Qủy Vương Sủng Vợ


Buổi sáng, tất tần tật mọi người trong nhà họ Kiều đã đứng thăm dò trước cửa phòng của Minh Triết, trong số đó có ông bà Kiều.

Riêng bên trong phòng, Lục Nhiên vẫn đang say giấc, bên ngoài lục đục quá khiến Lục Nhiên cũng tỉnh giấc.

Cô lòm còm ngồi dây, không quên một cái vươn vai sau một giấc ngủ ngon, cô chợt “tụt mood” khi cô quên là cô đang ở trong phòng Minh Triết, ký ức đêm qua chợt ùa về.

Cô nắm ngay chiếc mền rồi nhìn dáo dác xung quanh, thở phào nhẹ nhõm khi không còn thấy Minh Triết nữa.

Cô vui mừng xuống giường, vội chạy ra mở cửa.

Vừa mở cửa cô đã giật bắn người khi bên ngoài rất đông đang nhìn chầm chầm vào cô.

Bà Kiều vui sướng, reo hò ôm chồng minh: “ Ông ơi, tiểu Triết chấp nhận con bé rồi! Ha..ha..


tôi vui quá ông ơi!”.

Mọi người xung quanh cũng bắt đầu reo hò theo.

Cô ngẩn người, tay gãi đầu, không hiểu mọi người đang vui vì chuyện gì.

Đột nhiên cô phát hiện bộ lễ phục cới sườn xám của cô bị bung hết 3 cúc áo lộ ra một phần vai nhỏ.

Cô giật mình chỉnh chu áo lại và đang rất tức tối không biết hôm qua hắn có làm gì cô không.

Lúc ấy, cô mới hiểu tại sao là mọi người lại vui mừng như thế, thì ra là họ tưởng giữa cô và Minh Triết đã...!tức là hắn đã chấp nhận cô.

Đêm qua, trước khi hắn biên mất, hắn đã cố tình trêu ghẹo cô, sau khi vuốt gương mặt cô, hắn đã cố tình bung 3 chiếc cúc áo của cô rồi mới chịu đi.

Cứ thế, Lục Nhiên trở thành thiếu phu nhân cứu tinh của nhà họ Kiều.Bữa sáng đó, Lục Nhiên bắt đầu trãi nghiệm cuộc sống của một thiếu phu nhân thực thụ bằng việc được gia nhân trong họ Kiều phục vụ tất tần tật.

Nhưng trong cô lại có vẻ không vui, thấy thế, phu nhân đã cho phép cô về nhà mẹ, vậy là cô gái nhỏ lại tươi cười trở lại.

Cô được đưa về bằng xe hơi nhà họ Kiều, khi đi ngoài đường, không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn vào cô họ không ngờ sau đêm tân gôn mà cô vẫn bình thường trở về nhà.

Tới nhà, cô đã vội chạy nhào ôm mẹ và chị.

Cả nhà rưng rưng nước mắt ôm nhau.


Mẹ và chị đã gặng cô tra hỏi về chuyện đêm qua nhưng cô không nói gì về Minh Triết cả.

Thế là cô ở lại chơi hết ngày rồi được đưa về nhà chồng lúc 6h chiều.

Nói thật Lục Nhiên cũng hơi sợ trở về vì sợ đêm xuống lại gặp Minh Triết nhưng có vẻ cô không lo lắng mấy, chắc có lẽ tối hôm qua tiếp xúc với Minh Triết đã giảm bớt cảm giác bỡ ngỡ phần nào.

Trở về, cô lễ phép chào hỏi ba má chồng rồi nhanh chóng xuống bếp phụ giúp việc cơm nước.

Do bản tính siêng năng từ khi ở với mẹ nên về đây ngồi không hoài cũng cảm giác khó chịu.

Mặc dù gia nhân trong nhà đã cố khuyên cô lên bàn ngồi cứ để họ làm nhưng cô vẫn ngoan cố ở lại phụ giúp, khiến khoảng cách giữa thiếu phu nhân là cô đây được thu lại với những gia nhân trong nhà.

Cho nên cô rất được lòng mọi người, khiến cho ông bà Kiều cũng cảm thấy vui lòng với cô con dâu này.Từ ngày cô về, không khí nhà họ Kiều cũng trở nên vui vẻ hẳn lên.

Khiến cho căn nhà ngày nào cũng cũng tràn ngập tiếng cười.

Đặc biệt hơn là khoảng cách giữa cô và Minh Triết cũng trở nên thân thiết hơn.


Ngày ngày, âm thầm quan sát cô gái nhỏ, thấy được sự lương thiện và tâm hồn trong sáng của cô làm Minh Triết cũng phải lung lay.

Cô không giống những người vợ trước của hắn, chỉ ham mê lợi danh và sự giàu sang của họ Kiều chứ chẳng có tâm ý tốt gì cả.

Còn Lục Nhiên trái ngược lại hoàn toàn, cô không đam mê những thứ gọi lại “vinh hoa phú quý”, thứ cô cần là những người xung quanh cô luôn vui vẻ, riêng cô thì chỉ cần một cuộc sống giản dị, bình yên là cô đã mãn nguyện rồi.

Bởi lẽ đó, mà Minh Triết đã bị cô cảm hóa dần, hắn không còn cái bản tính hung hăng hay bắt nạt cô nữa, thay vào đó là sự đối đãi ôn như hơn.

Từ đó, cô cũng phát Minh Triết không phải người xấu mà cô hay nghĩ.

Cô phát hiện thật ra hắn cũng có mặt tốt, cũng biết phân biệt nào đúng nào sai, xử sự đúng cách đúng chổ, chỉ là ai biểu hắn là đại thiếu gia của nhà họ Kiều nên có chút ăn chơi là lẽ thường tình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận