Có điều,đây là Mộ Dung phủ,việc hắn giáo huấn nữ nhi như thế nào không phải nhờ đến tay Lí Vân Khanh.
Nghĩ vậy,ánh mắt Mộ Dung Thái lại hướng về phía Mộ Dung Thất Thất thêm lần nữa,không ngờ đến chuyện con bé này học ở đâu ra cách kiện cáo như thế.Lí Vân Khanh nói như vậy,có lẽ là con bé này khi ở trước mặt Lí gia có nói cái gì chăng ?
Gặp phải bộ dạng nhút nhát tỏ ra biết nghe lời của Mộ Dung Thất Thất,Mộ Dung Thái phát hỏa.Nếu không có Lí Vân Khanh đang đứng ở đây,hắn sẽ đạp một cước cho thứ phế vật này ngã lăn ra.
Tướng mạo chẳng có,tài năng cũng không,Mộ Dung Thái hắn đây làm sao có thể sinh ra một thứ phế vật như thế chứ.Thật là đáng xấu hổ !
Ban đầu nghe Lí Vân Khanh nói,Mộ Dung Tâm Liên có chút khiếp đảm,nghĩ đến chuyện nàng sai nha đầu Phỉ Thúy làm có lẽ bị bại lộ,nhưng tiếp đến Lí Vân Khanh không đả động gì thêm,phụ thân cũng không truy cứu tiếp,Mộ Dung Tâm Liên khẽ thở nhẹ.
Xem ra phụ thân không muốn giải quyết chuyện của Mộ Dung Thất Thất.Cũng phải thôi,phế vật rốt cục cũng chỉ là phế vật,chẳng có tác dụng gì cho gia tộc,làm sao tránh khỏi cảnh bị phụ thân ghét bỏ !
Lí Vân Khanh nói chuyện,Mộ Dung Thái yên lặng,chợt bên ngoài vẳng đến một trận khóc nháo hô thiên gọi địa.Hai nữ nhân ăn vận đẹp đẽ một trước một sau chạy ùa vào Thúy Trúc viên,vừa khóc vừa gọi “ Con của ta !”.
“Thanh nhi,mặt của con bị sao vậy ?” Lưu Yên Chi với bộ trang sức đầy đầu loạng choạng nhào tới ôm lấy Mộ Dung Thanh Liên ,”Rõ ràng là ả kia lòng dạ hiểm độc,ra tay tàn bạo là muốn hủy dung con ta đây mà !”
Tiếng nức nở của Lưu Yên Chi vừa thốt lên thì tiếng gào khóc của Trịnh Mẫn vang lên như đáp lại “ Tâm Liên,Tâm Liên của ta,làm sao con lại bị như vậy ? Cái trọng yếu nhất của nữ nhi là dung mạo,là ai ghen ghét mỹ mạo của con nên ra tay độc ác như thế này ? Tâm nhi của ta thật đáng thương a !”
Vì sự có mặt của hai nữ nhân này mà không khí trong Thúy Trúc viên trở nên dị thường náo nhiệt.
Lưu Yên Chi ôm Mộ Dung Thanh Liên đi đến trước mặt Mộ Dung Thái,chỉ cho hắn xem vết roi trên mặt Thanh Liên “ Lão gia,người xem Thanh nhi của chúng ta a,nó sắp thi tài ở Học viện rồi,bị trúng vết thương như thế này thì còn mặt mũi nào mà thi đấu nữa a !”
Lưu Yên Chi đúng là người rất có phong vận,tuy đã sinh nở hai lần,tuổi đã hơn ba mươi nhưng làn da vẫn mịn màng,ngũ quan vẫn mê người.Nàng lấy khăn tay ra chùi nước mắt,mắt trừng phẫn hận nhìn về phía Mộ Dung Tâm Liên.
“Lão gia,nếu Thanh nhi gặp chuyện không may,thiếp đây cũng không thiết sống nữa !”
Gặp phải Lưu Yên Chi “ Thấy có chuyện liền đánh trống kêu oan”,Trịnh Mẫn cũng không vừa,đưa Mộ Dung Tâm Liên đến trước mặt Mộ Dung Thái để hắn thấy vết đâm của nhuyễn kiếm trên mặt nàng ta.
So với bộ dạng ung dung của Lưu Yên Chi,Trịnh Mẫn sở hữu dáng vẻ thon thả đáng yêu của thiếu nữ,đặc biệt là đôi mắt mọng nước như hoa đào kia,chỉ cần một ánh nhìn thì lay động lòng người. Thấy Lí Vân Khanh cất lời, Mộ Dung Thái ngượng ngùng cười, “Ừ, đây vốn là Thúy Trúc viên của nha đầu này”.
Tuy rằng Lí Vân Khanh gọi phu nhân Lí Thu Thủy là cô cô, là vãn bối. Nhưng Lí Vân Khanh lại là con trưởng của tộc trưởng Lý gia, tương lai sẽ kế thừa cha mình, hắn đã mở lời, người dượng như Mộ Dung Thái đây không thể không nể mặt.
“Đã lâu không đến thăm, ta không biết biểu muội lại ở đây.” Lí Vân Khanh đảo mắt nhìn quanh Thúy Trúc viên, thấy nơi này đơn sơ cũ nát là hiểu ngay Mộ Dung Thất Thất bị đối xử như thế nào.
Bình thường Lí Vân Khanh không ra tay hỗ trợ nhưng vừa rồi bắt gặp ánh mắt mang hàm ý “ xem diễn” của Mộ Dung Thất Thất, hắn cảm thấy vị biểu muội này có sự thay đổi lớn nên vô ý hỗ trợ cho nàng.
“Theo như cháu biết thì biểu muội mới trở về có vài hôm. Mới trở về mà bên ngoài đồn đãi nhiều như vậy thì nhất định có người ghen tị với việc biểu muội sắp trở thành Tĩnh Vương phi nên mới bày trò như vậy. Dượng, chuyện như vậy chỉ có thể từ người trong phủ truyền ra, dượng nên điều tra cho thật kĩ, rốt cuộc là ai dám khi dễ biểu muội của cháu!”
Lời của Lí Vân Khanh có ba hàm ý: Một, Thất thất vừa mới trở về, chẳng thể đi ra ngoài, mấy lời đồn kia chắc chắn là đã được chuẩn bị trước. Hai, lời đồn đãi nhiều như vậy chẳng khác gì mượn tay người mà chửi bới, bôi nhọ Mộ Dung Thất Thất – Tĩnh Vương phi tương lai. Ba, Mộ Dung Thất Thất không chỉ có một mình, nàng còn có mẫu thân Lí Thu Thủy, còn có Lí gia hậu thuẫn.
Hàm ý của Lí Vân Khanh quá rõ ràng, Mộ Dung Thái nghe hiểu, hắn không nghĩ đến Mộ Dung Thất Thất tầm thường như vậy mà lại lọt vào mắt Lí Vân Khanh, lại còn được Lí Vân Khanh che chở.
7.
Có điều,đây là Mộ Dung phủ,việc hắn giáo huấn nữ nhi như thế nào không phải nhờ đến tay Lí Vân Khanh.
Nghĩ vậy,ánh mắt Mộ Dung Thái lại hướng về phía Mộ Dung Thất Thất thêm lần nữa,không ngờ đến chuyện con bé này học ở đâu ra cách kiện cáo như thế.Lí Vân Khanh nói như vậy,có lẽ là con bé này khi ở trước mặt Lí gia có nói cái gì chăng ?
Gặp phải bộ dạng nhút nhát tỏ ra biết nghe lời của Mộ Dung Thất Thất,Mộ Dung Thái phát hỏa.Nếu không có Lí Vân Khanh đang đứng ở đây,hắn sẽ đạp một cước cho thứ phế vật này ngã lăn ra.
Tướng mạo chẳng có,tài năng cũng không,Mộ Dung Thái hắn đây làm sao có thể sinh ra một thứ phế vật như thế chứ.Thật là đáng xấu hổ !
Ban đầu nghe Lí Vân Khanh nói,Mộ Dung Tâm Liên có chút khiếp đảm,nghĩ đến chuyện nàng sai nha đầu Phỉ Thúy làm có lẽ bị bại lộ,nhưng tiếp đến Lí Vân Khanh không đả động gì thêm,phụ thân cũng không truy cứu tiếp,Mộ Dung Tâm Liên khẽ thở nhẹ.
Xem ra phụ thân không muốn giải quyết chuyện của Mộ Dung Thất Thất.Cũng phải thôi,phế vật rốt cục cũng chỉ là phế vật,chẳng có tác dụng gì cho gia tộc,làm sao tránh khỏi cảnh bị phụ thân ghét bỏ !
Lí Vân Khanh nói chuyện,Mộ Dung Thái yên lặng,chợt bên ngoài vẳng đến một trận khóc nháo hô thiên gọi địa.Hai nữ nhân ăn vận đẹp đẽ một trước một sau chạy ùa vào Thúy Trúc viên,vừa khóc vừa gọi “ Con của ta !”.
“Thanh nhi,mặt của con bị sao vậy ?” Lưu Yên Chi với bộ trang sức đầy đầu loạng choạng nhào tới ôm lấy Mộ Dung Thanh Liên ,”Rõ ràng là ả kia lòng dạ hiểm độc,ra tay tàn bạo là muốn hủy dung con ta đây mà !”
Tiếng nức nở của Lưu Yên Chi vừa thốt lên thì tiếng gào khóc của Trịnh Mẫn vang lên như đáp lại “ Tâm Liên,Tâm Liên của ta,làm sao con lại bị như vậy ? Cái trọng yếu nhất của nữ nhi là dung mạo,là ai ghen ghét mỹ mạo của con nên ra tay độc ác như thế này ? Tâm nhi của ta thật đáng thương a !”
Vì sự có mặt của hai nữ nhân này mà không khí trong Thúy Trúc viên trở nên dị thường náo nhiệt.
Lưu Yên Chi ôm Mộ Dung Thanh Liên đi đến trước mặt Mộ Dung Thái,chỉ cho hắn xem vết roi trên mặt Thanh Liên “ Lão gia,người xem Thanh nhi của chúng ta a,nó sắp thi tài ở Học viện rồi,bị trúng vết thương như thế này thì còn mặt mũi nào mà thi đấu nữa a !”
Lưu Yên Chi đúng là người rất có phong vận,tuy đã sinh nở hai lần,tuổi đã hơn ba mươi nhưng làn da vẫn mịn màng,ngũ quan vẫn mê người.Nàng lấy khăn tay ra chùi nước mắt,mắt trừng phẫn hận nhìn về phía Mộ Dung Tâm Liên.
“Lão gia,nếu Thanh nhi gặp chuyện không may,thiếp đây cũng không thiết sống nữa !”
Gặp phải Lưu Yên Chi “ Thấy có chuyện liền đánh trống kêu oan”,Trịnh Mẫn cũng không vừa,đưa Mộ Dung Tâm Liên đến trước mặt Mộ Dung Thái để hắn thấy vết đâm của nhuyễn kiếm trên mặt nàng ta.
So với bộ dạng ung dung của Lưu Yên Chi,Trịnh Mẫn sở hữu dáng vẻ thon thả đáng yêu của thiếu nữ,đặc biệt là đôi mắt mọng nước như hoa đào kia,chỉ cần một ánh nhìn thì lay động lòng người. “Lão gia,Tâm nhi hiện đang là kinh thành Đệ nhất mĩ nhân a ! Nhiều vị quan gia công tử ái mộ Tâm nhi nhà ta,không thiếu công tử thiếu gia nhà giàu có muốn thú Tâm nhi về làm vợ,vậy mà dung mạo đẹp đẽ bị hủy như vậy,làm sao Tâm nhi đáng thương của chúng ta còn sống được nữa đây ! Lão gia,người phải làm chủ cho mẹ con chúng ta a !”
Hai nữ nhân,cộng thêm hai thiếu nữ,bốn người vừa khóc nháo vừa cãi nhau thành một đoàn hỗn loạn,thật là ầm ĩ,Mộ Dung Thất Thất khẽ nhíu mày,nếu sớm biết việc đưa đám nữ nhân này vào trong để họ khóc điếc tai như thế này thì đã chẳng để họ vào đây.
Vẻ sốt ruột của Mộ Dung Thất Thất được Lí Vân Khanh thu hết vào trong tầm mắt,hắn nhìn nàng với ánh mắt hứng thú.Xem ra,gần đây biểu muội có sự thay đổi —
Hai ái thiếp khóc đến tê tâm liệt phế,đều đòi mình phải chủ trì công đạo – khiến Mộ Dung Thái thật là nhức đầu.Cả hai bên đều là con quý con yêu,một đứa thì tài năng xuất chúng,đứa kia thì dung mạo hơn người,bình thường hai đứa này không giương cung bạt kiếm,thế nhưng hôm nay có chuyện gì lạ khiến cho chúng nó lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay thế kia !
Dù thế nào đi nữa Mộ Dung Thái cũng không muốn biết nguyên nhân,đã thế lại còn có một Lí Vân Khanh đang bày vẻ mặt xem diễn đứng bên cạnh mà ôm bả vai,khiến trong lòng Mộ Dung Thái phát hỏa,”Thôi ngay,đừng có làm loạn,phủ đang tiếp khách! Đều về hết đi cho ta !”
Lưu Yên Chi và Trịnh Mẫn nghe Mộ Dung Thái nói thế mà sửng sốt,hiểu ngay là lão gia nhà mình đang cực kì tức giận,hai người đi theo Mộ Dung Thái đã nhiều năm tất đã hiểu ý,thu liễm lại tính tình,lau lệ rồi túm lấy con gái mình rời khỏi Thúy Trúc viên.
Lúc rời đi Trịnh Mẫn dùng ánh mắt ai oán mà liếc Mộ Dung Thái,ngược lại,Lưu Yên Chi lại giữ nguyên bộ dạng kêu oan cho con,khẽ liếc đưa tình với Mộ Dung Thái một cái,hàm ý bảo “ Lão gia,hôm nay thiếp vì lão gia mà hầm canh gà,buổi tối lão gia nhất định phải qua đó nha !”
Nếu như bên cạnh không có người,Mộ Dung Thất Thất nhất định sẽ phỉ nhổ không thương tiếc.Khó trách tại sao Lưu Yên Chi chẳng nể địa vị mà bức Đại phu nhân,thật đúng là nữ nhân “Sủng ái nên cậy thế” mà.
Bọn họ đi rồi,Mộ Dung Thái lạnh lùng nhìn Mộ Dung Thất Thất,”Ngươi nghĩ ta ngốc hay sao,vừa mới trở về mà gây ra nhiều chuyện như vậy,ngươi phải ở đây mà hối lỗi trong một tháng,tuyệt đối không được đi đâu,đừng làm cho ta xấu hổ thêm nữa ! Hừ -“
Vung tay áo bước đi,Mộ Dung Thái cũng chẳng màng đến Lí Vân Khanh vẫn còn đứng ở đây mà vội vàng rời khỏi Thúy Trúc viên,hướng tới Ngẫu Hương viện – nơi ở của Trịnh Mẫn.Trong đầu hắn lúc này chỉ có việc dung mạo của Mộ Dung Tâm Liên có bị hủy hay không mà thôi.
Đứa con gái này là Đệ nhất mĩ nhân của kinh thành,Mộ Dung Thái đang trông mong gả nó vào hoàng cung ! Đến lúc đó nhà hắn có hai vị phi tử,đó là vinh quang tối thượng mà hắn hằng ao ước a !
Bộ dạng vội vàng của Mộ Dung Thái làm cho Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn chết tâm với cái nhà này.Xem ra,Mộ Dung Thái chẳng hề quan tâm đến nữ nhi của mình a ! Nếu không phải đáp ứng cha nuôi mà bảo hộ người kia cho chu toàn,nàng đã sớm du ngoạn giang hồ,hơi đâu chuốc lấy thân phận Tam tiểu thư mà chịu oan ức đủ bề !
“Tô Mi,Tố Nguyệt,làm phiền các ngươi dọn dẹp nơi này cho sạch sẽ một chút,mấy đồ trang trí kia hỏng rồi thì vứt đi,nếu còn sử dụng được thì cũng cất đi,để lần náo loạn sau cũng còn có đồ mà dùng !” Bị một lần bốn nữ nhân vây lấy mà ầm ĩ,Mộ Dung Thất Thất có chút mệt mỏi,quay đầu nhìn Lí Vân Khanh,Mộ Dung Thất Thất cũng lười giả vờ,”Biểu ca,thứ cho muội tùy tiện,nhưng muội cần phải ngủ !”
“Không giả vờ nữa ?”Lí Vân Khanh ngạc nhiên nhìn vẻ thẳng thắn của Mộ Dung Thất Thất,vừa rồi nữ nhân này trong mắt vẫn còn có vẻ nhát gan,giờ lại trông linh lợi như mèo,để lộ ra tinh quang,đây mới đúng là con người thật của nàng.Phải,phải như vậy mới đúng là nàng !.
“Biểu ca là người thông minh,giả vờ trước mặt kẻ thông minh há chẳng phải tự biến mình thành trò cười sao ?”
Trên thế giới này có một loại người,bọn họ là thiên chi kiêu tử,từ nhỏ tài trí đã hơn người,mặc kệ ai kia đang diễn trò,bọn họ sẽ nhìn ra được bộ mặt thật của kẻ đó đang ẩn sau lớp phấn son tô vẽ kia.
Mà Lí Vân Khanh vừa vặn lại là loại người này.
Nếu đã bị hắn vạch mặt,thà cứ tự nhiên thoải mái mà làm chính mình còn hơn là cứ diễn trò hài kịch để rồi cho hắn cơ hội cười chê.
“Nếu cô cô biết được sự thay đổi của biểu muội,nhất định cô cô sẽ rất mừng”.Lí Vân Khanh quả thực có mắt nhìn người,đôi mắt của cô gái kia rõ ràng là tràn đầy sức sống,tựa như một con mèo uyển chuyển,không,phải nói là như một con báo nhỏ kiệt ngạo bất tuân mới đúng !
Xem ra,cuộc sống của hắn sẽ không còn vô vị nữa !.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...