Gió từ cửa sổ trăm lá đầu cùng mở thổi qua đây, mang theo mùi máu tanh để người buồn nôn!
“Chóa móa.
.
.”
Lưu Thừa Phong khó khăn từ trong miệng hộc ra hai chữ, lông tơ cả người đều nổ tung.
Sắc mặt của những người khác cũng tốt không được đi chỗ nào.
Ninh Thu Thủy nhìn chằm chằm cái cửa sổ trăm lá kia, lông mày nhíu lại.
Anh tinh tường nhớ kỹ, sáng nay lúc đi tới kiểm tra thi thể Vương Vũ Ngưng, anh đã tiện tay đóng cái cửa sổ đó lại rồi, còn khóa luôn nữa.
Gió phía ngoài lớn hơn nữa, cũng tuyệt đối không có khả năng đẩy cánh cửa sổ này ra.
Đồng thời khóa này chỉ có thể mở chốt ra từ bên trong.
Sau khi từ lầu một xuống, Ninh Thu Thủy hầu như nhìn chằm chằm vào cửa phòng của lão thái thái, bà căn bản cũng không có ra ngoài, cho nên không thể nào là lão thái thái đi mở cửa sổ.
Lúc đó toàn bộ bọn họ lại đều ở tầng trệt tìm kiếm Nha Mạt, bởi vậy trong bọn họ cũng không có khả năng có người đi mở cánh cửa sổ kia.
Nếu như vậy.
.
.
cửa sổ kia là ai mở chứ?
Lẽ nào.
.
.
Là Vương Vũ Ngưng đã chết đi sao?
Trong đầu thổi qua cái ý niệm này, Ninh Thu Thủy cũng cảm thấy tóc gáy toàn thân dựng lên.
Nhưng anh cũng không co vòi như mọi người vậy, mà là ở trong sợ hãi.
.
.
Bước chân ra, đi tới chỗ cửa không ngừng chảy máu ra ngoài kia.
Nhìn thấy động tác này của Ninh Thu Thủy, người phía sau há mỏ, lại không biết nên nói cái gì.
.
.
Khỉ gió.
.
.
Tên Ninh Thu Thủy này, vì sao lá gan lớn như vậy?
Sẽ không sợ phía sau cánh cửa kia.
.
.
Có vật gì sao?
“Ninh Thu Thủy, cậu điên rồi?”
Bắc Đảo kêu một tiếng, Ninh Thu Thủy lại căn bản không có phản ứng anh ta, một đường đi tới chỗ cửa sổ trăm lá cuối hành lang.
Bỗng nhiên, trong đám người lại chen ra một người.
Là Lưu Thừa Phong.
Ông chạy chậm đi theo Ninh Thu Thủy.
“Tiểu ca, cậu chờ yêm một chút.
.
.”
Theo Lưu Thừa Phong cũng đi theo Ninh Thu Thủy, cuối cùng ba người kia cũng tạm thời đè xuống sợ hãi của nội tâm, cắn răng đi theo!
Đi tới cuối hành lang, trước tiên Ninh Thu Thủy đóng cửa sổ trăm lá lại, cũng khóa kỹ lại lần nữa.
Làm xong đây hết thảy, anh lại ở trong cái nhìn soi mói tâm kinh đảm chiến của mọi người, chậm rãi kéo cánh cửa gian phòng đầu cùng kia ra.
Theo cửa bị kéo ra, Nghiêm Ấu Bình nôn tại chỗ!
“Ọe —— ”
Những người khác cũng bị dọa đến lui về sau nửa bước!
Bên trong gian phòng, thi thể bị máu tưới làm sũng của Nha Mạt bị treo ở không trung, bụng bị móc sạch, nội tạng bên trong không cánh mà bay, chỉ còn lại có xương sống lưng máu dầm dề.
.
.
Cổ của Nha Mạt như là bị ngoại lực bẻ gãy, vặn thành 90 độ, trên mặt mang nụ cười quỷ dị, cứ trực câu câu nhìn mọi người như vậy.
.
.
Không ai dám đối diện với cô ấy.
Ngoại trừ Ninh Thu Thủy.
Anh đi tới phía dưới thi thể của Nha Mạt, chăm chú quan sát, nhãn thần càng ngày càng sắc bén.
“Kiểu kiểu này hầu như không có sai biệt gì với Vương Vũ Ngưng, là cùng một người làm.”
“Là lão thái thái lầu một sao?”
Ninh Thu Thủy quay đầu lại, nhìn căn phòng của lão thái thái một mắt, nhớ lại ba chữ trước đó lão thái thái nói, bỗng nhiên con ngươi ngưng một cái.
Chẳng lẽ là…
“Chờ một chút, các người có phát hiện không… thi thể của Vương Vũ Ngưng mất rồi! !”
Bắc Đảo bỗng nhiên chỉ vào trên giường phía sau thi thể Nha Mạt, kinh khủng kêu to.
Mọi người nhìn sang.
Quả thực.
Nguyên bản nằm ở trên giường thi thể của Vương Vũ Ngưng đã biến mất không thấy.
Vết máu trên giường cũng hoàn toàn mất tiêu.
Cho nên… Thi thể của cô ấy đi đâu rồi?
Két!
Ninh Thu Thủy bỗng nhiên đóng cửa phòng, nhìn máu tươi trên mặt đất một mắt, chậm rãi nói:
“Xuống lầu trước.”
Một bên Tiết Quy Trạch trừng mắt:
“Xuống lầu?”
“Vậy, thi thể Nha Mạt ở trong đó…”
Ninh Thu Thủy lắc đầu, bình tĩnh nói:
“Không cần phải lo, nó sẽ thanh lý.”
Nghe nói như thế, cả người mọi người đều nổi da gà.
Bọn họ vừa đi theo Ninh Thu Thủy xuống lầu, vừa hỏi:
“Ninh tiểu ca, ‘Nó’ mà cậu nói là ai?”
Ninh Thu Thủy cũng không quay đầu lại nói:
“Cái vật giết người kia.”
“Là… lão thái thái lầu một kia sao?”
Ninh Thu Thủy không trả lời.
Về tới phòng khách biệt thự, tất cả mọi người trầm mặc đến đáng sợ.
Sợ hãi… Đã như thủy triều nuốt sống mọi người.
Cứ như vậy cho đến đêm, Lưu Thừa Phong rốt cục không nhịn được bầu không khí trầm muộn, đứng dậy ồm ồm nói:
“Tôi đi làm cơm.”
Ninh Thu Thủy cũng đứng lên.
“Tôi cũng đi.”
“Trong khoảng thời gian này… mặc kệ các vị làm cái gì, tốt nhất không nên hành động đơn độc.”
Nói xong, anh cũng không có phản ứng mọi người, trực tiếp theo Lưu Thừa Phong tiến vào nhà bếp.
Về phần Nghiêm Ấu Bình, tựa hồ sau khi biết thứ quỷ trong biện thủ này dùng dao nĩa của nhà bếp để giết người, nói cái gì cũng không dám bước vào nhà bếp một bước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...