Quỷ Xá


Lúc nói chuyện, khóe miệng của Bạch Tiêu Tiêu lộ ra một dáng tươi cười thẩm người, để hai người bên cạnh cực sợ.
“Được rồi, chị Bạch, thế giới phía sau cửa máu này đã đủ dọa người rồi, cô cũng đừng ở đây đầu độc nữa, chúng ta ăn xong cơm thì đi đâu trước?”
Lưu Thừa Phong nhấc tay đầu hàng.
Bạch Tiêu Tiêu liếc mắt, lại buông đũa xuống, nói:
“Đi chỗ gần nhất trước.”
“Vị trí cách nơi này khoảng chừng hai dặm đường, có một tòa Phọc Ngạc từ(缚噩祠), chúng ta có thể đi vào trong đó xem trước, thuận tiện… tìm thôn dân hỏi thử, Quảng Xuyên kia rốt cuộc là ai.”
“Tôi có một loại dự cảm, người chết Quảng Xuyên này, là đầu mối quan trọng giải ra hết thảy!”
Hai người đều đồng ý.
Sau khi ăn xong, bọn họ trở về nơi chiêu đãi một chuyến.
Chính như Bạch Tiêu Tiêu nói, cổ thi thể không đầu kia đã mất rồi.
Thậm chí ngay cả máu tươi trên mặt đất cũng hoàn toàn biến mất.
Phảng phất ở đây cái gì cũng chưa từng phát sinh qua.
Mà trong nơi chiêu đãi, Hầu Không cũng vẫn đứng ở trong phòng của mình.
Nhưng hắn giống một cái tượng gỗ vẫn ngồi ở bên cạnh bàn làm việc, chỉ biết tua đi tua lại hai chuyện ——
Uống nước, nghe điện thoại.
“Ai! Được! Tôi sẽ sắp xếp!”
“Ừng ực!”

“Ai! Được! Tôi sẽ sắp xếp!”
“Ừng ực!”
“Ai…”
Chỉ là nhìn một hồi, ba người đều có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
Ninh Thu Thủy thử nói chuyện với Hầu Không, nhưng vô luận nói cái gì, đối phương đều chỉ sẽ mặt mỉm cười nói được.
Thấy xác thực hỏi không ra cái gì, ba người chỉ phải đi ra khỏi nơi chiêu đãi.
Ánh mặt trời vỗ vào trên người bọn họ, nhưng ba người lại không cảm giác được chút ấm áp nào.
“Mẹ nó… Nơi này cũng quá tà môn!”
Hai tay của Lưu Thừa Phong chà xát cánh tay, mắng.
Trên hai vai của Bạch Tiêu Tiêu đeo túi của mình, nói rằng:
“Lúc này mới đến đâu a, chuyện bất thường còn ở phía sau đó…”
“Cứ chờ xem, cánh cửa này của các anh… Vừa mới bắt đầu thôi.”
“Hy vọng chờ lúc rời khỏi cánh cửa này, ông sẽ không lưu lại bóng ma gì trong lòng…”

Phọc Ngạc từ.
Đây là một tòa từ đường tương đối đặc thù.
Thành lập ở trong rừng rậm cách thôn khoảng chừng hơn 2km.
Bản thân cánh rừng này rất lớn cũng là một quan cảnh đẹp của Kỳ Vũ thôn, các thôn dân hao tốn nhiều năm và tinh lực ở bên trong kiến tạo đường nhỏ thông bốn phương tám hướng cánh rừng cùng với các cột mốc chỉ đường chi tiết, để người từ ngoài đến vừa có cảm giác thám hiểm rừng rậm, lại sẽ không lạc đường tao ngộ nguy hiểm.
Dọc theo đường nhỏ của cánh rừng một đường đi về phía đông.
Đường 2km không dài, khoảng chừng hai mươi phút đồng hồ là tới.
Trên đường, tựa hồ lo lắng bóng đen không đầu kia lại xuất hiện lần nữa, Lưu Thừa Phong luôn luôn nhìn chung quanh, hơi có chút như chim sợ cành cong.
Cũng may, vận khí của bọn họ không tệ.
Trên đường rất thuận lợi, lúc đến Phọc Ngạc từ, mặt trời càng tươi đẹp, hơi chút xua tan một ít vẻ lo lắng trong lòng mọi người.
Từ đường được xây rất tinh xảo, cách thật xa đã có thể cảm nhận được trọng hậu cùng túc mục trong đó.
Hai bên cách đó không xa chính là một cái mương.
Lúc này vẫn chưa tới mùa mưa, nước trong mương cạn, loạn thạch lởm chởm, còn có thật nhiều cọc gỗ rải rác bị mùa mưa xối trôi khảm trong nước bùn.
Ba người tiến vào từ đường, sân ngoài cũng chỉ có một ông cụ bóng lưng còng quét sân.
Hai bên trái phải có một phòng nhỏ.
Nhìn qua, chắc là chỗ ăn ở ngày thường của ông cụ.
Từ đường rất thanh tĩnh, ngoại trừ ông cụ rồi, ba người không còn thấy những người khác nữa.
“Lão nhân gia!”
Lưu Thừa Phong cả tiếng gọi.

Nhưng ông cụ căn bản không phản ứng ông.
Trong lòng ba người có chút quái dị, sau khi đến gần mới biết được, thì ra thính lực của ông cụ này không quá được, chỉ có một cái lỗ tai có thể miễn cưỡng nghe thanh âm bên ngoài, phải ở cự ly rất gần mới có thể nghe thấy lời bọn họ nói.
“Cũng khó trách sẽ bị ném tới một nơi như thế.

.

.”
Lưu Thừa Phong cảm khái một câu.
Bọn họ biểu lộ với ông cụ là tới từ đường tham quan, ông cụ thật cao hứng, nói tùy tiện thăm quan từ đường, chỉ cần đừng loạn động đồ vật bên trong là được.
Lúc này, Bạch Tiêu Tiêu lại hỏi ông cụ, ngày hôm qua có người đến từ đường hay không, ông cụ nhớ lại một chút, nói có hai người, buổi tối tới, đại khái tám chín giờ, bất quá bọn họ không ở bao lâu thì rời đi.
Hàn huyên một hồi, trọng tâm câu chuyện của Bạch Tiêu Tiêu bỗng nhiên chuyển một cái, hỏi:
“Lão nhân gia, ngài có quen biết Quảng Xuyên không?”
Ông cụ nhíu mày, miễn cưỡng có thể nghe âm thanh gần sát lỗ tai của Bạch Tiêu Tiêu:
“Cái gì thuyền?”
(Dịch giả: Xuyên với thuyền cùng âm)
Bạch Tiêu Tiêu quay lỗ tai của ông lớn tiếng nói:
“Quảng Xuyên!”
“Quảng của quảng khoát(rộng lớn), xuyên của sơn xuyên!”
Cụ vừa nghe, sắc mặt đại biến, vội vàng lắc đầu nói:
“Không.

.


.

Không biết!”
“Tôi không biết.

.

.

Chưa từng nghe nói.

.

.

Không biết nó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận