Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi


CHUNG: ĐẠI KẾT CỤC HẠ (5)
Edit : Luna Huang
Trời bình minh, Ám Nguyệt dùng yên hỏa dùng để liên lạc tìm được Bạch Lưu Ly, mang về tin tức mấy ngày nay phát sinh ở Tố thành.

Còn chưa tới một tháng thời gian, Tố thành đích xác rung chuyển đến lợi hại, nàng đoán được mục đích là của Hạ Hầu Nghĩa là muốn nhất cử loại trừ Bạch gia cùng Mục gia Vân vương Vân vương phủ, tiện thể cắt giảm lực lượng địa vị của Tiêu gia ở Trạch quốc, nàng cũng liệu được Hạ Hầu Nghĩa chắc chắn mượn trước lực lượng của Tiêu gia đối phó Mục gia cùng Vân vương phủ sau đó áp chế Tiêu gia, Bạch gia không có lực lượng gây sợ hãi, mà Mục gia ngoài sáng tuy là bị niêm phong, thế nhưng phía sau mơ hồ có thế lực, Hạ Hầu Nghĩa tự nhiên sẽ đối phó.

Chỉ là nàng không ngờ tới, thế lực sau lưng Mục gia ẩn dĩ nhiên có thể chống lại hoàng quyền của Hạ Hầu Nghĩa, mà thân phận chân thật của Mục Chiểu, dĩ nhiên là huyết mạch chân chính của bộ tộc Hạ Hầu, hoàng tôn của tiên đến! Đây cũng là nói, Mục Trì mới là hoàng nhi chân chính tiên hoàng hậu sinh, người thừa kế vương vị chân chính! Năm đó bởi vì hậu cung náo động, tiên hoàng hậu sinh giờ tý bị hại, không chỉ có như vậy, thậm chí ngay cả hoàng nhi sinh ra đều bị người đổi, linh miêu hoán thái tử!
Cứ như vậy, Mục Chiểu liền có thể quang minh chính đại đoạt lại tất cả thuộc về hắn, mà vốn là lần này Tiêu gia vì Hạ Hầu Nghĩa vững chắc hoàng quyền xuất hơn phân nửa lực, lại tiễn đã lên cung không thể thu, Hạ Hầu Nghĩa khí Tiêu gia mười năm vinh quang không để ý!
Trong lúc này, về mười năm các loại lời đồn đãi tai hoạ bất hạnh lời đồn đãi ở Tố thành nổi lên bốn phía, Hạ Hầu Nghĩa thảo gian nhân mạng lại đem tội danh trên đầu đại thần trung nghĩa, chỉ vì đại thần kia bác bỏ quyết định của hắn, trên dưới hơn mười mạng của thuỷ vận đô đốc phủ cũng là Hạ Hầu Nghĩa làm hại! Còn có thuế má lao dịch mỗi năm một tăng chỉ là vì từ nước khác mua kỳ trân dị bảo! Thậm chí ngay cả tướng quân Bạch Trí đại chiến mười năm trước tử trận cũng là một tay hắn bày kế, chỉ sợ công cao chấn chủ! Cùng với cái chết của lão Vân vương gia, cũng là hắn làm hại!
Mà hắn làm đây hết thảy, sau lưng của hắn bày mưu tính kế cho hắn không phải là người lạ, chính là Vân vương gia hôm nay, nhìn đối với nước hoàn toàn không có tác dụng, kì thực lại sâu mọt lớn nhất là cả Trạch quốc! Dĩ nhiên vì lợi ích của mình đến thân phụ của mình cũng có thể hại! Hạ Hầu Nghĩa từ chỗ bách tính lấy mồ hôi nước mắt nhân dân, kì thực bách tính lại một ngày so với một ngày khổ! Tất cả đều là bởi vì tên súc sinh Vân vương gia cùng súc sinh giả Vương Thượng kia! Thậm chí tai nạn của hôm nay cũng là tên súc sinh Vân vương gia kia mang tới!
Súc sinh! Giết hắn! Thiên đao vạn quả! Đây là chân tướng của sự tình bách tính Tố thành đánh giá Bách Lý Vân Tựu, còn người sống, bất luận già yếu phụ nữ và trẻ em, đều xông vào Vân vương phủ, đập đập đốt đốt, Vân vương phủ mới sẽ biến thành cảnh tượng các nàng nhìn thấy.

Mà đang ở sự phẫn nộ của dân chúng khó có thể trút xuống, Bách Lý Vân Tựu xuất hiện ở trước cửa thành vương, mang mấy trăm ám vệ theo hắn, bách tính ùa lên muốn thiên đao vạn quả hắn, lại bị ám vệ ngăn, trong lúc này, Mục Chiểu đón gió mà đến, một thanh lợi kiếm chuẩn xác không có lầm đâm vào trong ngực của Bách Lý Vân Tựu, máu phun tung toé, Vân vương gia súc sinh mất mạng tại chỗ.

Chân mệnh thiên tử chân chính thay trời hành đạo vì dân trừ hại nhất thời đạt được ủng hộ của bách tính, hô to đem vương bát khoác da rồng kia ở vương thành mang đi, còn Trạch quốc một thái bình thịnh thế, này đây mới có các nàng đêm qua trên tường thành thấy toàn thành tĩnh mịch thế nhưng vương thành lại ngọn đèn dầu như ban ngày, đó là binh mã của Mục Chiểu đánh tới trước đại điện Kim Loan, mà Hạ Hầu Nghĩa thế nào cũng không tin mình thất bại còn đang vùng vẫy.

Cho đến chết, Hạ Hầu Nghĩa cũng không thể tin tưởng mình thành công hơn phân nửa, đó là đến sinh tử chi giao của mình đều có thể giết chết, thủ đoạn độc ác tại sao lại thua ở trong tay của một hậu sinh Bách Lý Vân Tựu!
Hắn là bại bởi Bách Lý Vân Tựu, bại bởi thông minh của bộ tộc Bách Lý, mà không phải thua ở trong tay Mục gia! Nếu là không có Bách Lý Vân Tựu, căn bản không có người có thể lay động hoàng quyền của hắn! Lại không người có thể lấy tính mạng hắn!
Nhưng trên đời này chưa từng có nếu như.

Đêm qua trong một đêm, hoàng quyền thay đổi.

Thế nhưng trận hoàng quyền này thay đổi, bách tính Tố thành tử thương rất nặng, Thính Phong bản thân bị trọng thương, Ám Dạ bị thương cũng không nhẹ, lúc này đang ở Mục phủ dưỡng thương, Bách Lý Vân Tựu bị Mục Chiểu đâm một kiếm không biết tung tích, đến Ám Dạ cùng Thính Phong cũng không biết hướng đi của hắn.

Biểu tình của Ám Nguyệt nghiêm túc đem chuyện của bản thân từ chỗ Ám Dạ nói cho Bạch Lưu Ly, lúc này mới tức giận một quyền đập vào đất, hung ác nói: “Gia vì sao không vì mình biện bạch? Vì sao còn phải thụ một kiếm kia của Chiểu thiếu gia cõng tội danh mình là một đại gian nhân?”
Bạch Lưu Ly nhìn Ám Nguyệt phẫn nộ cũng không hiển bi thương, chọn tin tức nàng muốn biết nhất vấn: “Một kiếm kia của Mục Chiểu, thực sự đâm vào ngực hắn?”
Vấn đề vấn đề Bạch Lưu Ly để Ám Nguyệt nhìn chung quanh một chút, xác định xung quanh không có người mới tiến đến bên tai Bạch Lưu Ly nhỏ giọng nói: “Kiếm kia là giả, đụng phải một vật chặn mũi kiếm sẽ tự rút vào trong, máu cũng là giả, chỉ là không biết Chiểu thiếu gia làm sao làm, đây là Dạ Dạ len lén nói cho ta biết.


“…” Đây là, gạt bách tính dân chúng sao? Chuyện lớn như vậy bọn họ cũng dám chơi? Không sợ mắt sắc nào của bách tính nhìn được loại kỹ xảo này?
Tâm vẫn căng thẳng một tháng Ám Nguyệt đây là thở dài một hơi, “Nói chung gia không có việc gì, mạng của Thính Phong cùng Dạ Dạ vẫn còn, chỉ là Thính Phong cùng Dạ Dạ cũng không biết gia đi đâu mà thôi.


“A! Bất hảo!” Ám Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm đột nhiên lại cả kinh kêu lên, “Bán Nguyệt tỷ còn không biết gia không có việc gì, chỉ cho rằng Chiểu thiếu gia vì hoàng quyền một kiếm đâm gia! Ta phải đi tìm nàng!”
Ám Nguyệt cấp cấp nói xong cũng phải đi, trước khi đi không quên ăn nói với Bạch Lưu Ly, Vương phi, người đến Mục phủ nghỉ ngơi a! Sau đó chúng ta tìm gia!”
Đang nói rơi, Ám Nguyệt đã không thấy bóng người.

Bạch Lưu Ly đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, tâm không chỉ có không có nhẹ nhõm, trái lại càng thêm nặng nề.

Nói như thế, Bách Lý Vân Tựu là đã không ở Tố thành, bọn họ cũng không biết hướng đi của hắn, nghĩ đến hắn chưa nói với Thính Phong bọn họ hắn có một thân phận khác.

Như vậy kế tiếp cũng chỉ có thể chính nàng đi tìm hắn, đến đông bắc Diệu Nguyệt —— U Đô.

Cách U Đô diệt vong đã có mấy trăm năm, sách sử có ghi chép về địa hình đông bắc rất ít, nàng phải mau chóng, mau chóng chạy tới bên cạnh hắn.

*
Một chiếc mã xa đơn sơ chạy trong đại tuyết mang mang, thẳng đến bởi vì gió lớn tuyết lớn mà không có thể đi lên trước nữa, mã xa ngừng lại.

Đánh xe chính là một đại bá tuổi chừng năm mươi, tướng mạo đôn hậu, bởi vì quanh năm môn thủ công, da ngăm đen khô khô, vì nơi này gió lớn tuyết cũng lớn, mặt xanh đen của hắn bị đông cứng đến đỏ bừng khô nứt, lúc này chỉ thấy hắn ngồi ở ngoài hướng người trong xe ngựa lớn tiếng nói: “Vị gia này, tuyết phía trước quá sâu, mã xa đã không thể đi lên trước nữa!”
“Ta đây liền ở chỗ này xuống xe.

” Người trong xe ngựa nhàn nhạt lên tiếng trả lời, nói xong từ cửa sổ xe đưa ra một thỏi bạc nhỏ cho đại bá đánh xe, “Đây là tiền của đoạn đường này, còn thỉnh lão bá nhận lấy.


Lão hán mặt hướng hoàng thổ lưng hướng lên trời cả đời làm việc nhà nông, cố tiền này quá lớn, khi nào thấy qua bạc nhiều như vậy, mặc dù là một thỏi bạc nhỏ, nhưng đối với nông gia mà nói, đã là bảo bối, lão hán đôn hậu liên tục xua tay, “Không được không được, đâu có thể thu nhiều bạc như vậy.


“Lão bá tặng đoạn đường này nên cho nhiều bạc như vậy, vào đông không có thu hoạch, lão bá vẫn là thu cất đi, chớ từ chối nữa.

” Thanh âm của người trong xe ngựa mặc dù lãnh, nhưng nói ra lại làm cho người cảm thấy ôn hòa, lão hán vẫn là không dám, người nọ liền thu hồi bạc, xuống xe ngựa, chuyển tới trước xe ngựa cầm tay của lão hán tự mình đặt bạc vào trong tay lão hán, lễ phép hữu lễ làm cho người khác không đành lòng đẩy lại nữa, “Lão bá cầm đi, phía trước gió lớn tuyết lớn, lão bá trở về đi.


Lão hán nắm bạc trong tay lăng lăng đến có chút hồi không được thần, không phải là bởi vì nén bạc trong tay, mà là bởi vì dung nhan của vị nam tử kia, từ khi nam tử nói mướn mã xa hắn đi tới đoạn đường này, tuy rằng đã qua mười ngày, nhưng hắn nhưng hắn chưa hề chân chính thấy qua mặt nam tử, bởi vì trên đầu nam tử luôn luôn mang phong mão, đồng thời kéo phong mão cực thấp, căn bản thấy không rõ mặt của hắn, nhiên mới vừa rồi bởi vì gió lớn, thổi lên phong mão của nam tử, lão hán lúc này mới thấy rõ mặt của nam tử.

Liếc thấy, lão hán còn cho là mình nhìn thấy một nữ nhân, không, so với nữ nhân xinh đẹp hơn, tuy rằng má trái của hắn còn mang mặt nạ, thế nhưng phân nửa mặt phải, so với tất cả nữ nhân đều hắn đã từng gặp qua mấy chục năm còn đẹp hợn.

Đợi lão hán lấy lại tinh thần, nam tử đã đi được một đoạn đường, dẫm nát trên mặt tuyết vết chân rất nhanh bị tuyết lấp đầy, lão hán lúc này mới đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì hướng bóng lưng nam tử hô to: “Vị gia này ——còn đi vào trong nữa, ở đó đã rất nhiều năm không người đến rồi ——tuyết to gió lớn đã nhiều ngày —— nếu không người vẫn là trước quay đầu lại, đợi gió tuyết nhỏ hơn mới đi ——
Bởi vì tiếng gió thổi quá lớn, lão hán không biết nam tử đến tột cùng có nghe được lời của hắn hay không, phong tuyết trong nháy mắt chợt lớn lên, có thể để hai mắt lão hán không khỏi nhắm nghiền, lau mặt một cái, đã không thấy thân ảnh nam tử, chỉ có thể cảm thán, lái mã xa quay đầu đi, không quên thở dài: “Hậu sinh bây giờ, thế nào cũng không nghe lời lão nhân, đi vào trong chính là ‘Quỷ Vực’ trong truyền thuyết, không người dám đi, cho dù có người chạy đi cũng chưa từng thấy người trở về, hậu sinh xinh đẹp như vậy, thế nào vội vã đi chịu chết, ai, ai!”
Càng hướng ‘Quỷ Vực’ Trong miệng lão hán, gió tuyết càng ngày càng to, có thể thấy được nơi này ngoại trừ tiếng gió thổi cùng tuyết lớn ra thì không còn gì nữa, mặc dù tuyết lớn che giấu tất cả, nhưng vẫn là nhìn ra được đi vào trong, hầu như không người đặt chân.


Trong thong tuyết nam tử lôi kéo phong mão trên đầu, vì gió mà tóc không ngừng bay, cước bộ không ngừng, cũng không do dự, như trước đi đến chỗ càng sâu.

Màn đêm buông xuống, Bách Lý Vân Tựu đã đi được một ngày tìm được một chỗ sơn động bị gió tuyết che giấu hơn phân nửa, đẩy cửa động tích tuyết ra, phát hiện sơn động tuy nhỏ lại thần kỳ ở trong góc rơi lả tả một đống cành khô, trong động còn có bó củi thiêu đốt lưu lại tro tàn, chỉ là bên trên đã phủ một tầng bụi dày, nghĩ đến đã là hồi lâu không ai nghỉ chân ở cái sơn động này.

Sơn động cản gió phương hướng, phong tuyết bên ngoài tuy lớn, nhưng cũng không thể thổi quá đây, mặc dù lạnh, nhưng tốt xấu vẫn là khô ráo, đây đã rồi rất khá.

Bách Lý Vân Tựu vén phong mão, khom lưng nhặt cành khô lên, xếp lại, châm lửa, chỉ nghe thanh âm bộp bộp tích tích thường thường vang lên, bó củi đốt lên, chiếu sáng sơn động nhỏ, cũng cho phong tuyết băng hàn thêm một tia ấm áp.

Bách Lý Vân Tựu đưa tay đặt ở trên lửa hơ, một lúc lâu mới phát giác lòng bàn tay có chút ấm áp, đông này, nhớ lúc trước, đích thật là lạnh chút, hắn nếu không phải nghỉ ngơi một chút tiếp tục đi về phía trước, chỉ sợ còn chưa đến U Đô đã đông chết ở trên đường.

Đợi thân thể được lửa hơ có chút ôn độ, Bách Lý Vân Tựu mới dựa vào vách động lạnh như băng mà ngồi, sau đó lấy túi nước trên hông, mở nắp, đổ một ít nước trong túi vào miệng, vị đạo cay độc lập tức tản ra trong miệng, sau một lát, ngũ tạng lục phủ cũng dần dần ấm lên.

Đây là rượu mạnh bách tính bắc địa tự chưng cất, hắn trước khi lên xe ngựa lão hán đánh xe cho hắn, trái lại mang theo rất là hữu dụng, thời gian lạnh đến chịu không được liền uống một ngụm, bảo chứng thân thể có thể ấm áp lên, nói nam nhân là bọn hắn địa vào đông muốn lên núi săn thú, không có rượu mạnh không được, lúc đó Bách Lý Vân Tựu không có chối từ, sau khi tạ ơn liền để túi rượu lại, vốn tưởng rằng không dùng đến, không nghĩ ra thực sự là dùng tới.

Bách Lý Vân Tựu uống một ngụm liền đậy nắp túi rượu, khúc đùi phải, đưa tay khoát lên trên đầu gối, đầu trên vách động, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Chỉ là rượu mạnh vẫn chưa để thân thể của hắn ấm bao lâu, nghỉ ngơi, Bách Lý Vân Tựu vẫn cảm thấy hàn ý tập nhân, để hắn phải kéo áo khoác trên người, đáy lòng có chút tự giễu.

Cũng không phải là không có chống nổi đông lạnh, lại chưa bao giờ như hàn lãnh như vậy quá khó chịu, lạnh đến lạnh đến noõi rượu mạnh nhanh mất đi hiệu dụng như vậy.

Hắn lúc trước, rất ít cảm giác được hàn lãnh, bởi vì hắn bởi vì hắn tim của hắn lạnh hơn, chỉ là hôm nay hắn hưởng qua vị đạo ấm áp, quá mức ấm áp, đến nỗi bỗng nhiên lại biến thành một thân một mình, liền cảm giác quả nhiên là hàn lãnh.

Lưu Ly… Nghĩ đến lúc này đã đến thôn trấn phía nam ấm áp tĩnh mịch kia, lúc này còn ngủ hay không, hay là, sẽ nhớ hắn?
A… Quả nhiên loại vật ấm áp này không thể chạm, vừa chạm, liền nghiện.

Bách Lý Vân Tựu mở mắt ra, nhìn đống lửa, tay chân băng hàn, để hắn tự giễu cười, cho thêm chút cành khồ vào đống lửa.

Bóng đêm đen kịt, ngoài động gió lạnh gào thét như phụ nhân ô ô khóc lớn, trong sơn động cũng an tĩnh, chỉ có đống lửa phát ra âm thanh, thỉnh thoảng tuôn ra một chuỗi hỏa tinh.

Bách Lý Vân Tựu như trước nhắm mắt tựa ở trên vách động, chỉ thấy sắc mặt hắn tiệm bạch, mi tâm cũng dần dần túc, hai tay chậm rãi nắm chặt thành quyền, mồ hôi hột trên trán thấm ra lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, có thể thấy được hắn đang cực lực ẩn nhẫn một loại thống khổ dằn vặt.

Bỗng nhiên, chỉ thấy hắn giơ tay lên chăm chú đặt tại trên mặt nạ, đã thấy mu bàn tay của mu bàn tay của hắn nổi gân xanh nổi lên, còn có thể tinh tường gân xanh nổi lên dưới da thịt nhảy, sắc trắng bệch.

Ngọn lửa nhảy một cái, vốn là dựa lưng vào dựa lưng vào trên vách động Bách Lý Vân Tựu tựa hồ cũng không chịu nổi loại dằn vặt vô hình này nữa, thân thể cuốn laị ngã té trên mặt đất, thân thể như bị cái gì chập một chút một chút cuốn lại, mồ hôi hột trên trán như đậu, hai tay gắt gao đặt tại trên mặt nạ, môi trắng bệch vô sắc khẽ nhếch, như một con cá mắc cạn.

“Ta không có phản bội ai, ta đã trở về…” Trong đau khổ, chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu run môi, khó khăn phun ra một câu nói, chỉ là câu này của hắn vừa mới dứt, thân thể hắn kinh luyên càng thêm lợi hại.

Hắn liền nằm trên mặt đất suốt cả đêm, vẫn không nhúc nhích, thẳng đến bó củi cháy hết trong sơn động hoàn toàn quy về băng lãnh, thẳng đến tuyết ngoài động bắt đầu chiếu ra bạch quang, hắn mới hơi giật giật thân thể, khó khăn mở mắt.

Lọt vào trong tầm mắt tức là bạch quang chói mắt, có thể để Bách Lý Vân Tựu theo bản năng lại lần nữa nhắm mắt lại, như trút được gánh nặng triển khai mi tâm khẩn túc, trời, sáng rồi sao?
Từ ngày ly khai Tố thành, càng tiếp cận U Đô, phù văn mẫu thân chính tay trồng trên má trái càng dằn vặt hắn, mỗi lúc vào đêm, loại đau này càng tê tâm liệt phế, càng gần U Đô, loại đau này càng mãnh liệt hơn, mỗi một đêm, hắn đều cảm giác mình kề cận cái chết, đợi đến sáng mới mồ hôi lạnh sống lại.

Chỉ là, tất cả đây hết thảy, đều tối nay kết thúc.

Tối nay, đó là ám nguyệt chi dạ.

Hắn không biết U Đô đợi ám nguyệt chi dạ mấy trăm năm xảy ra chuyện gì, đồng dạng hắn cũng không biết, ám nguyệt chi dạ qua đi, hắn sẽ làm sao.

Kỳ thực, hắn trong mắt nương, có thể cho tới bây giờ đều không phải là nhi tử, mà là một món công cụ, công cụ có thể để cho U Đô lại thấy ánh mặt trời.

Có thể A Chiểu nói đúng, hắn nên hận, hận tất cả bất công này.

Chỉ là hận hữu dụng? Đảo loạn Trạch quốc tiến tới cách cục của Diệu Nguyệt hôm nay lần thứ hai rung chuyển mất thăng bằng, lại một lần nữa lệnh sinh linh đồ thán, để U Đô chi thù năm đó?
A… Chỉ tiếc hắn không phải là người như vậy, trong thân thể hắn thừa nhận hắn chảy máu của người U Đô, đây là sự thực không thể đổi, nhưng trong thân thể hắn cũng chảy máu của người Trạch quốc, cho dù toàn bộ Trạch quốc không người yêu hắn, nhưng hắn thủy chung là của của Trạch quốc.

Hắn mặc dù bất hạnh, nhưng may mà hắn có một người cha tốt, mặc dù biết tương lai có lẽ có một ngày hắn sẽ làm cả Trạch quốc thậm chí toàn bộ Diệu Nguyệt rơi vào rung chuyển, phụ thân như trước dạy hắn biết chữ, truyền võ học tài nghệ cho hắn, cho hắn huyền băng bảo kiếm, muốn hắn mau mau lớn lên, nạp cho hắn một phòng hảo tức phụ, vì Bách Lý gia kéo dài hương hỏa.

Phụ thân không có ở má trái của hắn bị nương hủy như ma chướng, trái lại càng yêu hắn, từ xưa tổng nói nam nhi không chảy nước mắt, nhưng khi phụ thân thấy má trái của hắn bị hủy, phụ thân lại ôm hắn chảy nước mắt.

Phụ thân đến chết cũng yêu Trạch quốc, phụ thân trước khi lâm chung từng tay hắn tay hắn, không có buộc hắn, chỉ là từ ái nắm tay hắn, hỏi hắn, hảo nhi tử, nếu là có thể, có thể không để bách tính Trạch quốc rơi vào trong nước sôi lửa bỏng không?”
Phụ thân biết mẫu thân hạ gông xiềng trên người hắn cả đời đều không giải được, biết hắn lớn lên thống khổ, thế nhưng phụ thân không có buộc hắn, không có buộc hắn chọn giữa phụ thân và nương, chung thủy, phụ thân chỉ là xem hắn như hài tử cần người a hộ, đến chết cũng không bắt buộc hắn, mặc dù biết hắn sẽ hủy Trạch quốc, nhưng vẫn là chính tay đem nhẫn mặc ngọc của Minh vương đeo lên ngón cái hắn.

Hắn đến nay nhớ kỹ câu nói sau cùng trước khi phụ thân nhắm mắt, phụ thân nói, nương ngươi lúc đầu nhất định phải gả cho ta tái sinh ngươi, chỉ là vì chiếc nhẫn này, ta đem nó giao cho ngươi, hảo nhi tử, đường kế tiếp người tự đi.

Đêm hôm đó, trời mưa, hắn đứng trong mưa suốt cả đêm, mặc nước mưa cọ rửa mặt của hắn, hắn không biết bản thân đến tột cùng là có khóc hay không.

Trên người hắn có gông xiềng nương hạ, hắn không giải được trốn không thoát, nhưng hắn yêu phụ thân của hắn, lại bảo hắn làm sao nỡ hủy quốc gia phụ thân yêu nhất, mặc dù quốc gia này cũng không thương hắn, nên vong linh mới có thể oán hắn quấn quít lấy hắn không tha, oán hắn vì sao không dùng lực lượng trong tay hủy đi Trạch quốc vì U Đô báo thù.


Hắn cũng muốn làm người ngoan tâm, chỉ là từ nhỏ phụ thân dạy hắn làm người hiền lành, chung có một ngày, sẽ có người đến thương hắn yêu hắn, hắn muốn có một người tới yêu hắn yêu hắn, này đây cuối cùng không có làm một người ngoan tâm.

Hôm nay, thực sự như phụ thân nói, hắn hiền lành cuối cùng đổi lấy một người yêu hắn thương hắn.

Hắn muốn còn sống, tiếp tục sống sót, cùng người yêu hắn thương hắn một chỗ, nên, hắn muốn giải hết gông xiềng nương mạnh mẽ hạ trên người của hắn, cũng là lần đầu tiên hắn,dám đem cái ý nghĩ này hành động.

Mặc dù hắn không biết đợi hắn sẽ là cái gì.

Bách Lý Vân Tựu giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, chậm rãi đứng lên, kéo xong áo khoác trên người, đội phong mão, ra khỏi sơn động, một lần nữa đi vào trong phong tuyết, nhiên nỗi lòng nặng nề hắn cũng đã quên mang rượu mạnh có thể làm ấm người hắn.

Cách đây mấy trăm năm, mỗi khi vừa vào đông phong tuyết của bắc địa thổi dị thường hung mãnh, hình như còn đang vì thảm kịch của U Đô năm đó mà khóc hào.

Nghe nói lúc U Đô chưa vọng phong tuyết của bắc địa cũng không phải là như vậy, biến thành hôm nay như vậy là từ lúc U Đô diệt vong.

Trong lòng Bạch Lưu Ly một bên mắng gió to tuyết lớn của bắc địa, một bên tìm kiếm địa phương nàng nghỉ chân một chút, liều mạng tiếp tục đi như thế, chỉ sợ còn chưa tìm được Bách Lý Vân Tựu, nàng cũng đã chết trong phong tuyết.

Như là nhặt được vận may, Bạch Lưu Ly muốn tìm mới nơi có thể nghỉ chân, bất quá không qua bao lâu phát hiện một sơn động, hơn nữa còn là hơn nữa còn là sơn động chắn phong tuyết, thực sự là quá tốt.

Nhìn thấy địa phương có thể để cho nàng khôi phục thể lực, Bạch Lưu Ly lập tức chạy còn nhanh hơn thỏ, sau đó thuận tiện lấy đồ đại thức kia cho nàng, nói cho nàng biết đã U Đô.

Chỉ là, khi Bạch Lưu Ly mới đi đến động khẩu, vị đạo vủi thiêu đốt còn chưa hoàn toàn tan hết để cho nàng giật mình, lòng đang lòng đang một khắc kia đột nhiên vừa nhảy, tức khắc vọt vào trong sơn động.

Nằm trên mặt đất củi chưa cháy hết vẫn còn nóng, trên mặt đất không có bụi, hiển nhiên là đêm qua vừa mới có người ở, còn có —— nằm ở cạnh vách động có một túi nước.

Bạch Lưu Ly khom lưng nhặt túi nước lên, cầm ở trong tay nhìn chằm chằm nó, hô hấp càng lúc càng nhanh, nàng quan sát qua,, trong ngày thường tuyết vực này không người đặt chân đến, gió lớn tuyết lớn như vậy càng không có người qua lại, nhưng đây hết thảy nói cho nàng biết, đêm qua nơi này có người, mà người này…
Bạch Lưu Ly lập tức đúng là không chút nghĩ ngợi vọt tới cái động khẩu, hướng về phía đại tuyết mang mang hô to một tiếng: “Bách Lý Vân Tựu ——!”
Trả lời nàng chỉ có tiếng gió thổi ô ô, Bạch Lưu Ly giật mình ở cửa sơn động, lắc lắc túi nước trong tay, nghe tiếng nước lay động trong túi, còn có hơn phân nửa, nghĩ đến là hắn lúc gần đi đã quên mang theo, mà hắn đến túi nước cũng quên, chỉ có thể nói rõ lúc đó hắn không yên lòng.

Còn có thể có chuyện gì có thể làm hắn không yên lòng? Bạch Lưu Ly chỉ cảm thấy tim thắt đến đâu, nắm chặt túi nước ở trong tay, nghỉ cũng không nghỉ liền một lần nữa chạy vào phong tuyết, cước bộ cấp thiết, thậm chí có chút bối rối.

Nàng tựa hồ đã quên hơn mười mấy ngày gần đây nàng cơ hồ là mã bất đình đề nhất khắc cũng không nghỉ rồi, bao nhiêu ngày đêm không có chợp mắt nàng cũng đã quên, thời khắc này nàng chỉ biết là nàng sắp lập tức tìm được hắn, lập tức!
Theo sắc trời dần tối, lòng của Bạch Lưu Ly càng lúc càng hoảng loạn, phong tuyết trở ngại tốc độ của nàng, nàng vốn không phải người vội vàng xao động, nhiên luôn luôn cẩn thận như nàng trong tuyết mang mang một lần lại một lần ngã quỵ, đủ thấy lòng của nàng là nên có bao nhiêu loạn.

Màn đêm phủ xuống, Bạch Lưu Ly rốt cục thấy được tường đổ của U Đô, mặc dù che giấu trong phong tuyết, như trước có thể nhìn ra được thảm trạng năm đó, U Đô mênh mông, cuối cùng trong một mảnh lửa to đến sau cùng một tòa thành trống không.

Dấu chân của Bạch Lưu Ly dẫm nát trong tuyết trở nên sâu cạn không đồng nhất, chỉ thấy hô hấp của nàng dồn dập, ngực kịch liệt phập phồng, cuối cùng thân thể ngã, đúng là không có thể ổn định, cả người liền chìm vào trong đất đầy tuyết, thể lực đã tiêu hao đến cực điểm, mệt mởi phô thiên cái địa kéo tới.

Chỉ là, khi băng lãnh dán da thịt đâm tới đáy lòng, Bạch Lưu Ly vẫn là cường chống bò lên, chậm rãi đứng thẳng thân, hướng về phía tường đổ bao trùm băng tuyết hô một tiếng: “Bách Lý Vân Tựu ——”
Bách Lý Vân Tựu đi đến phương hướng tế đàn bỗng dừng lại cước bộ, xoay người nhìn phía đại tuyết mang mang , hắn tựa hồ… Nghe được thanh âm của Lưu Ly?
Nghĩ như vậy hắn rồi lại tự giễu, làm sao có thể, Lưu Ly lúc này nên phía nam ấm áp, đang chờ hắn trở lại đón nàng, như thế nào sẽ xuất hiện ở bắc địa hàn lãnh, chính là Hắc Vũ chim diều của bắc địa như vậy cũng không có theo hắn đến đây, làm sao có thể có người khác đến.

Là ảo giác đi, nghĩ đến nơi này quá lạnh, lạnh đến hắn tưởng niệm ấm áp trên người Lưu Ly, mới có thể nghe thấy thanh âm của nàng.

Bách Lý Vân Tựu lôi kéo phong mão trên đầu, cúi đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Ám nguyệt chi dạ, lập tức sắp đến.

Phong tuyết che giấu thanh âm của Bạch Lưu Ly, Bạch Lưu Ly từ trong tuyết bò lên, bội hiển cố hết sức đi tới trong một gian sứt mẻ bất kham ngồi xuống, gở túi nước ở thắt lưng xuống, mở nắp, một mùi rượu tức khắc xông vào mũi.

Là rượu? Vừa lúc!
Bạch Lưu Ly đầu, chịu đựng cay chát truyền tới cổ họng, mạnh đổ nửa túi rượu mạnh, bất quá chỉ chốc lát, thân thể lạnh như băng chậm rãi ấm.

Thử động động đi đứng, đã vô lực, có thể để thủy mâu của nàng nổi lên một tầng u ám nồng nặc, một quyền cố sức đập lên chân của mình, đáng chết, lại ở vào thời điểm này không nghe sai sử.

Bạch Lưu Ly đem túi nước cột chắc bên hông, từ trong lòng lấy bao vây ngân châm ra, đem ngân châm cách quần đâm vào hai chân của mình.

Màn đêm đã hoàn toàn bao trùm, nhưng mà đêm tuyết hôm nay cũng không như các buổi tối mùa đông khác hắc ám đến không thấy ngón tay, mà là lộ ra hơi sáng, còn có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng trong đêm tối.

Đêm phong tuyết như vậy, một vòng trăng tròn, chậm rãi từ phía chân trời đặt lên màn đêm!
Ám nguyệt chi dạ, đã bắt đầu rồi.

Bạch Lưu Ly cấp tốc rút ngân châm trên đùi ra, thật nhanh thu hồi trong bao, chống tường sau lưng đứng lên, nhãn thần cấp thiết, nàng muốn lập tức tìm thấy Bách Lý Vân Tựu!
Thế nhưng, phế tích to như vậy, nàng làm sao tìm hắn?
“Lệ ——” Giữa lúc Bạch Lưu Ly một quyền hung hăng nện ở trên tường sứt mẻ bất kham chấn đắc đến bản thân đầy người bụi, trong tiếng gió gào thét, chợt truyền đến một tiếng lệ.


Bạch Lưu Ly cả kinh, mặt mày trong nháy mắt hiện sắc mặt vui mừng, lao ra gian nhà, ngẩng đầu nhìn trời cao tuyết, ngạc nhiên kêu: “Hắc Vũ!”
Một đoàn bóng đen tức khắc từ không trung phong tuyết gào thét lao xuống chỗ nàng, Bạch Lưu Ly không tránh không né, Hắc Vũ từ đầu nàng gào thét mà qua thu hồi móng vuốt sắc nhọn, lượn ở đỉnh đầu nàng.

Bạch Lưu Ly lúc này thấy Hắc Vũ tựa như gặp được đèn pha có thể dẫn đường cho nàng, vội vàng nói: “Hảo Hắc Vũ, ngươi cũng biết chủ nhân của ngươi ở nơi nào?”
Nàng tin tưởng Hắc Vũ là rất có linh tính, lần trước ở mãng hoang chi lâm, nó có thể mang nàng tìm được Bách Lý Vân Tựu, nàng cảm thấy lần này có thể đem nàng đưa bên cạnh hắn.

Chỉ là lần này, Hắc Vũ cũng một mực lượn ở trên đầu nàng, tựa hồ cũng không tính dẫn đường cho nàng.

Tựa hồ, không tin nàng.

Có lẽ là gần chỗ của Bách Lý Vân Tựu, Bạch Lưu Ly cảm giác mình tựa hồ đã hiểu ý tứ cánh của Hắc Vũ, chỉ thấy nàng biến sắc, đúng là trong tuyết hướng Hắc Vũ quỳ xuống!
Một người, quỳ một con chim ứng, nếu là lúc trước, Bạch Lưu Ly sẽ cảm thấy đây là vô cùng nhục nhã, thế nhưng hôm nay, nàng không lo được nhiều như vậy.

“Hắc Vũ, thỉnh đưa ta tới bên người thân chủ nhân ngươi!” Bạch Lưu Ly ngẩng đầu nhìn Hắc Vũ ở đỉnh đầu, tự tự kiên lãnh, thần sắc quyết tuyệt.

“Lệ ——” Hắc Vũ đột nhiên mãnh liệt vỗ cánh, ngửa mặt lên trời tê kêu một tiếng, bay đi ở chỗ sâu trong phế tích.

Bạch Lưu Ly thấy thế, tức khắc đứng lên, dùng hết khí lực của toàn thân chạy đi phương hướng Hắc Vũ bay.

Bách Lý Vân Tựu ngươi một Vương bát đản! Chờ lão nương!
Bởi vì thể lực tiêu hao, mặc dù Bạch Lưu Ly đã cường lực chống đỡ, thế nhưng tuyết dưới chân quá sâu, đoạn đường này của nàng chạy rất vất vả, cũng không hề thuận lợi, trong tuyết không biết ngã quỵ bao nhiêu lần, Hắc Vũ bay phía trước rất có kiên trì, nhìn nàng chưa lên tới, đúng là chỗ cũ dừng lại cánh chờ nàng, đợi nàng đuổi kịp mới tiếp tục.

Diện tích của đế đô U Đô rất rộng, so với Tố thành còn phải rộng hơn, tại đây gió lớn tuyết lớn trong đêm đông, Bạch Lưu Ly đã đi một canh giờ, không thấy có gì ngoài tường đổ trong ánh trăng tàn lãnh, không còn gì khác, càng không có nhìn thấy thân ảnh của Bách Lý Vân Tựu.

Bỗng nhiên, ánh trăng đỉnh đầu chiếu xuống tựa hồ bị tựa hồ bị đặt lên, ánh trăng bắt đầu trở tối.

Bạch Lưu Ly ngẩng đầu nhìn phía trăng tròn trong màn đêm, một mảnh bóng đen hướng đông nam chậm rãi đặt lên trăng tròn.

Nguyệt thực? Đây mới là… Ám nguyệt chi dạ!
Đúng lúc này, dọc theo con đường này cũng sẽ ở ở tiền phương không xa đợi Bạch Lưu Ly Hắc Vũ bỗng nhiên lệ kêu một tiếng vỗ cánh, đi phía đông bắc hướng đài cao cách đó không xa cấp tốc bay đi!
“Hắc Vũ!” Trong lòng cả kinh, Bạch Lưu Ly đưa thu hồi mắt, cấp cấp chạy đi đài cao cách đó không xa.

Càng gần đài cao, lòng của Bạch Lưu Ly càng nhanh một phần, hô hấp cũng càng gấp một phần, bởi vì nàng biết, phản ứng của Hắc Vũ mới vừa rồi bỗng nhiên kích động như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là —— nó nhìn thấy Bách Lý Vân Tựu rồi!
Tay Bạch Lưu Ly vịnh lan can đá của đài cai cấp thiết chạy đi, cước bộ phù phiếm, thân thể lay động, mặc dù mỗi một bước đều có vẻ chậm chạp, nhưng mỗi một bước cũng đều hiện ra khẩn trương cùng bất an của nàng.

Tầng chót dần dần hoàn chỉnh trong tầm mắt, ngay chính giữa, Bạch Lưu Ly thấy được người mấy ngày nay vẫn để đầu quả tim nàng thắt chặt ăn ngủ không yên, mà người nọ, không phải là đứng thẳng ôn nhu nhìn nàng cười, mà là nằm trên mặt đất, thân thể cuộn rúc vào một chỗ, lạnh run, như một tiểu cô độc bị khắp thiên hạ vứt bỏ.

“Bách Lý Vân Tựu!” Bạch Lưu Ly vốn là lửa giận dự định gặp Bách Lý Vân Tựu liền hung hăng cho hắn mấy quyền, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng như vậy của hắn, lửa giận gì cũng tất cả giải tán, chỉ có đau lòng cùng thương tiếc vô pháp nói rõ.

, lảo đảo chạy lên, ở trước mặt hắn kéo hắn vào trong lòng!
Một tầng tuyết trắng dày trên người hắn, có thể thấy được thời gian hắn duy trì cái tư thế này không ngắn, chỉ là gió to đảo qua, lại quét đi hơn phân nửa tuyết trên người của hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, mắt đóng chặt mi tâm khẩn túc, thần sắc ám tử, lạnh run, hiển nhiên cóng đến không nhẹ, mà hai tay của hắn, thật chặt áp lên trên mặt nạ, còn có thể tinh tường thấy vệt máu đã khô trên hai cổ tay hắn, đỏ nhìn thấy mà giật mình, trong miệng tựa hồ thì thào nói gì đó.

Bạch Lưu Ly đẩy hai tay hắn ra khỏi mặt nạ, ôm thật chặt hắn trong lòng, nỗ lực đem nhiệt độ cơ thể của mình nhiệt độ cơ thể, bởi vì gần trong gang tấc, nàng nghe rõ trong miệng hắn lẩm bẩm nói, “Ta đã mang bọn ngươi trở về, vì sao còn không chịu buông tha ta…? Vì sao…?”
“Bách Lý Vân Tựu tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh!” Bạch Lưu Ly đau lòng, ôm chặt song chưởng hắn đang giãy giụa loạn động, càng không ngừng ở bên tai gọi hắn, nỗ lực để hắn tỉnh lại, chỉ là vô luận nàng gọi thế nào, Bách Lý Vân Tựu thủy chung không có mở mắt, nhưng nàng lại thấy rõ mắt của hắn đang cố gắng nỗ lực mở, bất quá cuối cùng phí công mà thôi.

Thân thể của Bách Lý Vân Tựu hàn lãnh như băng, để Bạch Lưu Ly hoảng hốt không ngớt, vội vã gạt túi nước bên hông, mở nắp, đổ vào miệng hắn, ai biết hắn không nuốt xuống, rượu cay chát chảy tới trên cổ.

Bạch Lưu Ly nhìn đau lòng, thay hắn lau rượu trên cổ, bản thân ngẩng uống một ngụm rượu, tiện đà phủ đéne trên môi của hắn, lấy rượu toàn bộ đổ vào trong miệng hắn, mà Bách Lý Vân Tựu không nuốt rượu lúc nãy vừa đụng đến môi liền của Bạch Lưu Ly theo bản năng hút, căn bản không đợi Bạch Lưu Ly uy rượu trong miệng cho hắn, hắn cũng đã đem rượu trong miệng nàng hút sạch sẽ, như vậy như vậy, Bạch Lưu Ly đem nửa túi rượu toàn bộ uy hắn uống.

Mặc dù uống hết nửa túi rượu, thân thể của Bách Lý Vân Tựu vẫn như cũ lạnh lẽo đến lợi hại, Bạch Lưu Ly mới thoáng buông hắn ra hắn liền lại là lạnh run co rúc ở trên mặt đất.

Nhãn thần của Bạch Lưu Ly rùng mình, lần thứ hai ôm chặt hắn vào lòng, cùng lúc đó bắt đầu cởi ra vạt áo của nàng cùng hắn, cuối cùng cắn hàm răng, đem khoảng cách cuối cùng của hai người xé ra,… Để Bạch Lưu Ly không tự chủ được rụt một cái trên người, tiện đà ôm thật chặt Bách Lý Vân Tựu.

Bách Lý Vân Tựu dưới thân có áo bào cùng áo khoác, trên người nàng cũng đang đắp y phục cùng áo khoác, mặc dù là mạc thiên ngồi xuống đất, nhưng cũng không lộ liễu, xác định Bách Lý Vân Tựu trong lúc nhất thời sẽ không thay đổi, Bạch Lưu Ly lấy xuống mặt nạ hắn xuống, nhìn phù văn bắt đầu khởi động có máy chảy cúi người,…
Bách Lý Vân Tựu…
Cảm thụ được Bách Lý Vân Tựu… Hai tay nắm chặt vai của Bách Lý Vân Tựu…

“Ân…” Bách Lý Vân Tựu cuối cùng chậm rãi mở mắt, nhưng mà vừa mở mắt hắn liền giật mình, chỉ vì hai gò má của Bạch Lưu Ly gần trong gang tấc đà hồng không ngớt, Bạch Lưu Ly cũng không ngạc nhiên, chỉ là buông môi hanws cười có chút quyến rũ, “Tỉnh? Còn cảm thấy lạnh?”
Bách Lý Vân Tựu nhìn Bạch Lưu Ly xảo tiếu thiến hề, như cũ kinh ngạc nhìn chưa hồi thần, chỉ coi hắn cảm giác… Hắn mới có hơi lúng ta lúng túng mở miệng: “Lưu Ly…?”
“Là ta.

” Bạch Lưu Ly mỉm cười, cười đến ôn nhu, không quên trên môi hắn nhẹ nhàng hôn một cái.

Bách Lý Vân Tựu rồi mới từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, cố sức ôm thật chặt Bạch Lưu Ly tiến trong lòng, cọ tóc mai của nàng hô tên của nàng: “Lưu Ly, Lưu Ly, Lưu Ly…”
“Nàng tại sao lại ở chỗ này? Nàng tại sao lại ở chỗ này…?” Bách Lý Vân Tựu hôn gò má của Bạch Lưu Ly, mặt mày, chóp mũi, môi, tinh tế dầy đặc, hỏi Bạch Lưu Ly, rồi lại càng giống như hỏi chính hắn.

“Tới tìm ngươi.

” Đáp án của Bạch Lưu Ly rất ngắn gọn, cũng đã đủ.

Bách Lý Vân Tựu ôm nàng chặt hơn…
Giữa lúc Bách Lý Vân Tựu thở dốc không ngớt, Bạch Lưu Ly đưa tay áp lên con mắt trái hắn, Bách Lý Vân Tựu kinh, muốn lấy tay nàng ra, lại phát hiện mình đúng là dời không được tay nhỏ như đề kia, tựa như phía trên kia trút xuống tất cả kiên định của nàng, căn bản không có thể để cho hắn lay động.

“Lưu Ly.

” Thế nhưng, hắn sợ, sợ nàng cũng chán ghét hắn, sợ nàng cho là hắn cho là hắn bất tường.

(Luna: Điềm xấu xui xẻo)
“Ha ha… Ha ha… Phong tuyết hàn dj… Mạc thiên ngồi xuống đất… Thiếu chủ lại có thể trên tế đài vu sơn **… Kẻ phản bội… Kẻ phản bội…!”
“Đáng chết… Đáng chết…!”

“Chết tiệt là các ngươi, không, các ngươi cũng sớm đã chết.

” Thời khắc này Bạch Lưu Ly, nét mặt tuy có ửng hồng sau hoan ái, nhãn thần cùng thanh âm cũng dị thường lạnh lùng, nhìn cũng không nhìn oán linh dử tợn một mắt, cũng không ly khai trên người Bách Lý Vân Tựu, đã thấy nàng đưa tay sờ y phục trên lưng đối phương, động tác nhanh chóng lấy ra bọc ngân châm, đem từng cây ngân châm nhanh chóng đâm vào trong phù văn má trái của Bách Lý Vân Tựu!
“Ta nói rồi, có ta ở đây, ai cũng không có thể thương hắn.

” Thanh âm của Bạch Lưu Ly lạnh lùng mà kiên quyết, trong ánh mắt khiếp sợ của Bách Lý Vân Tựu ném viên dược hoàn vào trong miệng hắn, đè cái miệng của hắn xuống để hắn nuốt vào.

“Hắc… Ha ha… Ngươi cho là như ngươi vậy cứu được hắn sao… Đây là linh chú vô cùng tàn nhẫn của U Đô… Hắn bỏ qua Trạch quốc… Đã phản bội U Đô…Ám nguyệt chi dạ này… Hạ tràng của hắn… Chỉ có chết…!”
Dưới áo khoác, hai tay cuar Bách Lý Vân Tựu nắm chặt thành quyền, thần sắc trên mặt đau đớn, mắt nhắm chặt bỗng nhiên mở, mâu quang lạnh lùng, “Không, ta sẽ không chết.


“Ha ha… Không phải do không phải do quyết định… Vân Diên hạ độc chú trên người ngươi thật lợi hại… Thiếu chủ tự mình biết rõ.

.

Hắc… Ha ha… Cũng tốt… Cũng tốt… Chôn cùng U Đô…!”
Bạch Lưu Ly ở chung quanh tâm khẩu của Bách Lý Vân Tựu đâm đầy ngân châm, cuối cùng mi tâm cùng hai bên huyệt Thái Dương của hắn hạ một châm, lúc này mới kéo áo khoác, phủ tay lên con mắt trái của Bách Lý Vân Tựu nhìn về phía oán linh mờ ảo, “Đúng, hắn sẽ không chết.


Nàng làm sao có thể để hắn chết! Về linh chú trên má trái hắn nàng đã có biện pháp giải trừ, trên đời này còn không có độc nàng giải không được!
“Hắc… Ha ha… Dõng dạc…!” Oán linh cười gằn, tiếng cười lại hơi ngừng, chuyển thành khiếp sợ, “Đây… Điều này sao có thể…?”
Bách Lý Vân Tựu có loại cảm giác người cầm chủy thủ từng cái rạch trên mặt hắn, đau đớn phệ tâm, còn có thể tinh tường cảm giác được có máu ở phù văn chảy ra, nóng rực nóng hổi, Bạch Lưu Ly còn lại là một tay áp mắt trái của hắn, một tay nắm chặt tay hắn.

Bách Lý Vân Tựu nhìn trước mắt thần sắc dữ tợn oán linh hai mươi tư năm tròn dây dưa hắn da có chút bị nẻ, nghĩ cách trong lòng hắn chưa từng dám nghĩ đột nhiên nảy ra, ở trên trời vì nguyệt thực mà hoàn toàn rơi vào hắc ám, nhãn thần của Bách Lý Vân Tựu lạnh lẽo, giơ tay lên nhổ ngân châm đâm vào mi tâm, chuyển qua con mắt trái ——
Hắc ám đầy đất đầy trời bất quá chỉ chốc lát, ngân nguyệt của khi màn đêm lần thứ hai thanh huy, đầu ngón tay của Bạch Lưu Ly đặt ở con mắt trái của Bách Lý Vân Tựu, nhưng mà trước mắt lại không thấy nhân ảnh mờ ảo nữa, bên tai cũng tiếng cười dử tợn, thế giới tựa hồ trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, chỉ nghe gió lạnh gào thét.

Chẳng qua là khi Bạch Lưu Ly cụp mắt nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu, hai tay run dử dội hơn.

Bách Lý Vân Tựu chỉ là nhìn về phía nàng cười đến ôn nhu, cây ngân châm kia trên con mắt trái hiện lên ngân bạch ngân quang, đong đưa chói mắt ——
Bình minh, phong tuyết đã ngừng, Bách Lý Vân Tựu cõng Bạch Lưu Ly đạp tuyết thật dầy đi ra U Đô.

Chỉ thấy phù văn vốn là ám hạt sắc trên má trái hắn nhan sắc tựa hồ phai nhạt một ít, mà con con mắt trái vốn là như ngọc lục bảo xinh đẹp kia, lúc này coi như phủ một tầng sương trắng hôi mông mông, không có ánh sáng, không có tiêu điểm.

Bạch Lưu Ly áp trên lưng của hắn, cầm trong tay mặt nạ của hắn, nhìn tia nắng ban mai khó có được vào đông, cạn tiếu nói: “Đồng trung âm dương, hồn nhân trung quỷ, dĩ hôn vi khế, dĩ huyết vi môi, ảm nguyệt chi dạ, Diệu Nguyệt U Đô, chủ quy quốc phục, đồng trung âm dương nói là ngươi, hồn nhân trung quỷ nói là ta, dĩ hôn vi khế là cần ta nguơi liên kết, thời gian ảm nguyệt chi dạ, vương của U Đô sẽ trở lại U Đô để U Đô một lần nữa nhất thống Diệu Nguyệt, có phải ý tứ này?”
“Đúng.

” Bách Lý Vân Tựu khẽ gật đầu, từ chối cho ý kiến, chính là bởi vì sấm ngôn này, hắn mới sẽ tìm được , nàng thú nàng, chỉ là kết quả bất đồng mà thôi.

“Sấm ngôn này là chuẩn, cư nhiên tiên đoán xong gặp phải ta, xem ra sau này ta cũng nên tin tưởng thần quỷ.

” Bạch Lưu Ly đem cằm khoát lên trên vai Bách Lý Vân Tựu, như trước cười, “Chỉ là trước đây sáu câu đều thành sự thật, vì sao một câu cuối cùng ngươi không biến thành thật?”
“Lưu Ly hỏi ta vì sao không có dựa theo sấm ngôn phá vỡ toàn bộ Diệu Nguyệt, tiến tới nhất thống thiên hạ sao?” Bách Lý Vân Tựu nói, còn không đợi Bạch Lưu Ly nói tiếp, liền khẽ cười, “Lưu Ly thực sự là quá để mắt ta, chỉ dựa vào lực một người của ta thì như thế nào có thể để cho quốc gia từ lâu huỷ diệt lần thứ hai sống lại lần thứ hai nhất thống toàn bộ Diệu Nguyệt, nếu là thật lấy lực một người làm được trình độ này, đại khái cũng là cố sự của người si nói mộng.


“Huống chi, ta mong muốn, chưa bao giờ là quyền lực càng không phải là thiên hạ.

” Bách Lý Vân Tựu xốc Bạch Lưu Ly trên lưng lên, nhìn tia nắng ban mai cười đến ôn nhu thỏa mãn, “Ta mong muốn, chỉ là một tri kỷ một bầu rượu, một thê tử một gia, mà thôi.


Bạch Lưu Ly tựa đầu gối lên trên vai của Bách Lý Vân Tựu, cười đến hạnh phúc, “Oán linh đâu?”
“Các nàng ban đầu là theo tiểu công chúa may mắn còn tồn tại kia rời U Đô, thời gian lâu dài muốn trở về lại bị lạc phương hướng, hôm nay ta đem các nàng về, cũng coi như ta vì U Đô làm một việc đi, về phần các nàng sẽ làm sao, oán khí tiêu tán thì sẽ đi luân hồi.


“Như vậy cũng tốt.

” Bạch Lưu Ly kéo một lọn tóc của Bách Lý Vân Tựu thưởng thức ở trong tay, “Bạch phủ cùng Vân vương phủ đã không có, tiếng xấu của ngươi lan xa, Trạch quốc chúng ta không thể trở về, kế tiếp chúng ta đi đâu?”
“Không biết, Lưu Ly định đoạt.

” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu nhàn nhạt lại mang theo vui sướng không nói ra được.

“Cái này trái lại phải suy nghĩ thật kỹ.

” Bạch Lưu Ly tựa ở trên lưng dày rộng thư thích của Bách Lý Vân Tựu, mệt mỏi bất tri bất giác mí mắt đóng, “Cũng phải suy nghĩ thật kỹ sau này làm những gì nuôi gia đình, đã không có bạc khổ rồi…”
Bách Lý Vân Tựu nghe nàng nhắc tới, cạn tiếu không nói.

“Có thể mở y quán không sai…”
“Cũng tốt.

” Thời gian Bách Lý Vân Tựu lên tiếng trả lời Bạch Lưu Ly đã nghe không được, bởi vì nàng đã ngủ.

Bách Lý Vân Tựu vẫn đang lầm bầm lầu bầu, “Chỉ cần có nàng, thế nào cũng tốt.


Tia nắng ban mai hơi ấm
—— chính văn chung ——
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc mấy ngày nay vì cái này đại kết cục chuẩn bị quá lao chết, thúc của yêu cầu không cao, chi trì bản chính, thúc nói hiện tại tiêu tương của đặt là trong suốt, các cô nương xem qua na chương một tìm bao nhiêu tiền tác giả là năng thấy nhất thanh nhị sở, không có đặt có lẽ chỉ mua nhất lưỡng chương của cô nương không cần nhắn lại cũng không cần gia đàn, đỡ phải xấu hổ, phúc lợi là cho toàn bổn đặt của các cô nương của, thúc cần nghỉ ngơi hai ngày, sau đó lần ngoại chậm rãi thượng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui