CHƯƠNG 98: CÓ ĐAU KHÔNG? THẬT LÀ MỘT NGỐC TỬ
Editor: Luna Huang
Thời gian Thính Phong một lần nữa khởi mã xa, trên mặt đỏ bừng vẫn chưa có hoàn toàn cởi ra, trong lòng một lần một lần niệm, hắn không thấy gì cả, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không thấy…
Thế nhưng, hắn rõ ràng cái gì cũng thấy! Thấy được toàn bộ thân thể của Bạch Lưu Ly chính đặt ở trên người của gia, miệng còn dính sát môi của gia không tha, như vậy liền cũng thôi, hai chân của nàng cũng mở ra quỳ ở hai bên trên thân thể gia! Tư thế kia bộ dáng kia, tựa như nàng là đại gia bá đạo, gia là tiểu tức phụ kiều tích tích!
Này này này, đây rõ ràng là không phù hợp tư thế thường quy! Dù cho gia thích Bạch Lưu Ly như thế nào đi nữa, cũng là gia ở trên mới phải a! Thế nào đảo thành Bạch Lưu Ly ở trên?
Bạch Lưu Ly nữ nhân này, cư nhiên so với Ám Nguyệt còn phải hung mãnh bưu hãn hơn…
Bất quá, tốc độ của gia cùng Bạch Lưu Ly, cũng… có chút quá nhanh đi, đây còn chưa bái thiên địa…
Nhiên, đáng tiếc Thính Phong ở viên mộc ngoài mã xa tận tình vì Bách Lý Vân Tựu cùng Bạch Lưu Ly có ý nghĩ kỳ quái, trong mã xa cũng không có tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía như hắn nghĩ.
Bởi vì Thính Phong đột nhiên ghìm ngựa khiến ngựa vung lên móng trước thật cao, thân xe cũng rồi đột nhiên nghiêng, khiến hai người trong mã xa thay đổi vị trí, hơn nữa Bách Lý Vân Tựu bởi vì Bạch Lưu Ly đột nhiên này cắn lăng nhất thời phản ứng kịp, đợi khi hắn phản ứng kịp đã bị Bạch Lưu Ly hoàn toàn không có nội lực gì đáng nói đến nỗi ổn định lực cực yếu lại hai tay hai tay trảo phù áp đến dưới thân! Hơn nữa còn là tư thế cực kỳ bất nhã lại cực kỳ để kẻ khác ý nghĩ kỳ quái đặt ở dưới thân.
Lúc này, mã xa đã khôi phục tịnh tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà Bạch Lưu Ly nhưng không có phản ứng đỏ mặt nữ tử bình thường nên có lập tức ly khai trên người Bách Lý Vân Tựu, chỉ là hai tay nhanh chóng chống ở hai bên đầu của Bách Lý Vân Tựu, chống nửa người trên của mình lên, nửa người dưới cũng bất động, hoàn toàn trình tư thế ôm Bách Lý Vân Tựu bên dưới, môi cũng cắn khóe miệng của Bách Lý Vân Tựu không tha.
Thẳng đến đầu lưỡi nếm được vị đạo tinh ngọt, Bạch Lưu Ly mới buông tha khóe miệng của Bách Lý Vân Tựu, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Chỉ coi nàng mới ngẩng đầu, Bách Lý Vân Tựu thấy bị nàng “Bá đạo” Áp chế, một loại tên là cảm giác kinh diễm tức khắc tiêm trong óc.
Bách Lý Vân Tựu bởi vì mới vừa rồi động tác của Bạch Lưu Ly quá mạnh, khiến hắn ngã xuống, ảo tháp bị đá làm rơi đái buộc tóc của hắn, lúc này tóc đen rời rạc liền có chút mất trật tự rũ xuống cổ thon dài cùng với vạt áo vi mở trên ngực của hắn, cũng che khuất má trái đóng đầy ký hiệu của hắn, nửa má trái che khuất như ẩn như hiện cho nửa má phải vốn là tuyệt sắc tăng thêm một vị đạo mê hoặc lòng người, kẻ khác muốn vén sợi tóc trên mặt trái hắn lên để nhìn gương mặt này là bực nào thế gian hiếm có.
Nhiên lệnh Bạch Lưu Ly kinh diễm không chỉ có ở đây, mà là con ngươi của hắn, bình thường băng lãnh như hàn đàm thiên niên, lúc này lại không có băng lãnh ý chút nào, có kinh ngạc thu thập không kịp, ánh mắt như thế ánh mắt như thế, đôi mắt như vậy, trong suốt giống như là hài tử không rành thế sự, cho người cảm thấy hắn tựa như trích tiên rơi xuống phàm trần, sạch sẻ không vướn bụi, hình như đây mới là dáng dấp chân thật của hắn, mặt trong ngày thường hầu như không có bất kỳ biểu lộ gì bất quá là hắn ngụy trang mà thôi.
Nhiên huyết hồng trên khóe miệng hắn, lại cho khuôn mặt hắn nhìn như trong suốt thêm vài phần mị hoặc yêu dã, giống tiên tửu, cũng giống độc dược, trong vạn kiếp bất phục.
Chỉ là, ánh mắt của Bách Lý Vân Tựu trong suốt như vậy tựa như hài đồng tuyệt mỹ đến có thể làm người hít thở không thông, cùng với Bạch Lưu Ly biết hắn trong ngày thường là một dáng dấp gì, không khỏi cảm thấy bộ dáng như vậy của hắn có chút ngây ngô, nghĩ như vậy, Bạch Lưu Ly không khỏi cười ra tiếng: “Ngốc tử.
”
Bách Lý Vân Tựu vốn dĩ là đang nghe cạn tiếu của Bạch Lưu Ly thì hồi thần, nhiên khi nhìn đến hai gò má nhuộm phấn sắc của nàng, nhất thời lại không phản ứng, chọc cho Bạch Lưu Ly tiếu ý càng sâu, “Còn thật là một ngốc tử?”
Nàng còn chưa từng ở trên thân người nào thấy qua phản ứng tâm tình tương phản cực lớn như vậy, khác biệt lớn đến lớn đến không giống là một người có thể biểu hiện ra, huống hồ còn là nam nhân thần bí lại thâm bất khả trắc như Bách Lý Vân Tựu vậy, hoàn toàn thật không ngờ hắn sẽ có một mặt lúng ta lúng túng dường như đầu gỗ ngốc tử.
Nàng lúc nãy chủ là “trả thù” Mà thôi, Bách Lý Vân Tựu luôn luôn lãnh tĩnh đến tựa hồ bất cứ chuyện gì cũng không thể quấy tâm tình hắn, dĩ nhiên sẽ ngốc lăng biến thành người khác vậy, thực sự là kẻ khác không tưởng được.
Nếu, hắn phản ứng như thế không phải là trước mặt nàng, mà là đang trước mặt người muốn lấy tính mệnh của hắn, đừng nói ngây ngô lợi hại như vậy, chỉ sợ coi như là một kẽ hở nho nhỏ, đều đủ để hắn chết.
Nghĩ như vậy, đôi mắt hàm tiếu của Bạch Lưu Ly sinh ra tìm tòi nghiên cứu sâu đậm, hắn sở dĩ dám ở trước mặt nàng biểu lộ ra phản ứng chân thực nội tâm, là bởi vì… Tin tưởng nàng sao?
Chỉ là, còn không đợi Bạch Lưu Ly từ trong mắt trên người Bách Lý Vân Tựu tìm tòi nghiên cứu ra cái gì, Bách Lý Vân Tựu đột nhiên mạnh liền đẩy Bạch Lưu Ly đang chống trên người của hắn ra, mặt không thay đổi để Bạch Lưu Ly cảm thấy hắn đã hồi qua thần, đáng tiếc, nàng nghĩ lầm rồi.
Đơn giản là, Bách Lý Vân Tựu mạnh đẩy nàng ra sau, đúng là đứng lên ở trong xe ngựa!
Sau đó, không ngoài dự liệu, Bạch Lưu Ly nghe được “Đông” Một tiếng, nghiễm nhiên đầu Bách Lý Vân Tựu đụng phải đỉnh xa.
“…” Bạch Lưu Ly đột nhiên cảm thấy, nàng từ chưa thấy qua người bề ngoài minh tinh như vậy kỳ thực trong đầu ngây ngô như thế.
“…” Mặt của Bách Lý Vân Tựu trầm hơn, rõ ràng cảm thấy xấu hổ, rồi lại không đem xấu hổ biểu hiện ở trên mặt, thân thể cao to nửa cong ở trong xe ngựa, không có ý tứ muốn ngồi xuống, mặt ngoài cho người cảm giác là hắn biểu hiện đạm nhiên, kì thực chỉ có hắn tự mình biết, lúc này hắn chẳng qua là cảm thấy bản thân ngồi xuống cũng không phải, không ngồi xuống cũng không phải, nói chung bất luận làm sao, đều hiện ra một loại vị đạo “Ngu xuẩn”.
Đây có thể nói là hắn từ lúc hiểu chuyện tới nay lần đầu tiên trước mặt người khác thất thố, chỉ là bởi vì Bạch Lưu Ly dựa vào hắn gần như vậy mà thôi, nếu là nữ nhân khác, hắn có thể thờ ơ mặc các nàng nhích lại gần mình, cũng có thể mặt không thay đổi đem các nàng tước tác lưỡng đoạn, hết lần này tới lần khác đối mặt nàng, hắn thờ ơ không được?
Hắn thậm chí không biết phản ứng mới vừa rồi của bản thân tại sao lại lớn như vậy, bất quá nữ nhân mà thôi, hắn mặc dù không có chân chính tự mình tiếp xúc qua, nhưng vẫn là biết nữ nhân là hồi sự gì, bất quá là chính hắn chưa cảm giác mà thôi, thế nào mới vừa rồi lúc ấy hắn lại có cảm giác muốn cắn cái miệng nhỏ nhắn khép hờ coi như rất là khả ái của nàng, hơn nữa hắn không chỉ có muốn, còn làm, trái lại không nghĩ tới nàng lợi hại như vậy hồi hắn một ngụm.
Ngay khi Bách Lý Vân Tựu vì ngu xuẩn của mình mà không ngồi xuống, bỗng nhiên một bàn tay ấm áp không tính là rất mềm mại cầm tay xuôi bên người của hắn lôi kéo hắn ngồi xuống, nhìn động tác tầm thường như vậy, chưa từng có, rồi lại cho người cảm thấy không quá tự nhiên.
“Vương gia đứng như vậy là muốn dùng đầu mở đỉnh xa sao?” Bách Lý Vân Tựu không biết, cái bộ dáng này của hắn trong mắt Bạch Lưu Ly có vẻ càng ngây người, có thể để nàng không khỏi bật cười, lại cũng không đi tính toán hắn mới vừa rồi đã làm chút gì, mà là một cách tự nhiên cầm tay của Bách Lý Vân Tựu, lôi kéo hắn ngồi xuống.
Đã có thể cầm tay của Bách Lý Vân Tựu xuôi ở bên người, chính nàng thoáng sửng sốt, chinh lăng bản thân vì sao có thể tự nhiên như thế cầm tay hắn, bất quá cầm liền cầm, nàng chưa bao giờ làm chuyện gì không thấy được người.
Bách Lý Vân Tựu lúc này ngược lại cũng chân tướng ngốc tử một dạng, cho dù Bạch Lưu Ly lôi kéo hắn ngồi xuống bên người nàng, giữa hai người cách một chút, nếu không có khóe miệng của bọn họ còn lưu lại vết máu cùng tháp bị hư, một hồi không thoải mái mới vừa rồi tựa hồ sẽ không có phát sinh qua.
Bất quá Bách Lý Vân Tựu không nói tiếng nào ngoan ngoãn ngồi xuống lệnh Bạch Lưu Ly có chút ngoài ý muốn, không khỏi kéo mặt nhìn hắn, phát hiện biểu tình của hắn tối nay thật có thể nói là phong phú.
Lúc này Bách Lý Vân Tựu chính vi vi túc mi, tựa hồ đang suy tư điều gì để hắn phiền lòng, trong mắt không có băng lãnh cũng không có hàn mang, tựa hồ lại là cái loại ngây ngô này để Bạch Lưu Ly cảm thấy trong suốt, lệnh nàng không khỏi đưa tay đặt trên đầu của hắn, bộ vị hắn mới vừa rồi đụng vào đỉnh xa nhẹ nhàng xoa xoa, cười hỏi: “Đau không?”
Bách Lý Vân Tựu tựa hồ sửng sốt, sau đó cực kỳ chậm rãi quay đầu nhìn về phía Bạch Lưu Ly, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, tựa hồ muốn từ trong con ngươi của nàng nhìn ra được thứ gì, về sau mới khẽ lắc đầu một cái, không nói chuyện, Bạch Lưu Ly liền đã đem tay Bách Lý Vân Tựu khóe miệng của Bách Lý Vân Tựu, địa phương mới vừa rồi nàng nàng hung hăng cắn, dùng ngón tay thay hắn nhẹ nhàng lau sạch vết máu, lại hỏi: “Đau không?”
Tất cả động tác của Bạch Lưu Ly, trong mắt Bách Lý Vân Tựu không có lỗ mảng, cũng không có chán ghét, chỉ hắn cảm thấy không quá tự nhiên, hình như bọn họ là chân chính phu thê là chân chính, tất cả bất quá là cử động bình thường của phu thê mà thôi.
Bách Lý Vân Tựu vốn muốn khẽ lắc đầu, nói ra cũng là lời trong lòng nghĩ, “Đau.
”
Lúc này Bạch Lưu Ly hơi nhíu mày, cùng lúc đó lấy đầu ngón tay cố sức đè khóe miệng của Bách Lý Vân Tựu, chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu chỉ là mặt không đổi sắc nhìn nàng chằm chằm, bất đắc dĩ cười: “Ngốc tử.
”
Mặt của nàng có cái gì tốt nhìn, hắn lại không phải là không có gặp qua, cũng chưa từng thấy hắn lúc nào giống bây giờ nhìn chằm chằm mặt của nàng, bất quá như đã nói qua, tối nay hắn thật đúng là kỳ quái, hoàn toàn không giống hắn ngày thường.
“Ta không phải là ngốc tử.
” Đây là lần thứ ba trong tối nay nàng gọi hắn là ngốc tử, hắn ngây ngô sao? Còn chưa từng có người nào nói qua hắn ngây ngô.
“Nếu ngươi không phải ngốc tử, tối nay ngươi vì sao luôn luôn sửng sốt?” Một câu của Bách Lý Vân Tựu “Ta không phải là ngốc tử” Để Bạch Lưu Ly càng muốn cười, thật đúng là như một ngốc tử, “Vương gia sẽ không phải là bị giam trong tả đại lao vài ngày, giam đến hỏng đầu óc luôn chứ?”
“Ta không phải là ngốc tử.
” Khẩu khí của Bách Lý Vân Tựu thực ngạnh, cũng không lãnh, tựa hồ quật cường vị đạo quật cường, “Ta tướng công của nàng.
”
Đúng vậy, không quá mấy ngày bọn họ sẽ đại hôn, đến lúc đó nàng là thê hắn minh môi chính thú, hắn chính là tướng công của nàng.
Nghĩ như vậy, Bách Lý Vân Tựu không tự chủ được giơ giơ lên khóe miệng, “Ta cắn Lưu Ly, chẳng khác nào ở trên người Lưu Ly lưu lại đại ấn thuộc về ta.
”
Tiêu An Tâm, không nên vọng muốn chuyện không thể nào.
Bách Lý Vân Tựu nói, lần thứ hai để sát vào mặt của Bạch Lưu Ly, trước khi Bạch Lưu Ly có phản ứng thật nhanh ở khóe miệng nàng liếm một chút, đem máu của hắn trên khóe miệng nàng liếm sạch, sau đó cấp tốc ly khai Bạch Lưu Ly để tránh khỏi bản thân lại bị cắn một cái, ngồi xuống đối diện nàng.
“Lưu Ly nói qua, ta ra lao ngục liền cùng ta đại hôn, Lưu Ly sẽ không nuốt lời chứ?”
—— đề lời nói ngoài ——
Cho phép thúc bò ra ngoài toái toái niệm một chút: Bản học kỳ một tháng cuối cùng, có rất nhiều tư liệu muốn đuổi trứ giao, thần mã tâm đắc thần mã báo cáo, còn có một cặp đảng viên cần giao đọc sách bút ký, lại muốn vẻ mặt thỉ địa sửa sinh vật bài thi, tan tầm phải giúp đối tượng khán điếm, không dám tái khiêu chiến đối tượng nói chưa không rảnh ta chạy về gia gõ chữ, đối tượng sẽ phát điên, mấy ngày nay thúc có điểm vội vàng a, đầu óc khoái năng trang khang liễu, sở dĩ, mấy ngày nay tạm thời đều là 9 điểm ba, cuối tuần thúc nhiều hơn nữa canh điểm, cầu lượng giải cầu lượng giải!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...