Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Trước vẽ tranh, sau chặt tay, từ đầu tới cuối bất quá cũng chỉ qua một canh giờ, lại xảy ra đột biến lớn như vậy, khiến cho đám người ở ngự hoa viên kinh hồn táng đảm, ánh mắt nhìn Mộ Dung Thất Thất cũng hoàn toàn đổi thay.

“Người đâu, mau đưa Hinh công chúa đi trị liệu!” Long Trạch Vũ là người mau hồi phục tinh thần nhất.

Nam Phượng công chúa bị chặt đôi tay trước mặt người khác, hơn nữa nhanh đến mức không kịp ngăn trở, điều này khiến sắc mặt của Long Trạch Vũ trở nên vô cùng khó coi. Vừa rồi hắn còn vui sướng đắm chìm trong chuyện “trời ban điềm lành”, hiện tại không nhịn được đau đầu về chuyện của Minh Nguyệt Hinh, nếu Nam Phượng quốc muốn truy cứu trách nhiệm, hắn phải nói như thế nào?

Một bên là chuyện kết thân với Nam Phượng quốc, một bên là Phượng Thương kiêu ngạo cuồng vọng với Bắc Chu sau lưng hắn ta như hổ đói rình mồi. Hiện tại, việc làm sao để vẹn toàn cả đôi bên là vấn đề khiến Long Trạch Vũ lo lắng nhất. Không cần để ý đến Nam Phượng quốc, Tây Kỳ vẫn đủ sức đấu với họ, nhưng mà nếu không xử lý tốt chuyện này, đắc tội cả hai bên, đến lúc đó bên tấn công bên xâm lược, vậy là hắn xong đời.

Long Trạch Vũ lo lắng giang sơn xã tắc của hắn, Long Trạch Vũ Nhi lại nghĩ đến chuyện làm cách nào để bảo trụ tay nàng.

Thủ đoạn của Phượng Thương đã được nàng xem tận mắt, sợ tận lòng, mặc dù vậy, Long Trạch Vũ Nhi vẫn một mực chắc chắn rằng sở dĩ Phượng Thương làm vậy, bởi do Mộ Dung Thất Thất xúi giục, cho nên chỉ cần nàng công kích Mộ Dung Thất Thất, để Phượng Thương biết được “diện mạo chân thực” của Mộ Dung Thất Thất, vậy nàng liền được cứu!

Không có Minh Nguyệt Hinh cạnh tranh với mình, lại có thể khiến cho Mộ Dung Thất Thất thân bại danh liệt, vậy vị trí Nam Lân Vương phi kia chẳng phải sẽ là của Long Trạch Vũ Nhi nàng sao!


Nghĩ vậy, Long Trạch Vũ Nhi nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, cố gắng hết mức để bình tĩnh lại, không nghĩ đến đôi tay chảy máu đầm đìa của Minh Nguyệt Hinh nữa. “Nam Lân Vương, bổn cung muốn nói một chuyện!”

Phượng Thương thật cẩn thận kiểm tra Mộ Dung Thất Thất, xem thử nàng có bị trầy xước chút xíu nào không, đối với lời nói của Long Trạch Vũ Nhi, hắn trực tiếp vứt ra sau đầu.

Đối phương hờ hững với mình, khiến sắc mặt của Long Trạch Vũ Nhi trở nên thực thối, trong lòng lại càng thêm oán hận Mộ Dung Thất Thất, tiếng nói cũng cất cao đến cực hạn: “Nam Lân Vương, ngươi đang bị Mộ Dung Thất Thất lừa dối! Nàng ta chẳng những là một phế vật, mà còn là một tên trộm, ăn cắp thành tánh! Ngay cả dạ minh châu của tỷ tỷ mình mà nàng ta cũng trộm lấy! Đây là chuyện mà mọi người đều biết, ngươi đừng có tin nàng!”

Lời nói của Long Trạch Vũ Nhi khiến Phượng Thương ngẩng đầu. Thấy hắn nhìn về phía mình, tim của Long Trạch Vũ Nhi đập loạn xạ, càng lúc càng kích động. Nàng nhất định phải vạch trần Mộ Dung Thất Thất, để Phượng Thương thấy được bộ mặt thật của nàng ta! Đúng, nàng phải giải thoát hắn, không thể để tiện nhân Mộ Dung Thất Thất này mê hoặc hắn!

“Bổn cung nói thật! Ngươi vừa tới Tây Lương, nên không biết những điều này. Chỉ cần ngươi ra ngoài đường, tùy tiện hỏi bất kỳ kẻ nào, cho dù là dân chúng tầm thường cũng biết những lời gièm pha về nàng. Đúng rồi, nàng còn có gian tình với Liên công tử, bọn họ đến đứa nhỏ cũng đã có! Ngươi phải tin tưởng bổn cung, những lời bổn cung nói là thật, bổn cung còn có người làm chứng!”

Lúc này, Long Trạch Vũ thật sự có ý nghĩ muốn tự sát.

Vì sao hiện tại, khi hắn đang nghĩ đến sứt đầu mẻ trán, tìm cách dẹp yên chuyện hôm nay, tìm cách bảo vệ Long Trạch Vũ Nhi nàng, nữ nhân này lại như bị động kinh, nói ra những lời như vậy?


Chẳng lẽ đầu nàng làm bằng đất* sao? Nếu để Phượng Thương biết quá khứ “đặc sắc” của Mộ Dung Thất Thất, hắn sẽ tìm Tây Kỳ quốc truy cứu trách nhiệm đầu tiên a! (*gốc là c*t….bà tác giả thực thô tục….cơ mà ta thích)

“Vũ nhi, câm mồm, không được nói bậy!” Long Trạch Vũ hận không thể sai người bịt miệng Long Trạch Vũ Nhi lại.

“Phụ hoàng, vì sao lại không cho ta nói? Hôm nay ta muốn đem tất cả mọi chuyện nói rõ một lần!” Long Trạch Vũ Nhi hoàn toàn không nhìn đến hành động “dụng tâm lương khổ*” của Long Trạch Vũ , đem những chuyện nghe ngóng được trên phố thêm mắm thêm muối rồi nói ra. (*dụng tâm một cách cực khổ)

Xung quanh, một mảnh tĩnh mịch. Long Trạch Vũ Nhi hoàn toàn không ý thức được những lời mình nói đem đến không ít phẫn nộ.

Lý Vân Khanh siết chặt nắm tay, Thượng Quan Vô Kỵ nghiến răng ken két, Long Trạch Cảnh Thiên cố gắng ức chế sự tức giận của mình, nếu không phải bởi thân phận đặc thù của hắn, Long Trạch Cảnh Thiên sẽ trực tiếp xông lên xuất một cước đá nàng bay xa!

Về phần Minh Nguyệt Thịnh, trong đôi mắt phong lưu của hắn hiện lên tia lạnh lùng vô tình. Nói vậy, phỉ báng thế, đặt lên trên người Mộ Dung Thất Thất, khiến cho hắn sao có thể nhẫn nại: “Công chúa nói nhiều như vậy, không phải là ghen tỵ với Chiêu Dương công chúa chứ? Công chúa cứ nói suông như thế, không bằng hãy xuất ra bằng chứng, thế mới khiến chúng ta tâm phục khẩu phục?”


Mộ Dung Thất Thất trăm triệu lần không nghĩ tới người đầu tiên mở miệng bảo vệ mình là Minh Nguyệt Thịnh, thế nên nhịn không được nhìn chằm chằm Minh Nguyệt Thịnh, không nghĩ tới hành động nho nhỏ này lại khiến người bên cạnh ăn dấm chua.

“Khanh khanh, ta còn bên người nàng, nàng đã nghĩ muốn hái hoa ngắt cỏ sao?”

Lời của Phượng Thương đúng thật tức chết người không đền mạng, bên kia, Long Trạch Vũ Nhi đang khua môi múa mép, bên này, hắn lại bày ra một bộ dáng “đố phu”, cộng thêm khuôn mặt tuấn mỹ kia, hại Mộ Dung Thất Thất suýt chút nữa thì mất hồn.

Nhìn thấy đáy mắt Mộ Dung Thất Thất chợt lóe lên “kinh diễm”, Phượng Thương rốt cuộc nở nụ cười: “Ta đẹp trai hơn hắn, khanh khanh!”

Hành động của Phượng Thương, hoàn toàn kích thích Long Trạch Vũ Nhi, nàng vọt đến bên người Mộ Dung Tâm Liên, kéo lấy nàng ta: “Trắc phi của Tĩnh vương chính là nhân chứng! Lúc trước nàng tận mắt chứng kiến Mộ Dung Thất Thất trộm lấy dạ minh châu của Hoàng quý phi, nàng chính là nhân chứng!”

Bình thường hay cùng Long Trạch Vũ Nhi “nhàn thoại” về những chuyện này, lúc này lại bị nàng ta lôi ra, Mộ Dung Tâm Liên xấu hổ đứng y một chỗ, nhận trọn những ánh mắt đầy sát khí của mọi người.

“Hoàng tẩu, ngươi nói đi! Ngươi mau nói bổn cung nói rất đúng, cùng bổn cung vạch trần nàng ta !” Thấy Mộ Dung Tâm Liên không lên tiếng, Long Trạch Vũ Nhi nóng nảy: “Hoàng tẩu—”

“Ái phi, ngươi thật sự tận-mắt-chứng-kiến?!” Mộ Dung Tâm Liên thế nhưng dám “kết bè kết cánh” với Long Trạch Vũ Nhi, khiến cho Long Trạch Vũ Thiên phi thường tức giận. Tiện nhân này thực sự rất không an phận, xem ra hắn phải hảo hảo nhắc nhở nàng ta, để nàng ta biết rõ vị trí của mình!


Tuy rằng Long Trạch Cảnh Thiên mở miệng đã gọi một tiếng “ái phi”, nhưng mà Mộ Dung Tâm Liên lại có thể thấy được tia chán ghét cùng lãnh ý trong mắt hắn, khiến nàng rùng mình một cái. Chẳng lẽ hắn hiểu lầm mình đã thân cận với Long Trạch Vũ Nhi? Nghĩ rằng nàng là người của hoàng hậu? Không, nàng không phải! Không thể để cho Long Trạch Cảnh Thiên hiểu lầm mình được!

Nghĩ vậy, Mộ Dung Tâm Liên định vội vàng phủ nhận, nói rằng mình không nhìn thấy, nhưng nếu thế thì nàng lại đắc tội với Bình Dương công chúa, thế là đành đem tất cả mọi chuyện đổ lên trên người Phỉ Thúy đã mất: “Là Phỉ Thúy- tỳ nữ của ta, tận mắt nhìn thấy!”

“Vậy Phỉ Thúy đâu? Bảo nàng ta đứng ra làm chứng a!” Long Trạch Vũ Nhi không hề muốn buông tha “cơ hội”.

“Nàng…” Mộ Dung Tâm Liên liếc nhìn Mộ Dung Thất Thất một cái, bày ra bộ dáng không yên lòng:”Nàng, nàng đã bị Chiêu Dương công chúa giết người diệt khẩu.”

Từng gặp qua những kẻ không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy kẻ nào mặt dày đến vậy! Mộ Dung Thất Thất đối với Mộ Dung Tâm Liên thực sự bội phục sát đất.

“Ha ha, các ngươi nghe chứ! Nàng tạo ra bê bối, nhưng để che lấp, thế mà giết người!” Long Trạch Vũ Nhi vui vẻ, chuyện này tốt lắm, Mộ Dung Thất Thất chẳng những sẽ bị Phượng Thương ghét bỏ, hôn ước bị xóa bỏ, còn có thể bị lôi ra quan tòa.

“Hoàng huynh, còn ngươi nữa! Ngày đó ngươi ở Đoan Mộc phủ, đã nhìn thấy gì! Có phải đã thấy nàng cùng Liên công tử làm chuyện hèn hạ bẩn thỉu? Cho nên mới nóng giận viết ||Thư từ hôn|| ? Nam Lân Vương, ngươi thấy không, nữ nhân ngươi muốn kết hôn cùng, chẳng những tâm địa rắn rết, mà còn có gian tình với nam nhân khác, nàng là người đàn bà dâm đãng đã bị hoàng huynh ta vứt bỏ! Người đàn bà dâm đãng a!”

“Đủ rồi!” Một tiếng rống gầm giận dữ, khiến lỗ tai của Long Trạch Vũ Nhi trở nên đau nhức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui