Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi


CHƯƠNG 13: TRƯỚC KHI LÀM CHA 2
Editor: Luna Huang
Đang lúc hoàng hôn, Bách Lý Vân Tựu cùng Ám Dạ từ tiêu cục trở về, đều tự trong lòng có một chồng sách to, còn chưa vào cửa, Ám Nguyệt nhìn thấy liền nhảy đến, Ám Dạ nhìn nàng hoạt bính loạn khiêu, sợ đến vội vã ném sách trong ngực trước đè vai nàng xuống khiến cho nàng ngừng lại, khẩn trương quát dẹp đường: “Tiểu muội đừng chạy!”
Ám Nguyệt vội vã dừng bước lại, rất là ảo não nói: “Một kích động đã quên không thể chạy, Dạ Dạ ngươi không nên mắng ta, hôm nay phu nhân đã nói qua, lần sau ta nhất định nhớ kỹ, bảo chứng nhất định nhớ kỹ không thể chạy!”
Ám Dạ bất đắc dĩ tức giận trừng nàng một mắt, “Còn dám có lần sau?”
Hắn ở nơi này là thú tức phụ dưỡng tức phụ, quả thực chính là nuôi một hài tử.

“A, không dám, không dám!” Ám Nguyệt nhìn trái nhìn phải, nhìn quanh mình không có người đi đường, vội vã nhón chân lên trên mặt lãnh ngạnh của Ám Dạ hôn một cái, lúc Ám Dạ xấu hổ đỏ mặt cười híp mắt đi về phía trước vài bước khom lưng nhặt lên sách bị Ám Dạ ném lúc nãy, một bên rất là nghi ngờ nói, “Dạ Dạ ngươi nhưng cho tới bây giờ đều không thích đọc sách a, thế nào đột nhiên cùng gia ôm trở về nhiều sách như vậy a? Đây là thường dùng… Thực đơn? Còn có… Thường dùng canh… Phổ?”
Ám Nguyệt trợn to mắt, bên này, Bách Lý Vân Tựu đã không nhìn tồn tại của đôi phu thê nọ đi vào đại môn y quán, Bạch Lưu Ly đang phân loại dược để vào ngăn kéo,m Bách Lý Vân Tựu thấy thế, liền vội vàng đem đặt sách lên quầy, đi tới bên người Bạch Lưu Ly muốn hỗ trợ nói: “Lưu Ly ngồi, ta đến là được rồi.


“Ngươi lúc trước bốc thuốc đều có tên sẵn, những thứ này chưa viết tên, ngươi biết phân loại sao?” Bạch Lưu Ly nhìn hắn một cái cạn tiếu nói, Bách Lý Vân Tựu trả lời không được vấn đề của nàng, liền trầm mặc, Bạch Lưu Ly chưa dừng động tác trong tay lại, cầm dược trong tay để vào ngăn tủ xong xoay người mới chú ý tới chồng sách Bách Lý Vân Tựu đặt ở trên mặt quầy, vừa đưa tay đi lấy vừa nói, “Thế nào đột nhiên có nhàn hạ thoải mái mang nhiều sách về xem như thế? Đều là sách gì?”
“Thực đơn bổ dưỡng…?” Bạch Lưu Ly có chút kinh ngạc, thuận lợi lấy một quyển khác, “Cháo bổ dưỡng.

.

.

Phổ?”
Bạch Lưu Ly có chút bất khả tư nghị nhìn Bách Lý Vân Tựu một mắt, lại cầm cuốn thứ ba, cuốn thứ ba này để cho nàng kinh ngạc, “《Hoài Thai Lục Giáp Thiên 》?”
Mở《Hoài Thai Lục Giáp Thiên 》ra xem, tâm tình của Bạch Lưu Ly đã không thể dùng kinh ngạc để hình dung, mà là khiếp sợ, cùng với bội phục.


“Nữ nhân hoài thai, nam nhân phải làm gì/.

; Bạch Lưu Ly nhìn mình chằm chằm bìa sách, lại lật vài tờ, “Sự tình trong vòng ba tháng hoài thai phải chú ý?”
Càng lật, khiếp sợ của Bạch Lưu Ly càng quá mức, “Bách Lý Vân Tựu, ngươi đi đâu tìm những sách này?”
Sách như vậy, hiển nhiên không phải là xuất từ tay nữ nhân, ở nơi thời đại nam tôn nữ ti, bao nhiêu nữ nhân có thể biết? Lại vẫn có nam nhân vì địa vị nữ nhân mà suy nghĩ, còn có thể vì nữ nhân viết sách như vậy, làm sao có thể không lệnh nàng khiếp sợ?
“Hôm nay đang ở chợ sách cũ có một lão tú tài đưa cho ta, nói đây là hắn lúc còn trẻ đáp ứng phu nhân của hắn muốn đích thân viết đưa cho phu nhân hắn, hai người nói sách này ngày sau còn phải truyền cho nhi tử hoặc nữ tế của bọn họ, chỉ là không nghĩ tới phu nhân của hắn đi sớm, hắn mới viết xong một quyển phu nhân hắn liền đi, nguyên bản nguyên bản phu nhân viết mười bản.

” Bách Lý Vân Tựu đạm thanh cạn tiếu giải thích, “Quyển trong tay Lưu Ly là một trong số đó.


Bạch Lưu Ly an tĩnh nghe, trong lòng có động dung, Bách Lý Vân Tựu tiếp tục nói: “Lão tú tài còn, phu nhân hắn tuy rằng đi, cũng không có để lại cho hắn mụn con nào, nhưng hắn lại chưa từng ngưng chuyện đã đáp ứng nàng, bốn mươi năm qua dốc lòng viết sách này cho thế nhân xem, hắn còn, không có người nhìn sách hắn viết, hắn cũng chưa từng dự định đem tâm huyết của hắn bán cho người khác, mỗi một bản đều chỉ có một.


“Nga? Vậy hắn thế nào chỉ bán cho ngươi?” Bạch Lưu Ly áp sát Bách Lý Vân Tựu, cười đến mặt mày cong cong, mang theo ôn nhu, “Chớ không phải là ngươi tương đối đặc biệt?”
“Không phải là ta mua.

” Bách Lý Vân Tựu khẽ lắc đầu, “Là hắn muốn tặng cho ta, nói là hắn vẫn giữ lại, là vì chờ nam nhân chân chính đáy lòng yêu thương tức phụ nhi của mình, hắn không thu bạc ta.


“…” Bạch Lưu Ly giơ tay lên kháp kháp má phải của Bách Lý Vân Tựu, tâm trạng thở dài, ngốc tử này, nói loại chuyện như vậy có thể không cần luôn luôn nghiêm trang hay không, cảm giác giống như là đang nói chuyện đùa vậy.

Ngoài y quán, Ám Nguyệt vừa nhìn Ám Dạ nhặt sách tán lạc đầy đất lên, còn vừa kinh ngạc hỏi: “Những thứ này đều là gia muốn ngươi mua?”

“Ân, hôm nay sau khi ngươi rời khỏi không bao lâu, gia liền kêu ta đến chợ sách cũ, Liễu thành một tháng mới có chợ sách một lần, gia ở chỗ đó ngây ngô hơn nửa ngày, mỗi cuốn đền xem cuốn nào cũng lật đến cuói, thật vất vả mới chọn được hai chồng nhỏ.

” Ám Dạ hiện nay vừa nghĩ tới chợ sách rậm rạp chằng chịt còn cảm thấy hoa cả mắt, “Gia quyết định ngày sau chuyện xuống bếp đều do hai chúng ta làm, nói không có bản lãnh không được, ngày sau ngươi và phu nhân chỉ để ý hưởng thụ.


“Dạ Dạ, đồ ngươi và gia làm có thể ăn sao?” Ám Nguyệt vì hắn phủi bụi trên sách, thập phần hoài nghi nhìn Ám Dạ.

“Nên mới mua sách nè, cũng phải luyện một chút mới có thể không phải sao?” Kỳ thực Ám Dạ cũng thập phần không có nắm chắc.

“Ân, như thế, không biết hỏi ta là được rồi.

” Ám Nguyệt gật đầu lẩm bẩm, sau đó chợt nhớ tới cái gì đột nhiên lại giơ chân, dương thanh âm nói, “Đó chính là nói mặc kệ đi chợ sách, hay là chọn những thứ thực đơn thang phổ này đều là chủ ý của gia gia chọn?”
“Ách…” Đối mặt giơ chân đột nhiên của nương tử nhà mình, Ám Dạ không nghĩ ra, chỉ đàng hoàng nói, “Đúng vậy.


“Dạ Dạ ngươi một ngu ngốc! Ngươi cũng không biết thương yêu tức phụ nhi của ngươi! Ta không để ý tới ngươi!” Ám Nguyệt cố sức giậm chân, sau đó hung hăng đẩy Ám Dạ, đẩy toàn bộ sách hắn ôm trong ngực xuống đất, trọng trọng hừ một tiếng, xoay người trở về y quán.

“…” Ám Dạ thật là vô tội, từ lúc tiểu nương tử nhà hắn hoài thai đến nay, hắn ngoại trừ không có xuống bếp làm cơm ra, tất cả gia sự hắn đều đã bao trọn gói, nên không có xuống bếp, là bởi vì tài nấu nướng của hắn cùng phu nhân tương xứng, vậy có thể ăn sao?
Ai… Có phải nữ nhân đều hoài thai nữ nhân đều thích miên man suy nghĩ như thế hay không, còn có mấy tháng a…
Đêm nay, vẫn là Ám Nguyệt xuống bếp, nói là xuống bếp, cũng bất quá là ở hai bên trái phải Bách Lý Vân Tựu chỉ điểm hắn lúc nào bỏ rau vào nồi, lúc nào nên chú ý lửa, hoàn toàn không để ý tới Ám Dạ, Bách Lý Vân Tựu thương yêu nương tử nhà mình, cũng không có quên Ám Nguyệt cũng hoài thai, nhìn Ám Nguyệt cùng Ám Dạ chiến tranh lạnh, không thể làm gì khác hơn là hắn ra trận.


Vì vậy, cơm tối kết quả chính là kiên trì vẫn có thể ăn, Ám Dạ còn lại là cả đêm chưa từng ăn qua một hạt cơm.

Bạch Lưu Ly không biết Ám Nguyệt vì sao cùng Ám Dạ chiến tranh lạnh, Ám Nguyệt không nói, Bách Lý Vân Tựu cũng không đồng tình Ám Dạ còn đói bụng, ăn cơm xong để Ám Nguyệt ở lại nhà chính bồi Bạch Lưu Ly, hắn cầm sách hôm nay ôm trở về kêu Ám Dạ đi nhĩ phòng, thẳng đến qua nửa giờ tý, Ám Dạ mới vẻ mặt khổ tương đi ra phòng, trở về viện tử của hắn cùng với hắn cùng với Ám Nguyệt.

Ám Nguyệt có chừa cho hắn đèn, tiến thất, Ám Dạ liền nhìn thấy trên bàn có cơm có thức ăn, còn rất ấm, ngửi là biết vị đạo quen thuộc tay nghề tiểu muội Ám Nguyệt, quay đầu, nhìn thấy Ám Nguyệt đang ở bên cửa phòng quyệt miệng nhìn hắn, trong lòng Ám Dạ ấm áp, còn chưa nói chuyện, Ám Nguyệt liền chạy đến nhào tới trong ngực của hắn.

Ám Dạ ôm tiểu nương tử của hắn, ôn nhu cười vui vẻ.

Bên này, Bách Lý Vân Tựu còn đang đốt đèn đánh đêm, khi thì mi tâm khẩn túc, khi thì đỡ trán tự hỏi, cho nên ngay cả Bạch Lưu Ly vào cũng không có phát hiện.

Bạch Lưu Ly nhìn ba cái bàn đặt đầy sách, nhìn Bách Lý Vân Tựu đang ở sau án thư một tay cử bút một tay lật sách, nhìn hắn chuyên chú như sự lý chuyện to tát gì, trong lòng động dung, nhỏ giọng đi tới bên cạnh hắn mới phát hiện nước bên tay hắn đã lạnh còn chưa nhấp một ngụm, tâm có chút đau.

Thẳng đến Bạch Lưu Ly đi vào, Bách Lý Vân Tựu mới phát hiện nàng đến, ngừng viết, vội vã đứng lên liền muốn đỡ nàng, Bạch Lưu Ly trước hắn một bước đi tới án thư trước mặt, Bách Lý Vân Tựu liền chỉ là đứng ở sau án thư ôn nhu nói: “Lưu Ly thế nào tới?”
“Ngươi cứ nói đi?” Bạch Lưu Ly không trả lời vấn đề của hắn, cầm cháo thịt băm dáng dấp không đẹp mắt trong tay bỏ vào án thư.

“Đêm đã khuya?” Bách Lý Vân Tựu đưa mắt chuyển qua cháo thịt băm, đưa tay cầm tay của Bạch Lưu Ly, hơi nhíu mi tâm, “Lưu Ly xuống bếp? Không phải là đã nói nàng không thể chạm nước lạnh sao?”
“Cái này ngươi trái lại nhớ rõ.

” Bạch Lưu Ly cười, “Ta chỉ nói tận lực, đâu có thể nào cũng không chạm nước lạnh.


“Sau này không nên chạm nước lạnh nữa.

” Bách Lý Vân Tựu đem tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng ủ trong lòng bàn tay, giọng hắn ôn nhu lại mang theo mệnh lệnh lệnh lòng của Bạch Lưu Ly trở nên nhu, chỉ có thể lên tiếng trả lời, “Ta nhớ là được, ăn xong chén cháo này thì ngủ đi, đêm đã khuya.



Bách Lý Vân Tựu sờ sờ tóc Bạch Lưu Ly, nói: “Lưu Ly đi ngủ trước, ta xem mốt chút nữa mới ngủ, Lưu Ly không cần chờ ta.


Bạch Lưu Ly nhìn giấy Tuyên Thành được vết thật chỉnh tề trên bàn, không khỏi hơi nhíu mi, đưa tay đóng sách lại, đau lòng nói: “Ngốc tử, những sách này lúc nào xem không được? Cần gì phải đêm khuya đọc hết?”
“Ta không thể để cho Lưu Ly bị đói.

” Thần tình của Bách Lý Vân Tựu cực kỳ nghiêm túc nói, ngày mai hắn liền muốn bắt đầu bắt tay vào làm những chuyện này, luyện tập càng sớm, “Ta cùng với Ám Dạ thương lượng được rồi, ngày sau ta cùng với hắn thay phiên xuống bếp, chuyện lớn nhỏ trong nhà cũng giao cho chúng ta tới làm, Lưu Ly cùng Ám Nguyệt chỉ để ý dưỡng hảo thân thể là được.


“Ngốc tử, ngươi một đại nam nhân làm sao làm được những thứ này, nếu là thật không cho ta làm gia sự, chúng ta không có nhiều ngân lượng, cũng đủ thỉnh một bà tử.

” Bạch Lưu Ly khẽ thở dài một cái, giơ tay lên nhẹ vỗ về gò má của Bách Lý Vân Tựu.

“Không, ta không thể để cho người khác tới làm việc này.

” Bách Lý Vân Tựu không chút do dự phủ quyết, khóe miệng hơi giơ lên, trong mắt hình như có ánh sáng ngọc, có thể thấy được tâm tình của hắn tốt, “Lưu Ly là nương tử của ta, chỉ có thể do ta tới chiếu cố.


“Ta muốn, bản thân chiếu cố Lưu Ly cùng hài tử của chúng ta.


—— đề lời nói ngoài ——
Ngày mai còn có làm cha trước mạt chương, hậu thiên Vân Tựu xin ý kiến phê bình thức làm cha, các cô nương biểu thổ cái rãnh thúc, để thúc cảm thấy thúc chính là nhất đáng xấu hổ ba nghìn đảng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui