ĐẶC BIỆT THIÊN CHI UYÊN DỮ LỘ: TỰ CẨM THIỀU HÒA 3
Editor: Luna Huang
Tiểu điểu nhi không phải là mất tích, mà là thấy việc nghĩa hăng hái đi làm hiệp nữ.
Sự tình như vậy, giữa ban ngày tiểu điểu nhi cùng Mục Oanh Đồng tăng cường đuổi theo xe ngựa của A Uyên bọn họ trên đường gặp một lão bá hôn mê ven đường, thiện tâm hai cô nương vội vàng đến đường cũng không chạy, vội vàng nhảy xuống ngựa nâng lão bá cả người tràn đầy thương quyền cước cùng trầy da dậy, lại là bôi thuốc cho hắn lại là cho hắn nước uống, qua một hồi, lão bá mới chậm rãi chuyển tỉnh, nhiên hắn vừa mở mắt đó là khóc lão lệ tung hoành nhìn về phía tiểu điểu nhi cùng Mục Oanh Đồng cầu cứu.
Lão bá khóc nói nữ nhi duy nhất của hắn bị đạo tặc mạnh mẽ bắt đi, nữ nhi của hắn mới mười năm tuổi a…
Vì vậy, tiểu điểu nhi không nói hai lời, trực tiếp vỗ bộ ngực nói với lão bá kia nàng sẽ cứu nữ nhi của lão bá trở về, cũng không quản Mục Oanh Đồng khuyên, phóng người lên ngựa phóng đi ổ đạo tặc lão bá nói, chỉ để lại Mục Oanh Đồng gấp đến độ không được.
Mục Oanh Đồng lo lắng tiểu điểu nhi, vốn là muốn theo đuổi, thế nhưng nàng ngoại trừ cưỡi ngựa biết một chút công phu quyền cước da lông đến nỗi không thể da lông hơn ra, nàng căn bản cũng không có bất luận lực công kích gì, dù cho nàng đi, cũng sẽ chỉ là làm trở ngại chứ không giúp gì tiểu điểu nhi làm trở ngại chứ không phải giúp, này đây nàng lại trấn an lão bá một lúc mới cưỡi ngựa chạy vội đuổi theo A Uyên cùng Tinh Thiên, trong lòng chỉ mong tiểu điểu tỷ nghìn vạn lần không thể có việc a!
Bất quá, ngược lại cũng như lời Tinh Thiên, chọc ai không chọc, chớ chọc tiểu điểu nhi, sẽ tức chết mình.
Lúc này ổ đạo tặc, có thể nói là loạn thành nồi cháo, không chỉ có trù phòng cùng lương thực giành được bị đốt, đó là các cô nương từ các nơi bị lừa gạt bắt tới cũng tất cả đều chạy! Vậy ngay cả đại đương gia râu quai nón mang thẹo trên mặt lúc này chính nổi trận lôi đình, một cước đá vào trên người thủ hạ hắn, cả giận nói: “Phong bế chân núi! Tìm! Tất cả đều tìm cho lão tử!”
Lúc này tiểu điểu nhi ở trên đỉnh xem náo nhiệt cũng gương mặt kích động hưng phấn, nghĩ thầm, mọi người đều nói cha trước khi nàng sinh ra phá một phỉ ổ bên ngoài Liễu thành, hôm nay cũng đến phiên tiểu điểu nhi nàng phá phỉ ổ ở Thương quốc, trở lại cũng để cho ca cùng mẫu thân khen nàng, nàng mới không phải suốt ngày chỉ sẽ gây chuyện.
Hừ! Đây gọi là gì, cái này kêu là hổ phụ không sanh khuyển nữ!
Đi trở về cũng để cho cha khen nàng, hắc hắc, đột nhiên thật là nhớ cha nha, muốn cha làm đường thố tiểu bài cốt.
Tiểu điểu nhi suy nghĩ một chút hãy còn vui tươi hớn hở chép miệng một cái, ân, ngày mai liền kéo ca đi trở về, phản chính Từ đại tiểu thư gì cũng đưa đến rồi.
Tiểu điểu nhi vui sướng vui sướng cong thắt lưng liền muốn kéo trên nóc nhà, thế nhưng nàng quá mức hưng phấn, đúng là sơ ý một chút lệch một cước, đạp vỡ mái ngói.
“Ba ——” Thanh âm của mái ngói vỡ không tính lớn, nhưng cũng đủ bọn đạo tặc vậy có công phu phía dưới nghe được rõ ràng, trong lúc nhất thời lập tức có ba bốn cái đầu người nhìn lên trên nóc nhà.
Không xong! Trong lòng tiểu điểu nhi thầm kêu một tiếng không tốt.
“Đại ca! Tìm được! Ở trên!” Một cây cây đuốc đột nhiên giơ lên thật cao, có thanh âm hưng phấn tranh công tăng lên, trong nháy mắt bọn đạo tặc tản mát tứ phía toàn bộ tụ trở về.
Vậy ngay cả người vạm vỡ râu quai nón lập tức vọt ra, khi hắn thấy tiểu điểu nhi cong thắt lưng đứng ở trên nóc nhà thì lửa giận càng sâu, “Thế nào một nương môn? Những nữ nhân khác đâu? Còn đứng làm gì còn không nhanh đi đuổi theo tìm?”
“Chờ một chút!” Khi bọn đạo tặc tụ hợp trở về lại một lần nữa muốn tản mát tứ phía, tiểu điểu nhi đột nhiên đứng thẳng eo đi mấy bước đến mái hiên, lớn tiếng nói, “Các nàng ta đã giấu ở một địa phương bí ẩn, bắt không được ta các ngươi là vĩnh viễn cũng tìm không được các nàng!”
“Nga? Con quỷ nhỏ này, dám hù lão tử?” Đại hán râu quai nón ngẩng đầu ha ha cười lạnh hai tiếng, “Con quỷ nhỏ là muốn thời gian để những nữ nhân kia chạy trốn đúng không? Ngươi cho lão tử là ngu xuẩn không biết suy nghĩ trong lòng ngươi?”
Tiểu điểu nhi ninh ninh mi, vuốt cằm của mình tâm trạng phiền muộn, saia, hắn thoạt nhìn ngu xuẩn như vậy, làm sao có thể nhìn ra được trong lòng nàng nghĩ gì?
Bất quá, trong lòng tiểu điểu nhi tuy là nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng khinh thường hừ một tiếng, “Ngươi chính là ngu xuẩn! Đồ con lợn ngu ngốc! Đồ con lợn vừa xấu vừa ngu!”
Cười nhạo của tiểu điểu nhi chọc giận người vạm vỡ, chỉ thấy vết đao trên mặt hắn run lên, nắm lên đại đao ở sau lưng liền muốn bay tới chỗ tiểu điểu nhi, nam tử đen gầy vóc dáng đứng ở bên cạnh hắn vội vàng kéo hắn lại, “Đại ca, con quỷ nhỏ này lớn lên… Thật đúng là tuyệt sắc a!”
Tên nam tử lùn đen gầy lúc nói lời này hai mắt trực câu câu nhìn chằm chằm tiểu điểu nhi đứng ở trên nóc nhà, nhất phó thèm nhỏ dãi, bị kinh diễm đúng là không tự chủ được nuốt lại nuốt nước miếng.
Người vạm vỡ mới nhìn chăm chú nhìn chăm chú con quỷ nhỏ trên nóc nhà.
Thời khắc này tiểu điểu nhi đứng ở biên đỉnh thất, phía dưới giơ lên cao hơn mười cây đuốc chiếu sáng mặt nàng, mày như thủy vũ, da như bạch tuyết, vai như điêu khắc, thắt lưng như yêu tố, cổ dài gáy thon, hạo chất lộ ra, một mái tóc đen buộc bằng dây đạm lục sắc, đôi mắt đẹp hàm nộ lại khó nén thanh thuần khả ái, như là tiên tử dao trì trộm xuống trần chơi đùa, cho người nhìn mắt lom lom.
Phía dưới gian nhà nhất thời vắng vẻ không tiếng động, đã có thanh âm nuốt nước bọt rõ ràng, vưu kì người vạm vỡ, nhìn chăm chú tiểu điểu nhi lúc cả người liền sững sờ ở, đến khóe miệng chảy ra nước miếng cũng không tự biết, nếu không có người bên cạnh gọi hắn vài tiếng, hắn cũng không có phục hồi tinh thần lại.
Nhiên hắn tỉnh hồn lại câu nói đầu tiên đó là “Con quỷ nhỏ, ngươi nếu theo lão tử, lão tử bảo ngươi ngày sau ăn ngon uống tốt đeo vàng mang bạc! Đám nương môn bị ngươi thả đi lão tử cũng không đuổi!”
“Phi!” Đại hán vừa dứt lời, tiểu điểu nhi liền chán ghét nói, “Bổn cô nương đối với đồ con lợn vừa xấu lại ngu không có hứng thú, muốn bổn cô nương theo ngươi, ngươi chính là kiếp sau đầu thai làm hoàng đế lão nhi cũng không thể!”
“Thối nương môn, đừng không biết xấu hổ, chọc giận lão tử còn không phải người có thể chịu!” Đại hán bị hung hăng làm tức giận.
“Ngươi không phải là đã nổi giận sao? Ta không phải cũng hảo hảo mà đứng ở chỗ này?” Tiểu điểu nhi lại hừ một tiếng, hất cằm lên, “Có bản lĩnh ngươi đuổi theo ta đi, đuổi kịp ta liền xem như ngươi chân chính có bản lĩnh, đồ con lợn xấu!”
Tiểu điểu nhi với xong, nhất thời như người chim ở ban đêm bay nhanh không thấy bóng dáng.
Người vạm vỡ đem song quyền nắm chặt khanh khách rung động, bị làm tức giận triệt để không chút nghĩ ngợi liền đi về phía nam đuổi theo, mặc dù trong mắt mọi người chỉ có một mảnh đen kịt.
“Đại ca!” Những người còn lại muốn nghĩ đuổi theo kịp cước bộ của hắn lại không một người theo kịp tốc độ của hắn, chỉ chạy ra vài bước liền phải dừng bước lại.
Đầu ngón chân của tiểu điểu nhi xuyên nhanh ở trong rừng, phía sau vẫn vẫn thanh âm sàn sạt theo sát, đúng là làm nàng muốn bỏ rơi cũng bỏ rơi không được.
Dần dần, trên trán tiểu điểu nhi thấm mồ hôi rịn thật mỏng, tiếng xào xạc ở sau lưng nàng vẫn không có tiêu thất.
Trong mắt tiểu điểu nhi nổi lên phiền táo, con lợn xấu kia, rõ ràng thoạt nhìn nặng như vậy, tốc độ dĩ nhiên có thể nhanh như vậy, bỏ rơi cũng bỏ rơi không được!
Tiểu điểu nhi đã ban ngày chưa từng ăn qua đồ, chỉ là trước khi đến đây uống vài hớp nước lạnh, lúc này đã là đói bụng đến phải có chút cảm giác ngực dán sau lưng, hơn nữa một mực sử khinh công, thể lực của nàng bắt đầu có chút chống đỡ hết nổi.
Chỉ coi chân của nàng đạp lên cành cây giòn, lực đạo không có ổn đề xuống, chỉ nghe “Ca” Một tiếng, cành cây gãy ——
Tốc độ phi nhanh như chim bay của tiểu điểu nhi đột nhiên chậm lại, cùng lúc đó, một chi tiễn ngắn từ sau phóng tới, nàng tránh né không được, tiễn sắc bén đâm vào đùi phải của nàng.
Mà nàng đi lên trước vài bước chính là vách núi ——
Trong ngân nguyệt rất sáng sủa, tiểu điểu nhi có thể nhìn thấy vách núi sâu không thấy đáy.
Tiểu điểu nhi ở bên huyền nhai dừng cước bộ, xoay người đối mặt đại hán giơ một thanh nỏ nhỏ cười đến vẻ mặt đắc ý lại hèn mọn, không phải một mũi tên một vách núi thôi sao, mới không làm gì được nàng!
Đừng tưởng rằng nàng sẽ không có đòn sát thủ, bất quá là cha nói qua phải khoan dung mà độ lượng, thế nhưng nương cũng đã nói lúc nên tàn nhẫn thì phải tuyệt đối tàn nhẫn.
Ai nha, cha cùng nương thật là mâu thuẫn a, nên nghe ai đây, cha nói không thể giết người không thể hại người, tiểu điểu nhi ở thời khắc mấu chốt gãi đầu một cái vẻ mặt lựa chọn, thế nhưng, hiện tại nếu không trước xử lý con lợn trước mắt này thì nàng sẽ tiêu, nàng cũng không thể ngoan ngoãn cho heo làm thịt chứ?
Được rồi! Lần này nghe mẫu thân!
Tiểu điểu nhi lúc này định chủ ý, người vạm vỡ trước mắt rất là tới rất gần nàng, tiểu điểu nhi thật nhanh từ túi nhỏ ở thắt lưng lấy ra một ống trúc thật nhỏ, ngón cái nhìn vào ống trúc ấn dưới đáy ống trúc ——
Trong lúc này, người vạm vỡ cùng tiểu điểu nhi chỉ kém khoảng cách năm bước đột nhiên sắc mặt xanh, hai mắt trợn tròn, tiện đà nổ lớn ngã xuống đất, mất đi ý thức.
Tiểu điểu nhi trừng mắt nhìn, nhìn đại hán đột nhiên ngã xuống đất lại nhìn nàng tuyệt tình châm trong tay của nàng mẫu thân cho nàng dùng để phòng thân một cái, trong mắt có nghi hoặc, chuyện gì xảy ra? Nàng rõ ràng còn chưa ấn nút, con lợn này thế nào đột nhiên gục rồi?
Ánh trăng từ trong mây đen hoàn toàn lộ ra, tiểu điểu nhi nhìn thấy phía sau đại hán chiếu ra một cái bóng, đang từ từ đang từ từ đi tới cái phương hướng này của nàng.
Tuy rằng chỉ thấy cái bóng, nét mặt của tiểu điểu nhi vui vẻ ra mặt, liền muốn chạy đến phương hướng cái bóng, nhiên trên đùi nàng có thương tích, nàng mới chạy ra một bước liền lảo đảo ngã xuống đất, ngay khi nàng sắp ngã, cái bóng kia bỗng nhiên vọt tới trước mặt nàng ôm lấy nàng.
Tiểu điểu nhi nhìn A Uyên ôm nàng vui vẻ nói: “Ca! Ca! Ta ngày hôm nay làm hiệp nữ rồi!”
Tiểu điểu nhi cười đến dị thường hài lòng, hình như trên đùi nàng căn bản không có thụ thương nàng căn bản không cảm giác được đau đớn.
Sắc mặt của A Uyên rất trầm, không để ý đến tiểu điểu nhi, chỉ là buông lỏng nàng ra, ngồi xổm người xuống xem xét thương trên đùi phải thượng nàng.
Tiễn không có hoàn toàn đâm vào chân, tiên huyết ồ ồ chảy, cũng may huyết sắc tinh, tiễn không có độc.
Tiểu điểu nhi còn muốn nói cái gì nữa, A Uyên chỉ giọng nói nặng nề mở miệng: “Ngồi xuống.
”
Tiểu điểu nhi lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, nháy mắt nhìn chằm chằm A Uyên nói: “Ca sao ngươi lại tới đây? Ta đã biết, là A Đồng tìm được ngươi đúng hay không?”
A Uyên không đáp, chỉ là rút chủy thủ trong hài ra, ngước mắt nhìn tiểu điểu nhi: “Sẽ đau, phải nhịn.
”
Tiểu điểu nhi tự nhiên biết A Uyên là muốn giúp nàng lấy tiễn ra, vội vàng ngoan ngoãn gật đầu, “Ân!”
Kế tiếp, tiểu điểu nhi quả nhiên chịu đựng không có la một tiếng, mặc dù nàng đau đến cắn môi dưới sắp chảy máu, nhiên lần này A Uyên không có đau lòng nàng, lấy tiễn ra xong giúp nàng băng bó kỹ vết thương, hắn cũng không có nói một câu, chỉ là băng bó xong vết thương xoay người ngồi xổm xuống đưa lưng về phía tiểu điểu nhi.
Tiểu điểu nhi lập tức cười đến nhào tới lưng hắn, ôm chặt cổ của hắn, vui vẻ nói: “Ca đã cực kỳ lâu không có cõng ta rồi!”
Ánh mắt của A Uyên ảm ảm, vẫn không có nói, chỉ là cõng tiểu điểu nhi xuống núi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...