Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Trong lời nói của Phượng Thương đặc mùi ghen tuông, Nạp Lan Tín hiểu được.

Từ khi có vị vương phi này, trong mắt trong lòng của Vương Gia đều là vương phi, hiện tại biết ” bí mật của Vương phi ” rồi, dựa vào tính cách của Phượng Thương mà nói, đương nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ.

Dù sao danh tiếng của Quang Hoa công tử bên ngoài, lúc trước Vương Gia còn khen ngợi Quang Hoa công tử có thể không để ý áp lực chính tà đối lập, cùng Độc Tiên Nhi dắt tay, còn tán thưởng bọn họ là đôi tình nhân tuyệt thế trên giang hồ, lúc này biết rõ Độc Tiên Nhi chính là vương phi, Vương Gia rốt cuộc không ngồi im được nữa, cũng không cách nào bình tĩnh.

Bất quá, không chỉ mình Phượng Thương, mà ngay cả Nạp Lan Tín cũng bị cái kết quả này dọa ngây người.

Vương phi là nữ tử ôn nhu như vậy, tại sao người trong giang hồ cứ nghe thấy tên Độc Tiên Nhi lại biến sắc, Nạp Lan Tín thật sự là không tưởng tượng được.

Về truyền thuyết Độc Tiên nhi, giang hồ có rất nhiều, vô luận là tâm ngoan thủ lạt, hay là giết người như ngóe, những thứ này Nạp Lan Tín cũng không có tận mắt nhìn thấy, cũng cảm thấy là không đáng tin. Nhưng ít ra, Ma vực ở trong tay Độc Tiên nhi năm năm phát dương quang đại, đây là sự thật không thể tranh cãi. Nữ nhân này có năng lực có quyết đoán, là người xuất sắc nổi bật trong số các nhân tài trong giang hồ.

Chỉ là, Độc Tiên Nhi là vương phi? Vương phi là Độc Tiên Nhi? Tin tức này làm cho Nạp Lan Tin từ lúc biết được, thần trí còn chưa có phục hồi lại.

Tuy cùng Mộ Dung Thất Thất tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng khi ở Mộ Dung phủ, hắn là tiên sinh, dạy Mộ Dung Thất Thất một thời gian ngắn, đoạn thời gian ở chung kia, hắn cũng không có phát giác sự khác thường của Mộ Dung Thất Thất mà?

Nếu không phải thật sự xác minh thân phận của Mộ Dung Thất Thất, khiến Nạp Lan Tín tin tưởng vương phi chính là Độc Tiên Nhi, thì hắn thật không cách nào tiếp nhận.

Bất quá, cẩn thận ngẫm lại, cũng không khó phát hiện Mộ Dung Thất Thất cùng Độc Tiên Nhi có chỗ giống nhau. Bên ngoài nghe đồn Mộ Dung Thất Thất là phế vật, có phế vật nào lại thông qua cuộc thi tranh tài tứ quốc mà khiến cho Bắc Chu đứng đầu sao? Lại càng không cần phải nói đến trận chung kết!

Vô luận là đối với Cổ Lệ, hay là đối với Mộ Dung Thanh Liên, từ đầu đến cuối, vũ khí trong tay Mộ Dung Thất Thất chỉ có một đoạn hồng sa mỏng, có thể đem hồng sa điều khiển như chính cơ thể mình vậy, chẳng lẽ không phải là cao thủ sao! Xem ra, bọn họ cũng có thời điểm nhìn lầm.

Chắc hẳn lúc này biết rõ thân phận vương phi, trong lòng Vương Gia cũng rất là khiếp sợ đi!

Lúc trước thời điểm truyền ra chuyện xấu của Độc Tiên Nhi cùng Quang Hoa công tử, Vương Gia còn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chung thân đại sự của Độc Tiên nhi đã được giải quyết, hắn đối với lão quái vật Ma vực cũng có thể khai báo rồi. Hiện tại, Độc Tiên nhi là vương phi, hắn lại yêu vương phi như vậy, giữa hai người lại có Quang Hoa công tử chen giữa, tư vị trong lòng Vương Gia khẳng định siêu cấp khó chịu.

“Vương Gia, động tới Tuyệt Sắc phường cùng Thông Bảo Trai, chỉ sợ không tốt cho lắm, tựa hồ…”

Nạp Lan Tín còn chưa dứt lời, đã bị Phượng Thương trực tiếp cắt đứt, hắn đứng lên, híp đôi mắt phượng lại, trong con ngươi màu tím tản ra hàn khí, “Ngươi nói rất đúng, động tới Tuyệt Sắc phường cùng Thông Bảo Trai, chỉ là gãi không đúng chỗ ngứa, ta muốn giết hắn để trừ hậu hoạn!”

Lời của Phượng Thương làm Nạp Lan Tín càng kinh hãi, ngây ngốc trong chốc lát, Nạp Lan Tín nhẹ giọng hỏi, “Vương Gia, ngài… Ngài là nói giết Quang Hoa công tử?”

“Đương nhiên! Dám động tới nữ nhân của ta, thì phải có năng lực nhận lửa giận của ta!”

Chuyện này là thế nào đây? Nạp Lan Tín sém chút ngất xỉu. Vừa rồi hắn còn muốn khuyên Phượng Thương suy xét đến cân bằng các thế lực trên giang hồ, trước tạm thời đừng động tới Quang Hoa công tử. Lúc này chủ tử lại trực tiếp muốn giết quang Hoa công tử!

Trời ạ, chủ tử nhất định là bị ghen tuông làm cho choáng váng đầu óc rồi, chẳng lẽ hắn không biết Quang Hoa công tử trong dân gian rất có uy danh sao? Chẳng lẽ hắn không biết giết Quang Hoa công tử sẽ làm nữ nhân trong thiên hạ khởi nghĩa tạo phản sao? Đây quả thực là tự gây thù chuốc oán a!

Từ xưa đến nay gió nguy hiểm nhất chính là gió bên gối, những nữ nhân kia mặc dù không có gì đáng sợ, chỉ là thiên hạ này không có nữ nhân nào không yêu Quang Hoa công tử quần áo lụa là kia.

Giết Quang Hoa công tử, chẳng khác nào đem tâm các nàng bóp nát, những nữ nhân kia khóc rống chảy hết nước mắt cũng thôi đi, vạn nhất thổi gió bão bên gối với nam nhân của các nàng, này phải làm sao đây? Trong đó không thiếu nhân sĩ giang hồ, đại thần trong triều, thê thiếp Hoàng thất Quý tộc, trận cuồng phong này thổi đến, hoàn toàn có thể mang cả đại lục nhấn chìm nha!

“Vương gia, Quang Hoa công tử cũng không phải nhân vật bình thường, từ thương nhân dân chúng, từ Hoàng thất Quý tộc, chỉ cần nơi nào có phụ nhân, sẽ không có chuyện có người không yêu Thông Bảo Trai cùng Tuyệt Sắc Phường, mà ngay cả thái hậu trong nội cung đối với đồ trang sức trong Thông Bảo Trai cũng khen không dứt miệng… Ngài nếu thật sự động tới Quang Hoa công tử, nước mắt của những nữ nhân kia có thể nhấn chìm Yên kinh đó!”

Nạp Lan Tín nói rất đúng sự thật, nhưng lời nới của hắn trong tai của Phượng Thương liền chuyển đổi thành mặt ý tứ khác.”Bất quá chỉ là một cái nam nhân dựa vào nữ nhân để kiếm cơm!”

“Khụ khụ!” Nạp Lan Tín bị sặc nước miếng rồi, Phượng Thương nói lời này cũng thật quá cay nghiệt đi. Nếu như Quang Hoa công tử là dựa vào nữ nhân để kiếm cơm, vậy hắn cùng vương phi là “Tình lữ”, cái này không phải nói vương phi nuôi tiểu bạch kiểm hay sao! Vương phi nuôi tiểu bạch kiểm, vậy Vương Gia là cái gì? Nam tử đội nón xanh? Nạp Lan Tín nhịn không được chằm chằm nhìn lên trên đầu Phượng Thương—— (TNN : haha anh này dễ thương ghê =]])

Nạp Lan Tín sắc mặt quái dị, khiến cho Phượng Thương lúc này mới ý thức được trong lời nói của mình có chút quỷ dị, cũng ho khan hai tiếng, “Tóm lại, có ba chiêu đối phó tình địch, trước thám thính thật giả, xác định phương hướng, rồi một lần ám sát chết hắn!” (anh làm thành sách đem bán được đó =]])

Nghe Phượng Thương nói những lời này, Nạp Lan Tín kém chút nữa hộc máu. Vương Gia là làm sao vậy? Lại đem chiến thuật sa trường vận dụng lên người tình địch, thật sự là hiếm thấy!

Phượng Thương chưa từng khẩn trương giống như bây giờ , tuy bên người Mộ Dung Thất Thất có rất nhiều ruồi bọ tanh tưởi, tỷ như Long Trạch Cảnh Thiên quang minh chính đại, tỷ như Hoàn Nhan Hồng, tỷ như Lý Vân Khanh cẩn thận đúng mực… Nhưng những địch nhân này hắn đều đã thấy tận mắt qua, hơn nữa có còn so chiêu rồi.

Người ta nói, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Khi hắn còn đang đề phòng bảo vệ nàng bởi những người kia, thì Quang Hoa công tử tuyệt thế này không biết khi nào thì công chiếm Tiểu Vương phi của hắn, điều này bảo hắn làm sao chịu được?

Huống chi mấy con ruồi này, hắn đều thấy qua rồi, còn cái Quang Hoa công tử kia xuất quỷ nhập thần, bất kể hàng ngày hắn đều đem Tiểu Vương phi của mình trông chừng thật chặt, vậy mà bọn họ vẫn còn có thể liên lạc, hơn nữa còn thành là một đôi tình lữ nổi tiếng trong giang hồ, điều này bảo Phượng Thương làm sao tiếp thụ được!

Bọn họ rốt cuộc là quen biết khi nào? Nhận thức đã bao lâu? Khi nào thì phát sinh cảm tình? Khi hắn canh phòng nghiêm ngặt dưới mọi tình huống, cái Quang Hoa công tử này lại là dùng phương thức gì liên lạc cùng Mộ Dung Thất Thất? Những vấn đề này đều khiến Phượng Thương hoang mang, làm cho đầu óc hắn nghĩ không thông.

“Vương Gia, ngài đã đau đầu như vậy, vì sao không trực tiếp đi hỏi vương phi? Thuộc hạ thấy vương phi vẫn là rất để ý ngài!”

“Không cần!” Đối với đề nghị của Nạp Lan Tín, Phượng Thương trực tiếp cự tuyệt. Vạn nhất Mộ Dung Thất Thất nói cho hắn biết chính là một đáp án tê tâm liệt phế, thương tâm muốn chết, vậy hắn nên làm cái gì bây giờ? Vạn nhất Mộ Dung Thất Thất nói nàng chỉ là tạm thời trú tạm ở đây, sau này sẽ cùng Quang Hoa công tử bỉ dực song phi (như chim liền cánh), hắn sợ không biết mình sẽ làm ra cái chuyện quá phận gì.


“Vương Gia, người yêu nhau quan trọng nhất là thẳng thắn thành khẩn, ngài đã yêu vương phi như vậy, không bằng trực tiếp thẳng thắn nói ra điều nội tâm mình nghĩ, biết đâu —— “

“Không được!” Phượng Thương cắn răng. Hắn không cần tình yêu thương hại, càng không cần Mộ Dung Thất Thất bố thí tình yêu cho hắn.

Nếu Mộ Dung Thất Thất là Độc Tiên Nhi, tin đồn trong giang hồ về chuyện nàng cùng Quang Hoa công tử, nàng nhất định đã biết. Biết rõ, còn cho phép có tin đồn như vậy nảy sinh, với hiểu biết của hắn về Thất Thất, nhất định Quang Hoa công tử trong lòng nàng rất có trọng lượng. Phượng Thương có chút khiếp đảm, sợ giữa hắn và Quang Hoa công tử, Mộ Dung Thất Thất sẽ chọn Quang Hoa công tử. Muốn hắn đi đối mặt với sự thực này, hắn làm không được.

Thấy nhiều biểu lộ phức tạp trên mặt Phượng Thương, Nạp Lan Tín càng cảm thấy, tình yêu này chính là thứ tra tấn người. Nguyên bản Vương Gia anh minh thần vũ, vì sao cứ mỗi lần gặp phải chuyện tình liên quan tới vương phi, đều mất đi lý trí? Chẳng lẽ đây là cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường?

Xem ra, vô luận hắn nói cái gì, Vương Gia cũng sẽ không tiếp thu, còn không bằng để cho bọn họ va chạm tình cảm một lần.

Nếu Quang Hoa công tử là một cơ hội, sao không mượn cái cơ hội này, khiến cho vương gia vương phi phát triển tình cảm! Chỉ là, nếu như Quang Hoa công tử thật sự ngăn cản đường tình cảm của Vương Gia, không cần Vương Gia mở miệng, hắn sẽ tự động vì Vương Gia thanh lý.

Nghĩ như vậy, Nạp Lan Tín rốt cuộc không phát biểu ý kiến của mình nữa, chỉ chờ Phượng Thương hạ lệnh.

“Mặc kệ dùng phương pháp gì, ta muốn các ngươi dùng thời gian ngắn nhất tìm được Quang Hoa công tử, nếu hắn không lộ diện, liền huyết tẩy Thông Bảo Trai cùng Tuyệt Sắc phường, ta không tin, như vậy còn không ép được hắn ra! Ta muốn đích thân nhìn xem cái tình địch này đến tột cùng là người thế nào, lại có tâm tư động đến trên người nữ nhân của ta!”

“Dạ!” Đối với cái Vương Gia ghen tuông ngập trời này, Nạp Lan Tín biết rõ phản đối tất cả đều không có hiệu quả, biện pháp duy nhất chính là tìm được Quang Hoa công tử, đem hắn trói đến trước mặt Vương Gia, để cho bọn họ quyết đấu, nếu không, ghen tuông của Vương Gia sẽ bao phủ toàn bộ Bắc Chu này mất.

Vì chuyện của Quang Hoa công tử, Phượng Thương ở trong thư phòng ngây người thật lâu, thời điểm trở lại Thính Tùng lâu, đã là đêm khuya, Mộ Dung Thất Thất đã sớm thay quần áo mà ngủ. Nhìn vẻ mặt an tĩnh của Mộ Dung Thất Thất dưới ánh nến, Phượng Thương vươn tay, nhẹ nhàng mà vuốt ve trên đuôi lông mày có chút nhăn lại của nàng.

“Khanh Khanh, ta sẽ không buông tay! Thiên đường địa ngục, cũng sẽ đều mang theo nàng! Nàng cũng đừng hòng muốn thoát khỏi ta!”

Nhận thấy được có người, Mộ Dung Thất Thất chậm rãi mở to mắt, sau khi nhìn thấy người đến là Phượng Thương, nàng miễn cưỡng ngáp một cái, “Chàng đã về!”

Những lời này, khiến cho tâm tình của Phượng Thương tốt lên rất nhiều. Tựa như thê tử chờ trong nhà, nhìn thấy trượng phu trở về, đều dùng một câu “Chàng đã về” tiêu trừ mệt mỏi trên người trượng phu.

“Đến, ta giúp nàng cởi áo ngoài!” Phượng Thương ôm lấy Mộ Dung Thất Thất, mấy ngày nay, đều là hắn hầu hạ Mộ Dung Thất Thất mặc quần áo, nàng tựa hồ đối với những bộ quần áo rườm rà này đặc biệt vô lực, lớn như vậy rồi, còn không biết mặc ra sao, cho nên Phượng Thương bất đắc dĩ trở thành “Bảo mẫu” của Mộ Dung Thất Thất .

“Ừm——” Mộ Dung Thất Thất rất phối hợp, từ từ nhắm hai mắt, tùy ý để Phượng Thương giúp mình cởi áo ra. Thời điểm cảm giác được lành lạnh, sau một khắc đã bị Phượng Thương ôm vào trong chăn ấm áp.

Ôm đến thân thể ấm áp, Mộ Dung Thất Thất từ từ nhắm hai mắt ôm lấy eo Phượng Thương.”Như thế nào bây giờ mới về! Ta chờ chàng thật lâu nha —— “

Bởi vì ôm chặt, cộng thêm buồn ngủ, Mộ Dung Thất Thất từ đầu đến cuối đều nhắm hai mắt, trong thanh âm mang theo một tia làm nũng cùng nén giận, Phượng Thương hôn một chút lên trán của Mộ Dung Thất Thất, cảm giác được nàng chân thật như vậy ở trong ngực mình, tâm lo lắng, rốt cục cũng buông xuống.

“Có một số việc phải xử lý, cho nên mới về muộn. Ngoan! Ngủ đi! Ta ở bên cạnh cùng nàng!”

“Ừ!” Mộ Dung Thất Thất gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa ở trên bờ vai rắn chắc của Phượng Thương, bàn tay nhỏ bé cũng ở trên người Phượng Thương sờ soạng một lát, “Thương —— “

“Ừ?”

“Mặc dù nhìn chàng rất gầy, nhưng ôm rất vừa tay nha!” Mộ Dung Thất Thất nhắm mắt sờ sờ, ngón tay vẫn loanh quanh trên bụng Phượng Thương, “Cơ bụng sáu múi, Thương, chàng thật gợi cảm a! Đúng là làm người không thể xem ở bề ngoài!” (TNN: sắc nữ a~~)

Mộ Dung Thất Thất vừa nói, bàn tay nhỏ bé vừa tiếp tục thăm dò. Nàng ngủ mơ mơ màng màng, lại không biết rõ, hành vi của mình không thể nghi ngờ là khiêu khích tôn nghiêm nam tính của Phượng Thương, thời điểm tay trượt xuống bụng, Phượng Thương kịp thời bắt được tay của nàng.

“Thương?” Bị Phượng Thương bắt lấy tay, Mộ Dung Thất Thất có chút bất mãn, cố gắng mở to mắt, nhìn Phượng Thương.

“Con mèo nhỏ, ta cũng không muốn trong lúc nàng mơ mơ màng màng mà muốn nàng!” Phượng Thương nắm bàn tay nhỏ nhắn của Mộ Dung Thất Thất, đem nàng ôm vào trong ngực, “Hôm nay tiến cung mệt chết đi, từ nay về sau chúng ta không đi nữa! Miễn phải đối mặt với những người nhức đầu kia!”

Phượng Thương nói vậy, thành công dời đi tầm mắt của Mộ Dung Thất Thất, nàng vô cùng phối hợp gật đầu, “Đúng! Từ nay về sau trừ gặp ngoại tổ mẫu, người khác cũng không gặp! Cái thái tử kia thật đáng ghét, Nhị hoàng tử cũng chán ghét, A Khang thật đáng thương, chúng ta phải quan tâm hắn nhiều hơn…”

“Được!” Phượng Thương khẽ cười, hôn nhẹ lên môi Mộ Dung Thất Thất. Nhìn Mộ Dung Thất Thất lần nữa khép mắt lại, Phượng Thương nghĩ tới những lời Nạp Lan Tín đã nói, thẳng thắn thành khẩn, hỏi ——

“Khanh Khanh, Long Trạch Cảnh Thiên gọi nàng là Tiên nhi? Vì sao…”

Phượng Thương không biết hành động của mình như vậy có tính là đáng xấu hổ hay không, Mộ Dung Thất Thất lúc này đang ngủ mơ mơ màng màng, đại não cũng không rõ ràng lắm, nếu hỏi lúc này, nàng nhất định sẽ nói thật. Mà hắn mượn cơ hội này đến hỏi Mộ Dung Thất Thất có phải là có chút hèn hạ không?

Chỉ là trong nháy mắt, mới vừa rồi còn bởi vì tư tưởng tiểu nhân hèn hạ mà có chút xấu hổ, Phượng Thương nhìn đến gò má phấn hồng của Mộ Dung Thất Thất, nội tâm lần nữa bị đánh vào.

Vô sỉ thì vô sỉ đi! Dù sao, Mộ Dung Thất Thất cũng là nữ nhân của hắn, cho dù đem hết tất cả vốn liếng, hắn cũng muốn làm cho thể xác và tâm của nàng thành của mình! Lúc này có kẻ đánh chủ ý lên lão bà của hắn, cũng không thể nói cái gì mà nhân nghĩa đạo đức nữa rồi. Chẳng lẽ bảo hắn trên chiến trường, còn cùng địch nhân nắm tay, tới một câu “Chào ngươi! Ăn có được không? Hôm nay khí trời thật tốt a!” (TNN: haha suy nghĩ của a này thật dễ thương =]])

Hắn là chính nhân quân tử, nhưng cũng có nghĩa là những con ruồi như hổ rình mồi kia sẽ vì thế mà từ bỏ Mộ Dung Thất Thất. Muốn cùng bọn hắn nói đạo nghĩa, bọn họ cũng sẽ không buông tha cho Khanh Khanh!

“Bởi vì ta còn có một danh tự, gọi là Độc Tiên Nhi!”


Quả nhiên, giống với ý nghĩ của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất ngủ mơ màng, nào đâu biết thanh tỉnh là thứ gì, cho nên Phượng Thương hỏi nàng, nàng liền nói thẳng.

“Khanh Khanh, nàng là Độc Tiên nhi của Ma vực?”

“Đúng nha!” Mộ Dung Thất Thất nhếch miệng, nhíu nhíu mày, “Chẳng lẽ ta không giống sao?”

“Giống —— “

“Không, không giống, ta chính là ta!” Mộ Dung Thất Thất ngáp nhẹ, cái miệng nhỏ nhắn tiến đến mặt Phượng Thương “Bẹp” một cái, “Ngủ ngon, Thương, hôm nay thật mệt a… Còn có, trong lòng của ta chỉ có chàng, không có hắn…”

Nói xong, Mộ Dung Thất Thất đã phát ra tiếng thở đều đều, cái miệng nhỏ nhắn như cánh hoa, hơi mở ra.

Nữ nhân này a! Ở trước mặt mình không có bất kỳ phòng bị gì. Phượng Thương hôn lên đỉnh đầu Mộ Dung Thất Thất, nàng thừa nhận thân phận của mình, làm trong lòng của hắn cũng nhận được xác định. Hiện tại nghi vấn duy nhất chính là chuyện Quang Hoa công tử. Chẳng lẽ, là Quang Hoa công tử quấn quít lấy Khanh Khanh của hắn? Nếu không, nàng vì sao nói trong lòng nàng không có hắn? Cái “hắn” này không phải ám chỉ Quang Hoa công tử chứ?

Mộ Dung Thất Thất ngủ, mà Phượng Thương mặc dù hy vọng có thể hỏi rõ xem nàng cùng Quang Hoa công tử có quan hệ gì, nhưng chẳng biết tại sao, nhìn giai nhân đang ngủ, làm cho hắn cũng bối rối, chống đỡ được trong chốc lát, liền ôm Mộ Dung Thất Thất tiến vào mộng đẹp.

Từ khi Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương cùng giường chung gối, công việc của Tô Mi cùng Tố Nguyệt liền thiếu đi rất nhiều. Vị cô gia này, bất kể chuyện gì, cũng đều tự mình chuẩn bị, khiến cho công việc của bọn họ nhẹ nhàng xuống.

Phượng Thương mỗi ngày đều lâm triều, thức dậy sớm, sau khi thức dậy luôn chỉnh chu triều phục, rồi hôn hai gò má cùng cái miệng nhỏ nhắn của Mộ Dung Thất Thất rồi mới rời đi. Mà trong mùa đông Mộ Dung Thất Thất chỉ thích ngủ, luôn đợi tới khi Phượng Thương hạ triều trở về, mới vừa vặn tỉnh lại.

Vì vậy, việc mặc quần áo rửa mặt cũng thành việc của Phượng Thương, hai ngày này liền tóc của Mộ Dung Thất Thất, cũng là Phượng Thương chải.

Tóc Mộ Dung Thất Thất dài tới mắt cá chân, mềm như tơ lụa, khiến cho Phượng Thương yêu thích không buông tay, dứt khoát chiếm luôn việc chải đầu này từ tay Tô Mi cùng Tố Nguyệt. Tuy nhiên hắn sẽ không đeo trang sức rườm rà, chỉ đơn giản dùng cái trâm cố định lại. Vừa vặn phù hợp với yêu cầu đơn giản của Mộ Dung Thất Thất, cứ mỗi ngày buông thõng một đầu bím tóc đi dạo khắp nơi trong vương phủ.

“Tiểu thư, cô gia thật là một tướng công toàn năng, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.” Trong hoa viên, Tô Mi cùng Tố Nguyệt một trái một phải, đi bên người Mộ Dung Thất Thất.

Hai người này không biết thân phận thực sự của Phượng Thương, cho nên lúc nghe thấy Phượng Thương ngủ lại khuê phòng của Mộ Dung Thất Thất, sợ tới mức cằm kém chút rơi xuống đất. Tuy thời này đại hôn cũng có chuyện huynh muội thành thân, nhưng đều là bà con, đâu giống tiểu thư cùng Phượng Thương, huynh muội ruột thịt như vậy, này cũng quá kinh hãi rồi!

Bất quá về sau, thấy Phượng Thương đối với Mộ Dung Thất Thất toàn tâm toàn ý, hai người này mới dần dần tiếp nhận.

Mặc dù huynh muội yêu nhau, có hơi loạn luân, nhưng tiểu thư mình đã thật lòng yêu mến, các nàng dĩ nhiên là hi vọng tiểu thư vui vẻ! Chỉ là, bên ngoài dù ủng hộ, thì trong lòng hai người vẫn có một loại lo lắng cho Mộ Dung Thất Thất, chuyện này của tiểu thư, sợ là vĩnh viễn đều không thể để lộ ra ngoài đi! Che giấu như vậy, rốt cuộc che được đến lúc nào đây!

Thấy Tô Mi trêu chọc mình, Mộ Dung Thất Thất cười khẽ, “A Khang cũng không tồi nha! Gần đây luôn chạy tới Vương phủ, hận không thể chuyển đến ở luôn…”

“Tiểu thư!” Mộ Dung Thất Thất nhắc tới Hoàn Nhan Khang, khiến mặt Tô Mi đỏ lên, dậm chân, “Tiểu thư còn như vậy, ta liền không để ý tới cô!”

“Được được được! Ta không nói!” Mộ Dung Thất Thất ngoài miệng không nói, nhưng ý cười trong mắt cũng không giảm.

Tố Nguyệt ở một bên “Khì khì” cười, mặt Tô Mi càng nóng lợi hại. Không dám làm gì Mộ Dung Thất Thất, Tô Mi trực tiếp chọn Tố Nguyệt, “Tố Nguyệt, ngươi đừng cười ta, ta còn nhớ năm nào ngày nào tháng nào, dưới đêm trăng, ngươi cùng người nào đó thì thầm nói —— “

“A? Tố Nguyệt cũng có rồi? Là cái gì? Nói nghe một chút!” Mộ Dung Thất Thất vừa nghe, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên dào dạt thần sắc hưng phấn, “Là lúc nào? Rốt cuộc là nam nhân nào tinh mắt như vậy? Chọn trúng Tố Nguyệt nhà ta?”

Tố Nguyệt nguyên bản muốn cười nhạo Tô Mi, nghe nói như thế liền sững sờ, “Ta làm sao? Tô Mi, ngươi đừng bịa đặt! Ta cái gì cũng không có hết á! Tiểu thư đừng nghe nàng!”

“Cắt! Mới không phải đâu! Buổi tối ngày đại hôn của tiểu thư, Tô Mi cùng Nạp Lan Tín dưới lầu hàn huyên một hồi lâu!” Tô Mi thấy vẻ mặt Tố Nguyệt đứng đắn, lập tức hướng Mộ Dung Thất Thất châm ngòi, “Tiểu thư, cô không biết, sau khi Tố Nguyệt đi, Nạp Lan Tín lại nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng thật lâu, còn vừa nhìn vừa cười ngây ngô…”

“Con nhỏ chết dẫm kia, ngươi nói nhảm cái gì đó!”

So về Tô Mi da mặt mỏng, da mặt Tố Nguyệt càng mỏng hơn, thấy Tô Mi đem chuyện “Có lẽ có” nói ra, vội vàng giải thích với Mộ Dung Thất Thất, “Tiểu thư, không phải như thế! Ngày đó Nạp Lan tiên sinh tựa hồ có chuyện tìm Vương Gia, ta ngăn cản hắn, chỉ là như vậy, không có cái khác!”

“Thật sự?” Mộ Dung Thất Thất vuốt cằm, ý tứ hàm xúc kéo dài nhìn Tố Nguyệt.”Nạp Lan Tín? Người không tệ! Là người của Vương Gia, ta giúp các ngươi tác hợp—— “

Mộ Dung Thất Thất càng nói càng thái quá, Tố Nguyệt gấp đến độ không xong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, nghĩ vì chính mình giải thích, nhưng lại không biết nói như thế nào, Tô Mi cao hứng, ở bên cạnh vỗ tay bảo hay, “Tiểu thư, không bằng cô chọn ngày tháng, nối dây tơ hồng, giúp bọn họ tạo thành một đôi đi, thật tốt!”

“Tốt cái đầu ngươi!” Tố Nguyệt bị ép nóng nảy, cuối cùng phun ra một câu thô tục, “Ta sẽ không rời khỏi tiểu thư, ta sẽ cả đời hầu hạ tiểu thư! Mọi người đều đi, ai chiếu cố tiểu thư đây!”

Nghe Tố Nguyệt nói xong, Tô Mi cũng ngưng cười, nhớ tới khi Ma Tôn đại nhân qua đời, dặn dò các nàng nhất định phải hảo hảo chiếu cố Mộ Dung Thất Thất, nếu như các nàng thật sự đều lập gia đình, bên người Mộ Dung Thất Thất sẽ không còn người thân thiết nữa.

Nghĩ như vậy, Tô Mi trầm mặc xuống. Nhìn bộ dáng của hai nha đầu, Mộ Dung Thất Thất thở dài, đi đến trước mặt các nàng, tay trái nắm tay Tô Mi, tay phải nắm tay Tố Nguyệt.


“Hai người các ngươi là đứa ngốc a! Lấy năng lực của tiểu thư ta, chẳng lẽ không tự chiếu cố tốt được cho bản thân sao! Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, các ngươi ở bên cạnh ta tới già, chuyện chung thân làm sao bây giờ? Ta không có tỷ muội, chính là đem các ngươi như tỷ tỷ mà đối đãi! Các ngươi nếu không hạnh phúc, ta cũng sẽ không hạnh phúc!”

“Cho nên, có người yêu, có muốn theo đuổi tình cảm, nhất định phải buông cái tôi của mình ra, can đảm mà yêu đi. Duyên phận bỏ lỡ, sẽ tiếc nuối cả đời, ta cũng không hy vọng chờ các ngươi già rồi, lại thấy hai cái lão thái thái ở đàng kia ngồi nhớ lại ngày đó…”

“Tiểu thư ——” Mộ Dung Thất Thất nói, khiến cho hai thiếu nữ vừa muốn cười, lại cảm động.

Tuy Mộ Dung Thất Thất là chủ tử của các nàng , nhưng một chút bộ dáng chủ nhân đều không có, ngược lại đối với các nàng đặc biệt bao dung, thật sự như thân tỷ muội, có thể ở bên người Mộ Dung Thất Thất, đây là chuyện khiến cho Tô Mi cùng Tố Nguyệt đều vô cùng tự hào.

“Đáp ứng ta, có hạnh phúc, nhất định phải dũng cảm theo đuổi!” Mộ Dung Thất Thất đem tay Tô Mi cùng Tố Nguyệt để cùng một chỗ, tay của mình cũng chồng lên, “Những người bên cạnh ta chỉ có mình ta hạnh phúc, không đủ, chúng ta ba người đều phải hạnh phúc!”

“Vâng!” Mộ Dung Thất Thất nói khiến cho Tố Nguyệt cùng Tô Mi đều rưng rưng, hai người đều dùng sức gật đầu.

Mà một màn này, vừa vặn rơi vào trong mắt Nạp Lan Tín. Xem ra, vương phi quả thật không phải người bình thường! Lại ở thời đại chủ tớ nghiêm ngặt này mà lại đối đãi với nô tỳ bọn họ giống như tỷ muội!

Những ngày này, Nạp Lan Tín một mực phụng mệnh tra ra chuyện của Quang Hoa công tử, lại không nghĩ vị Quang Hoa công tử này thật sự giống như trong truyền thuyết, thần long thấy đầu không thấy đuôi, căn bản là tìm không được tung tích của hắn.

Mộ Dung Thất Thất cùng Quang Hoa công tử nhận thức, như vậy bọn họ hẳn là có một loại phương thức liên lạc đặc biệt, vì vậy Nạp Lan Tín liền theo dõi Mộ Dung Thất Thất. Chỉ là, Mộ Dung Thất Thất bình thường cũng không ra khỏi phủ, Vương Gia cũng một mực đi theo bên người nàng, như vậy nàng cùng Quang Hoa công tử truyền tin hẳn là do tỳ nữ của nàng.

Nhìn chằm chằm vào Tô Mi cùng Tố Nguyệt, từ trên người các nàng tìm kiếm manh mối, đây là phương pháp xử lý Nạp Lan Tín nghĩ đến.

“Tiểu thư, nhìn, Nạp Lan Tín lại đang liếc trộm Tố Nguyệt!” Tô Mi mắt sắc, liếc thấy Nạp Lan Tín, lập tức thọt tới bên người Mộ Dung Thất Thất, “Ta nói đúng đi, Nạp Lan Tín là nhìn trúng Tố Nguyệt.”

Thấy Tô Mi nói như vậy, gò má Tố Nguyệt lần nữa nhiễm hồng. Từ khi Mộ Dung Thất Thất đại hôn xong, nàng cùng Nạp Lan Tín thật là có mấy lần đụng mặt, chính là cũng không nói lời nào, chỉ là gật đầu mỉm cười, không hơn. Nhân phẩm Nạp Lan Tín cũng không tệ lắm, chỉ là Tố Nguyệt không biết mình có thích hắn hay không.

Thấy Nạp Lan Tín xuất hiện, Mộ Dung Thất Thất nở nụ cười, xem ra có triển vọng, không bằng làm mai hợp tác, “Khụ khụ! Tố Nguyệt, ngày sinh của thái hậu ta đặt mấy bộ trang sức ở Thông Bảo trai, ngươi đi xem xem sao. Ta có Tô Mi hầu hạ, ngươi không cần phải gấp…”

Lời của Mộ Dung Thất Thất đủ rõ ràng rồi, chỉ thiếu chút nữa là nói thẳng, ngươi ở bên ngoài lâu một chút, không trở về cũng không sao ——

“Tiểu thư…” Tố Nguyệt nhất thời xấu hổ.

“Đi thôi! Sinh nhật Ngoại tổ mẫu, ta đương nhiên là muốn tặng lễ vật! Bình thường cũng là Tô Mi làm chân chạy, hôm nay ta muốn cùng Tô Mi tâm sự chuyện Hoàn Nhan Khang, nên ngươi đi đi.”

Cách xa, Nạp Lan Tín nghe không được Mộ Dung Thất Thất nói cái gì, thấy Tố Nguyệt rời đi, hắn cũng đi theo đằng sau.

Nạp Lan Tín đi theo Tố Nguyệt rời đi, xác minh ý nghĩ trong lòng của Mộ Dung Thất Thất cùng Tô Mi, hai người nhìn nhau cười, thật là có hy vọng nha!

Ra khỏi Vương phủ, Tố Nguyệt trực tiếp đi Thông Bảo trai. Sinh nhật Thái hậu là ba ngày sau, lúc trước Mộ Dung Thất Thất thiết kế một bộ trang sức “Đan Phượng Triêu Dương” rất đẹp, toàn bộ dùng Hồng Ngọc cực phẩm chế tạo, khoảng hai ngày có thể xong. Nạp Lan Tín đi theo sau lưng Tố Nguyệt, không xa không gần, thẳng đến khi trông thấy Tố Nguyệt vào Thông Bảo trai, hắn mới rốt cục xác nhận ý nghĩ trong lòng. Mộ Dung Thất Thất quả nhiên là thông qua tỳ nữ liên lạc cùng Quang Hoa công tử, chỉ là, làm sao tìm được Quang Hoa công tử, mới là mấu chốt nhất.

Trong khoảng thời gian này, mặt ngoài Vương Gia tuy gió êm sóng lặng, nhưng là Nạp Lan Tín đi theo Phượng Thương đã lâu có thể cảm giác được nội tâm Phượng Thương lo lắng chờ đợi. Phỏng chừng chìm đắm trong tình yêu mọi người đều là như thế này đi.

“Nạp Lan tiên sinh, ngươi ở đây làm cái gì?” đến khi Nạp Lan Tín lấy lại tinh thần, Tố Nguyệt đã ở trước mặt hắn. Khoảng cách tiếp xúc cùng Tố Nguyệt gần như vậy, làm tim của Nạp Lan Tín nhịn không được đập dồn dập.

Tố Nguyệt không phải nữ tử cực đẹp, nhưng nàng lại thuộc về kiểu càng nhìn càng khoan khoái, càng xem càng dễ nhìn. Đặc biệt là mắt của Tố Nguyệt, như biết nói, đều nói con mắt là cửa sổ tâm hồn, nội tâm nữ tử này hẳn cũng là rất đẹp.

“Ta chỉ là đi ngang qua, đi dạo… đi dạo…” Nạp Lan Tín không biết vì sao, thời điểm Tố Nguyệt nhìn hắn, hắn thậm chí có một loại cảm giác hít thở không thông, giống như bị xuyễn, tư vị rất khó chịu.

Chẳng lẽ, gặp ma rồi? Nạp Lan Tín vỗ vỗ trán, bộ dáng muốn bao nhiêu ngốc liền có bấy nhiêu.

Thấy Nạp Lan Tín như vậy, Tố Nguyệt có chút sốt ruột, không tự giác đưa tay trực tiếp dò xét trán của hắn, “Không có phát sốt a…”

Cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay nhỏ nhắn của Tố Nguyệt, ngửi được hương hoa nhàn nhạt trên đầu ngón tay nàng, mặt Nạp Lan Tín đỏ lên, như gặp phải ôn dịch, lập tức lui về phía sau một bước, “Cái kia, ta đi trước, ta còn có việc!”

Không đợi Tố Nguyệt nói, Nạp Lan Tín như một trận gió thoát đi khỏi hiện trường.

Thái độ của đối phương, khiến Tố Nguyệt có chút tổn thương, chẳng lẽ tiểu thư nói sai rồi, Nạp Lan Tín căn bản là không thích nàng? Bằng không vì sao phải gấp gáp rời đi như vậy?

Bên kia, Nạp Lan Tín cũng cảm thấy kinh ngạc, mình khi nào thì nảy sinh qua tình huống như vậy, vì sao nhìn thấy Tố Nguyệt thì tim đập nhanh hơn, ngay cả lời nói cũng nói không hoàn chỉnh?

Nghe nói người Ma vực am hiểu dụng độc, nói vậy Tố Nguyệt ở bên cạnh Mộ Dung Thất Thất cũng có thể là cao thủ dùng độc, chỉ là, nàng hạ độc với mình lúc nào, lại khiến cho hắn bất tri bất giác liền trúng độc? Xem ra sau này phải cách xa Tố Nguyệt một chút!

Chỉ trong chốc lát, Nạp Lan Tín liền buông tha ý niệm trong đầu đi theo Tố Nguyệt để tìm Quang Hoa công tử. Quyết định cứ dựa theo lời Phượng Thương nói, trói hết người của Thông Bảo Trai cùng Tuyệt Sắc phường lại, ép Quang Hoa công tử ra mặt. Vẫn là Vương Gia nói rất đúng, lúc quan trọng dùng thủ đoạn bạo lực, có thể giải quyết vấn đề nhanh nhất!

Sinh nhật Đông Phương Lam cứ theo lịch mà tới, những năm gần đây, Đông Phương Lam đều ở trong chùa, đây là lần đầu chúc thọ. Hoàng thái hậu vốn dĩ không nghĩ muốn hưng sư động chúng, quá mức xa xỉ, chỉ là Hoàn Nhan Liệt nói, vừa vặn mượn cơ hội này để mọi người nhận thức Trấn Quốc Công chúa một chút, nghĩ đến Mộ Dung Thất Thất, Đông Phương Lam mới gật đầu, đồng ý.

Bởi vì trên thế giới này thái hậu là người duy nhất có quan hệ huyết thống gần gũi với nàng, cho nên Mộ Dung Thất Thất đối với Đông Phương Lam rất kính trọng, sáng sớm, Mộ Dung Thất Thất đã đến Cẩm Huyền cung. Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ Vương phủ, nàng chỉ đến Cẩm Huyền cung cùng hoàng thái hậu.

“Chào Thanh cô cô!” Mộ Dung Thất Thất cười vào cửa, nhìn thấy Thanh cô liền vấn an.

” Công chúa, hôm nay cô tới thật là sớm!” Thanh cô đối với công chúa mới tìm lại được này cũng rất yêu mến, năm đó, Hoàn Nhan Minh Nguyệt là một tay nàng nuôi lớn, giai nhân bây giờ mặc dù đã mất, nhưng nữ nhi của Hoàn Nhan Minh Nguyệt lại kế thừa dung mạo và dáng vẻ của nàng, khiến người ta không thể không đem sự yêu mến đối với Minh Nguyệt công chúa, chuyển dời đến trên người Mộ Dung Thất Thất.

“Cô cô, ngoại tổ mẫu đã dậy chưa?”

“Vừa dậy, vừa mới hỏi công chúa, không nghĩ tới công chúa đã tới rồi!”


Thời điểm Mộ Dung Thất Thất đem bộ “Đan Phượng Triêu Dương” được chế tạo hoàn toàn bởi cực phẩm Hồng Ngọc đặt ở trước mặt Đông Phương Lam, không chỉ Đông Phương Lam, mà ngay cả người bên cạnh bọn họ đều bị hoa mắt.

“Chúc ngoại tổ mẫu ngày nào cũng như ngày hôm nay, hàng tháng đều như sáng nay! Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”

“Tốt! Tốt! Thật xinh đẹp! Ai gia đã thấy qua nhiều bảo bối, nhưng chưa từng thấy bảo bối nào giống như của Thất Thất tặng ai gia!” Đông Phương Lam nhìn một cái đã cực thích bộ trang sức này, không nói đến giá trị xa xỉ, đơn giản chỉ xem hình dáng này, cũng thật mới nghe lần đầu, chưa từng nhìn thấy, Đông Phương Lam cũng không biết dùng cái gì để hình dung.

“Cái đồ trang sức này, là Thông Bảo Trai làm ra ư?” Thanh cô ánh mắt sắc bén, nhận thấy bộ đồ trang sức này không tầm thường.

Thấy Thanh cô nhận ra, Mộ Dung Thất Thất nhẹ gật đầu, “Đúng vậy! Ta cùng Quang Hoa công tử có duyên gặp mặt một lần, thấy sắp sinh nhật tổ mẫu, nên ta đặc biệt thỉnh Quang Hoa công tử vì ngoại tổ mẫu chế tạo bộ ‘Đan Phượng Triêu Dương’ này. Ngoại tổ mẫu, ngài thích không?”

“Thích! Rất thích! Thanh cô, ai gia hôm nay liền đeo bộ ‘Đan Phượng Triêu Dương’ này, để mọi người đều biết hiếu tâm của ngoại tôn nữ.”

“Vâng!”

Đông Phương Lam vốn dĩ đã y trang chỉnh tề, hiện tại bởi vì bộ trang sức này của Mộ Dung Thất Thất, đặc biệt đổi xuống. Thời điểm đến Thái Cực điện, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, đang chờ Đông Phương Lam.

“Thái hậu nương nương giá lâm! Trấn Quốc Công chúa giá lâm!”

Vừa nghe Mộ Dung Thất Thất đến đây, văn võ bá quan đều duỗi dài cổ, muốn nhìn rõ dung mạo Mộ Dung Thất Thất.

Từ khi Hoàn Nhan Liệt công bố thân phận Mộ Dung Thất Thất, hơn nữa sắc phong nàng thành Trấn Quốc Công chúa, các đại thần đều cảm thấy hiếu kỳ đối với vị nữ nhi của Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt này. Tuy có nghe thấy trong nội cung truyền tới nói là Mộ Dung Thất Thất cực kỳ giống Hoàn Nhan Minh Nguyệt, lại là một thế hệ mỹ nhân.

Nhưng mà, bởi vì cái gọi là trăm nghe không bằng một thấy, tuy bộ dáng Hoàn Nhan Minh Nguyệt còn khắc sâu trong lòng bọn họ, nhưng Mộ Dung Thất Thất, nữ tử tại bữa tiệc kia khi xuất hiện dung mạo cực kỳ bình thường, giờ lại là nữ nhi của Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt, tin tức này thật đúng là mở rộng tầm mắt.

Vì để chứng thực tin tức kia là thực, rất nhiều người nghĩ muốn chen vào Nam Lân Vương phủ để thấy được phương dung của Mộ Dung Thất Thất.

Bất đắc dĩ, Phượng Thương đem Mộ Dung Thất Thất bảo vệ vô cùng tốt, cự tuyệt tất cả mọi người, hơn nữa mỗi lần Mộ Dung Thất Thất tiến cung, đều có Phượng Thương đi cùng, xe ngựa cũng bị che lấp, điều này làm cho lòng hiếu kỳ của mọi người càng cất cao đến cực hạn, cho nên chờ đến đại thọ của thái hậu, tất cả các quan viên lớn nhỏ, đều chen chúc tại Thái Cực điện. “Lạch cạch——” có người làm rơi đôi đũa trên mặt đật, miệng càng khoa trương mở thật to. Đẹp, thật sự là đẹp tới thần kỳ ——

Không chỉ có người này, cảm tưởng của những người khác cũng đều như thế. Nàng kia, một thân cẩm y màu vàng nhạt, vạt áo thượng đẳng dùng kim ti (tơ vàng) ngân tuyến thêu thành đóa hoa bách hợp.

Mà tóc nàng đen nhánh, cao cao buộc lên, không dùng bất kỳ vật phẩm trang sức gì, chỉ là một sợi dây cột tóc màu vàng nhạt cố định lại, mà cuối dây cột tóc, rủ xuống đến thắt lưng Mộ Dung Thất Thất, mỗi một bước đi, theo thân thể của nàng nhẹ nhàng mà lắc lư, giống như tiên tử hạ phàm.

Hoàn Nhan Liệt đang vuốt chòm râu trên tay, ở một khắc Mộ Dung Thất Thất tiến vào đi, liền dừng tại chỗ.

Minh Nguyệt… Nhìn Mộ Dung Thất Thất có dung mạo tương tự, thần sắc tương tự Hoàn Nhan Minh Nguyệt, trong mắt Hoàn Nhan Liệt nóng lên. Minh Nguyệt, trẫm đem Thất Thất tìm trở về, nàng vui vẻ không?

Thái tử Hoàn Nhan Hồng cùng Nhị hoàng tử Hoàn Nhan Nghị được phân ngồi ở hai bên, trong mắt đều lóe ra ánh sáng kinh diễm. Tuy đây không phải lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất, nhưng là mỗi lần gặp mặt, đều mang đến cho bọn hắn cảm thụ hoàn toàn mới.

Hoàn Nhan Hồng nắm chặt tay Dư Thi Thi, nhịn không được ở trên lưng nàng hung hăng véo một cái.

“A ——” Dư Thi Thi nhíu mày, nhẹ giọng kêu lên. Lực tay Hoàn Nhan Hồng rất lớn, chắc hẳn trên lưng nàng lại sẽ hằn lên một vết thâm tím a.

Dư Thi Thi kêu, khiến cho Hoàn Nhan Hồng nở nụ cười, mũi ưng gầy gò, nhìn qua càng thêm nhọn, “Xem ra không phải bản cung nằm mơ, là thật sự!”

Hoàn Nhan Hồng nói như vậy, Dư Thi Thi giờ mới hiểu được ý tứ của hắn. Thì ra hắn nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất giống như thiên tiên, cho là mình nằm mộng, cho nên dùng sức véo Dư Thi Thi, nàng đau đớn, hắn mới xác định mình không phải là nằm mơ, người nam nhân này thật sự là ti tiện!

Dư Thi Thi nhịn đau, cắn răng. Nàng không thể biểu hiện ra một tia bất mãn. Gần đây thái độ Hoàn Nhan Hồng đối với nàng vô cùng ác liệt, Dư Thi Thi biết rõ biến cố này hết thảy đều là vì Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Hồng nhìn trúng Mộ Dung Thất Thất, cho nên muốn làm cho nàng dọn chỗ, thoái vị cho Mộ Dung Thất Thất.

Bây giờ đối với Dư Thi Thi mà nói, đã đến thời khắc mấu chốt trong cuộc đời rồi, nàng không thể, cũng sẽ không cứ như vậy đem phi vị (vị trí phi tử) của mình nhượng cho người khác, huống chi là Mộ Dung Thất Thất! Nàng không thể để cho Hoàn Nhan Hồng có được nàng ta !

Dư Thi Thi biết rõ, Hoàn Nhan Hồng đối với nàng đã động sát tâm, bất kể nàng biểu hiện như thế nào, đều là một quân cờ bỏ đi. Vô dụng, dĩ nhiên là phải vứt đi, miễn cho vướng chân vướng tay chiếm diện tích! Cho nên, mặc kệ Dư Thi Thi làm như thế nào, nàng chỉ có một con đường chết.

Mộ Dung Thất Thất tự mình dìu Đông Phương Lam ngồi xuống, cuối cùng mới trở lại vị trí của mình. Chỗ ngồi của nàng ở bên cạnh Phượng Thương, vừa ngồi xuống, khuôn mặt tuấn tú Phượng Thương liền bu lại, “Khanh Khanh, nàng hôm nay thật đẹp —— “

“Cám ơn…” Mộ Dung Thất Thất cười, bàn tay nhỏ bé cũng ở dưới bàn rời tới tay Phượng Thương phía bên kia nhẹ nhàng nắm, “Thương, chàng hôm nay cũng vô cùng anh tuấn mê người —— “

Phượng Thương cao hứng, nở nụ cười. Bởi vì hôm nay, Nạp Lan Tín dẫn người đi càn quét Thông Bảo Trai cùng Tuyệt Sắc phường ở Yên kinh. Hắn đã hạ lệnh, ai phản kháng, giết, người còn sống trói lại, hắn muốn dùng mệnh những người này đến bức Quang Hoa công tử hiện thân. (TNN: ca xong rồi ) hô hô)

Tất cả mặt tốt của cô gái này, đều thuộc về hắn, tất cả không tốt, cũng thuộc về hắn. Đương nhiên, trong mắt hắn, Mộ Dung Thất Thất là hoàn mỹ, không có có một chút tỳ vết nào, vô luận phát sinh chuyện gì, Mộ Dung Thất Thất đều là nữ nhân của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào đánh chủ ý lên người Mộ Dung Thất Thất!

Thấy Mộ Dung Thất Thất một lần nữa dùng từ “Mê người” để hình dung mình, Phượng thương cười khẽ, lộ ra khuôn mặt tươi cười mị hoặc chúng sinh, ngón tay tại trong lòng bàn tay Mộ Dung Thất Thất nhẹ nhàng mà gãi gãi, chọc cho Mộ Dung Thất Thất “Khanh khách” nở nụ cười.

Mộ Dung Thất Thất vui vẻ, Phượng Thương cũng vui vẻ. Đợi tới khi cung yến chấm dứt, thì Nạp Lan Tín cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, Quang Hoa công tử xưa nay yêu quý hạ nhân, nếu biết người của mình bị bắt cóc, nhất định sẽ chủ động tìm đến hắn. Đến lúc đó, hắn muốn đem cái tình địch này bóp chết như bóp một con kiến, miễn cho nam nhân này hấp dẫn tâm Tiểu Vương phi của hắn! Đó là thuộc về hắn, đã sớm in dấu vết của hắn. Cho dù nàng bằng lòng, hắn cũng sẽ không đáp ứng!

Nhìn Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất ở giữa điện thân mật, Hoàn Nhan Liệt càng vui mừng. Nhất định là trời thương cho hắn có một tình yêu huynh muội, cho nên mới tạo một đôi huynh muội như vậy, để hoàn thành chuyện lúc trước hắn không có hoàn thành.

Đứa nhỏ này, khẳng định đáng thương giống hắn lúc trước. Chỉ là bọn họ so với hắn dũng cảm hơn nhiều!

Nghĩ như vậy, Hoàn Nhan Liệt có chút hâm mộ Phượng Thương, ít nhất, hắn dũng cảm giành lấy hạnh phúc của mình. Mà Hoàn Nhan Liệt hắn, lúc trước lại cảm thấy tình yêu huynh muội rất đáng xấu hổ, còn tận lực né tránh Hoàn Nhan Minh Nguyệt. Nếu hắn cũng có dũng khí như Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, có hay không bây giờ đã không phải như thế này?

Lâm Khả Tâm ngồi ở bên cạnh Hoàn Nhan Liệt, tinh tường cảm thấy cảm xúc của nam nhân bên người này dao động. Từ vẻ nhàn nhạt đau thương cùng nồng đậm sủng nịch trong mắt Hoàn Nhan Liệt, Lâm Khả Tâm khẳng định, Hoàn Nhan Liệt là thật tâm sủng ái Phượng Thương cùng “Phượng Thất Thất”, xem ra nàng phải khiến nhi tử cố gắng lên mới được.

Nghe nói Hoàn Nhan Khang gần đây luôn tới Nam Lân Vương phủ, thấy tiểu nhi tử kia đã quên lời của nàng, xem ra là thật sự muốn cùng Hoàn Nhan Nghị đến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế! Chuyện như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép phát sinh! Thiên hạ này là của Hoàn Nhan Nghị, cho dù là Hoàn Nhan Khang, cũng không thể đoạt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui