nằm mấy tháng mới có thể xuống giường.
Nói đến khôi phục nội lực, không mất một năm, nửa năm sợ là không thể nào khôi phục.
Nàng không thể để cho Sở Phi có được võ công cao như vậy ở bên người nàng.
Lúc này đây, có thể nói nàng dùng một mũi tên bắn trúng nhiều con nhạn.
Chẳng những quấy lên giang hồ phân tranh, dẫn đến tứ đại bang phái vô căn cứ ngờ vực lẫn nhau, càng tổn hại một đối thủ là Quỷ Y môn.
Sở Phi trở thành chưởng môn một năm này, cũng quét sạch không ít thế lực đối địch với Minh Phượng cung cho thấy thế lực của Quỷ Y môn không nhỏ.
Chưởng môn Quỷ Y môn cũng phải thật lâu mới có thể khôi phục nguyên khí, quan trọng nhất là, còn đổi lấy ba thành thuỷ vận ở Tiên Giang.
Không cần bỏ ra nhiều công sức mà có nhiều lợi ích như vậy, chỉ có Lăng Giáng Hồng nàng làm được...!
Sở Phi lại 'hừ' một tiếng, người cũng mơ mơ màng màng bị chấn tỉnh, mí mắt giật giật, lại không mở ra được, miệng hơi mở, phun ra rất nhiều máu tươi.
Lưu Anh Đường căng thẳng trong lòng, nhìn Sở Phi ở trên giường, rất giống với Lưu Thụ Doanh, huống chi dưới gối của hắn không còn hậu nhân, rất khó tìm lại được Sở Phi, nhịn đau cắn răng nói: "Đủ rồi, ta đáp ứng ngươi!"
"A...!Nếu Lưu Bang chủ đáp ứng sớm một chút, cháu ngoại của ngài cần gì phải chịu nổi khổ da thịt như vậy?" Lăng Giáng Hồng cười nhẹ vài tiếng, làm Lưu Anh Đường nhìn thấy đều sợ nổi cả da gà.
Nữ nhân này thật không có tâm...!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: không đoán được đi...!Ném bom, bỏ chạy!!!
Mọi người! Thỉnh...!Nói thoải mái đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...