Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn


Khoảng thời gian này có lẽ là tháng ngày sống thoải mái nhất sau khi Cung Trĩ gặp phải hệ thống rách.
Mỗi ngày Cung Trĩ dậy sớm rèn luyện, sau đó đi học, nàng thi thoảng sẽ gặp Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh có lúc có tinh thần, có lúc không có tinh thần gì cả.

Cung Trĩ nhìn Thẩm Dĩnh mấy lần, nàng đã từng đột tử, thấy người trẻ tuổi không thương tiếc thân thể mình liền đặc biệt có loại cảm giác của "người từng trải", luôn muốn khuyên mấy câu.
Khó khăn lắm mới kiềm chế được sự thôi thúc khiến người ta chán ghét này bằng sức kiềm chế vĩ đại của mình, Thẩm Dĩnh hình như cũng đã nhận ra chút gì, sau đó bớt phóng túng hơn rất nhiều, dậy sớm cũng có vẻ rất có tinh thần.

Cung Trĩ gần như sắp bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế bức tử lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nàng nhấp một hớp cà phê, liền vui vẻ ra cửa.
Ngủ sớm dậy sớm, vận động đúng giờ, cá mặn dưỡng sinh, sống lâu trăm tuổi.
Đây là mục tiêu Cung Trĩ đã quyết định cho mình khi chuyển kiếp.

Mà nay nàng dường như rốt cuộc quay về nề nếp, cả người trông rất sức sống.
"Thẩm tiểu thư hôm nay cũng tăng ca đến chín giờ, trên đường trở về ngủ chốc lát."
Trương Sơn vẫn còn đang báo cáo, Cung Trĩ lật qua một trang sách, à một tiếng: "Vậy để cho dì Trần ngày mai nấu ít hoàng kì, bổ tinh khí thần."
"Vâng sếp."
Trương Sơn cung kính trả lời, đối với suy đoán trong lòng mình xác định thêm mấy phần.

Mặc dù sếp chưa từng biểu đạt rõ ràng, nhưng có ai thấy nàng dặn người ta nấu nước hoàng kì cho chính mình bao giờ chưa?
Căn bản không có!

Sếp chính là vô cùng để ý đến Thẩm tiểu thư!
Cung Trĩ ngáp một cái.
Trương Sơn vội vàng báo cáo một câu cuối cùng: "Tối mai Thẩm tiểu thư hẹn bạn đi ăn cơm, cô ấy đã nói trước với tôi rồi."
"Ăn cơm với bạn?" Cung Trĩ híp mắt một cái, nàng lôi ra đại cương hệ thống cung cấp, nhìn chăm chú vào đoạn văn người bạn thân vừa gặp đã yêu ông anh nhà mình, cuối cùng đâm sau lưng Thẩm Dĩnh.
"Đây là một trong những bạn tốt của Thẩm tiểu thư, tên là Trần Thần." Trương Sơn lập tức trả lời.
Cung Trĩ nghe vậy, mặt mày méo xẹo trong chớp mắt: "Sao anh biết rõ thế?"
Chẳng lẽ là Trương Sơn người này ngày ngày đi theo nữ chính, bị sức quyến rũ tỏa ra bốn phương của nữ chính ảnh hưởng?
Nếu là vậy thật, vậy thì Cung Trĩ cảm thấy tội lỗi của mình quá lớn, phải biết nữ chính là của nam chính, ngoài nam chính ra người ái mộ đều là bia đỡ đạn đó! Nàng cũng không muốn công cụ bằng người xài ngon của mình offline như một tấm bia đỡ đạn.

Hơn nữa, ở bên người nữ chính mà có ý đồ sâu xa như vậy, nghĩ sao cũng thật biến thái!
Giây phút này suy nghĩ của Cung Trĩ hoàn toàn giống với suy nghĩ trước đây không lâu của Thẩm Dĩnh.
Trương Sơn nhạy cảm nhận ra một chút bất mãn trong lời nói của Cung Trĩ, vội vàng lớn tiếng trả lời: "Báo cáo sếp! Vì để hoàn thành công việc mà sếp dặn tốt hơn, tôi bảo thám tử tư đi thăm dò xã giao của Thẩm tiểu thư, để phòng ngừa vạn nhất."
Vì hoàn thành công việc nàng dặn...!Nói nàng giống như biến thái vậy.
Giờ đây Cung Trĩ có loại cảm giác mang đá đập lên chân mình.
Nàng hơi khựng lại, hết cách rồi, chỉ có thể ngậm bồ hòn này thôi: "...!Chuyện này, tuyệt đối không thể để cho Thẩm Dĩnh biết."
Trương Sơn lập tức liên tục bảo đảm.
Ngày hôm sau, Thẩm Dĩnh mặc một bộ âu phục cắt may lành nghề đi xuống lầu.


Cung Trĩ hiếm có ở đây, nàng đang đọc báo, trong lòng ôm Bò Sữa, tay thỉnh thoảng sờ lông.

Nghe thấy tiếng động, Cung Trĩ ngẩng đầu lên, khi ánh mắt rơi vào trên người Thẩm Dĩnh, hơi dừng lại.
Một tuần này, số lần các nàng gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, mặc dù từ trong miệng người khác biết năng lực làm việc của Thẩm Dĩnh ưu tú, làm việc nhanh nhẹn thần tốc, nhưng ấn tượng của Cung Trĩ về Thẩm Dĩnh vẫn là hình tượng đóa hoa trắng mặc váy trắng, nhìn qua nhu nhược dễ ăn hiếp của trước kia.
Mà bây giờ, người phụ nữ này cả người lộ ra khí thế ào ào, hoàn toàn khác thiếu nữ nhu nhược trong trí nhớ.
[Nữ chính xảy ra chuyện gì? Mà có thay đổi lớn như vậy?] Cung Trĩ hoài nghi mắt mình xảy ra vấn đề.
Hệ thống nghiêm túc lục soát rà quét một lúc: [Không phát hiện nữ chính xuất hiện dị thường, kết luận mọi thứ bình thường.] Sau khi nói xong, hệ thống hơi khựng lại, [Có lẽ nữ chính muốn đổi phong cách thôi?]
Cung Trĩ quả quyết block hệ thống, chả được nước gì!
"Làm sao vậy?" Thẩm Dĩnh thấy vẻ mặt của Cung Trĩ, lại cúi đầu nhìn qua quần áo của mình, mỉm cười, "Như vậy...có gì không ổn sao?"
Nói xong, cô nhìn chằm chằm vào nét mặt của Cung Trĩ.

Cô dần dần triển lộ ra một mặt hoàn toàn khác cô lúc bây giờ của kiếp trước, nếu như Cung Trĩ có ý kiến gì...
Cung Trĩ sửng sốt chốc lát, suy nghĩ một lúc, liền gật gật đầu: "Rất tốt, ở nơi làm việc cần phải trông hơi hung hăng một chút, quá mềm yếu dễ bị người ta ăn hiếp." Nói xong, nàng nở nụ cười với Thẩm Dĩnh: "Cổ cô trông hơi trống, chỗ tôi có sợi dây chuyền, rất hợp với cô, nếu cần, cô có thể mượn."
Không phải tặng cho, cũng không phải bố thí, Cung Trĩ ở phương diện này bao giờ cũng tri kỷ đúng chỗ.
Thẩm Dĩnh nghĩ đến chiếc điện thoại lúc trước Trương Sơn cho cô, cô đột nhiên có hơi nản lòng, ngồi vào bên cạnh Cung Trĩ, cùng Cung Trĩ im lặng ăn sáng.
Qua một hồi lâu, Cung Trĩ mới nghe thấy Thẩm Dĩnh nói chuyện:"...Tại sao cô tốt với tôi như vậy."
Đây không phải rất đơn giản sao?

Cô tốt, nàng cũng tốt.
"Bởi vì năm triệu đầu tư của tôi đó." Cung Trĩ cắn miếng sandwich, cố gắng nhai nuốt xuống, rồi mới lên tiếng, "Cô không thể làm tôi lỗ vốn."
Thẩm Dĩnh gật đầu một cái, các nàng im lặng ăn sáng xong.

Thẩm Dĩnh lau khóe môi của mình, lúc này mới lên tiếng: "Hôm nay tôi sẽ đi ăn với bạn tốt của tôi...có thể sẽ về muộn."
Cung Trĩ ánh mắt láo liên, mặc dù nàng đã biết tin tức này từ Trương Sơn, nhưng Thẩm Dĩnh rất tự giác vẫn khiến cho Cung Trĩ cảm thấy có chút vui vẻ.
Không sai! Chính là niềm vui tiền không phung phí đó!
"Tôi có thể đi cùng không?" Cung Trĩ nhìn Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh do dự, cô còn chưa biết Cung Trĩ rốt cuộc muốn làm gì.

Mà ngoài Cung Trĩ ra, những chuyện khác tiến hành cũng rất thuận lợi.
Thẩm Dĩnh nhìn về phía Cung Trĩ, đối phương trông hứng thú rõ ràng, cứ như thật là tò mò đơn thuần.
Mà Cung Trĩ trong trí nhớ trước kia của cô, cũng không phải là dáng vẻ ngoan ngoãn đi học này.
Đương nhiên rồi, Cung Trĩ trong trí nhớ trước kia của cô, cũng tuyệt đối sẽ không mỗi ngày 6 giờ sáng thức dậy, 10 giờ rưỡi liền đi ngủ.
"Có thể."
Nếu như không biết mục đích của nàng là cái gì, vậy thì mang theo bên người nhiều hơn đi, cô nhớ tới lần đầu gặp mặt, cô bé nhón chân nói với cô, không ai sẽ ăn hiếp cô.

Thẩm Dĩnh cong môi, trong lòng yên ả.
"Vậy thì tốt, tôi đi thay quần áo." Cung Trĩ lập tức đứng lên.
[Quả bom hắc hóa như nữ chính, không quá dễ để ở bên người, luôn cảm thấy rất nguy hiểm.]
Vừa quay đầu, Cung Trĩ liền lên tiếng than thở giống như khi nhân viên quèn buộc phải tăng ca.

[Ký chủ cố lên!] Hệ thống vội vàng bợ đít.
Cung Trĩ thay quần áo rất nhanh, nàng mặc đại bộ quần áo thường ngày, ở trên mặt bôi kem chống nắng liền theo Thẩm Dĩnh ra cửa.
Ban đầu Thẩm Dĩnh định ngồi xe buýt, sau khi Cung Trĩ đi theo, dĩ nhiên là phải lái xe.
Hai người rất nhanh liền đến nơi.

Xe chạy đến ven đường, Cung Trĩ thoáng nhìn ngoài cửa sổ, trông thấy một người phụ nữ đang nhìn xung quanh, rõ ràng đang chờ người, nàng khẽ đụng Thẩm Dĩnh một cái: "Là cô ấy à?"
Thẩm Dĩnh đưa mắt nhìn sang, ánh mắt trong buồng xe lộ ra một chút thâm trầm: "Ừ."
"Chúng ta cần đi vòng qua bên kia xuống xe không?" Cung Trĩ tri kỷ hỏi, nữ chính đều là muốn dán nhãn kiên cường, hiền lành, độc lập, có lẽ cũng không muốn để người ta thấy cô đi xuống từ trên xe sang.
Thẩm Dĩnh quay đầu nhìn Cung Trĩ, một lát sau, Thẩm Dĩnh mới lắc đầu một cái: "Không cần phiền phức như vậy, chúng ta xuống xe đi."
Cung Trĩ hơi nhíu mày, sau đó nàng cười sâu hơn chút: "Được."
[Nữ chính nhất định là có vấn đề gì đó.] Cung Trĩ ở trong đầu nói, [Tôi khuyên cô tốt nhất rà quét thử, hoặc là thăng cấp gì đấy.]
Hệ thống tủi thân muốn phản bác, nhưng nghĩ đến trước đây trị số hắc hóa nhảy loạn xì ngầu, cũng không dám phản bác: [Tôi sẽ liên lạc với chủ thần.]
Một người một thống trao đổi trong đầu xong, Cung Trĩ mở cửa xuống xe, sau đó Thẩm Dĩnh cũng xuống xe theo.

Trần Thần ban đầu nhìn thấy Thẩm Dĩnh từ trên xe sang xuống, kinh ngạc trợn to mắt, ả nhìn Thẩm Dĩnh toàn thân phong cách ngời ngợi, lại nghiêng đầu nhìn Cung Trĩ bên cạnh Thẩm Dĩnh, theo bản năng hô một tiếng: "Tiểu Dĩnh? Cậu, cậu đây là bị bao nuôi à?"
Ả nói xong, lại vội vàng che miệng, hoảng hốt lúng túng nhìn xung quanh.
Cung Trĩ liếc mắt nhìn thấy nữ chính trong nháy mắt sầm mặt, lại nhìn Trần Thần vội vàng xin lỗi, thầm nói trong lòng: [Tiện nhân đúng là làm bộ làm tịch.]
[Trị số hắc hóa 96]
Ấn đường của Cung Trĩ không nhịn được nảy lên một cái, tiện nhân làm bộ, bị thương lại luôn là nàng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại...Từ khi nào trị số hắc hóa của nữ chính lại leo cao như vậy!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui