Quỷ Xá


Không hiểu, ông chỉ cảm thấy toàn thân đều bốc hàn khí!
Sau đó, ánh mắt của Lưu Thừa Phong rơi vào khe cửa, nhịn không được mắng vài câu trong lòng.
Cũng không biết là tạp chủng nào vào phòng cuối cùng, cư nhiên không tắt đèn trên hành lang!
Xảy ra chuyện như vậy, hai người cũng không ngủ được, càng bất chấp buồn nôn cùng giới chen với nhau trên một cái giường, tựa hồ nhiệt độ cơ thể của đôi bên có thể mang đến một ít an ủi.
Mơ mơ màng màng qua chẳng biết bao lâu, ngoài cửa sổ dần dần sáng lên, mưa rơi cũng không lớn như vậy.
Lưu Thừa Phong vừa nhìn thời gian, đã là 8am.
Ánh sáng ngoài cửa sổ bắn vào không tính là sáng sủa, tuy rằng bên ngoài vẫn xám xịt một mạnh lớn như cũ, nhưng cũng may cũng coi như có thể thấy rõ.
Ánh mắt của ông rơi vào trên sàn nhà tay trái mình.
Ngày hôm qua không ngừng có tiếng nước mưa, chính là từ nơi này truyền tới.
Lưu Thừa Phong xuống giường, chăm chú nhìn vết bẩn trên mặt đất, nằm xuống ngửi ngửi.
“Ọe —— ”
Tanh tưởi gay mũi, suýt nữa để ông nôn ra.
Một bên Ninh Thu Thủy cũng phát hiện sự khác thường của ông, đi sang nhìn nhìn.
Ninh Thu Thủy nằm xuống ngửi một cái, hơi biến sắc mặt.
“Đây là.

.

.”
Lưu Thừa Phong xông tới:
“Là cái gì?”
Ninh Thu Thủy trầm mặc một lát, chậm rãi nói:
“Thi thủy.

.

.


hoặc nói là thi du.”
“Bình thường là lúc động vật hư thối cao độ, mỡ thành dạng dầu tràn ra.

.

.”
Lưu Thừa Phong không chịu nổi, vội vàng cắt đứt lời của Ninh Thu Thủy nói:
“Được rồi được rồi, tiểu ca cậu đừng nói nữa! Tôi.

.

.

Tôi đã biết.”
Sắc mặt của ông cực kém, ngẩng đầu nhìn vết bẩn phía trên.
Trần nhà bằng gỗ bị thi du làm ướt một chỗ nhỏ như quả đấm, lại từ từ biến thành cỡ một đầu người!
Trời mới biết trên lầu của bọn họ.

.

.

Rốt cuộc có cái gì?
Ngay khi Lưu Thừa Phong suy tư, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến hai tiếng kêu cực kỳ kêu thảm thiết thê lương thuộc về nữ giới!
“A! ! !”
Hai người nhìn nhau một mắt.
Đã xảy ra chuyện!
“Đi xem!”
Ninh Thu Thủy dẫn đầu mở cửa, mang theo Lưu Thừa Phong ra gian phòng.
Vừa ra khỏi cửa, Ninh Thu Thủy đã nhíu mi.
Thật là mùi máu tươi nồng nặc!
Trên hành lang, một vết máu đỏ thắm, từ cửa gian phòng cuối hành lang một đường kéo dài đến cầu thang.

.

.
Tiếng thét chói tai, chính là từ cửa sổ trăm lá cuối hành lang bên kia truyền tới.
Nơi đó vây bắt một đống người.
Ninh Thu Thủy và Lưu Thừa Phong đi tới, đẩy đoàn người ra, nhìn Nha Mạt và Nghiêm Ấu Bình đang ngã ngồi trên mặt đất ở cửa, cả người run rẩy, mặt không còn chút máu.
Hai bên trái phải ngoại trừ tảng máu tưới lớn, còn có nôn.

.

.
“Làm sao vậy?”
Ninh Thu Thủy nghiêm túc hỏi.
Hai cô gái nhìn về phía Ninh Thu Thủy, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi kịch liệt, hình như đã trải qua chuyện cực kỳ đáng gì vậy!
Các cô run miệng, một câu đầy đủ cũng nói không nên, tay chỉ hướng phòng các cô ở, nước mắt càng không ngừng chảy xuống.
Ninh Thu Thủy nhìn về phía phòng của các cô, đang muốn chuẩn bị mở cửa, lại bị Tiết Quy Trạch ở một bên ngăn trở.

Sắc mặt của anh cực kỳ khó coi.
“Bên trong.

.

.

Khó coi.”

Ninh Thu Thủy liếc anh một mắt, đẩy tay anh ra, đóng lại cửa sổ trăm lá gió lùa ở hai bên trái phải trước, lúc này mới mở cửa phòng ra.
Chờ nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hô hấp của người bên ngoài đều dừng lại!
Bọn họ thấy, trên gái giường sát bên trong phòng nhất, có một thi thể ngâm ở trong máu tươi nằm ở đó!
Thi thể này.

.

.

Thình lình chính là người phụ nữ đeo khuyên tai vàng Vương Vũ Ngưng!
Người chết rồi!
Ninh Thu Thủy chịu đựng mùi máu tươi ngửi chỉ muốn ói, tiến vào trong phòng, theo anh đi vào trong, mới chính thức thấy rõ ràng thi thể này máu thịt mơ hồ!
Một màn này, suýt nữa để Ninh Thu Thủy nôn ra!
Thi thể nằm ở trên giường, đầu như cũ bảo tồn hoàn hảo, cái cổ trắng sạch thon dài, nhưng dưới cái cổ, da bị vô tình xé mở, cơ thịt khắp nơi đều lật ra đỏ thắm, khắp nơi đều là vết thương dữ tợn!
Nội tạng không cánh mà bay, số lớn cơ thịt bị kéo vỡ vụn, thiếu sót lả tả.

.

.
Kinh khủng hơn, vẫn là biểu tình của Vương Vũ Ngưng.

.

.
Cô nhắm hai mắt, trên mặt không có bày biện ra bất luận vẻ thống khổ gì, trái lại.


.

.

Lưu lại một loại mỉm cười quỷ dị.
“Con mẹ nó.

.

.”
Theo vào mắt của Lưu Thừa Phong đều trợn tròn, hai chân bắt chéo, nếu không phải kẹp chặt, chỉ sợ đã tè ra quần tại chỗ!
“Đây đây đây.

.

.”
Hiện tại, ông mới rốt cuộc hiểu rõ, vì sao hai cô gái nhỏ bên ngoài mà sẽ biến thành bộ dáng này!
Đừng nói là phụ nữ, coi như là đổi thành ông, chỉ sợ hiện tại cũng sẽ không tốt hơn hai người chỗ nào!
Ninh Thu Thủy cố nén khó chịu nội tâm, đi đến phía thi thể.
Những người khác đều ở bên ngoài, không muốn bước vào gian phòng một bước.
Bên trong.

.

.

Thực sự quá đáng sợ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận