CHUNG, ĐẠI KẾT CỤC THƯỢNG
Editor: Luna Huang
Bạch Lưu Ly khó tránh khỏi kinh ngạc, Tiêu đại phu nhân?
Ai biết Bách Lý Vân Tựu động cũng không có di động một bước, thậm chí ngay cả mâu cũng không nâng, chỉ thản nhiên nói: “Đi hồi Tiêu đại phu nhân, nói thanh thiên bạch nhật Quỷ vương phủ này của ta không đón khách, thỉnh vào đêm trở lại.”
“Vâng, gia.” Người bên ngoài phòng cung kính lên tiếng, lui xuống.
Bạch Lưu Ly khẽ cười ra tiếng, xoay người ngẩng đầu nhìn Bách Lý Vân Tựu mặt không thay đổi, “Thanh thiên bạch nhật không đón khách? Ngươi thật đúng là xem bản thân là Quỷ Vương gia ban ngày xuất hiện hóa thành một vũng máu sao?”
“Hóa thành một vũng máu?” Lúc nói chuyện với Bạch Lưu Ly nét mặt của Bách Lý Vân Tựu thoáng nhiều hơn một thần tình thuộc về người, “Ta chỉ nghe nói qua Quỷ Hồn nếu là nhìn thấy ánh dương quang sẽ hôi phi yên diệt, cũng không biết còn có thể một vũng máu, nếu là hóa thành một vũng máu, chẳng phải là bị người phát hiện sao?”
“…” Lộn xộn cái gì, hình dạng nghiêm trang của Bách Lý Vân Tựu để Bạch Lưu Ly có chút não, đưa tay nhẹ nhàng bấm mu bàn tay hắn một cái, “Trong đầu nghĩ cái gì?”
“Không nghĩ cái gì, bất quá là tiếp lời của Lưu Ly mà thôi.” Trên mu bàn tay truyền tới đau đớn nho nhỏ có thể để Bách Lý Vân Tựu khẽ cười cười, Bạch Lưu Ly cũng hơi nhíu mi, “Tiêu đại phu nhân tại sao lại đến?”
“Lưu Ly, ta còn không phải Tiêu đại phu nhân, ta làm sao biết được nàng vì sao phải đến phủ.” Bách Lý Vân Tựu trở tay cầm nho nhỏ của Bạch Lưu Ly tay ở trong tay, kéo nàng từ ghế lên, “Đến đây Lưu Ly, qua đây rửa mặt sau đó cùng ta lên lầu dùng đồ ăn sáng.”
“Ta không tin ngươi không biết.” Bạch Lưu Ly không có từ ly khai ghế, chỉ là ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Bách Lý Vân Tựu.
Bách Lý Vân Tựu nắm tay nàng tựa hồ nắm thật chặt, sau đó quay đầu lại, không cười, nhãn thần cũng rất ôn nhu, vươn tay khẽ vuốt gò má của nàng, giọng nói rất nhẹ nói: “Lưu Ly, nàng nếu là muốn biết, buổi chiều cùng ta tiếp đãi Tiêu đại phu nhân thế nào?”
“Ngươi xác định nàng còn có thể trở lại như vậy?” Đây chính là Tiêu gia thịnh thế có địa vị Trạch quốc, hắn không chỉ có không để cho Tiêu đại phu nhân đi tới trước cửa một điểm mặt mũi, còn có thể xác định Tiêu đại phu nhân sẽ trở lại?
“Nàng sẽ.” Bách Lý Vân Tựu chắc chắc nói, nhìn Bạch Lưu Ly rũ mí mắt xuống tựa hồ đang trầm tư, không khỏi cúi người ở vành tai còn chưa đeo khuyên của nàng nhẹ nhàng cắn một cái, lại cười nói, “Lưu Ly suy nghĩ gì nghĩ đến xuất thần như vậy?”
Chỉ là nhẹ nhàng cắn này lại làm cho Bách Lý Vân Tựu cắn đến nghiện, đúng là ngậm vành tai của nàng nhẹ nhàng mút, mút mút liền kéo Bạch Lưu Ly vào trong lòng, đem môi phủ lên trên môi của nàng, ôn nhu liếm cắn.
Hắn vốn chỉ là muốn để cho nàng lấy lại tinh thần mà thôi, lại không biết đúng là bản thân tự châm lựa cho mình, trong đầu không khỏi hiện ra các loại cảm thụ tuyệt vời đêm qua, làm hắn khó có thể tự ức chế, muốn càng nhiều, lại càng nhiều.
“Ngô…” Ngốc tử này, tám phần mười cũng là một tên tinh trùng lên óc, chỉ là, nàng không muốn đẩy nụ hôn này ra, bởi vì vị đạo của hắn đụng vào cũng có thể làm cho nàng kinh hỉ.
Bạch Lưu Ly bị Bách Lý Vân Tựu hôn không khỏi cười, hai tay hoàn lên hông của hắn vươn đầu lưỡi đáp lại cái hôn nhiệt tình của hắn, chỉ là đáp lại của nàng lại làm cho thân thể của Bách Lý Vân Tựu cứng đờ, lập tức buông lỏng giai nhân trong ngực ra, một tay hoành lấy nàng ôm vào trong ngực, mặt đỏ tới mang tai đi đến phương hướng cửa phòng, có chút nói lắp, “Lưu Ly, nhất định là cực kỳ đói, ta mang Lưu Ly đi, dùng bữa.”
Ban ngày tuyên dâm là hành vi của cầm thú, không thể, trăm triệu lần không thể!
(Luna: Ủng hộ ca làm cầm thú)
Bạch Lưu Ly bị Bách Lý Vân Tựu đột nhiên ôm lấy làm chỗ bị xé rách đêm qua đâu, tay nắm cánh tay Bách Lý Vân Tựu không khỏi dùng chút lực, mi tâm cũng hơi nhíu lên.
Tê —— loại đau đớn này thật đúng là khó nhịn, so với bị trúng mấy đao trên người còn khó chịu hơn, lát nữa nàng nên thượng chút dược cho mình mới được.
Mặc dù tay của Bạch Lưu Ly nắm vai Bách Lý Vân Tựu rất nhanh thả lực đạo, mi tâm cũng rất nhanh bằng phẳng rộng rãi, Bách Lý Vân Tựu vẫn là đã nhận ra sự khác thường của nàng, lập tức dừng bước lại, cúi đầu nhìn thiên hạ trong ngực, có chút tiểu tâm dực dực hỏi: “Ta làm Lưu Ly đau?”
Bạch Lưu Ly lắc đầu, Bách Lý Vân Tựu lại không tin, đem môi dán lên cái trán của Bạch Lưu Ly, có chút cố chấp nói: “Ta làm Lưu Ly đau chỗ nào, để ta xem một chút?”
“Không cần!” Cái này, để hai gò má của Bạch Lưu Ly đỏ, còn không đợi Bách Lý Vân Tựu nói cho hết lời liền lập tức cự tuyệt hảo ý của hắn, cái loại địa phương đó, không cần!
Bách Lý Vân Tựu mặc mặc, bỗng nhiên cổ cũng đỏ, rõ ràng, hắn là ý thức được hắn thế nào hỏi một vấn đề ngu xuẩn, không khỏi mím môi, nhấc chân tiếp tục đi ra ngoài, lên tới lầu hai, hắn cuối cùng nhịn không được, tuy rằng mặt đỏ tới mang tai lại còn có chút đau lòng nói: “Lưu Ly rất đau? Có cần ta để Bán Nguyệt lấy chút dược ngưng.
.
.ngưng đau hay không?”
Bạch Lưu Ly trong lòng Bách Lý Vân Tựu giật giật thân thể, ý bảo hắn buông nàng xuống, Bách Lý Vân Tựu sợ mình lại làm nàng đau, liền vội vàng đem buông nàng xuống, buông Bạch Lưu Ly xuống xong hắn khẩn trương hơn, tay cầm lấy cánh tay của Bạch Lưu Ly không dám thả, mắt nhất định nhìn chằm chằm miên váy của nàng, khẩn trương nói: “Lưu Ly nếu không thể đi, ta bế Lưu Ly là được.”
“…” Bạch Lưu Ly xem như là bị ngốc tử khiến cho có chút đau đầu lại có chút bất đắc dĩ, nhẹ phẩy tay nắm chặt ta nàng ra, đối mặt với với Bách Lý Vân Tựu nâng hai tay lên, hai lòng bàn tay dán lên hai gò má hắn, để hắn nhìn ánh mắt của nàng, sau đó mỗi chữ mỗi câu nghiêm túc nói, “Ta đây là cùng ngươi động phòng xong nữ nhân bình thường cũng có tình huống như vậy, không phải là cùng ngươi lên núi lửa xuống chảo dầu đau đến nằm trên giường không dậy nổi, không cần khẩn trương như vậy, ta không sao, nếu thật cần dược, ta là một đại phu, đâu cần người khác?”
“Đã hiểu chưa, ngốc tử?” Bạch Lưu Ly nói xong, không quên nhéo nhéo gò má phải trắng noãn của Bách Lý Vân Tựu, “Hơn nữa, ta không có mảnh mai như vậy.”
Tấm tắc, mặt của ngốc tử này còn thật đáng yêu nhéo đã tay.
“Ta không phải là ngốc tử.” Mặt của Bách Lý Vân Tựu tuy rằng ửng đỏ, nhưng vẫn là nghiêm trang thanh minh, rõ ràng tựa như đang cùng người khác nói hắn là ngốc tử một dạng.
Bạch Lưu Ly nở nụ cười, đi cà nhắc tiến đến trước mặt Bách Lý Vân Tựu, hôn một cái lên môi khẽ mím của hắn, cười nói: “Được được được, tướng công đại nhân của ta, ngươi không phải là ngốc tử, ngươi thông minh.”
Bạch Lưu Ly nói xong, còn cố ý hôn thêm vài cái vào gò má của Bách Lý Vân Tựu, lần này, Bách Lý Vân Tựu lui về sau một bước, giật lại cự ly của mình cùng Bạch Lưu Ly, hỏi nhíu mày: “Lưu Ly đừng làm rộn ra…”
“Ngươi cái gì?” Ai biết Bạch Lưu Ly lại càng muốn nháo hắn, hắn mới lui về phía sau một bước, Bạch Lưu Ly tức khắc lại tiến lên, phản chính nàng là nam nhân, không biết ngượng ngùng gì, nhìn chằm chằm vành tai đỏ như máu của Bách Lý Vân Tựu, cười đến càng cao hứng, “Ân?”
Kỳ thực ngốc tử xấu hổ thật là khả ái lại đơn thuần, nàng duyệt vô số người, vẫn còn chưa từng thấy qua nam nhân đáng yêu như vậy, hơn nữa nam nhân đáng yêu lại lịch sự như vậy còn là tướng công của nàng, thật có loại cảm giác nhặt được bảo bối.
“Ta sợ ta ở thanh thiên bạch nhật cũng sẽ biến thành cầm thú.” Bách Lý Vân Tựu vòng qua trước mặt Bạch Lưu Ly, vội vàng đi đến lan can.
Bạch Lưu Ly rõ ràng không nghĩ tới lời của Bách Lý Vân Tựu sẽ là như thế này, khó tránh khỏi ngẩn người, về sau im lặng cười, thật vất vả liễm ngưng ý cười, lúc này mới xoay người đi đến bên người Bách Lý Vân Tựu.
Giữa lúc nàng đi tới bên cạnh Bách Lý Vân Tựu, Ám Nguyệt đột nhiên từ cánh rừng khô nhảy lên lan can, trong tay còn cầm hai đồng bồn đựng nước còn bốc hơi nóng, chỉ thấy nàng cười tủm tỉm rơi xuống đất, nước trong đồng bồn đúng là động cũng không động, có thể thấy được thân thủ của nàng tuyệt không tầm thường.
“Hắc hắc hắc, gia, Vương phi, tân hôn vui vẻ tân hôn vui vẻ, đêm qua ngủ ngon không?” Trước mặt Bách Lý Vân Tựu, Ám Nguyệt tựa hồ không biết cái gì gọi là thu liễm, dáng dấp có chút không phải thuộc hạ, chỉ là lời thân ý rõ ràng như vậy của nàng không để cho sắc mặt của Bách Lý Vân Tựu trước mắt Bạch Lưu Ly mới vừa rồi vẫn còn không đỏ hiện lại đỏ đến không được có chút biến hóa, chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu nhàn nhạt quét đồng bồn trong tay nàng một mắt, nói: “Để đồng bồn xuống liền dọn thức ăn lên đi.”
“Vâng! Gia!” Ám Nguyệt đứng thẳng người gào thét đáp một tiếng, đặt đồng bồn lên giáo rồi đi đến chỗ của Bạch Lưu Ly, một bên lấy cùi chỏ đụng đụng Bạch Lưu Ly rồi nói gì đó bên tai nàng, sau đó cười ha hả lại từ lan can thả người nhảy ổn định rơi xuống địa phương trong đình viện.
“Ám Nguyệt bất hảo, mong rằng Lưu Ly bỏ qua cho mới tốt.” Bách Lý Vân Tựu có chút bất đắc dĩ, thủ hạ của hắn, thế nào có ti mệnh một cô nương không giống tầm thường như Ám Nguyệt vậy, cũng khó trách Ám Dạ nhiều lần thấy nàng cũng ẩn núp, là nam nhân chỉ sợ đều không chịu nổi.
“Ta thấy Ám Nguyệt cô nương là tính tình thật không có làm bộ làm tịch, đích thật là hảo cô nương.” Bạch Lưu Ly đi tới trước đồng bồn, lấy nước ấm rửa mặt, Bách Lý Vân Tựu đứng ở bên người nàng, lúc nàng lấy nước rửa mặt đưa khăn sạch cho nàng, Bạch Lưu Ly tiếp nhận, lau mặt, cười nói.
“Lời này của Lưu Ly nếu để cho Ám Dạ nghe được, nên đương đầu với nàng.” Bạch Lưu Ly,, Bách Lý Vân Tựu không tự chủ được cong khóe miệng, đến hắn cũng thấy kỳ diệu, trước lúc gặp nàng, hắn hầu như sẽ không cười, nhưng từ lúc quen biết nàng, nhìn phấn hồng mê người trên gò má nàng, hắn luôn luôn câu thần cạn tiếu.
Bách Lý Vân Tựu nói xong, khom người đến một đồng bồn khác, nhưng ở lúc cái cổ cúi xuống thì bị Bạch Lưu Ly ngăn cản, hắn không giải thích được, chỉ thấy Bạch Lưu Ly lấy một cái khăn ở trên giá, nhún vào trong đồng bồn, vắt khô, sau đó mở ra, để khăn áp lên mặt hắn, động tác mềm nhẹ cẩn thận vì hắn lau khóe mắt cánh mũi, lại lau qua gương mặt cái trán cằm, trong ánh mắt có chút ngây ngô của Bách Lý Vân Tựu tiếp tục nhún khăn vào đồng bồn, lại vắt khô, một lần khẽ lau mặt hắn, lúc này mới cạn tiếu nói: “Được rồi.”
Đúng lúc này, Ám Nguyệt mang theo hai hộp đựng thức ăn trong tay quay lại, vừa vặn thấy Bạch Lưu Ly giúp Bách Lý Vân Tựu lau mặt xong thả thay xuống, không khỏi trợn to hai mắt nói: “Oa! Vương phi! Ngươi còn giúp gia lau mặt a! Thật là một hảo tức phụ nhi!”
Bạch Lưu Ly cũng không phải cảm thấy có ý tứ gì, chỉ là mỉm cười nói: “Ám Nguyệt cô nương ngày sau cũng sẽ là hảo tức phụ nhi!”
“Ai ——” Ám Nguyệt thở thật dài, “Khó nói, còn không biết lúc nào Dạ Dạ mới thú ta vào cửa!”
Ám Nguyệt mới cảm thán xong, chỉ cảm thấy một đạo ánh mắt lạnh như băng quét tới chỗ nàng, liền vội vàng đem hộp đựng thức ăn đặt trường án cạnh lan can, động tác thật nhanh chạy như một làn khói, “Ta không quấy rầy gia nữa, liền đi ngay!”
Lúc này nhãn thần của Bách Lý Vân Tựu mới hòa hoãn, dắt tay của Bạch Lưu Ly đi đến trường án, đem đồ ăn sáng trong hộp ra đặt lên trường án.
Hương khí sông vào mũi nhất thời để Bạch Lưu Ly có loại cảm giác bụng đói kêu vang, lại là có chút cảm khái nói: “Lúc trước nhịn đối hai ba ngày cũng không sao, hôm nay bất quá một ngày không ăn cảm giác đói khó nhịn, thật là lúc này không thể so với ngày xưa.”
“Hôm qua khổ cực Lưu Ly rồi.” Bạch Lưu Ly vô ý thức cảm khái để Bách Lý Vân Tựu sinh lòng hổ thẹn, cũng để cho hắn đau lòng nàng, vừa đặt đồ ăn đến trước mặt, vừa ngữ khí kiên định nói, “Từ nay về sau, ta tuyệt sẽ không để cho Lưu Ly chịu nửa điểm khổ sở, quản chi nổi khổ đói bụng.”
“Cái này ta tin ngươi.” Đối với lời của Bách Lý Vân Tựu, Bạch Lưu Ly không có nửa điểm hoài nghi, chỉ là cạn tiếu thư thái, nhìn Bách Lý Vân Tựu lất hết thức ăn ra để trước mặt nàng, có chút bất đắc dĩ nói, “Ngốc tử, không cần đem toàn bộ đồ ăn để trước mặt của ta, ta không phải là không có tay không biết động thủ.”
“Sợ Lưu Ly bị đói.” Bách Lý Vân Tựu lấu đũa ra, đưa tới trong tay Bạch Lưu Ly.
Một buổi sáng rất tĩnh mịch, điểm tâm rất ninh hinh, trong lúc nói qua mấy câu ít ỏi, đối với người ăn đều là tự có suy nghĩ riêng.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu.
Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé.
Cám ơn ***
Ăn cơm xong, vẫn là Ám Nguyệt tới thu thập, mang trà, sau đó lấy đồ cho vào hộp, nâng đi, lúc lui ra không còn cười, phản là có chút nghiêm túc nhìn Bách Lý Vân Tựu một mắt, cũng không nói gì thêm, chỉ an tĩnh lui xuống.
Bạch Lưu Ly khi không có nhìn thấy thần sắc khó có được nghiêm túc của Ám Nguyệt, chỉ vì nàng biết được, tĩnh mịch của sáng nay qua đi, chẳng biết lúc nào mới có thời khắc tĩnh mịch như thế nữa.
“Nhìn ra được ngươi rất là khoan hậu với thủ hạ của ngươi.” Bạch Lưu Ly khẽ hớp trà, lấy tay chống cằm, nghiên dừng ở chỗ Bách Lý Vân Tựu.
“Có lẽ vậy, bằng không Ám Nguyệt cũng không dưỡng thành tính tình như vậy.” Hai tay của Bách Lý Vân Tựu đặt ở trên đùi, ngồi thẳng, tư thế ngồi coi như thái độ làm người của hắn, không khỏi người dao động, “Thính Phong cùng Ám Nguyệt bọn họ, từ lúc ta mười tuổi đã ở bên cạnh ta, nhiều năm như vậy, đích xác không có quản giáo thêm.”
Bạch Lưu Ly không nói gì, chỉ là nghiên cười khanh khách nhìn hắn, coi như đang chờ hắn tiếp tục nói, mà rõ ràng, lời của Bách Lý Vân Tựu hoàn toàn không có cảm giác nói chưa xong.
Bách Lý Vân Tựu ngồi xoay thân, ở một bên tìm gì đó bên giá sách chỉnh tề, một lúc, hắn xoay thân về trong tay có thể một đống trúc điều, để xuống trường án, lại từ trong lấy một dây, sau đó dùng dây đó bẻ bẻ bện bện.
“Ám Nguyệt chung tình với Ám Dạ, chỉ là cô nương gia bình thường chung tình với nam tử nào đều ngượng ngùng cất giấu sợ bị thế nhân biết, Ám Nguyệt còn lại là mỗi ngày gào thét rất sợ người bên ngoài không biết.” Bách Lý Vân Tựu rũ mặt xuống, chuyên tâm với động tác trên tay, như xem hiểu ý tứ của nụ cười trong mắt Bạch Lưu Ly, tiếp tục mở miệng, “Chỉ là không biết trong lòng là Ám Dạ nghĩ gì, rất nhiều năm trôi qua, mỗi khi xa xa vừa thấy được Ám Nguyệt liền lẫn mất rất xa.”‘
“Thói quen là một loại đáng sợ, nếu có một ngày, Ám Nguyệt không ở bên tai Ám Dạ trong miệng ngươi ồn ào cằn nhằn, chỉ sợ hắn không có quen.” Bạch Lưu Ly cũng đưa mắt chuyển qua mười ngón của Bách Lý Vân Tựu, chỉ thấy mười ngón thon dài của hắn linh hoạt chính như con cá, trúc điều trên dưới giãy dụa theo mười ngón của hắn, hắn làm chuyên tâm, Bạch Lưu Ly cũng nhìn chuyên tâm, “Ngươi có nghĩ là để Ám Dạ minh bạch nói với Ám Nguyệt đến tột cùng là hắn nghĩ gì không, nếu là muốn, ta tới giúp ngươi.”
“Lưu Ly có biện pháp?” Bách Lý Vân Tựu chưa ngước mắt, “Nếu là Lưu Ly có biện pháp vậy không thể tốt hơn, Ám Dạ cũng trưởng thành rồi, là nên thành gia.”
“Cứ quyết định như vậy đi, đợi chuyện của ngươi xong xuôi, liền vì Ám Nguyệt cùng Ám Dạ lo lắng sự tình thành gia cholo lắng.” Bạch Lưu Ly như trước nhìn chằm chằm trúc điều trong tay Bách Lý Vân Tựu, chỉ thấy trúc điều ở trong tay hắn dần dần thay đổi ngắn, hiện nay mới thôi còn nhìn không ra hắn trong biên chế cái gì.
Lời của Bạch Lưu Ly để trong con ngươi của Bách Lý Vân Tựu có một đạo quang hoảng thiểm mà qua, thản nhiên nói: “Ân.”
Tất cả mọi chuyện, đều phải chờ tới đại sự Tố thành đang nổi lên gió êm sóng lặng mới có thể nói, chỉ là, đợi gió êm sóng lặng này qua đi, hắn, lại sẽ làm sao?
“Vọng Nguyệt cùng Mục Chiểu, có quan hệ loạn cắt không đoạn còn loạn?” Lúc này Bạch Lưu Ly đã không có an tĩnh như ngày thường, như nữ nhi gia bình thường, đối với bất cứ chuyện gì đều cảm thấy thú vị tân kỳ, bất cứ chuyện gì đều muốn hỏi.
Biểu tình trên mặt Bách Lý Vân Tựu không có biến hóa, không vì cảm giác không giống tầm thường của Bạch Lưu Ly mà vô cùng kinh ngạc, cũng không vì lời của nàng mà giác nàng nhiều chuyện, ngược lại tâm bình khí hòa trả lời vấn đề của nàng, rất là có một loại vị đạo trong lúc rãnh rỗi cùng người xả việc nhà: “Vọng Nguyệt của Hôm nay, không phải Vọng Nguyệt lúc trước, Vọng Nguyệt trước, đã chết từ sáu năm trước, chết ở trong một ván cờ Mục Trì bày, Vọng Nguyệt hôm nay, vốn gọi Bán Nguyệt, cùng Vọng Nguyệt là tỷ muội cùng mẫu dị phụ.”
Bạch Lưu Ly đặt tay lên bàn, lui thân thể về phía sau, cúi người xuống tựa đầu gối lên trên cánh tay của mình, nhìn Bách Lý Vân Tựu, lẳng lặng nghe hắn nói chuyện cũ của người khác, nắng sớm dần, chiếu vào trên mặt trên người của nàng, toát ra ở lưng chóp mũi tay của Bách Lý Vân Tựu, ngưng tụ thành một bức bức hoạ cuộn tròn tĩnh qua năm tháng.
Nàng không phải là yêu thích chuyện cũ của người khác, chỉ là nàng có trực giác, sáng nay qua đi, chẳng biết lúc nào mới có thể có cơ hội cùng hắn tĩnh tọa nói chút lời râu ria như vậy nữa, nàng biết, đây là hắn đặc biệt vì nàng khởi động tĩnh mịch, nàng muốn tinh tế thưởng thức hưởng thụ, nàng cũng biết, hôm qua một ngày nhìn như vui mừng, nhưng ngoài phủ đệ tất nguy hiểm trọng trọng, hắn vốn có thể không cần trở lại đế đô, nhiên là một hôn sự hôm qua chiêu cáo kỳ nhân không cho nàng cảm thấy có chút ủy khuất…
Nàng không ngu dốt, hắn khổ tâm nàng làm sao không biết được, chỉ là hắn không nói không muốn để cho nàng biết, nàng liền không đề cập tới, nếu là nói ra, bất quá cũng là thêm sầu lo cho hắn mà thôi, đã như vậy, cần gì phải nói.
Chỉ là nàng thật không ngờ, trận mưa gió này của Tố thành nói đến là đến, không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Tuy là trong lòng thiên ti bách tự, nét mặt của Bạch Lưu Ly lại như một con mèo con sau giờ ngọ, hơi nhúc nhích mí mắt hưởng thụ yên tĩnh khó được này, nhìn đôi mâu tử đẹp đến khó có thể hình dung trước mặt, dáng tươi cười nhợt nhạt, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Sau đó tự nhiên là người hữu tình không thể thành thân thuộc, chỉ là Mục Trì thật không ngờ, hắn bày cuộc, cũng không có thành công giết chết người hắn muốn giết trên bàn cờ, chỉ là không có người biết được mà thôi, đó là đến A Chiểu cũng không biết.”
Bạch Lưu Ly nghiêm thần sắc, “Hắn muốn giết chính là Bán Nguyệt, thế nhưng người chết là Vọng Nguyệt, mà Bán Nguyệt cùng Mục Chiểu mới là…” Tình nhân.
“Lưu Ly tâm tư nhanh nhẹn.” Động tác trên tay Bách Lý Vân Tựu ngừng lại, hơi nhíu mi tâm, tựa hồ là đã quên bước bện trúc điều kế tiếp, “Vọng Nguyệt, là chết thay Bán Nguyệt.”
“Sau đó, Bán Nguyệt hoàn toàn thay đổi tính tình, đó là đến tướng mạo đều đổi thành dáng dấp của Vọng Nguyệt.” Bách Lý Vân Tựu nghĩ tới trúc điều trong tay nên nên như thế nào, mới thư giãn mi tâm, giọng nói như trước nhàn nhạt, “Đem mặt làm thành dáng dấp của một người khác, đau đớn trong đó có thể nghĩ, huống hồ như vậy có thể sống được tỷ lệ càng nhỏ, có thể thấy được Bán Nguyệt là có bao nhiên hận A Chiểu.”
“Mà A Chiểu, rõ ràng người yêu đang ở trước mắt, hắn lại cái gì cũng không biết, thật không biết nên khinh bỉ hắn hay nên đồng tình hắn.”
“Vọng Nguyệt kia… Vẫn còn?” Trong đầu Bạch Lưu Ly bỗng nhiên xẹt qua một vẽ tranh, cùng Vọng Nguyệt của hôm nay lớn lên giống nhau, lại cũng không phải nàng.
Bách Lý Vân Tựu vẫn chưa lộ ra chút biểu hiện ngạc nhiên nào, như trước chuyên tâm bện trúc điều trong tay, “Lưu Ly hỏi như vậy hỏi như vậy, nghĩ đến thấy Vọng Nguyệt rồi, chưa từng nghĩ Vọng Nguyệt sẽ ra gặp nàng.”
“Ngày ấy ở mãng hoang chi lâm, gặp qua.” Nữ tử hư vô trong mộng nói cho nàng biết chỗ ở của Việt lão đầu thực sự là Vọng Nguyệt? Nhiên ngày ấy Bách Lý Vân Tựu rõ ràng không ở bên cạnh, nàng tại sao lại thấy được nàng?
“Bởi vì Bán Nguyệt cùng A Chiểu, nàng chậm chạp không chịu rời đi, ba người bọn họ, ta không biết nên làm sao khuyên bảo mới tốt.”
“Cởi chuông phải tìm người buộc chuông, ngươi ưu cũng vô dụng.” Bạch Lưu Ly thật thật cảm thấy, lòng của người nam nhân trước mắt này, rất ôn nhu, chỉ là bởi vì nhiều năm mang mặt nạ mặt quỷ liền bị thế nhân cho rằng là người ô uế đáng sợ, thật là nhân tâm ấm lạnh khó dò.
“Lưu Ly nói có lý, ta ưu cũng vô dụng.” Bách Lý Vân Tựu nói, mí mắt nâng lên buông xuống, khóe miệng khẽ nhếch đưa tay nâng đến trước mặt Bạch Lưu Ly, Bạch Lưu Ly tức khắc ngồi thẳng đưa tay ra tiếp nhận đồ hắn đưa tới, lập tức chỉ cảm thấy lòng bàn tay ngứa, một con chuồn chuồn trúc lớn chừng bàn tay vững vàng đứng ở trong lòng bàn tay của nàng, trông rất sống động, lệnh nàng không khỏi chuyển nó qua trước mắt nhìn tinh tế, trong mắt là kinh hỉ không che giấu.
Bách Lý Vân Tựu nhìn dáng dấp nàng vui mừng như vậy, có chút thẹn, “Rất lâu chưa bện, vật nhỏ mà thôi, Lưu Ly không ghét bỏ là tốt rồi.”
“Rất, sao ghét bỏ.” Bạch Lưu Ly lấy tay chọc chọc cánh chuồn chuồn , mới vừa rồi nàng tuy là nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng xấu hổ nàng chỉ chú ý ánh mắt của hắn, trái lại không có hắn đến tột cùng biên chế cái gì, hiện nay thấy, có thật lệnh nàng kinh hỉ, bởi vì trong cuộc sống của nàng, chưa bao giờ có lặt vặt mới có thể đùa bỡn của nữ nhi hay tiểu nhi, có loại vui mừng trước nay chưa có, không khỏi vừa cười đến mặt mày cong cong, “Ngốc tử.
Không nhìn ra tay ngươi cư nhiên kéo như vậy, ai dạy ngươi?”
Thuận miệng hỏi, dáng tươi cười khóe mắt của Bách Lý Vân Tựu ảm ảm, giống bị nói tới chuyện cũ không muốn nghĩ, bất quá chốc lát, vẫn là chậm rãi nói: “Nương ta.”
Tay của Bạch Lưu Ly cầm chuồn chuồn run rẩy, đưa tay rũ xuống, đứng lên đi tới bên cạnh thân Bách Lý Vân Tựu, ngồi xuống song song với hắn, đưa tay che ở trên mu bàn tay có chút hoảng chiến của hắn, tựa đầu trên vai hắn, ôn hòa nói: “Không muốn nói liền không nói.”
Nghĩ đến lời oán linh đêm qua, Bạch Lưu Ly không tự chủ được cầm chặt tay của Bách Lý Vân Tựu.
“Cha ta nói, nương ta như đi ra từ trong họa, mỹ lệ, ôn nhu.” Bách Lý Vân Tựu ngẩng đầu nhìn trời cao vào đông hôi mông mông, trong mắt không có oán hận, sắc mặt thần sắc vẫn là nhàn nhạt, chỉ là ánh mắt có chút xa xưa, thanh âm cũng có chút xa xưa, “Mỗi khi ta nhìn nương ta, đều cảm thấy cha ta nói rất đúng, thế nhưng nương ta chết lúc ta năm tuổi.”
Bách Lý Vân Tựu bình tĩnh nói, lòng của Bạch Lưu Ly lại không thể bình tĩnh, mẫu thân như vậy, sẽ là mỹ lệ ôn nhu sao?
“Ta biết trong lòng Lưu Ly có nghi vấn, nghi vấn cha ta có phải lão Vân vương Bách Lý Thương hay không.” Bách Lý Vân Tựu không có thu hồi ánh mắt trông về phía xam thanh âm càng khẽ càng phai nhạt, “Trong thân thể ta chính là chảy huyết mạch của bộ tộc Bách Lý cùng vương thất U Đô, mộc trên đầu Lưu Ly, là ta cha dạy ta tước, búi tóc cũng là cha ta dạy ta oản, hắn nói, đợi ngày sau ta thú thê, cũng phải làm như vậy.”
“Cha ta hắn… Yêu nương ta đến tận xương.” Nhưng cũng bị thương tận xương, hắn cũng không hối hận.
Mặc dù hắn biết của nương tiếp cận là có mục đích, mặc dù hắn đến chết một khắc kia, hắn cũng không có hối hận.
“Ta đây chỉ ánh mắt bất tường, thấy được tất cả những thứ bất tường, lại cô đơn nhìn không thấy người ta muốn thấy.” Hắn thấy rõ vong hồn của U Đô, thấy rõ Vọng Nguyệt, thấy rõ nam nam nữ nữ sau khi chết ngồi xổm trước cửa nhà mình chậm chạp không chịu rời đi, hắn lại chưa từng thấy qua nương cha của hắn, hoặc giả, là bọn hắn vĩnh viễn nhắm mắt lại không bao giờ bằng lòng gặp hắn, nên chưa bao giờ xuất hiện qua ở trước mặt hắn.
Bách Lý Vân Tựu giơ tay lên đặt lên con mắt trái của mình, có chút cười một cái tự giễu, Bạch Lưu Ly cũng hướng vai hắn, để hắn mặt quay về phía mình, giang hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm hắn.
Bách Lý Vân Tựu giật mình, lập tức cười đến càng thêm tự giễu, “Ta chuyện này với Lưu Ly để làm gì, nếu như hỏng tâm tình của Lưu Ly sẽ không tốt.”
Bạch Lưu Ly không nói gì, cũng chỉ như thế lẳng lặng ôm lấy hắn, mấp may môi, như đang muốn nói gì, cuối cùng không có mở miệng, non nửa một chút mới buông Bách Lý Vân Tựu ra, lại cười nói: “Ngốc tử, ta ngươi hôm qua có thể có thu được hạ lễ gì?”
“Nghĩ đến chắc là có, đều ở chỗ Thính Phong, ta thật không có hỏi qua, Lưu Ly thế nào đột nhiên nhớ tới cái này?”
“Tự nhiên là muốn xem hạ lễ, tuy rằng có lẽ sẽ không nhiều lắm, thế nhưng cũng tổng nên liếc mắt nhìn không phải sao?” Bạch Lưu Ly vừa cười nói, vừa lấy tay chống trường án đứng lên, “Ta đến tiền viện xem.”
Nhiên, Bạch Lưu Ly mới đứng lên còn chưa bước được bước nào, Bách Lý Vân Tựu liền bắt được cổ tay của nàng, muốn nói lại thôi: “Lưu Ly, ta…”
Bạch Lưu Ly hơi cúi đầu, bỗng nhiên khom người để sát vào mặt của Bách Lý Vân Tựu, cười đến có chút ái muội, quay gò má của hắn nhẹ nhàng bật hơi: “Ngốc tử, ngươi có biết mới vừa rồi trước khi Ám Nguyệt đi lấy hộp đựng thức ăn đi lấy cùi chỏ đụng đụng ta nói với ta cái gì hay không?”
“Cái này không biết.” Bách Lý Vân Tựu cảm thụ được hơi thở ấm áp gần trong gang tấc, trả lời thành thật.
Bạch Lưu Ly nhìn hắn nhất phó thành thật ngây ngô, cười đến càng thêm hài lòng, hai tay khoát lên trên vai của hắn, tiến đến bên tai hắn, khí tức cong người, “Ám Nguyệt muốn ta ăn nhiều một chút, để tránh khỏi ban đêm không có khí lực.”
Hai gò má của Bách Lý Vân Tựu tức khắc thật nhanh đỏ lên, Bạch Lưu Ly cười đến mặt mày cong cong, tựa hồ rất là phản ứng như thế của Bách Lý Vân Tựu, nâng gò má của hắn lên môi mỏng lành lạnh khẽ hôn một cái trên môi hắn, trong ánh mắt ngây ngô của Bách Lý Vân Tựu cười tủm tỉm xoay người, đi xuống lầu.
Chỉ ở sát na Bạch Lưu Ly xoay người, tiếu ý dào dạt ở khóe mắt khóe môi khóe mắt nàng biến mất, mí mắt hơi rũ lãnh quang trầm, mới vừa rồi trước mặt của Bách Lý Vân Tựu quả thực tưởng như hai người.
Bách Lý Vân Tựu cũng chậm đứng lên, đi tới bên cạnh lan can, cụp mắt nhìn Bạch Lưu Ly đi qua cây khô đang di động, chỉ thấy cước bộ nàng ổn định, nhiên thẳng đến nàng ngồi thuyền nhỏ đến bên hồ, nàng cũng chưa từng quay đầu lại, cho đến thân ảnh của nàng tiêu thất ở trong tầm mắt, Bách Lý Vân Tựu mới đưa thu hồi ánh mắt vẫn theo nàng.
Hắc Vũ đang ở ngoài lan can không ngừng mà vẫy cánh, phát sinh thanh âm phác xích phác xích, coi như bất an nôn nóng.
Bách Lý Vân Tựu đưa cánh tay trái ra, Hắc Vũ hạ xuống trên đó, Bách Lý Vân Tựu như có điều suy nghĩ vuốt ve lông chim trên lưng của Hắc Vũ, lần thứ hai ngước mắt nhìn về phía phương hướng thân ảnh Bạch Lưu Ly biến mất.
Hắn cuối cùng không có dũng khí mở miệng nói cùng nàng, nói nguyên nhân lúc ban đầu hắn thú nàng, hắn sợ, sợ chỉ cần vừa nói ra khỏi miệng, cái gì cũng thay đổi, hắn rõ ràng thật vất vả mới có được nàng…
Chỉ là tâm tư nhạy bén như nàng, sẽ không phát hiện được Tố thành không bình tĩnh, mà nghe nàng tựa hồ trong lúc lơ đảng nói ra, đã đoán được một chuyện hắn muốn làm, một chuyện nguy hiểm tùy thời cũng có thể mất mạng.
Nàng nếu đoán được, vì sao… Vì sao còn phải gả cho hắn? Lần trước vẫn lễ hoàn lễ, nàng vẫn là một người tùy thời đều có thể cùng hắn chém đứt quan hệ, nhưng nàng biết rõ gặp nguy hiểm, thậm chí ngay cả chính nàng cũng có thể bị hắn liên lụy đến nguy hiểm, nàng lại vẫn là không chút do dự chọn gả cho hắn.
Đã như vậy, hắn liền không còn là một mình nữa, hắn cần, bảo vệ tốt nữ nhân của hắn!
Phù văn trên mặt lại có cảm giác đốt da thịt truyền tới, do hạt sắc dần dần biến thành tinh hồng, Bách Lý Vân Tựu huy khai Hắc Vũ đậu trên cánh tay trái, lấy tay chăm chú má trái của mình, có chút có chút lay động xoay người đi trở về trong phòng, từ trong hộc tủ lấy ra một mặt nạ mặt quỷ mang lên trên mặt, hô hấp dồn dập, trong ngực phập phồng bất định, tay như trước dính sát mặt nạ trên mặt không tha, chỉ là một lúc lâu, hắn tựa hồ cũng vô pháp bình phục lại, phút chốc lại gỡ mặt nạ trên mặt ra, “Ba” Một tiếng cố sức đập phải trên tường, cái mặt nạ mặt quỷ lập tức vang lên âm thanh bị vỡ thành vô sỗ mảnh nhỏ, có thể thấy được lực đạo mới vừa rồi của hắn có bao lớn.
Chỉ thấy phù văn trên mặt trái của hắn chẳng những không có khôi phục ám hạt sắc, trái lại đỏ quỷ dị, quỷ dị đến tựa như đang có máu dưới phù văn chậm rãi chảy xuôi, thân thể phảng phất có đang ở thiên đao vạn quả đau đớn khó nhịn, có thể để Bách Lý Vân Tựu không khống chế được một cước đá trường án bên chân, trường án lật ngược, đồ trên trường án đều đổ trên đất, nắp lư hương làm bằng đồng xốc lên, vôi trong lư tử đổ ra, ô uế mặt đất sạch sẽ.
“Ta chỉ là muốn bảo hộ người ta muốn bảo hộ, cũng không thể sao…!” Bách Lý Vân Tựu dựa lưng vào tường, tóc đến rũ xuống hai bên mặt chặn hơn phân nửa mặt của hắn, chặn mặt mày hắn, giọng nói chán nản lẩm bẩm, “Vì sao, vì sao… Chỉ là như vậy người cũng muốn dằn vặt ta sao…”
“A… Ha ha…”
“Lệ ——” Ở ngoài lan can, Hắc Vũ vẫy hai cánh càng thêm lợi hại, hình như đến nó cũng nhận thấy được mưa gió hôm nay của đế đô sắp đến.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu.
Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé.
Cám ơn ***
Một lát, Bách Lý Vân Tựu mới lấy tay che ở trên con mắt trái ra, thở nhẹ mấy hơi thở mới một lần nữa đi tới bên cạnh lan can, trong viện, Bán Nguyệt chính an tĩnh đợi, nhìn thấy Bách Lý Vân Tựu xuất hiện ở, vội vã cúi đầu, thanh âm trước sau như một băng lãnh, “Gia, trong cung đã bắt đầu có động tác, sáng nay mới nhận được tin tức, Nghiêm tướng quân đêm trước đã trở lại Tố thành.”
“Thật không.” Bách Lý Vân Tựu thái độ nhàn nhạt, “Đến Nghiêm tướng quân lão trung thần như vậy cũng đã trở về sao, trở về cũng tốt, cũng có thể để hắn nhìn những năm gần đây hắn đều ở đây vì loại người gì tận trung cống hiến.”
“Thế nhưng gia, người của chúng ta…” Bán Nguyệt vặn, muốn nói lại thôi.
“Không đủ đúng không?” Bách Lý Vân Tựu không lưu ý lắm, “Vấn đề này, không phải đêm nay thì cũng là ngày mai, sẽ có người tới giúp chúng ta giải quyết.”
“Người nào tới giúp?” Bán Nguyệt hiển nhiên vô cùng kinh ngạc, nhiên thốt ra mới phát giác bản thân hỏi sai, vội vã lại cúi đầu, “Thuộc hạ hỏi nhiều, vọng gia thứ tội.”
Bách Lý Vân Tựu không nói, chỉ là đưa mắt dừng hình ảnh trên người Bán Nguyệt, một chú tmới thản nhiên nói:” Bán Nguyệt nỗi lòng ngươi bất bình, lần hành động này ngươi không cần xuất thủ, nghỉ ngơi đi.”
“Không thể! Lần hành động này can hệ quá nhiều, thuộc hạ tuyệt không thể nghỉ ngơi!” Bán Nguyệt không biết dũng khí từ đâu tới, dĩ nhiên không chút suy nghĩ liền bác bỏ quyết định của Bách Lý Vân Tựu, nhiên lần này nàng không có cung cung kính kính cúi đầu, mà là dứt khoát quyết nhiên đón của Bách Lý Vân Tựu Bách Lý Vân Tựu, “Cái mạng này của Thuộc hạ là gia cho, vì gia, tự nhiên đến chết cũng không sợ.”
“Cần gì chứ?” Bách Lý Vân Tựu khẽ thở dài một hơi, giọng nói kia thấp thấp nói với Bán Nguyệt lại như tự nhủ, “Trên đời này, ai không sợ chết? Sống có bao nhiêu tốt đẹp, vì sao lại muốn nói chết?”
“…” Thân thể của Bán Nguyệt run lên, cắn chặt môi nhất thời không biết trả lời thế nào.
“Ngươi đã không muốn nghỉ ngơi, vậy liền lượng sức đi, ta cũng không nguyện nhìn Vọng Nguyệt chết lại đến các ngươi có bất trắc.” Đối với những thuộc hạ này, Bách Lý Vân Tựu đúng như là Bạch Lưu Ly nói, khoan hậu.
Chỉ vì, bọn họ cho hắn mà nói, cùng với nói là thuộc hạ, không bằng nói là bằng hữu, nhân sinh trên đời, có bao nhiêu người có thể mắt mở trừng trừng nhìn bằng hữu mình rời đi mà thờ ơ?
“Thuộc hạ nguyện vì gia bất chấp nguy nan! Nếu là Vọng Nguyệt còn sống, nàng định cũng như thuộc hạ nghĩ.” Bán Nguyệt nắm chặt hai tay xuôi bên người.
“Nếu như ngươi chết, A Chiểu phải làm sao?” Bách Lý Vân Tựu nhẹ nhàng nhàn nhạt một câu nói, như một chậu lạnh như băng từ đầu mà tưới, lệnh thân thể của Bán Nguyệt không bị khống chế run lên.
Giữa lúc Bán Nguyệt há mồm muốn phản bác, lại bị Bách Lý Vân Tựu giơ tay cắt đứt, “Đi thay ta mời khách nhân trong ám lao đến đi, đợi hai đêm, chỉ sợ khách nhân phải đợi đến nóng lòng.”
Vọng Nguyệt cắn cắn môi, vẫn chưa quyết giữ lời mình muốn nói, ứng tiếng, lui xuống.
Tiền viện, Bạch Lưu Ly xuống thuyền nhỉ, mỗi một bước đều đi được cực kỳ trầm trọng, thẳng đến xác định ánh mắt của Bách Lý Vân Tựu đứng ở lầu các giữa hồ cũng không nhìn thấy nàng nữa, mới dừng bước lại, xoay người nhìn về phía phương hướng lầu các giữa hồ.
Trên đường nhỏ đầy trúc ở xung quanh Ngân Ngọc hồ, che cản đường nhìn của Bạch Lưu Ly, nhiên nàng là cách tầng tầng cành trúc nhìn lầu các vậy căn bản nhìn không thấy hồi lâu, mới quay người lại, tiếp tục phương hướng tiền viện.
Đại hồng đăng lung, hồng lăng biên hoa như trước treo khắp các ngõ ngách của cả tòa phủ đệ, chưa bất kỳ khác biệt nào so với hôm qua, nhưng mà chân thật sự có khác biệt, bởi vì đã không có có tiếng cười đùa, đã không có vị đạo náo nhiệt, cả tòa phủ đệ tuy rằng quét tước sạch sẽ, cũng vắng ngắt, đó là đến hạ nhân ở đình viện chỉ biết cúi đầu huy động chổi thật thà chất phác thật thà chất phác cũng không thấy, im ắng, phảng phất không có sinh khí.
Bạch Lưu Ly cầm chuồn chuồn Bách Lý Vân Tựu bện cho nàng trong tay, tâm lạnh lùng nặng nề, thật là một tòa, tịch mịch khảo nghiệm người đến tột cùng nhẫn được bao lâu, nhà Bách Lý Vân Tựu sinh sống hai mươi bốn năm, vẫn luôn là như vậy sao?
Cha nương của hắn, lại là người như thế nào?
Đi tới, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng xào xạc của chổi đảo qua mặt đất, nguyên lai chính có một gia đinh cầm chổi quét sạch đống hỗn độn hôm qua, chỉ là hắn chỉ lo quét tước, không có chú ý tới Bạch Lưu Ly đi qua hành lang gấp khúc.
Đại hồng đăng lung ở trong gió rét nhẹ nhàng lắc lư, cũng rốt cuộc không thể thêm được một tia ấm áp cho tòa phủ đệ này.
Bạch Lưu Ly đi tới viện tử đêm trước nàng nghỉ ngơi, mới đ tiến nguyệt môn liền phát hiện Sa Mộc đã thay áo tỷ chính cúi đầu đạc bộ tới tới lui lui ở trong viện, một bên đạc bộ một bên đang thấp giọng toái toái niệm cái gì, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt viết đầy do dự cùng bất an, bỗng nhiên, chỉ thấy nàng dậm chân, như là hạ định quyết tâm gì mạnh ngẩng đầu, xoay người liền muốn chạy đến nguyệt môn, rồi lại vừa xoay người lúc ngẩng đầu sững sờ ở tại chỗ.
“Đại tiểu thư!” Thấy Bạch Lưu Ly đang đứng nguyệt môn nhìn nàng, Sa Mộc kinh hô một tiếng, vội vã vọt tới trước mặt Bạch Lưu Ly, “Nô tỳ gặp qua đại tiểu thư! Đại tiểu thư đêm qua ngủ ngon không?”
“…” Bạch Lưu Ly cảm thấy, những cổ nhân này có phải thích sáng ngày thứ hai khi người khác động phòng một câu như vậy hay không? Những lời này do người bất đồng hỏi ra lời, trình độ cũng không giống nhau, cũng may gương mặt của Sa Mộc trong suốt rõ ràng chỉ là quan tâm nàng, thật không có như ánh mắt kia của Ám Nguyệt chỉ biết miệng hỏi ra trong lòng nghĩ.
“Hoàn hảo.” Bạch Lưu Ly khẽ gật đầu, cất bước đi vào trong phòng, “Thế nào không ngồi trong phòng, trời lạnh như thế này qua lại trong viện làm cái gì?”
Vào phòng, Sa Mộc lập tức lập tức Bạch Lưu Ly lấy trà nóng, lúc này mới chậm khí, có chút không được tự nhiên đáp: “Nô tỳ từ nhỏ làm quen việc, đột nhiên rãnh rỗi như vậy nô tỳ không có quen, muốn đi tìm đại tiểu thư nhìn có gì cần phân phó, nhưng hôm qua Thính Phong công tử dặn dò qua không nên đi loạn ở trong phủ, chỉ là nô tỳ trong phòng ngồi không… Nô tỳ là hạ nhân, không phải là chủ tử, có thể nào sáng sớm nghỉ ngơi…”
Lời của Sa Mộc còn chưa nói hết, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liên tiếp khom người gật đầu với Bạch Lưu Ly, hoảng trương nói: “Nô tỳ không có hầu bên cạnh thân bên cạnh thân, còn đại tiểu thư tự mình đến tìm nô tỳ, nô tỳ, nô tỳ có tội!”
“Ân, quả thật có tội.” Bạch Lưu Ly nghiêm túc nói, khi nhìn đến Sa Mộc nhất phó thực sự tội đáng chết vạn lần không khỏi cười, “Tội cái gì mà tội, sợ cái gì, ta còn có thể lột da của ngươi ra? Nếu là lột da của ngươi ra ngày sau ai tới hầu hạ ta?”
Nét mặt của Sa Mộc lập tức bị thần sắc cảm động thay thế, Bạch Lưu Ly chỉ cảm thấy nha đầu này thật là có chút ngu đần, vẫn là nghiêm mặt chuyện đứng đắn: “Sa Mộc, sách cùng thư từ trong dược các ngươi giúp ta kiểm qua hết?”
“Hồi lời của đại tiểu thư, sách cùng thư từ nô tỳ chiếu cố tốt, đoạn thời gian này đại tiểu thư không ở, khí trời tốt, nô tỳ đều phải mang chúng nó ra phơi nắng, sau đó lại hảo hảo mà thu hồi trong rương.” Vừa nhắc tới thư từ sách, Sa Mộc có chút tinh thần, thư nàng chiếu cố, cảm giác sinh ra cảm tình, mỗi ngày đều lo đến.
“Ân.” Bạch Lưu Ly khẽ gật đầu, “Ngươi cũng biết Thính Phong công tử ở nơi nào?”
“Hôm qua nô tỳ nghe nói Thính Phong công tử hôm nay cần điểm hạ lễ ở tiền thính, lúc này nghĩ đến nên ở tiền thính, đại tiểu thư muốn tìm Thính Phong công tử?”
“Ân.”
“Vậy nô tỳ đi giúp người gọi Thính Phong công tử tới.” Vừa thấy có thể chạy, Sa Mộc tinh thần hơn, thật thật là dưỡng thành tính tình của hạ nhân nhất khắc nhàn rỗi đều giác không được tự nhiên.
“Không được.” Bạch Lưu Ly ngay lúc Sa Mộc chuẩn bị đi thì đứng lên, bỏ trà trản trên tay xuống, “Ta và ngươi cùng đi, dù gì cũng không có chuyện làm.”
Bạch Lưu Ly nói xong, còn không đợi Sa Mộc phản ứng, liền tự đi ra cửa phòng.
Nàng muốn rương sách mẫu thân Hạ Hầu Noãn lưu lại, nàng muốn làm làm một chuyện cực kỳ trọng yếu, cho dù nàng là truyền thụ của độc y thế gia, ở nơi này thiết bị khuyết thiếu, nàng không dám cược, chuyện kia, nàng nhất định phải có mười trên mười nắm chặt, tuyệt đối không thể sai lầm chút nào.
Ngân Ngọc hồ, Quỷ Lệ các.
Tào Phong nhìn cây khô cấp tốc di động trong đất bùn trước mắt, theo bản năng muốn nắm chặt kiếm trên lưng, nhiên tay hắn giơ lên mới ý thức tới, hắn ngày hôm trước tiến nhập Vân vương phủ, trên người không một lưỡi dao sắc bén.
Tòa phủ đệ này cùng hắn từ trước đến điều tra một dạng, bề ngoài nhìn bình thường không khí trầm lặng, nhưng muốn đi vào tòa phủ đệ này khó càng thêm khó, vưu kì hắn lúc này ở đình viện giữa hồ, càng là nơi thủ vệ ám vệ đến phi điểu đều khó tiếp cận.
Hắn đã từng vô cùng căm hận Bách Lý Vân Tựu, hận người gian nịnh giết người không chớp mắt như hắn vì sao khó chết như vậy, hắn đã từng cũng tới cái chỗ này, cũng trọng thương mà quay về, giết người không chớp mắt muốn thiên đao vạn quả uống máu lột da gian nịnh như hắn!
Chỉ là hôm nay, giờ này khắc này, hắn lại một lần nữa đứng ở cái chỗ này, hoảng hốt đến có loại cảm giác quá cảnh thiên, hắn là trưởng tử Tào gia kiêu ngạo nhất, dĩ nhiên ——
Qúa buồn cười!
Bán Nguyệt lĩnh Tào Phong tiến đình viện giữa hồ xong tức khắc thối lui đến ngoài nguyệt môn, luu một mình Tào Phong trong trận cây khô, mình thì mắt lạnh ở nguyệt môn nhìn nhất cử nhất động của Tào Phong.
Chỉ là nam nhân đã từng tuyên bố phải lột da tước cốt gia cũng đứng ở trong trận cây khô vẫn không nhúc nhích, không tiến lên cũng không lui về phía sau, không sợ hãi cũng không hoảng loạn, quang trong mắt cũng đang không ngừng cuồn cuộn, hai tay xuôi bên người chậm rãi nắm chặt thành quyền.
Ánh mắt của Bán Nguyệt vẫn chưa ly khai Tào Phong, tay cũng vẫn chưa ly khai chuôi kiếm, trong mắt tràn đầy cảnh giác bén nhọn, trong tay nam nhân này mặc dù không có vũ khí, thế nhưng nàng từng đã giao thủ với hắn, biết rõ thân thủ của hắn tuyệt đối không thể khinh thường, mặc dù trong tay không có vũ khí cũng không thể lơ là, nàng không biết gia vì sao không gặp hắn ở ám lao, mà là để hắn đến Quỷ Lệ các, phải biết rằng lúc này không thể xảy ra bất kỳ ngoài ý muốn gì, cho dù là một chút ngoài ý muốn, đều sẽ ảnh hưởng biến hóa cách cục long trời lỡ đất.
Chỉ thấy Tào Phong nắm chặt hai tay càng ngày càng gấp, nhưng chưa có bất kỳ động tác gì, phảng phất dừng hình ảnh tại trong trận cây khô không ngừng biến đổi phương vị, một bóng người hắc sắc đứng ở bên cạnh lan can tầng hai lầu các, cụp mắt lẳng lặng nhìn tất cả trong viện.
Bách Lý Vân Tựu nhẹ vỗ về lông chim trên lưng của Hắc Vũ đậu ở trên lan can, trên mặt hé ra mặt nạ hắc sắc vô diện che dung mạo của hắn, cũng tốt đem cả người hắn nhu một mảnh trong bóng tối.
Bỗng nhiên một trận gió lạnh đảo qua, tóc đen trên vai Bách Lý Vân Tựu bay lên, Tào Phong đứng ở trong viện, trong gió lạnh chợt nổi lên, đối mặt với lầu các chợt quỳ xuống!
Tay nắm chuôi kiếm của Bán Nguyệt vô ý thức căng thẳng, động tác nhẹ vỗ về Hắc Vũ của Bách Lý Vân Tựu cũng phút chốc dừng lại, chỉ bất quá trong nháy mắt lại bắt đầu tiếp tục khẽ vuốt Hắc Vũ.
Tào Phong cúi thấp đầu, nhìn không thấy biểu tình trên mặt hắn, duy thấy song quyền của hắn nắm chặt, hai vai khẽ run, tựa hồ đang cực lực ẩn nhẫn cái gì, cũng không nói được một lời.
Hắc Vũ hưởng thụ giật giật đầu, lúc Bách Lý Vân Tựu vỗ nhẹ nhẹ đầu bỗng nhiên lao xuống trong đình viện Tào Phong đang quỳ gối!
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu.
Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé.
Cám ơn ***
Bách Lý Vân Tựu đưa tay khẽ đặt ở trên lan can, thờ ơ móng vuốt của Hắc Vũ bén nhọn sát ý, chỉ đưa mắt dừng hình ảnh trên người Tào Phong.
Ngay khi móng vuốt sắc nhọn sắc nhọn Hắc Vũ liền muốn lướt qua đỉnh đầu hắn, Tào Phong không chỉ có không có né tránh, trái lại phút chốc ngẩng đầu, móng vuốt sắc nhọn của Hắc Vũ liền từ trên má phải hắn cấp lược mà qua, bám một chuỗi máu!
“Lệ ——” Hắc Vũ lệ kêu một tiếng, một lần nữa bay đến không trung, cũng không có bay trở về bên người của Bách Lý Vân Tựu, mà là đang lẩn quẩn trên đỉnh thất.
Trên má phải của Tào Phong, bị moọt vết máu thật sâu, thậm chí có theẻ thấy được da thịt dưới vệt máu, chỉ thấy vệt máu ngừng ở mắt phải của hắn, nếu là lên chút nữa, mắt phải của hắn liền bị hủy!
Máu tinh hồng từ trong thấm ra, từ cằm hắn tích lạc trên đất, có thể nghĩ vết thương đau đớn có bao nhiêu khó nhịn, nhưng không thấy trong mắt Tào Phong có chút thần sắc đau đớn naò, chỉ là bình tĩnh nhìn Bách Lý Vân Tựu không nhúc nhích ở lan can.
“Hắc Vũ tính ngoan, tổn thương Tào công tử thực sự có lỗi, nếu là Tào công tử bất khí, có thể lên lầu hai cầm máu thế nào?” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu lãnh lãnh đạm đạm, hoàn toàn nghe không ra hắn cảm giác mình có “Lỗi “gì, cùng lúc đó cây khô đình chỉ di động, phút chốc ngừng lại.
“Gia!” Nghe được lời của Bách Lý Vân Tựu, Bán Nguyệt nắm kiếm khẩn trương đi về phía trước một bước, nhưng ở lúc Bách Lý Vân Tựu hơi nghiêng đầu qua chỗ khác thì dừng bước, nắm chặt kiếm trong tay không có đi lên trước nữa.
” ạ ơn Vân vương gia.” Hai tay Tào Phong đặt trước trán hướng Bách Lý Vân Tựu thật sâu cung hạ thân, sau đó mới đứng lên đi đến mộc thê thông lầu hai, máu lo không ngừng nhỏ từ cằm hắn, hắn lại không thèm để ý chút nào.
Từ đầu chí cuối, chỉ thấy mỗi một cái động tác của hắn đều thong thả rõ ràng, đến nỗi hắn leo lên mộc thê đều có vẻ dị thường thong thả cật lực, bất quá mộc hơn mười bậc, đã đến lầu hai, trán của hắn đúng là thấm mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, cùng máu, để má phải của hắn bị dơ.
Lầu hai bên cạnh lan can, chẳng biết lúc nào trưng bày bàn hình tròn, xung quanh có ghế, trên mặt bàn còn có một khí cụ pha trà, tiểu lô rương nhỏ mây tre, lúc này Bách Lý Vân Tựu đang ngồi ở ghế bên trái, đang chuyên tâm nấu trà.
Gió lạnh, thổi hơi nước toát ra không ngừng ở miệng đào hồ, cũng thổi sợi tóc cùng tay áo của Bách Lý Vân Tựu, như là không biết lạnh, hắn trong trời đông giá rét cũng thích ngồi ở bên cạnh lan can pha trà thưởng thức trà.
Thấy Tào Phong đi tới, Bách Lý Vân Tựu cũng không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên nói: “Tào công tử lại đây ngồi đi, trong rương mây naỳ có các loại thuốc bột cùng vải bông sạch sẽ, Tào công tử tự tiện là tốt rồi, không cần câu nệ.”
Mấy năm hận Bách Lý Vân Tựu thấu xương, Tào Phong lần đầu tiên cảm thấy, mặc kệ lúc trước hay là sau này, hắn cũng không thể thắng được người nam nhân trước mắt này.
Như là bằng hữu lâu năm, Tào Phong không có khách khí, đi tới ghế đối diện Bách Lý Vân Tựu, mở rương, lấy đồ bên trong bắt đầu cầm máu cho mình, động tác như trước cứng ngắc.
Nước trong đào hồ đã rầm rầm vang, Bách Lý Vân Tựu lấy nước trong đào hồ đổ vào trong trản, đậy nắp, đưa một ly đến trước mặt Tào Phong, bình thản nói: “Xem ra độc của nội nhân(Luna: Vợ) rất hữu hiệu.”
Tay Tào Phong run một cái, không có nói, Bách Lý Vân Tựu tiếp tục nói: “Ám lao ướt lạnh, uống chén trà nóng đi, về phần độc trong người Tào công tử, bổn vương thì sẽ hướng nội nhân lấy được giải dược.”
Lần này, Tào Phong khiếp sợ trong lòng há chỉ một chút, không thể tin nhìn Bách Lý Vân Tựu, nhất thời đúng là kinh ngạc đến nói không nên lời.
Chỉ nghe sau mặt nạ Bách Lý Vân Tựu nhàn nhạt mà cười: “Thế nào, Tào công tử cảm thấy rất bất khả? Tào gia thế đại trung thần, cũng không thể đoạn tử tuyệt tôn trên tay Tào công tử đúng không.”
“Hay là nói, trong lòng Tào công tử như trước cảm thấy bổn vương là đại ác nhân giết người như ngóe tội ác ngập trời?” Bách Lý Vân Tựu cầm lấy trà trản trước mặt mình, nhẹ nhàng lay lay xong mới mở nắp, nhất thời trà hương xông vào mũi, thấm vào ruột gan.
—— đề lời nói ngoài ——
Số lượng từ quá tải, sở dĩ chỉ có thể phân lưỡng chương giàu to rồi, lên trước nhiều như vậy, hạ chương chậm chút thượng, thúc đang cố gắng, các cô nương có thể buổi tối khán
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...