Quỷ Xá



"Thậm chí có 'Phòng làm việc' chuyên môn làm cái này."
"Nhưng loại người cũ dắt người mới này, bình thường phải thu thù lao lớn, dù sao mọi người đều là người, dù cho kinh nghiệm phong phú, tiến vào cửa máu độ khó thấp cũng đồng dạng có phiêu lưu lật xe…"
Ninh Thu Thủy gật đầu, biểu thị lý giải.
Nếu lấy mạng để kiếm tiền, thu thêm một ít thù lao cũng là bình thường.
Dù sao tiền là vật ngoài thân, so với mạng, có vẻ không quá quan trọng.
Biết rõ những thứ này, Ninh Thu Thủy ở trong quỷ xá nghỉ ngơi một đêm, sau đó ngồi trên xe buýt, về tới thế giới bên ngoài sương mù dày đặc.
Anh vừa đến nhà, đã mở máy vi tính ra.
Một bạn tốt tên là 'Yển Thử', gửi tin nhắn cho anh.

Tin nhắn rất ngắn gọn ——
( không tra được, bưu cục không có bất kỳ ghi chép nào về phong thư nặc danh kia )
( Người của bưu cục nói cho tao biết, phong thư nặc danh tao muốn tra là… Một phong thư không tồn tại)
( Bất quá đừng lo lắng, tao sẽ tiếp tục để ý giùm mày )
Ninh Thu Thủy híp mắt.
Yển Thử là bạn của anh.
Là một người… Rất am hiểu tìm đồ.
"Đến mày cũng tìm không được sao…"
Ninh Thu Thủy tự lẩm bẩm.
Leng keng ——

Ngay khi anh xuất thần, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Ninh Thu Thủy bị tiếng chuông này quấy nhiễu, anh đứng dậy đi tới cạnh cửa, mở cửa.
Là hàng xóm, một dì béo ước chừng hơn năm mươi tuổi, tên Mục Thúy.
Dì mặc áo hoa, như là mới đi dạo về, trên trán còn có chút mồ hôi, cười híp mắt đưa một phong thư cho Ninh Thu Thủy.
"Thu Thủy a, thư của cậu."
Ninh Thu Thủy nhận lấy phong thư này, nhãn thần chợt biến hóa.
"Dì Mục, phong thư này… dì lấy từ đâu thế?"
Mục Thúy lấy cái chìa khóa ra mở cửa, mạn bất kinh tâm trả lời:
"Thì ở phía dưới hòm thư a…"
"Cậu a, luôn luôn sơ ý như thế, mỗi lần về nhà đều quên nhìn hòm thư…"
Lúc nói chuyện, dì mở cửa, đã vào nhà.
Ninh Thu Thủy cầm thư, cũng khép cửa phòng lại.
Anh đi vào sofa phòng khách ngồi xuống, nhìn thư tín trên bàn trà, hô hấp đều dồn dập.
Phong thư thứ hai.
Mở ra.
Quả nhiên, lại là nặc danh.
Bất quá lúc này đây, đã không có gợi ý, chỉ có một tấm hình.
Mà một tấm hình này, trực tiếp để Ninh Thu Thủy mạnh sững sờ ở tại chỗ!
Đây đúng là… ảnh chụp của Bạch Tiêu Tiêu!
Đồng dạng cổ xưa ố vàng, như là có chút cũ.
Nhưng Bạch Tiêu Tiêu trong hình, rõ ràng tuổi tác xấp xỉ với Bạch Tiêu Tiêu anh từng gặp kia!
Nụ cười trên mặt cô trông rất sống động, môi đỏ không có bị vết tích năm tháng ăn mòn, diễm lệ như vậy.
"Con mẹ nó…"
Lúc này đây, cho dù là luôn luôn lãnh tĩnh, Ninh Thu Thủy cũng không nhịn được văng tục.
Đây… Thực sự thật là quỷ dị!
Anh chậm rãi lật ảnh chụp.
Ngón tay run nhè nhẹ.
Mặt trái của ảnh chụp, đồng dạng cũng có một câu nói ——
( Cô ta không thể chết ở trong cửa máu thứ hai của cậu )
"Quả nhiên…"
Phía sau lưng Ninh Thu Thủy băng lãnh.
Đứa gửi thư này… Ở một chỗ nào đó giám thị anh!
Chỉ là…
Tai sao nó lại có những hình này, lại tại sao phải gợi ý cho bản thân chứ?
Đến tột cùng nó… Muốn làm gì?


Để ảnh chụp ố vàng trong tay xuống, Ninh Thu Thủy cảm nhận được trái tim của bản thân nhảy điên cuồng!
Đến tột cùng là ai đang giám thị anh?
Thậm chí.

.

.

Ngay cả thế giới sương mù dày đặc đều không thể ngăn cản sự dò xét nhìn lén của đối phương!
Ngồi ở trên ghế sofa, hồi lâu sau Ninh Thu Thủy mới rốt cục hồi thần.
Chần chờ chỉ chốc lát, anh gửi mấy tin tức này cho bạn tốt của anh ‘Yển Thử’.
Yển Thử bên kia rất nhanh cũng hồi âm:
“Cái này tốt rồi, một phong thư trước còn chưa có tra rõ nữa, lại tới một phong.

.

.

Được rồi, mày cũng đừng lo lắng, trong khoảng thời gian này tao không phải bề bộn nhiều việc, sẽ nghĩ biện pháp giúp cho mày, nếu thực sự không được, tôi sẽ liên hệ người phụ nữ kia.

.

.”
Vừa nhắc tới người phụ nữ kia, Ninh Thu Thủy rõ ràng ngừng một cái, một lát sau chỉ nói:
“Cảm ơn.”

Cúp điện thoại, anh như là bị rút đi khí lực toàn thân, mềm ngã xuống trên ghế sofa.
Một buổi sáng sớm của vài ngày sau, Ninh Thu Thủy đang đánh răng, bỗng nhiên trong lòng có cảm ứng.
Anh giản đơn súc miệng, đi tới trước cửa sổ, vừa nhìn phía dưới lầu.
Quả nhiên.
Bên trong khu nhỏ có sương mù.
Một chiếc xe buýt cũ nát dừng ở dưới lầu của bọn họ, lấy xe buýt làm trung tâm, trong phương viên mười thước cũng không có sương mù, như là bị tách rời ra vậy.
Ninh Thu Thủy kéo cửa nhà ra.
Toàn bộ tòa nhà to đều vắng vẻ không tiếng động.
Phảng phất ở đây, chỉ còn lại có một mình anh.
Ninh Thu Thủy thở dài, về nhà cầm huyết ngọc mang từ sau cửa máu đầu tiên kia theo, đi xuống lầu.
Vừa lên xe buýt, đã nghe được một thanh âm quen thuộc vui vẻ nói:
“Tiểu ca!”
Ninh Thu Thủy ngẩng đầu nhìn lại, ngây ngẩn cả người hai giây mới phát hiện.

.

.

Đúng là Lưu Thừa Phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận