“Ừ—” Mộ Dung Thất Thất nói không chút nghi ngờ, trước đây, khi gặp Tấn
Mặc, Mộ Dung Thất Thất đã đoán rằng Phượng Thương chắc có lẽ cũng đã đến Tây Lương, hôm nay hắn đến Tuyệt Sắc phường, chắc hắn không chờ được
nữa rồi.
Chỉ cần nghĩ một chút, Mộ Dung Thất Thất liền đoán ra dụng ý của Phượng Thương.
Trong khoảng thời gian này, nàng tựa hồ đã bị sự chuẩn bị chu đáo, tỉ
mĩ của Phượng Thương “sủng” đến sắp hỏng. Y phục, thực phẩm, đi nơi nào, dừng ở đâu, Phượng Thương đều thay nàng bố trí tốt lắm, ngay cả đám hoa hoa thảo thảo trong Thủy Trúc viên của nàng, cũng là do hắn sai người
đem tới.
Phượng Thương thậm chí lo lắng nàng không quen ăn thức ăn của Bắc Chu, liền phái đầu bếp chuyên môn của Bắc Chu đến phủ thừa
tướng chế biến cừu, dê, cùng sữa…cho nàng thử.
Người nam nhân
này, ắt hẳn đã từng học qua công tâm kế, rõ ràng đã đến Tây Lương, nhưng vẫn không lộ diện. Chính là sắp xếp sao để bên người nàng, từng cọng
cây ngọn cỏ đều lưu dấu vết của hắn, khiến nàng có muốn quên cũng khó.
Không thể không nói, đây là một biện pháp rất được, hiện tại, ngay cả Tố Nguyệt cùng Tô Mi cũng mở miệng khen Phượng Thương thật tốt.
Mấy ngày trước đây, Phương Quỳ truyền tin đến báo, ngày đầu tiên khai
trương Thông Bảo trai ở Bắc Chu, bộ “Hoa thu” được Mộ Dung Thất Thất
thiết kế từ xà cừ viền vàng đã bị một người thần bí ra giá đắt để mua
đi, người nọ chính là thủ hạ của Phượng Thương. Lần này, có lẽ Phượng
Thương là vì cung yến mà đến!
Bất quá, Phượng Thương vì sao lại đối với mình tốt như vậy, khiến cho Mộ Dung Thất Thất vô cùng nghi hoặc.
Cha mẹ hắn mất ở trận Nhạn Đãng sơn, hơn nữa người khiến Tây Kỳ quốc
chuyển bại thành thắng chính là Mộ Dung Thái, lẽ ra, hắn hẳn phải rất
hận Tây Kỳ, càng hận người của Mộ Dung gia hơn, vì sao lại cố tình muốn
kết hôn với “phế vật” từ Mộ Dung gia, còn không ngừng tìm mọi cách lấy
lòng nàng?
Chẳng lẽ hắn có phương thức báo thù kỳ quặc, dự tính trước tiên sủng nàng đến tận trời, sau đó liền đẩy nàng xuống hố sâu,
trả thù thay phụ mẫu? Nếu thực như thế, hắn đã chọn nhầm đối tượng….
“Tiểu thư, người xem…” Phương Đồng mở miệng, việc này có liên quan đến
Mộ Dung Thất Thất, phải được quyết định bởi chính tiểu thư.
“Không cần lo lắng!” Nhìn thấy bối rối trong lòng Phương Đồng, Mộ Dung
Thất Thất mỉm cười:”Phàm là quần áo hắn nhìn trúng, ngươi liền nâng giá
cao lên. Có Nam Lân Vương quảng bá giúp chúng ta, Tuyệt Sắc phường ở Tây Kỳ quốc nhất định sẽ cực kỳ đắt hàng. Cung yến lần này chính là một cơ
hội tốt!”
Nói xong câu này, Mộ Dung Thất Thất tạm dừng một chút.
Y phục có thể xứng với, chỉ có bộ “Kim Lũ Y”. Nếu Phượng Thương thật sự muốn nàng vui lòng, đem “Hoa Thu” tặng nàng, vậy cũng chỉ có bộ “Kim Lũ Y” mới tương xứng với “Hoa Thu”.
“Đem ‘Kim Lũ Y’ cho hắn xem,
nhất định hắn sẽ thích.” Mộ Dung Thất Thất chậm rãi đừng lên, chỉ bạc
trong tay chợt lớ, đem cây hoa bồ công anh nho nhỏ đang bay cùng gió đến trước mặt mình.
Thấy tiểu thư ra tay, Phương Đồng không dám
thở mạnh một tiếng, ai cũng biết, tiểu thư là chân truyền của Ma tôn đại nhân, chiêu “Niêm hoa tiếu”* vừa rồi là một trong những tuyệt kỹ của Ma tôn đại nhân. Chỉ cần gia tăng chút lực đạo, liền có thể lấy mạng người khác một cách dễ nàng.
“Tiện thể, đưa cho hắn bài thơ kia
luôn.” Mộ Dung Thất Thất thật cẩn thận thu lại sợ chỉ bạc quấn quanh bồ
công anh, ngắm hoa kia chăm chú đến nỗi lâm vào trầm tư.
Thấy
Mộ Dung Thất Thất không còn gì phân phó, Phương Đồng hành lễ sau đó liền lui ra, tự mình cầm “Kim Lũ Y” đưa đến trước mặt Phượng Thương.
“Đây là chi bảo của cửa hàng chúng ta- “Kim Lũ Y”.”
Tuy rằng Phượng Thương đội mũ sa, Phương Đồng không thấy rõ lắm biểu
tình của vị Vương gia này, nhưng hắn rất tin tưởng tay nghề của tiểu
thư, ắt hẳn đối phương đang chấn kinh trong lòng. Nếu vị cô gia tương
lai này sau này biết rằng vị Quang Hoa công tử được mọi người sùng bái
chính là tiểu thư nhà mình, thật không biết hắn sẽ lộ ra biểu tình kinh
ngạc đến cỡ nào.
Gọi là “Kim Lũ Y”, kỳ thật lại không quan hệ
đến “kim”. Nó bao gồm một sa quần màu đỏ, màu sắc thật rất mỹ lệ, cùng
một bộ áo màu vàng có có lụa mỏng bao phủ bên ngoài.
Tinh sảo
nhất, chính là trên vạt áo lụa ấy chính là một bức tranh phong cảnh được thêu từ tơ vàng, tơ bạc, hạc vàng tung bay, tùng trầm ngâm đứng, núi
nguy nga, mặt trời đỏ rực, một đồng hoa cúc nhảy múa cùng gió.
Bên vách núi, là một thác nước rủ xuống, từng đám bọt nước trắng xóa,
những bọt nước kia, đều thêu thực rõ, tựa như cảnh thật. Dưới thác nước
là một cái hồ, thậm chỉ còn có thể nhìn thấy mấy con cá đang tung tăng
chơi đùa.
Nếu là tranh, thực quá xinh đẹp, nếu là y, vừa hoa lệ lại không làm mất đi vẻ thanh cao.
Phượng Thương chưa từng thấy bức tranh nào được thể hiện lên một bộ
quần áo, trông rất sống động, xem ra Tuyệt Sắc phường có thể nổi tiếng
thiên hạ cũng có cái lý của nó.
“Không tồi—-” Y như ý nghĩ của Phương Đồng, quả nhiên Phượng Thương nhìn trúng bộ “Kim Lũ Y” này. “Công tử nhà ngươi có gì để tả bộ y phục này
không?”
“Công tử nhà ta khi thiết kế”Kim Lũ Y” đã làm một bài thơ.”
“Vậy à?” Phượng Thương tất nhiên sinh ra nồng đậm hứng thú với bài thơ
này, Phương Đồng thấy thế, liền theo phân phó của Mộ Dung Thất Thất, đem thơ viết lại, dâng hai tay cho Phượng Thương.
“Khuyến quân mạc tích kim lũ y, khuyến quân tích thủ thiểu niên thì.
Hoa khai kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi.”**
Thanh âm của Phượng Thương vô cùng êm tai, ngay cả Phượng Đồng- một nam nhân, nghe được, cũng cảm thấy hài lòng. Nhưng mà không biết tính tình
của vị cô gia này như thế nào—-
“Quang Hoa công tử quả nhiên thú vị! Bộ y phục này, ta—-”
Phượng Thương còn chưa nói xong, đột nhiên vang lên một thanh âm yêu kiều ngang ngược:” Bộ y phục này, bổn cung lấy!”
Lại xuất hiện! Đứng trước cửa là một nữ tử quần áo hoa lệ, nàng ta trực tiếp vọt tới trước bộ “Kim Lũ Y”, hai mắt hiện lên hai đốm sao nhỏ:”
Trời ạ! Quá đẹp! Bổn cung rốt cục cũng hiểu vì sao Hoàng quý phi Nam
Phượng quốc lại yêu thích y phục của Tuyệt Sắc phường như vậy! Hoàng
tẩu, mau tới xem, có phải rất đẹp hay không?”
Người nói chuyện
chính là Bình Dương công chúa Long Trạch Vũ Nhi, còn hoàng tẩu trong
miệng nàng, không ai khác là Mộ Dung Tâm Liên. Hai người vốn đang chuẩn
bị cho cung yến, nghe nói Tuyệt Sắc Phường đến Tây Lương thành, nên hẹn
cùng nhau đến đây.
Sau buổi du hồ, Long Trạch Vũ Nhi không biết vì sao càng lúc càng thêm thân cận với Mộ Dung Tâm Liên, có lẽ bởi vì
các nàng đều thấy Mộ Dung Thất Thất chường mắt, hơn nữa họ đều là một
loại người giống nhau, cho nên hai người họ rất hiểu nhau. Long Trạch Vũ Nhi liền xem Mộ Dung Tâm Liên là tri kỷ, cùng nàng trao đổi những bí
mật thầm kín.
“Quả nhiên xinh đẹp!” Sau khi Mộ Dung Tâm Liên
thấy bộ “Kim Lũ Y”, ánh mắt không thay đổi nhiều lắm, tuy rằng nàng cũng rất muốn có bộ y phục này, nhưng mà Long Trạch Vũ Nhi là công chúa, hôm nay đến đây, mục đích của nàng chính là lấy lòng Long Trạch Vũ Nhi, cho nên đành phải nhẫn nhịn, từ bỏ những thứ mình thích.
“Công chúa mặc vào ắt sẽ tỏa ánh sáng chói lòa chiếu sáng khắp bữa tiệc, khiến mọi người đều phải cúi đầu ngưỡng mộ.”
Mộ Dung Tâm Liên vuốt mông ngựa, Long Trạch Vũ Nhi nghe vậy đặc biệt
hài lòng, chỉ cần liếc mắt nàng đã thích bộ y phục này, trong mắt Long
Trạch Vũ Nhi, bộ y phục này chính bởi mình mà làm ra, chỉ có vị công
chúa vừa cao quý vừa tao nhã như nàng mới có tư cách mặt bộ “Kim Lũ Y”
này.
Phương Đồng dù biết người đến là ai, nhưng bộ quần áo này
đã được tiểu thư dặn phải đưa cho cô gia tương lai, Phương Đồng tất
nhiên sẽ không để người khác có được nó.
“Thực xin lỗi! Bộ y phục này đã được vị công tử đây chọn trước.”
“Cái gì ?!” Nghe được có người dám cự tuyệt mình, Long Trạch Vũ Nhi tức giận, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mũi của Phương Đồng, vênh váo tận trời:” Mở mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ, bổn cung là Bình
Dương công chúa! Y phục này mặc kệ ai coi trọng? Chẳng lẽ đối phương còn tôn quí hơn bổn cung sao?
♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫
*Niêm hoa tiếu: niêm là ngắt, bắt, lấy-hoa là bông- tiếu là cười….thực không biết dịch sao nữa
**: Khuyên vương chớ luyền tiếc Kim Lũ Y, khuyên người hãy coi trọng tuổi trẻ.
Ngắt hoa đi rồi hoa sẽ chết, để hoa yên hoa sống mãi trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...