CHƯƠNG 31: THỰC SỰ MUỐN DẮT HỒNG TUYẾT?
Editor: Luna Huang
Đối với phu xe chợt ghìm ngựa, lão Bạch một bên vén rèm xe lên một bên quát dẹp đường: “Vì sao dừng lại? Có đúng hay không có hỗn trướng nào ngoạn ý lại muốn hại Lưu Ly của ta?”
Bạch Lưu Ly lưng thùng xe nhìn lão Bạch bỗng nhiên tạc mao, tâm trạng ấm áp, sau đó kéo Bạch Việt về vị trí ngồi xong, cách màn xe hướng ra phía ngoài lạnh lùng dò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Hồi đại tiểu thư cùng lão thái gia, đột nhiên có một hậu sinh từ bên lao tới chắn phía trước, tiểu nhân phải ghìm ngựa dừng lại.” Xa phu là một trung niên nam nhân đôn hậu đàng hoàng, vì Bạch gia lái mã xa mười năm rồi, tuy rằng người người đều sợ hãi Bạch Lưu Ly, hắn vẫn bổn phận, chưa hề bị Bạch Lưu Ly làm khó, lúc này nghe được Bạch Lưu Ly lạnh lùng hỏi ngược lại cũng không sợ hãi không hoảng hốt, chỉ là nhảy xuống hướng chủ tử bên trong xe ngựa cung kính nói, “Tiểu nhân tiến lên để hắn ly khai.”
Bạch Lưu Ly nhàn nhạt “Ân” Một tiếng, sau đó liền nghe được có nam tử tiếu ngôn tại ngoại vang lên, “Yêu, đây không phải là xa giá của chủ tử Bạch phủ sao? Bên trong ngồi là vị chủ tử Bạch phủ?”
Mục Chiểu mặc một trường sam ống tay áo rộng tử sắc ngân tuyến chuế tú đại mẫu đơn, cười tủm tỉm phe phẩy chiết phiến chậm rãi đi tới trước xe ngựa, không dấu vết đẩy Đồng Nhai bị hắn xuất kỳ bất ý ra, vì chuyện đột nhiên xảy ra mà của Đồng Nhai sắc mặt trắng bệch chưa tỉnh hồn lại, đứng ở vị trí Đồng Nhai mới vừa rồi ngăn trở lối đi của mã xa, mỉm cười nhìn phương hướng của mã xa.
Lái xe phu đang muốn tiến lên đem Đồng Nhai đuổi đi đột nhiên thấy Mục Chiểu xuất hiện, nhất thời tiến thối lưỡng nan, hắn tuy là không biết công tử trước mắt, nhưng từ y phục của đối phương đến xem cũng tuyệt đối là công tử của nhà giàu sang, cũng không phải hắn một xa phu nho nhỏ đắc tội nổi, trong lúc nhất thời đuổi cũng không phải, không đuổi cũng không phải, hai bên đều là chủ mà hắn sắp đắt tội a, nhất thời khó được đổ mồ hôi lạnh trên trán.
“Mục đại thiếu gia trong lúc rãnh rỗi, lại có hăng hái để ý tới việc trong phủ người khác sao?” Bạch Lưu Ly vẫn chưa vén rèm xe lên, chỉ là vỗ vỗ mu bàn tay của Bạch Việt ý bảo tạm thời an tĩnh, cạn tiếu trả lời.
Dù cho nàng chỉ ở hôm qua gặp qua Mục đại thiếu gia quanh năm tứ quý không trở về đế đô không dính nhà của Mục gia một mặt, y theo thanh thức của người nói nàng nhận ra cũng là chuyện dễ dàng, huống hồ, trong vòng đế đô to như vậy, ngoại trừ trong mắt Mục đại thiếu gia hắn dám ngăn lại mã xa của nàng hỏi ra câu vô khinh vô trọng như vậy, sợ là tìm không ra người thứ hai.
Chỉ không biết, hôm qua Mục đại thiếu gia ở Bạch phủ đi tìm chuyện này, lúc này lại là xuất phát từ lý do gì ngăn cản mã xa của nàng.
Mà hắn, nghĩ đến nhất định là biết là nàng đang ngồi trong mã xa mà không phải là Bạch Trân Châu, không có ai dưới tình huống chưa xác định liền tùy tiện hành động, hắn muốn ngăn, chính là nàng Bạch Lưu Ly chính là nàng.
“Bạch gia chủ hảo nhĩ lực, nghe thanh âm liền nhận biết Mục mỗ, thực sự là bội phục.” Khóe mắt Mục Chiểu dáng tươi cười thay đổi sâu một phần, bất quá hôm qua ngắn ngủn gặp mặt, nàng có thể luận được hắn là ai.
Bạch Lưu Ly.
.
.
Tựa hồ có đáng giá lãnh diện nam thú nàng không, bất quá vẻn vẹn như vậy có thể chứng minh cái gì, nhìn tiếp mới nói.
“Như nhau như nhau.” Bạch Lưu Ly vẫn chưa khiêm tốn, “Nếu là Mục đại thiếu gia vô sự, còn thỉnh dịch sang một bên, Bạch mỗ còn có việc trong người, thứ cho không phụng bồi.”
Mặc dù nàng không muốn đi Tiêu gia chuyến này, bất quá là nhìn Việt lão đầu khẩn trương như vậy lưu ý mặt của nàng liền tùy ý của hắn theo hắn đi một chuyến, nhưng nàng cũng không có lòng muốn cùng Mục đại thiếu gia nói chuyện tào lao, nàng còn phải tăng cường thời gian sưu tầm dược liệu cần thiết của nàng.
“Không phải vậy.” Mục Chiểu chẳng những nhường đường, trái lại chậm rãi hướng mã xa đến gần, chiết phiến nhẹ lay động, “Mục mỗ cũng không phải là vô sự, ngược lại thì có việc, hơn nữa còn là đại sự.”
Bạch Việt trong mã xa sớm không chịu nổi tính tình, mạnh vén rèm xe lên bạo nhảy xuống xe ngựa, nhãn thần hung ác trừng mắt Mục Chiểu, chỉ kém chưa đưa hắn trừng cho thủng, hung thần sát quát dẹp đường: “Tiểu tử, có chuyện nói mau có rắm mau thả! Lưu Ly của lão tử cũng không nghe ngươi nói linh tinh!”
“Lão gia tử, ta còn không phải nói linh tinh.” Đối với Bạch Việt, Mục Chiểu không giận phản tiếu, đem chiết phiến cầm trong tay khép lại, ở trước mắt Bạch Việt trước mắt tả hữu lay động, cười nói, “Ta đích xác là có đại sự muốn cùng Bạch gia chủ cùng lão thái gia nói, hơn nữa đối với lão thái gia mà nói, tuyệt đối là một kiện đại hỉ sự.”
Mục Chiểu bỗng nhiên cười đến thần bí tới gần bên tai của Bạch Việt, không biết rỉ tai câu gì, Bạch Việt lập tức trở nên mặt mày rạng rỡ.
Trong mã xa Bạch Lưu Ly nghe Bạch Việt đột nhiên không hung, liền biết hắn nhất định là nghe xong hỉ sự Mục Chiểu nói, không khỏi bất đắc dĩ cười, sau đó nói: “Như vậy, liền thỉnh Mục đại thiếu gia đến phủ nói đi.”
Bạch Lưu Ly nói, vén rèm xe lên xuống xe ngựa, Mục Chiểu đang nhìn gương mặt sau hắc sắc mũ sa không rõ ràng lắm, giống như miệng vô già lan nói: “Tấm tắc, mặt của Bạch gia chủ bị hủy còn chưa trị tốt, dĩ nhiên dám xuất môn, nếu như đổi thành nữ nhân khác, chỉ sợ đời này người cũng không dám ra ngoài gặp người, Bạch gia chủ trái lại không giống người thường.”
Mục Chiểu một câu “Không giống người thường” Không biết là nghĩa tốt hay là nghĩa xấu, Bạch Lưu Ly lại không thèm để ý, vẫn là thản nhiên nói: “Xấu đẹp bất quá chỉ một người thấy, Bạch mỗ không thèm để ý mình xấu đẹp, làm sao sợ hình tượng của Bạch mỗ trong mắt người khác ra sao.”
Bạch Lưu Ly nói lệnh Mục Chiểu không khỏi đưa mắt nhìn nàng thêm vài cái, sau đó ngâm cười khen: “Mục mỗ trái lại lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử bất tại hồ dung mạo của mình, Bạch gia chủ là người đầu tiền.”
“Quá khen.” Bạch Lưu Ly từ chối cho ý kiến.
Mục Chiểu mỉm cười ở chỗ sâu trong ánh mắt có biến rất nhỏ, lần đầu tiên chăm chú suy nghĩ tới Bạch Lưu Ly, nữ nhân này, trên phố nghe nói hiêu trương bạt hỗ ỷ thế hiếp người, là cố ý ẩn dấu cái gì?
Mục gia mặc dù cùng Bạch gia cùng với Tiêu gia đều là tam đại thế tộc, hôm nay cũng không có gì lui tới đáng nói, thường liên hệ cũng bất quá là mặt lễ mà thôi, nhưng thật ra là, gia chủ chân chính Bạch gia Bạch Lưu Ly mặc kệ chuyện, tuy là Bạch Trân Châu làm sao kinh doanh địa vị của Bạch gia ở Trạch quốc, có thể có một người như Bạch Lưu Ly vậy tồn tại cho người oán giận, cũng không có bao nhiêu người nguyện ý cùng Bạch gia vãng lai.
Tiêu gia hôm nay thực lực tối thịnh trong tam gia, cho nên nhãn giới cũng đổi cao, từ khi Bạch Trí chết Bạch gia hầu như không có vãng lai, như vậy cũng không có người cảm thấy Tiêu gia vô nhân dự họp nghi lễ kế nhiệm của Bạch Trân Châu không phải chuyện khó hiểu; về phần Mục gia, Mục gia gia chủ tuổi tác đã cao, rất có thế sự, lại vì Mục gia dòng độc đinh vô tâm tiếp nhận chức vụ gia chủ, chuyện trong phủ hiện nay đều do lão quản gia của Mục gia quản.
Như vậy xuống phía dưới, quan hệ giữa tam đại thế tộc ở Trạch quốc địa vị không khó dự kiến, nếu thật sự là như thế, vương thất họ Hạ Hầu bộ tộc lại thế nào?
Bỗng nhiên, một đạo bạch quang trong đầu Bạch Lưu Ly thoáng hiện, đem ký ức vụn vặt của thân thể này cùng với suy đoán từng mãnh chuyền lên.
Họ Hạ Hầu, có lẽ đương kim thánh thượng Hạ Hầu Nghĩa không có khả năng không có phát hiện tam đại thế tộc võ lực lượng của Trạch quốc có quan hệ quái dị, mà hắn nhưng không có áp dụng bất kỳ biện pháp thay đổi nào đối với tam đại thế tộc.
Đế vương đem nàng xem như nữ nhi ruột thịt mà thượng, đến tột cùng là một người thế nào?
Nếu tất cả đúng như suy nghĩ trong lòng nàng, lúc này nếu là có thể cải thiện quan hệ cùng Mục gia, có thể bảo Bạch gia không ngã.
Như vậy ——
Bạch Lưu Ly ngước mắt nhìn về phía Mục Chiểu chẳng biết lúc nào đi tới bên cạnh thân nàng, Mục Chiểu cũng đang nhìn chằm chằm nàng, Bạch Lưu Ly bỗng nhiên cười, vừa vặn có phong phất lai, hất ra mạn che mặt trước mặt nàng, Mục Chiểu tinh tường thấy được băng gạc trên mặt nàng, cười ôn hoà của nàng, có vẻ dị thường quỷ dị.
Tâm trạng của Mục Chiểu đột nhiên một trận ác hàn, hắn thực sự muốn đích thân dắt hồng tuyến cho lãnh diện nam cùng xấu nữ này?
—— đề lời nói ngoài ——
Đại thúc ngoi lên mặt nước thở tái nhợt vô lực hỏi một câu: Có cô lạnh đang nhìn văn sao.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...