Không khí lập tức đông lạnh, Phượng Thương giương mắt băng lãnh nhìn
Long Trạch Vũ Nhi, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao,“Ngươi nói ai? Lặp lại
lần nữa xem?”
Lời nói của Phượng Thương, khiến cho cả cung viên đều bị đóng băng, cả người hắn phát ra từng trận hàn khí, ngay cả Long
Trạch Vũ ngồi ở trên cao cũng đều cảm thấy một trận rét lạnh. Khó trách ở Bắc Chu, có đồng dao nói rằng thà đắc tội với thiên tử, chớ đừng đắc
tội với Quỷ Vương……
“Ta, ta –” Long Trạch Vũ Nhi trở nên lắp
bắp, không biết vì sao, thời điểm nàng định khua môi khua mép chối, liền bắt gặp ánh mắt Phượng Thương dày đặc sát ý kia, lập tức nuốt vào, hàm
răng đánh vào khanh khách rung động, không phải vì tức giận, mà vì sợ
hãi.
Sát khí trong ánh mắt người nọ thật là dễ sợ, mà loại sát
khí này lại bất đồng với người bình thường, ắt hẳn đã trải qua ranh giới sống chết nơi chiến trường, mới có lệ khí khiến cho người ta lạnh đến
đáy lòng như vậy. Nói trắng ra, Long Trạch Vũ Nhi bất quá là công chúa
được nuôi dưỡng ở thâm cung, chưa từng gặp qua hoàn cảnh như vậy.
“Ta, ta –”
Đúng lúc toàn bộ điện Thái Hòa bởi vì Long Trạch Vũ Nhi ngu xuẩn mà sa
vào hầm băng của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất ôn nhu mở miệng,“Vương gia, ta đói bụng.”
Một tiếng “Ta đói bụng” đã đem sự tức giận
Phượng Thương đè ép đi xuống, Phượng Thương thu hồi hàn ý trên người,
ánh mắt đầy ý cười, chuyện có quan trọng đến cỡ nào, cũng không quan
trọng bằng Mộ Dung Thất Thất.“Khanh khanh, ngươi muốn ăn cái gì? Ta gắp
cho ngươi!”
“Măng khô!” Mộ Dung Thất Thất chỉ vào đồ ăn bên tay trái Phượng Thương.
“Hảo!”
Nhất thời không khí thoải mái xuống chút, lúc nãy còn như đông lạnh,
bây giờ đã thành ngày xuân ấm áp. Mộ Dung Thất Thất thế nhưng lại có thể làm dịu được cảm xúc của Phượng Thương, khiến trong mắt mọi người hiện
kinh ngạc, càng không nói người này đang ở địa vị cao, ánh mắt đối đãi
Mộ Dung Thất Thất lúc này càng thêm bất đồng.
Thấy Phượng
Thương đặt toàn bộ lực chú ý ở trên người Mộ Dung Thất Thất, Minh Nguyệt Hinh vội vàng đứng lên,“Hoàng đế bá bá, Hinh nhi lần này chuẩn bị riêng vũ đạo “Sóng” hiến cho ngài!”
“Hảo hảo hảo!”
Long
Trạch Vũ ước gì có người có thể khiến bầu không khí thoáng hơn một chút, Long Trạch Vũ Nhi vừa rồi thật sự rất hồ đồ , dám nói Phượng Thương như vậy. Long Trạch Vũ vì việc hắn có một nữ nhi lỗ mãng như vậy, sợ Phượng Thương sẽ khiến cung đình đổ máu, lúc này lại có Minh Nguyệt Hinh chủ
động biểu diễn, Long Trạch Vũ đương nhiên ủng hộ hai tay.
Nhạc
vang lên, Minh Nguyệt Hinh bắt đầu múa. Không thể không nói rằng vòng eo của nàng phi thường mềm mại, biểu tình cũng cực kỳ điêu luyện, đem vẻ
đẹp, sự e lệ của nữ tử phô diễn hết thảy, hấp dẫn sự chú ý mọi người.
Long Trạch Cảnh Thiên cầm chén rượu, nhìn xem vũ đạo, ánh mắt vô hồn lại lạc trên người vị “tình nhân” kia.
Sự xuất sắc của Phượng Thương, nằm ngoài ý liệu của Long Trạch Cảnh
Thiên, nhưng thật đúng với câu,“Trăm nghe không bằng một thấy”. Vô luận
có nghe qua bao nhiêu lời đồn, cũng không bằng khi tận mắt nhìn người.
Long Trạch Cảnh Thiên tuy rằng là người hoàng thất, cũng là nhân tài
kiệt xuất, nhưng hiện tại nếu so với Phượng Thương, hắn không muốn thừa
nhận cũng không được vì chính mình vốn kém hơn kẻ kia.
Về phần
Mộ Dung Thất Thất, hôm nay lại kinh diễm lòng người, trong đầu Long
Trạch Cảnh Thiên không tự chủ nghĩ đến lúc trước khi nhìn thấy Độc Tiên
Nhi trong rừng. Rõ ràng Mộ Dung Thất Thất ngũ quan thường thường, hắn
lúc trước cũng có gặp qua nhiều lần, nhưng trong đầu vẫn đang nghĩ tới
hai người này, ngay cả chính Long Trạch Cảnh Thiên cảm thấy mình có chút quái lạ.
Thái độ của Long Trạch Cảnh Thiên, khiến cho Mộ Dung
Tâm Liên ngồi ở bên người hắn nghĩ rằng hắn nhìn trúng Minh Nguyệt Hinh, nhìn về phía nữ tử đang vui vẻ khiêu vũ kia, trong tay Mộ Dung Tâm Liên toát ra mồ hôi lạnh.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu
Minh Nguyệt Hinh cùng Long Trạch Cảnh Thiên kết phu thê, nàng nên làm
cái gì bây giờ? Công chúa là chính thất, mặc dù nàng sinh hạ nhi tử, bất quá cũng là con của vợ kế, căn bản không thể thành trưởng tử!
Không được! Không thể để cho Minh Nguyệt Hinh nhập phủ! Chỉ có Mộ Dung
Tâm Liên nàng mới có thể làm Tĩnh vương phi, mới có tư cách làm hoàng
hậu tương lai! Trong chớp mắt, Mộ Dung Tâm Liên đã hạ quyết tâm, nhất
định phải cùng Minh Nguyệt Hinh tranh cao thấp một trận, không thể để
cho vị trí của mình bị người khác chiếm lấy!
Mặt khác, Minh
Nguyệt Thịnh ngồi một bên vẫn một thân tử y như trước, trên bàn là hồ lô rượu bảo bối của hắn. Duy nhất không giống là hôm nay đầu của hắn được
búi lên gọn gàng, nhưng mà trên trán vẫn phất phơ vài sợi tóc, để lộ ra
bản tính vốn có của chủ nhân
.
Minh Nguyệt Thịnh tự rót rượu
tự uống, cũng không cứng nhắc ngồi như người khác, ngược lại tìm một tư
thế thoải mái mà dựa vào, ánh mắt không rời khỏi Mộ Dung Thất Thất.
Mấy ngày không gặp, ngạo khí trên người cô gái này tựa hồ càng cường
đại. Vừa rồi Phượng Thương toả ra lệ khí cực mạnh, nàng ở gần hắn nhất
chẳng những không sợ, ngược lại còn nhẹ nhàng nói một câu liền giải vây, xem ra năng lực nữ tử này rất lớn! Có lẽ, Phượng Thương cũng phát hiện
ra sự đặc biệt của nàng……
Minh Nguyệt Hinh ra sức uốn éo eo thon, đôi mắt luôn hướng về phía Phượng Thương.
Bất quá, Phượng Thương đối với Minh Nguyệt Hinh một chút hứng thú cũng
không có, hiện tại hắn quan tâm nhất chính là tiểu vương phi nhà mình,
trăm ngàn lần lo lắng nàng bị đói. Rốt cuộc, hắn thế nhưng lại càng
thích thú, không màng tới thân phận Vương gia, ở bên cạnh Mộ Dung Thất
Thất giúp nàng gắp thức ăn.
“Ăn nhiều một chút nha, nàng rất gầy, mập thêm một chút sẽ tốt hơn –”
Một câu của Phượng Thương, khiến cho Mộ Dung Thất Thất xém cắn đầu lưỡi. Thêm thịt? Hắn thích nữ nhân mập?
“Vương gia, ta ăn nhiều cũng không mập.”
“Nha –” Nghe xong lời Mộ Dung Thất Thất nói, Phượng Thương có chút đăm
chiêu nhìn nàng, nhìn thật lâu, lại nói ra một câu,“Khanh khanh, ta nghe nói nữ nhân sau hôn nhân, sau khi phu thê ân ái sẽ trở nên nở nang.
Không bằng chúng ta sớm ngày thành thân đi!”
“Khụ khụ –” Mộ
Dung Thất Thất trực tiếp sặc. Lời vị Vương gia tựa hồ làm mọi người sợ
hãi không ngớt, cái gì vợ chồng ân ái? Các vị phu nhân của hắn đều không thể sống qua đêm tân hôn sao! Sớm ngày thành hôn, chứ không phải là sớm ngày siêu sinh?!
“Khanh khanh, ngươi hiểu nhầm rồi !”
Tựa hồ đã nhận ra đầu óc Mộ Dung Thất Thất tràn ngập ý tưởng này,
Phượng Thương đem khuôn mặt yêu nghiệt kia để gần, cặp mắt đẹp khóa chặt mắt Mộ Dung Thất Thất, nhận thức còn thật sự nghiêm túc nói:“Khanh
khanh, ta không ăn thịt người!”
“Phốc –” Rốt cục, Mộ Dung Thất Thất cũng không nhịn được, phun toàn bộ đồ ăn trong miệng lên mặt Phượng Thương.
“Ách……” Thấy trên mặt Phượng Thương vương vãi đồ ăn, Mộ Dung Thất Thất
cười xấu hổ, đôi tay nhỏ bé vội vàng lấy ra khăn tay lau mặt hắn,“Vương
gia, ta không phải cố ý , chính là ta không nhịn được……”
Nhìn
thấy Mộ Dung Thất Thất phun thức ăn lên mặt Phượng Thương, Long Trạch Vũ Nhi nở nụ cười. Nghe nói Phượng Thương này mắc bệnh khiết phích*, Mộ
Dung Thất Thất như vậy, hắn có thể không giết nàng sao? (*bệnh sạch sẽ
quá mức)
Nguyên bản ánh mắt mọi người đang chú ý đến Minh
Nguyệt Hinh, hiện tại lại hướng về phía Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng
Thương. Trong lúc nhất thời, không khí so với vừa rồi càng thêm quỷ dị,
nhiều người thầm mặc niệm trong lòng cầu nguyện Mộ Dung Thất Thất. Chọc
phải Quỷ Vương, ngươi tự cầu phúc đi!
Phượng Thương tựa hồ cũng không nhận thấy khác thường của người khác, ngược lại hưởng thụ sự “Hầu hạ” của Mộ Dung Thất Thất. Tay nàng quả nhiên thực mềm, lại còn tản ra
mùi thơm ngát tự nhiên. Cỗ mùi này bất đồng với vị son phấn trên người
nữ tử, ngược lại mang theo một cỗ hương vị tự nhiên ngọt ngào, có vị táo thanh tao.
Đúng, chính là mùi táo! Nghĩ như vậy, ánh mắt
Phượng Thương bắt đầu nhìn qua đôi môi đỏ mọng của Mộ Dung Thất Thất.
Không biết hương vị nơi đó có phải hay không cũng là mùi táo! Ngây ngô,
mang theo vị ngọt dìu dịu……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...