CHƯƠNG 140: UYÊN ƯƠNG, MƠ TƯỞNG DẰN VẶT HẮN
Editor: Luna Huang
Uyên ương giao cảnh vũ, phỉ thúy đoàn tụ lung.
Mi đại tu tần tụ, thần chu noãn canh dung.
Khí thanh lan nhị phức, phu nhuận ngọc cơ phong.
Vô lực thung di uyễn, đa kiều ái liễm cung.
(Luna: trích thơ thế là xong phần cảnh nóng @@ đủ hot không các nàng
Dịch thơ:
Uyên ương ghé cổ ái ân
Đôi con phỉ thúy hợp hoan trong lồng.
Ngượng ngùng nhíu chặt mày cong;
Môi son ủ ấm, càng nồng càng say.
Hương lan sực nức đâu đây;
Nhuận tươi như ngọc, sẵn bày làn da.
Điệu đà tay ngại nhích qua;
Khép mình bao vẻ kiêu sa yêu kiều.)
Tinh mâu hợp xử sai tức phán, chẩm thượng hoa đào ca lưỡng biện.
Đa phương dục bế khẩu chi hương, khước bị thiệt công thần dĩ điện.
Kiều đề yết xử tình hà hạn, tô nhuyễn dĩ thấu phong lưu can.
Tranh tứ mục hỗ tương khán, lưỡng tâm nhiệt tự hồng lô thán.
(Luna: Bài này tìm không ra, nàng nào biết cmt để ta thêm vào nhé, cám ơn nhiều)
Hồng la trướng ỷ nị, uyên ương phó vu sơn, hí **
Chỉ là, chung thủy, Bách Lý Vân Tựu cũng không để má trái của hắn đụng tới mặt của Bạch Lưu Ly, đến nỗi mỗi một cái hôn hắn hạ trên mặt nàng đều có chút cẩn cẩn dực dực.
Nến đỏ trong phòng phe phẩy, lửa lóng lánh, Bách Lý Vân Tựu ôm Bạch Lưu Ly vào trong ngực, trong con ngươi chưa hoàn toàn tán hết tình triều, cũng không hề động hắn, lo lắng thân thể kiều tiểu của nàng mệt chết.
Bách Lý Vân Tựu lấy tay làm gối cho Bạch Lưu Ly gối trên đó, để cho mặt nho nhỏ của nàng dán ở lồng ngực của hắn, cảm thụ hơi thở như cũ có chút dồn dập của nàng đánh nhẹ trên người hắn, cằm khẽ để trên đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Trong đệm chăn lộ vẻ sóng nhiệt chưa rút đi, hầm đến thân thể của Bạch Lưu Ly như trước nóng hổi, không khỏi đưa cánh tay vươn ra ngoài đệm chăn, thấy mi tâm của Bách Lý Vân Tựu khẽ nhúc nhích, nắm tay nàng thu hồi trong đệm chăn, ôn nhu nói: “Trời lạnh, chớ để bệnh.”
Bạch Lưu Ly cười, mặc dù giác trong chăn có chút nóng, cũng không có lấy ta ra nữa, chỉ là vùi ở trong lòng Bách Lý Vân Tựu cười nói: “Vâng vâng vâng, tướng công đại nhân của ta.”
Trên gương mặt Bách Lý Vân Tựu ửng hồng vốn đã sắp biến mất toàn bộ, nhiên một tiếng “Tướng công đại nhân” này của Bạch Lưu Ly để hai gò má hắn không khỏi lại nổi lên đỏ ửng.
Bạch Lưu Ly vốn là còn muốn nói cái gì nữa, bỗng nhiên cảm giác thân thể của Bách Lý Vân Tựu hơi run, tâm thắt, lập tức ngẩng đầu, đã thấy sắc mặt của Bách Lý Vân Tựu đang từ từ trắng bệch, mi tâm khẩn túc, hai mắt cũng chăm chú nhắm, như chịu được thống khổ gì.
Mà ký hiệu trên mặt trái của hắn, đang từ từ biến thành hồng sắc, quỷ dị đỏ như máu!
“Bách Lý Vân Tựu, làm sao vậy?” Lòng của Bạch Lưu Ly thắt đến đau, lập tức giơ tay lên xoa má phải của Bách Lý Vân Tựu, lấy lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Bách Lý Vân Tựu giơ tay trái lên che ở con mắt trái của mình, ngũ chỉ thật sâu khảm xung quanh vành mắt, chỉ thấy tay trái của hắn cũng nhẹ nhàng phát ra run, coi như dùng thêm một phần liền sắp móc được con mắt trái ra vậy.
Lòng của Bạch Lưu Ly ninh càng chặt hơn một phần, thấy động tác của mình vô hiệu, rồi lại đau lòng Bách Lý Vân Tựu như vậy, sau đó đúng là phút chốc ngồi dậy, hai tay cùng nhau bắt được cổ tay tay của Bách Lý Vân Tựu, cố sức lấy cánh tay của hắn đang tự dằn vặt bản thân ra ngoài.
“Ta biết ta nhớ, không cần nhắc nhở ta như thế…” Bất quá chỉ chốc lát thời gian, mới vừa rồi Bách Lý Vân Tựu còn thật tốt như lâm vào trong mộng, phảng phất không cảm giác được tồn tại của Bạch Lưu Ly, cánh tay bị Bạch Lưu Ly cố sức lấy ra chậm rãi cong, nhiệt trong đệm chăn cũng không thể che đước lạnh run của hắn, như một tiểu hài tử, trong miệng vẫn là bất lực không ngừng đóng mở.
“Các ngươi, vì sao không thể bỏ qua ta…?” Cánh tay của mới bị Bạch Lưu Ly mở ra bỗng nhiên hất nàng ra, Bách Lý Vân Tựu giơ hai tay lên cố sức ôm lỗ tai của mình, thanh âm ảm á, nhưng không có kêu khóc, phảng phất rên rĩ, “Ta chỉ là ta, không phải là thiếu chủ của các ngươi càng không phải là của vương các ngươi…!”
“Cha, mau cứu Vân Tựu, mau cứu Vân Tựu!”
“Nương, nương…? Vân Tựu biết sai rồi, Vân Tựu không bao giờ chạy nữa, người… Buông tha Vân Tựu đi…”
“Lưu Ly…? Ta thú Lưu Ly không phải là vì trở về, không phải!”
“Bách Lý Vân Tựu!” Bách Lý Vân Tựu nói năng lộn xộn để Bạch Lưu Ly tâm hoảng ý loạn, cầm lấy vai hắn cố sức lay, nỗ lực để hắn tỉnh táo lại, “Ngươi mở mắt ra nhìn ta! Mau mở mắt ra!”
Chỉ là, mặc kệ nàng làm sao lay động hai vai của Bách Lý Vân Tựu, đều là phí công, Bách Lý Vân Tựu chẳng những không có tỉnh táo lại, trái lại lạnh run càng thêm lợi hại.
“Nương, Vân Tựu lạnh quá, người là nương của Vân Tựu a, vì sao phải đối với Vân Tựu như thế…”
Vẻ thống khổ trên mặt của Bách Lý Vân Tựu càng lúc càng nặng, thần cũng càng lúc càng tái nhợt, càng đáng thương bất lực.
Bạch Lưu Ly nhìn Bách Lý Vân Tựu vô pháp từ đau khổ tự kềm chế, lòng bàn tay một chút một chút vuốt ve gò má phải của hắn, tâm càng lúc càng đau, cuối cùng cúi người, êm ái ôm Bách Lý Vân Tựu bất an phát run.
“Không lạnh, ta ôm ngươi liền không lạnh.” Bạch Lưu Ly ở phía sau lấy miên chẩm tựa ở lan sàng, giống mẫu thân ôm tiểu nhi ôm Bách Lý Vân Tựu, dùng đệm chăn bọc hắn nghiêm nghiêm thật thật, cũng giống mẫu thân dỗ tiểu nhi đi vào giấc ngủ vậy khẽ vỗ nhẹ lưng hắn, “Đừng sợ, nương ngươi sẽ không tới, những người khác cũng sẽ không tới, ở chỗ này ta coi chừng ngươi, cái gì đều không cần sợ.”
Mẫu thân của hắn, đến tột cùng đã cho hắn hồi ức đau cỡ nào, đúng là để hắn mỗi một lần nhớ tới đều sợ hãi mất khống chế, lần trước ở mãng hoang chi lâm như vậy, lần này, lại cũng như vậy.
Mẫu thân, không phải đều là ôn nhu sao? Làm sao sẽ làm hắn, sợ như vậy?
Vậy là cái gì, để hắn đột nhiên không khống chế được như vậy, đồng thời mất đi ý thức của mình rơi vào mộng vọng?
Bách Lý Vân Tựu, ngươi lúc trước, đến tột cùng là dạng gì?
Bạch Lưu Ly ôm Bách Lý Vân Tựu, vỗ nhẹ lưng hắn, đem ôn độ của thân thể nàng một chút độ cho hắn, dần dần, Bách Lý Vân Tựu yên tĩnh lại, hai tay ôm chặt cái lỗ tai cũng chậm thả xuống, cũng vô ý thức ôm hông của Bạch Lưu Ly, để cho nàng càng gần kề hắn, cướp lấy càng nhiều ấm áp hơn.
Mi tâm khẩn túc của hắn đang từ từ giãn ra, đầu chậm rãi trợt xuống, khí tức ấm áp từ mũi hắn thở ra quét vào trên người Bạch Lưu Ly lệnh nàng cảm thấy có chút khó nhịn, vốn định thoáng dời cái đầu kia, ai biết còn không đợi nàng giơ tay lên, ý thức của Bách Lý Vân Tựu đã không tỉnh táo chỉ cảm thấy đồ ở trước môi mũi rất là mềm mại, không chút nghĩ ngợi liền há mồm cắn, ngậm trong miệng nhẹ nhàng mút vào.
Thân thể của Bạch Lưu Ly run lên, phản ứng đầu tiên là muốn đẩy cái đầu hồ đồ này ra một cái tát, nhưng mà Bách Lý Vân Tựu không có động tác kế tiếp, chỉ là ôm chặt hông của nàng, tựa đầu gối lên trên người của nàng, trong miệng nhẹ nhàng mút, khi thì cọ đầu chép miệng một cái, như một tiểu nhi thoả mãn nằm ở trong lòng mẫu thân.
Bạch Lưu Ly bị hắn nháo đến có chút ngứa, cũng bị đầu của hắn ép tới có chút hô hấp không thoải mái, không có dời hắn, chỉ là nhìn mi tâm của hắn dần dần xoè ra cùng lông mi nhẹ nhàng rung động, nhãn thần cũng dị thường ôn nhu, một tay vỗ nhẹ lưng hắn, một tay nhẹ vỗ về lông mi thật dài rung động của hắn, thanh âm ra miệng ôn nhu đến chính nàng cũng không nghĩ ra, “Ngủ đi, có ta ở đây, ai cũng không tổn thương được ngươi.”
Không biết có phải Bạch Lưu Ly nghe nhầm hay không, nàng tựa hồ nghe tựa hồ nghe Bách Lý Vân Tựu trong lòng mơ mơ màng màng “Ân” Một tiếng, không khỏi nhợt nhạt ngoắc ngoắc khóe miệng, gục đầu xuống, khẽ vén tóc rối trên trán hắn, như hắn nhẹ nhàng hạ nụ hôn lên trên mặt nàng vậy, nhẹ nhàng hạ xuống nụ hôn trên trán hắn, “Ngủ đi.”
Cho đến hô hấp của Bách Lý Vân Tựu quy về bình ổn, cho đến hắn ngủ thật say, tay hắn cũng không có ly khai hông của Bạch Lưu Ly, cũng không có lấy đầu ra càng không có ly khai, Bạch Lưu Ly đó là nằm nghiêng như thế trên miên chẩm ôm hắn vỗ nhẹ lưng hắn dụ dỗ hắn ngủ, thẳng đến hắn ngủ cũng không có dời hắn ra, mặc dù lưng của nàng mơ hồ đau.
Bởi vì nàng sợ chỉ cần nàng khẽ động hắn sẽ tỉnh lại, nàng không đành lòng, hắn là rất lâu cũng không có an ổn ngủ một giấc như hiện nay, nàng không đành lòng hắn mới nhắm mắt lại liền đánh thức hắn, bất quá là buồn ngủ mà thôi, nàng không phải là không thể chịu được.
“Bách Lý Vân Tựu…” Bạch Lưu Ly cụp mắt nhìn gò má an tĩnh của Bách Lý Vân Tựu, nhìn phù văn trên má trái hắn đã khôi phục màu sắc bình thường, khẽ gọi hắn một tiếng, chậm rãi đặt tay phải lên mắt trái của hắn!
“Thiếu chủ ngươi lại ngủ… Ngươi mỗi ngày đều ngủ như thế, lúc nào mới làm chuyện ngươi cần làm…”
“Thiếu chủ ngươi không thể ngủ… Ngươi không thể ngủ… Nếu là ngươi tỉnh ngủ đã quên chuyện ngươi cần làm thì phải thế nào…”
“Thiếu chủ… Tỉnh lại, mau tỉnh lại…”
“Ha ha… Đừng lo… Thiếu chủ… Dù cho ngươi quên… Chúng ta cũng sẽ để ngươi nhớ tới…”
“Ha ha ha ha… Đúng vậy… Ngươi cả đời đều không quên được…”
“Thiếu chủ… Chúng ta tin tưởng ngươi sẽ không quên có đúng hay không… Bằng không ngươi cũng sẽ không thú nữ nhân này vi thê cùng nàng động phòng…”
“Ha ha… Ha ha… Nhanh…rất nhanh thôi…”
Đầu ngón tay va chạm vào phù văn chung quanh viền mắt của Bách Lý Vân Tựu, bên tai Bạch Lưu Ly tức khắc truyền ra thanh khóc khẽ mờ ảo, ngước mắt, cảnh tượng trước mắt theo tay nàng trên con mắt trái của Bách Lý Vân Tựu trở nên càng lúc càng rõ ràng.
Chỉ là theo cảnh tượng trước mắt càng lúc càng rõ ràng, lòng của Bạch Lưu Ly cũng càng lúc càng đau, Bách Lý Vân Tựu hắn… Thực sự mỗi một đêm mỗi một đêm đều phải thấy các nàng, nghe khóc khẽ oán giận của các nàng, vậy vô số buổi tối, hắn ngủ thế nào, mặc dù hắn không phải là sinh tại U Đô, nhiên nàng có thể tưởng tượng, thống khổ cùng dằn vặt trong lòng của hắn thừa thụ tuyệt không thua gì bất luận kẻ nào.
Đêm qua nàng suy nghĩ một đêm đều không dám kết luận các loại giả tưởng, có thể tối nay liền có đáp án.
Còn có, phù văn trên má trái hắn để hắn không khống chế được được mất đi ý thức…
Cho đến mới vừa rồi ý thức hắn không khống chế được một khắc kia, nàng mới biết, hắn vì sao trang bị căn phòng này thành hộp thiết chặt đến một con kiến cũng không thế tiến, bởi vì hắn không biết hắn lúc nào sẽ trở nên như vậy, hắn không biết lúc hắn không có lực đánh trả thì có người đến lấy mạng của hắn hay không, thậm chí là hắn không muốn để cho bất luận kẻ nào biết hắn có một mặt vô lực như vậy, như vậy có thể để cho người không cần tốn nhiều sức là có thể lấy tính mạng của hắn, nên hắn bảo vệ bản thân như vậy.
Mà hắn, dù cho ở trong phòng như vậy cũng không thể bình yên ngủ, không chỉ có là bởi vì tùy thời địch nhân có thể đến, mà càng là thanh âm oán linh vừa đến ban đêm liền quanh quẩn trước mắt bên tai hắn.
Các nàng, đúng là hàng đêm đến buộc hắn như vậy!
“Các ngươi, vì sao phải buộc hắn như vậy?” Dưới đệm chăn, Bạch Lưu Ly cầm tay của Bách Lý Vân Tựu, mâu quang nặng nề, thanh âm lạnh lùng.
“Ha ha… Chúng ta buộc hắn…?” Nghe được thanh âm lạnh lùng của Bạch Lưu Ly, bọn nữ tử hư vô mờ mịt không cảm thấy kinh ngạc, mà là thấp thấp lạnh lùng cười, thanh âm như bị gió thổi tán phiêu tán bất định, “Hắn là thiếu chủ của chúng ta… Vương của U Đô chúng ta… Chúng ta bất quá là nhắc nhở hắn đừng quên việc của hắn… Làm sao có thể xem như là… Buộc hắn…?”
“Chúng ta đây là… Thời khắc nhắc nhở hắn nhớ kỹ thân phận của hắn… Trong thân thể hắn chảy cốt nhục của người U Đô… Mà không phải máu bẩn thỉu của người Trạch quốc…!”
“U Đô từ lâu diệt vong, các ngươi chậm chạp không đi luân hồi, chỉ sẽ hại chính các ngươi.” Bách Lý Vân Tựu ngủ được an ổn, hoàn toàn không có nghe được thanh âm ép tới thật thấp của người bên cạnh thân.
Bạch Lưu Ly không biết Bách Lý Vân Tựu đã đi vào giấc ngủ có nghe được thanh âm của những oán linh này hay không, nhiên nàng biết hắn tất nghe được thanh âm của nàng, nên đem âm lượng ép tới cực thấp, rất sợ đánh thức hắn thật vất vả mới ngủ được.
Vì tay nàng nắm chặt tay hắn, Bách Lý Vân Tựu giật giật tay, Bạch Lưu Ly sợ đánh thức hắn, không khỏi lần thứ hai vỗ nhẹ lưng hắn, ánh mắt ôn nhu như nước nhìn khuôn mặt hắn ngủ say, hoàn toàn bất đồng với hoàn toàn bất đồng với ánh mắt lạnh đến như băng nhất khắc.
Bách Lý Vân Tựu hơi giật giật đầu , đem mặt càng sâu vùi vào trước ngực của Bạch Lưu Ly một phần, hô hấp kia để hắn cảm thấy hương vị an tâm, như trước ngủ.
Bạch Lưu Ly đi kéo kéo đệm chăn lên, che kin Bách Lý Vân Tựu, rất sợ hắn sẽ lạnh.
Nữ nhân hư vô mờ mịt nhìn Bạch Lưu Ly ôn nhu như vậy, mặc mặc lạnh lùng cười nhạo nói: “A… Ha ha… Một công cụ mà thôi… Dù cho ngươi tốt với thiếu chủ hơn nữa….
Ngươi cũng chỉ là một công cụ mà thôi.”
Nhãn thần của Bạch Lưu Ly lạnh lẽo, chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía nữ nhân trôi ở giữa không trung cười lạnh.
Chỉ bất quá một ngước mắt lạnh lùng, nữ nhân nhìn thấy cười lạnh kia thần tình ngẩn ra, tựa hồ không thể tin được, sau đó trào phúng cười nhạt, “Không tin sao… Ha ha… Ha ha…”
“Đồng trong âm dương… Hồn người trong quỷ… Dĩ hôn vi khế….
Dĩ huyết vi môi….
Ảm nguyệt chi dạ… U Đô Diệu Nguyệt… Chủ quy quốc phục…_
(Luna: trong con ngươi âm dương, hồn trong người quỷ, lấy kết hôn làm kế ước, lấy máu làm mai mối, trong đêm trăng mờ, Diệu Nguyệt của U Đô, phục quốc)
“Ngươi bất quá chỉ là một công cụ có thể để cho thiếu chủ dẫn chúng ta hồi U Đô mà thôi… Bất kể là thiếu chủ cùng ngươi thành hôn…hay cùng ngươi động phòng… Tất cả tất cả… Đều chỉ có mục đích trở lại U Đô mà thôi… Ha ha…”
“U Đô vĩnh viễn sẽ không diệt vong… Một ngày nào đó U Đô như trước sẽ dẫm nát toàn bộ Diệu Nguyệt dưới chân…”
“Chúng ta ép thiếu chủ…? Ha ha… Một luồng dị thế chi hồn như ngươi biết cái gì… Ha ha…”
“Ép thiếu chủ không phải chúng ta… Mà làVân Diên… Ha ha…”
“Vân Diên… Công chúa của chúng ta…hoài thai thiếu chủ của chúng ta… Để chúng ta có hy vọng có thể trở về U Đô…”
“Ha ha… Thân là dị thế chi hồn là công cụ… Không biết phù văn trên mặt trái của thiếu chủ làm sao có đi…”
“Ha ha… Đây chính là Vân Diên không tiếc hủy bản thân nàng…Lấy cốt nhục của nàng luyện thành linh chú… Để thiếu chủ nhớ kỹ bản thân sinh người U Đô chết là quỷ U Đô… Nếu dám sinh lòng phản bội… Thừa thụ đau khổ dằn vặt không có gì sánh kịp…”
“Chúng ta còn tinh tường nhớ kỹ…năm đó Vân Diên chính tay hạ linh chú trên mặt của thiếu chủ… Tiếng rống tê tâm liệt phế của thiếu chủ… Thanh âm da thịt đốt trọi… Hắc… Thật là trọn đời khó quên…”
Công cụ…Vân Diên… Nói linh chú… Lòng của Bạch Lưu Ly như một cái hàn đàm bình tĩnh bị đá rơi vào, chấn động không ngớt, thật lâu không thể dẹp loạn.
Ngực cũng như đá nặng nề áp, đau đớn khó chịu khó có thể hô hấp.
Nguyên lai, đúng là như vậy…
Nàng làm sao cũng không nghĩ ra… Chân tướng của chuyện, dĩ nhiên là như vậy…
” Ha ha… Thế nào….
Nữ nhân của U Đô chúng ta… Thiếu chủ của U Đô chúng ta… Xa xa không phải là các ngươi những thứ người Diệu Nguyệt bẩn thỉu này như không phải là các ngươi có thể so sánh… Đối đãi ngươi đã không có giới trị lợi dụng… Ha ha…”
Cười lạnh trào phúng đến cuối cùng, đúng là trở nên dữ tợn không gì sánh được, phảng phất hàm chứa oán khí ngút trời, vô pháp gột rửa.
Bạch Lưu Ly cụp mắt dừng ở Bách Lý Vân Tựu an ổn ngủ trong lòng, nắm chặt tay hắn, ngước mắt, trong con ngươi không hề chấn động, chỉ có lãnh chìm như dao, thanh âm trầm trọng kiên định như bàn thạch, “Có ta ở đây, ta sẽ không để cho hắn thụ dằn vặt gì nữa, coi như các ngươi, cũng mơ tưởng dằn vặt hắn nữa.”
Đám oán linh ngẩng ra, sau đó cười đến càng dũ phát dữ tợn, “Không tin ngươi chỉ là công cụ sao… Ha ha… Chúng ta không có dằn vặt hắn….
Dằn vặt hắn chính là thân nương của hắn cùng trí nhớ của hắn… Chúng ta muốn nhìn… Ngươi bảo hộ hắn thế nào…”
“Ha ha… Ha ha ha ha…”
Tiếng cười dữ tợn đang dần dần đi xa, bóng người rõ ràng cũng đang từ từ phai đi, thẳng đến bên tai không còn tiếng cười nữa, trước mắt không còn bất kỳ bóng người nào nữa, Bạch Lưu Ly mới dời tay khỏi con mắt trái của Bách Lý Vân Tựu, một chút lại một chút êm ái xoa phù văn của má trái hắn.
Tâm chiến run dử dội hơn, động tác trên tay nàng cũng là run rẩy.
“Bách Lý Vân Tựu… Bách Lý Vân Tựu…” Bạch Lưu Ly một tiếng một tiếng nhẹ nhàng nỉ non tên của hắn, đầu ngón tay một chút nhẹ nhàng qua lông mày của hắn chóp mũi cằm, tâm đau đến có chút lợi hại.
Chưa từng có người nào ôn nhu với hắn, hắn lại có thể ôn nhu với nàng, năng gặp phải hắn, nàng may mắn, hạnh phúc.
Công cụ vừa nói, nàng không biết đến tột cùng có mấy phần thật, nhưng nàng chọn tin tưởng hắn, nếu nhận định hắn, nàng nên tin tưởng hắn, không nghi ngờ hắn.
Nàng đau lòng, hắn của lúc trước.
Hùm dử còn không ăn thịt con, mẫu thân của hắn, có thể quyết tuyệt với hắn như vậy, dấu vết trên mặt hắn bình phục nàng thấy qua, hình bất thành mười mấy hai mươi năm, đó chính là nói, khi hắn còn rất là nhỏ đã chịu đau khổ dằn vặt người lớn cũng có có thể chịu.
Nàng thậm chí có thể tưởng tượng ra được cái loại tình cảnh bị bàn ủi ấn vào trên mặt tiểu hài tử có năm sau tuổi này, cái loại cảm nhận sâu sắc tê tâm liệt phế này ——
Không, nàng không thể nghĩ, nếu là nghĩ thêm nữa, nàng sợ chính nàng cũng không chịu nổi.
Nàng cũng không phải là người mềm yếu, chỉ là tưởng tượng như vậy, lệnh nàng đau lòng đến khó có thể hô hấp, nàng còn như vậy, huống chi hắn tự mình kinh lịch đây hết thảy dằn vặt mà sống?
Bách Lý Vân Tựu…
Bạch Lưu Ly ôm thật chặt hắn vào trong lòng, coi như như vậy hắn liền sẽ không lại cảm thấy thống khổ nữa.
Vậy phải, làm thế nào mới tốt…?
Bách Lý Vân Tựu không phải là người hay ngủ, không biết đã bao nhiêu năm, mỗi ngày hắn đều là ngủ hai ba canh giờ, cửu nhi cửu chi, mỗi khi trời chưa sáng hắn đã tỉnh, nhiên hôm nay hắn mở mắt ra, mặc dù cách cái màn giường hắc sắc, hắn như trước cảm giác được, bên ngoài, tia nắng ban mai đã rọi.
Hắn đúng là, ngủ thẳng đến bình minh sao.
Là bởi vì… Lưu Ly của hắn?
Tiếp theo một cái chớp mắt, Bách Lý Vân Tựu sinh sôi giật mình, đó là đến thân thể đều cứng lại, đơn giản là, lúc này gò má của hắn, đang dái lên một mảnh mềm mại ấm áp, mà người cho hắn một đêm ngủ ngon, một tay ôm vai hắn dùng thân thể của nàng làm gối đầu cho hắn, một tay khẽ khoát lên trên cổ hắn, vốn có lẽ là ôm đầu của hắn, vì ngủ mà khẽ hạ xuống.
Bạch Lưu Ly như trước vẫn duy trì tư thế nghiêng dựa vào miên chẩm, chỉ lo bọc Bách Lý Vân Tựu nghiêm nghiêm thật thật cũng không có để ý chính nàng, thời khắc này nàng, đệm chăn chỉ khó khăn lắm mới đắp tới địa phương mềm mại trước người của nàng, vai tiêm lộ ra trong không khí lạnh bên ngoài, hai mắt nhắm, thần sắc có chút trắng, mi tâm khẽ ninh, chương hiển nàng ngủ cũng không an ổn.
Trong lòng Bách Lý Vân Tựu cứng lại, tức khắc ly khai thân thể của Bạch Lưu Ly, khẽ mà nhanh chóng kéo nàng vào trong lòng, cầm lấy vai của nàng, lòng bàn tay truyền tới lạnh lẽo làm hắn ôm nàng càng chặt hơn, cũng dùng đệm chăn nghiêm nghiêm thật thật bọc lại nàng, đồng mâu chìm kinh hoảng không ngớt.
Hắn đêm qua ngủ ngon như vậy, là bởi vì một đêm gối trên thân thể của nàng sao? Đầu quả tim của Bách Lý Vân Tựu đau đớn, không tự chủ được ôm Bạch Lưu Ly chặt đến không thể chặt hơn được nữa, như là phải hảo hảo khảm nàng vào thân thể hắn mới thoả mãn, vì sao hắn một đêm không có phát hiện? Là nói linh chú… Lại đi ra sao?
Không được phản bội U Đô, bằng không, thống khổ! Đêm qua hắn bất quá xẹt qua một tia nghĩ cách trong lòng mà thôi, không ngờ để hắn thống khổ được mất đi ý thức sao?
Đã nhiều năm như vậy, nàng cùng các nàng, như trước cũng không chịu buông tha hắn…
Thế nhưng Lưu Ly, Lưu Ly, những thứ này cùng Lưu Ly có quan hệ gì đâu? Sao phải muốn nàng ——
“Ngốc tử, ngươi là muốn ta nghẹn chết sao?” Mâu quang của Bách Lý Vân Tựu lãnh chìm như hàn đàm, hai tay ôm nàng không khống chế được run, thanh âm của Bạch Lưu Ly có chút muộn á vang lên, kèm theo hai tiếng ho khan, cả kinh Bách Lý Vân Tựu vội vã buông nàng ra, cũng không có thu tay về, chỉ là tùng hơn phân nửa lực đạo mà thôi, như trước ôm nàng vào trong ngực, tay kia nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng, có chút xấu hổ nói, “Xin lỗi, ta cũng không phải là cố ý…”
“Ta đương nhiên ngươi cũng không phải là cố ý, ngươi nếu là thật cố ý vậy thì được sao?” Bạch Lưu Ly được thuận sướng hô hấp, ngẩng đầu liếc Bách Lý Vân Tựu một cái, nhìn ánh mắt chất phác lại xấu hổ của hắn, tâm bỗng dưng mềm nhũn, giơ tay lên khẽ vuốt phù văn má trái của hắn, thanh âm hòa hoãn nói, “Ôm ta chặt như vậy làm gì, ta nói ta sẽ không chạy, vì sao còn ôm chặt như vậy?”
Bách Lý Vân Tựu không trả lời, Bạch Lưu Ly dùng ngón tay vuốt ve lông mày của hắn, ôn nhu mà hỏi: “Đêm qua ngủ ngon không?”
Nhìn dáng dấp an tường mi tâm hắn xoè ra, nghĩ đến là ngủ ngon, chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu hơi mím môi, hình như có chút tối nghĩa gật đầu một cái, lòng bàn tay của Bạch Lưu Ly dán tại trên gương mặt hắn, “Nếu ngủ ngon vì sao không ngủ thêm chút nữa? Ta cảm thấy ngươi cực kỳ mệt mỏi.”
“Lưu Ly, ta là nam nhân, nên do ta che chở nàng.” Vừa nghĩ tới vai gầy yếu loã lồ cả đêm, tâm của Bách Lý Vân Tựu lại thắt chặt, lại một lần nữa kéo Bạch Lưu Ly vào trong lòng, để cho chóp mũi nàng chạm lồng ngực của hắn, cằm để đỉnh đầu của nàng, thanh âm có chút nhẹ nhàng run, “Không ứng cho nàng ôm ta một đêm.”
Chóp mũi dán trong ngực ấm áp rắn chắc, ngủi vị đạo trên người hắn luôn có thể để cho nàng cảm thấy ôn nhu dễ ngửi, Bạch Lưu Ly cũng giơ tay lên, hoàn lên hông của hắn, thanh âm thấp thấp khẽ thở dài: “Kẻ ngu si ngốc tử, ta đau lòng ngươi a.”
Nếu không phải đau lòng hắn, nàng sao ôn nhu với hắn, ôn nhu là chính nàng nghĩ còn nghĩ không ra, nàng cũng biết thích một người thích đến nông nỗi lệnh nàng đau lòng.
Thanh âm của Bạch Lưu Ly rất nhẹ, đầu chôn ở trong đệm chăn, thanh âm kia càng nhẹ có chút không thể nghe thấy, nhiên nội lực cao như Bách Lý Vân Tựu, cũng nghe được thanh thanh sở sở, một chữ cũng không sót, nhất thời cũng không biết làm sao nói tiếp, chỉ biết ôm thiên hạ trong ngực như muốn nhập trong huyết cốt của mình.
Hắn đã từng cũng không tốt đẹp, thậm chí có thể nói là âm u, mà tốt đẹp của nàng làm sao thường, nếu là tốt đẹp, sao có thể làm sát thủ vết đao liếm huyết, thế nhưng hắn lại chiếm được ôn nhu nội tâm của nàng, thê như vậy, ở đâu cầu.
“Bách Lý Vân Tựu, ta nói ngươi là muốn ta nghẹn chết sao?” Ngốc tử, có thể luôn luôn không nói lời nào chỉ biết ôm nàng vào lòng hay không? Không biết lực đạo của hắn lớn đến có thể đầu khớp xương đầu khớp xương của nàng sao?
“Còn muốn bóp chết ta?”
“Tự nhiên không phải.” Bách Lý Vân Tựu lập tức buông Bạch Lưu Ly ra, lần này chân chính hai tay thả nàng, có chút khẩn trương nói, “Ta chỉ là, muốn ôm Lưu Ly mà thôi.”
Bạch Lưu Ly mở to mắt, “Có người ôm như ngươi sao?”
“Ta đây lần sau chú ý.” Bách Lý Vân Tựu dùng một loại khẩu khí lời thề son sắt bảo chứng.
“…” Bạch Lưu Ly thật tình cảm thấy, tình cảm của ngốc tử này có chút đề cao.
Tương đối trầm mặc một lát, Bách Lý Vân Tựu có chút lúng ta lúng túng mở miệng, “Lưu Ly đêm qua nửa nằm một đêm, thân thể có đau? Có muốn ta giúp nàng xoa xoa?
“…” Miệng thối thật đúng là miệng thối, hắn không hỏi nàng còn không cảm thấy thân thể có chỗ đau chỗ nhức, hắn hỏi lên như vậy, nàng liền cảm giác cả người đều đau xót, không khỏi giật giật thân thể, thắt lưng thực sự là đau xót, “Thắt lưng có chút xót, giúp ta xoa xoa đi, bản thân đủ khó chịu.”
“Ân.” Bách Lý Vân Tựu gật đầu, lập tức ngồi dậy, thốt ra, “Vậy Lưu Ly xoay lưng lại nằm xuống cho thỏa đáng.”
Chỉ là, khi Bách Lý Vân Tựu ngồi dậy, hắn cùng với Bạch Lưu Ly hai người đều là mạnh ngẩn ra, lúc này bọn họ mới không hẹn mà cùng ý thức được, trên người của bọn họ, đều là trần như nhộng, đêm qua ** vu sơn, nàng không có mặc tiết khố tiết y, hắn cũng như vậy, liền như thế vượt qua một đêm.
Một đêm này bọn họ cũng không giác có gì không ổn có địa phương nào không đúng, nhiên lúc này Bách Lý Vân Tựu như thế như thế, đệm chăn trước đến chân của hắn, bọn họ liền như thế nhìn sạch đối phương!
Bách Lý Vân Tựu ngẩn ngơ xong, lập tức lại nằm xuống, không quên kéo chăn đem thân thể hai người đắp lại, lần này, hắn không dám nhìn mặt Bạch Lưu Ly, càng cách nàng một thước nằm, tim đập bịch bịch, đỏ mặt lên đến cái cổ ở mép tóc cũng đỏ, như đào chín cây, chỉ nghe hô hấp của hắn rất là gấp, giọng luôn luôn có thứ tự lúc này lại có chút nói lắp, “Ta, ta không phải là cố ý, chớ trách ta!”
Đêm qua tuy rằng trong phòng nến đỏ cao chiếu, nhưng là một đoạn chuyện bọn hắn đều trong chăn, có thể nói không có nhìn thấy gì cả, nhìn không thấy sẽ không khẩn trương như vậy, Bách Lý Vân Tựu vì để cho bản thân không khẩn trương như vậy, từ đầu đến cuối hắn đều phủ chăn trên lưng mình, nhưng mặc dù như thế, hắn vẫn cảm nhận được mỹ hảo của thiên hạ phía dưới hắn, vưu kì xúc tua mềm mại, đủ để cho hắn khó quên, cũng làm hắn tưởng tượng thấy cảnh sắc nếu là vén chăn lên sẽ là như thế nào.
Chỉ là, hắn có chút không dám, bởi vì hắn chưa chạm qua nữ nhân, cũng biết nam nhân một khi nhiệt liệt đốt người khó có thể khống chế được, trọng yếu hơn là hắn cảm giác được đầu quả tim của tiểu nhân nhi dưới người hắn vô cùng đau đớn, bởi vì trong lúc móng tay của nàng lõm vào thật sâu lưng hắn, thậm chí trên lưng hắn cào ra từng vết máu, nếu không có đau đớn, nàng định sẽ không như vậy, mà hắn nếu là xốc đệm chăn lên thấy được cảnh sắc hắn muốn thấy, khó bảo toàn hắn sẽ không lại một lần nữa làm đau nàng.
Này đây, cho đến Bách Lý Vân Tựu mất đi ý thức ngủ thật say, hắn cũng không có xốc chăn mền trên người lên, nhưng mà mới vừa rồi trong sát na đập vào mắt, để trong nháy mắt Bách Lý Vân Tựu nhớ lại các loại cảm thụ đêm qua, tuyệt vời như trên đám mây, lệnh huyết mạch của hắn sôi sục.
Còn có, đêm qua hắn đang ngủ, tựa hồ vẫn cắn mút cái gì, mềm mại mà mỹ hảo…
Nghĩ như vậy, mặt của Bách Lý Vân Tựu càng đỏ hơn, cũng cách Bạch Lưu Ly xa hơn, thanh âm cũng càng nói lắp, “Thứ cho, thứ cho ta không thể, giúp Lưu Ly xoa xoa, Lưu Ly, vân là tự Lưu Ly làm đi…”
Bách Lý Vân Tựu có thể nói là dùng hết dũng khí mới nói hết lời, vừa nói vừa đẩy thân thể đến mép giường, bỗng nhiên, một dạng bắt được tay hắn dưới chăn đệm, nhìn hắn chằm chằm nói: “Bách Lý Vân Tựu, ngươi đây là tránh ta như tránh độc xà một dạng?”
“Tự nhiên không phải!” Tay nhỏ bé ấm áp của Bạch Lưu Ly để đôi mắt của Bách Lý Vân Tựu chợt trở nên thâm thúy, lại chợt rút tay của mình về, cùng lúc đó thật nhanh xốc cái màn giường xuống giường, “Ta chỉ là sợ không khống chế được bản thân làm đau Lưu Ly mà thôi.”
Thẳng đến đường nhìn của hắn cùng với Bạch Lưu Ly gian cách cái màn giường, Bách Lý Vân Tựu mới thở dài một hơi, “Ta không muốn làm đau Lưu Ly.”
Bách Lý Vân Tựu nói xong, lập tức đi vòng qua trước tấm bình phong bách điểu triêu phượng, đi đến ngăn tủ âm tường, mặc dù trong thân thể khô nóng để hắn cảm thấy có chút khó nhịn.
Lúc này Bạch Lưu Ly vẫn còn nằm trong chăn có chút chinh lăng, nhìn cái màn giường hơi hoảng động có chút thất thần, sau đó chậm rãi đến vị trí Bách Lý Vân Tựu nằm lúc nãy, cảm thụ được ôn độ hắn lưu lại ở trên giường, khẽ nở nụ cười, mặt mày cong cong, cười đến hạnh phúc.
“Lưu Ly nằm thêm chút, ta lấy xiêm y cho nàng.” Ngoài màn giường, thanh âm của Bách Lý Vân Tựu đã khôi phục ngữ điệu bình thường.
“Được.” Bạch Lưu Ly lên tiếng trả lời, là nên thay y phục thường mặc, giá sa hôm qua mặc không ra khỏi cửa.
Bất quá chỉ chốc lát, tay của Bách Lý Vân Tựu với vào trong màn giường, trên tay đang cầm một bộ áo tự cùng váy hắc đoạn mặt ám tú mẫu đơn văn biên đỏ thẫm, cùng với tiểu áo còn có nội y nội khố, Bạch Lưu Ly tiếp nhận, xoay người đi tìm tiết y, chẳng qua là khi nàng cầm lấy tiết y, đơn giản là, hệ đái trên tiết y, bị đứt.
Nàng là nên trách thủ công của tú phường quá kém, hay là nên trách Bách Lý Vân Tựu ngốc tử kia hạ thủ quá thô lỗ?
“Bách Lý Vân Tựu.” Nói chung là không thể mặc.
“Ta ở.” Đứng ở bên cửa sổ đôi mắt của Bách Lý Vân Tựu rất là thâm thúy, ở chỗ sâu trong tại nơi thâm thúy vừa tựa như có ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt, cháy sạch đầu óc của hắn luôn luôn nghĩ đến chuyện tình đêm qua, nghe được Bạch Lưu Ly gọi, thanh âm suýt nữa run lên, nhưng vẫn là giữ vững bình thường hỏi, “Làm sao vậy?”
“Ngươi…” Bạch Lưu Ly suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định như thực chất nói, giữa phu thê sẽ không có ngượng ngùng gì, chỉ là cái này ngươi mới xuất khẩu, nhưng vẫn là khó nói, “Tiết y của ta hỏng rồi, chỗ này của ngươi có sẵn không?”
Nàng rốt cục vẫn phải quyết định không nói là hắn kéo hư, ngốc tử này, da mặt còn mỏng.
Bất quá, dù cho Bạch Lưu Ly đã đem “Ngươi” Đổi thành “Ta”, Bách Lý Vân Tựu vẫn là đỏ cả da, có chút nói giọng khàn khàn: “Ta đến tủ quần áo nhìn một cái xem Bán Nguyệt có…cho ta…cho nàng…chuẩn bị cho ta….hay không.”
Giọng của Bách Lý Vân Tựu đổi lần hai để Bạch Lưu Ly nhịn không được hì hì cười ra tiếng, mặt của Bách Lý Vân Tựu càng đỏ hơn.
Mở tủ quần áo, lục lục, tâm thở phào một cái, vẫn là Bán Nguyệt nghĩ chu đáo.
Chỉ là, khi Bách Lý Vân Tựu vươn tay cầm tiết y đại hồng thì, lại khảo nghiệm dũng khí của hắn một phen, sau đó thật nhanh trơn trượt lưu loát giao tiết y cho Bạch Lưu Ly.
Bạch Lưu Ly nhìn tiết ý đỏ thẫm trong tay khóe mắt có chút nhảy, sau đó lại nhìn đồ án thêu trên tiết y, uyên ương giao cảnh, sặc sỡ, màu sắc sặc sỡ cùng hoa sen béo mập lá sen xanh đậm để cho nàng rất là vô lực, ánh mắt gì a, tục!
Thế nhưng tục về tục, tổng cường so với không có mặc, Bạch Lưu Ly khẽ thở dài, bắt đầu ngồi dậy, mặc y phục.
Đợi nàng mặc xong vén chăn lên xuống giường, thấy được trên giường một đóa kỳ ba hồng hạt sắc, bên tai lại cũng bỗng dưng đỏ lên, liền vội vàng đem đệm chăn buông xuống, vén màn giường lên.
Phủ giường một cái, chỉ cảm thấy nắng sớm có chút gai mắt, nguyên là Bách Lý Vân Tựu đã kéo ba mặt của mạn, nắng sớm lướt qua song linh tiến thất, để dụng cụ bên trong độ một tầng quang nhàn nhạt.
Bách Lý Vân Tựu liền nghịch nắng sớm đứng ở phía trước cửa sổ, chính nhìn nàng mỉm cười, thân thể cao to khóe miệng khẽ giơ lên độ nhuộm cung nắng sớm ôn nhu lại mê người, mặc dù là hắc y ám trầm, lại làm cho người cảm thấy nhân sĩ bất nhiễm một tia bụi bậm, lệnh Bạch Lưu Ly không tự chủ được khẽ gọi hắn một tiếng, “Bách Lý Vân Tựu…”
“Ân?” Bách Lý Vân Tựu nhìn váy váy Bạch Lưu Ly, độ cung ở khóe miệng dương cao hơn chút, đứng ở bên cửa sổ hướng nàng vươn tay, “Lưu Ly đến đây.”
Bên người của Bách Lý Vân Tựu là bàn trang điểm điêu khắc là hắn cố ý sai người dùng gỗ mun làm thành, tinh điêu tế mài, có thể nói tinh xảo.
Bạch Lưu Ly mang hài thêu, đi đến chỗ hắn, Bách Lý Vân Tựu khom lưng lôi ghế ngồi tròn dưới bàn trang điểm ra, hơi đè vai của Bạch Lưu Ly xuống, để cho nàng đối mặt với gương đồng.
“Ta đến chải đầu cho Lưu Ly.” Bách Lý Vân Tựu nhu cười nói, đưa tay lấy cây lược gỗ đào trên đài.
Bạch Lưu Ly rất là kinh ngạc, “Ngươi biết chải đầu?”
“Theo lời này của Lưu Ly, chẳng lẽ tay của ta chỉ thích hợp vũ đao lộng thương cộng thêm sát nhân?” Lúc này Bách Lý Vân Tựu cũng không phải ngây người, “Nếu không phải biết chải đầu, tóc của ta là do người nào chải?”
“Ta tưởng Ám Nguyệt cùng Vọng Nguyệt cô nương.” Cây lược gỗ đào vào tóc, một chút lại một chút từ đỉnh đầu trợt đến đuôi tóc, Bạch Lưu Ly nháy mắt một cái.
“Lưu Ly nói đùa, Ám Nguyệt cùng Vọng Nguyệt đều là ti mệnh, cũng không phải là hạ nhân của ta.” Bách Lý Vân Tựu êm ái vì Bạch Lưu Ly chải tóc, gặp phải địa phương chải không thuận, hắn liền một tay nắm lọn tóc kia, chậm rãi chải thuận, “Lưu Ly cũng không biết, ta rất dễ nuôi, ít dùng hạ nhân hầu hạ, đương nhiên ngoại trừ đồ ăn.”
“Cái này xác thực không biết.” Bạch Lưu Ly đưa tay khuỷu tay đặt trên bàn trang điểm, lấy tay nâng cằm, xuyên thấu qua gương đồng nhìn Bách Lý Vân Tựu cụp mắt hết sức chuyên chú giúp nàng chải tóc, ấm áp cùng cảm động trong lòng khó diễn tả được.
“Ta biết chải đầu rất kỳ quái sao?” Bách Lý Vân Tựu cười nhạt một tiếng, “Nếu ta nói ta còn biết oản tóc, Lưu Ly sẽ cảm thấy kinh ngạc hơn?”
Bạch Lưu Ly mặc mặc, bình tĩnh nhìn Bách Lý Vân Tựu trong gương đồng, cảm thụ được động tác ôn nhu của hắn, sau đó cong mặt mày lên cười, “Nếu là trước sẽ có, hiện tại, ân, sẽ không.”
“Thật không?” Bách Lý Vân Tựu chải xong tóc cho Bạch Lưu Ly, buông cây lược gỗ đào xuống, bắt đầu vì nàng oản tóc, “Bất quá ta chỉ biết oản đơn giản nhất, mong rằng Lưu Ly không nên ghét bỏ mới đúng.”
“Mặc kệ, ngươi oản thành cái dạng gì, ta đều sẽ thích.” Trên đời này, có thể mấy nam nhân vì thê tử của chính mình oản tóc, mặc kệ hắn oản tốt hay xấu, thân là thê tử, cũng sẽ là hài lòng thích, nàng cũng không ngoại lệ.
“Vậy là tốt rồi.” Bách Lý Vân Tựu cười đến ôn nhu, “Chỉ là tóc Lưu Ly có chút ngắn, cần phải tốn nhiều thời gian chút.”
“Nga? Nói như vậy, ngươi còn giúp nữ nhân tóc dài khác oản qua tóc?” Bạch Lưu Ly thiêu thiêu mi.
Ai biết Bách Lý Vân Tựu cũng trầm mặc, đó là đến cười bên khóe miệng đều đang từ từ tiêu thất, một lúc lâu, thẳng đến Bạch Lưu Ly cảm thấy búi tóc trên đầu sắp phải hoàn thành, mới nghe hắn chậm rãi thản nhiên nói: “Ân, oản qua, oản qua cho nương ta.”
Nụ cười trên mặt Bạch Lưu Ly cũng không có, mẫu thân hắn, nàng đây là lần đầu tiên nghe hắn lúc thanh tỉnh nhắc tới.
Nàng dĩ nhiên bất cẩn như thế chăng chạm đến vết sẹo đáy lòng hắn.
“Sáng sớm tân hôn ngày thứ hai, trượng phu phải vì nương tử oản tóc, đây là hôn tục của U Đô, ngụ ý nam nhân phải cả đời thương yêu nữ nhân của mình.” Khóe miệng của Bách Lý Vân Tựu khẽ giơ lên độ cung, nhiên lần này trong cạn tiếu của hắn mang theo đau thương, chỉ thấy hắn búi xong tóc cho Bạch Lưu Ly, từ trong lòng lấy ra một cây mộc trâm, cắm nghiêng vào búi tóc của Bạch Lưu Ly, tiếp tục nói, “Một sáng sớm, trượng phu còn phải vì nương tử mộc trâm chính tay điêu khắc vào trong búi tóc.”
Trong gương đồng, búi tóc giản đơn, kiểu tóc trắng trong thuần khiết không có bất kỳ trang sức gì, chỉ có một cây mộc trâm mài trơn truột phổ thông đến không thể phổ thông hơn, tà tà cắm ở trong búi tóc.
Đầu quả tim của Bạch Lưu Ly hoảng run, giơ tay lên khẽ vuốt trâm vậy đơn giản, đồ đêm qua hắn vội vàng thu hồi, chính là cái này?
“Tay nghề vụng về, Lưu Ly nếu không thích, chỉ để ý gở xuống hoặc vứt bỏ là được, mang một mộc trâm như vậy, cũng chỉ chê cười mà thôi.” Bách Lý Vân Tựu rũ mí mắt.
“Ai nói ta không thích?” Bạch Lưu Ly đến mặt mày đều cười, “Ta thích, thích đến không thể thích hơn được nữa.”
Bạch Lưu Ly vẫn ở chỗ cũ vuốt ve mộc trâm trên đầu, xúc cảm ngón tay nói cho nàng biết trên cây trâm tựa hồ có khắc chút gì, không khỏi hỏi: “Mặt trên có khắc cái gì?”
Bạch Lưu Ly hỏi lên như vậy, hai gò má của Bách Lý Vân Tựu không khỏi nhàn nhạt đỏ ửng, “Tên của ta và Lưu Ly, ngụ ý bạch đầu giai lão.”
Bạch Lưu Ly cười đến càng vui vẻ, “Bách Lý Vân Tựu, cảm tạ ngươi, ta rất thích, đây là lễ vật thích nhất ta từ lúc chào đời tới nay nhận được.”
Bách Lý Vân Tựu lại có chút lúng ta lúng túng nhìn Bạch Lưu Ly tiếu ý dịu dàng.
Bỗng nhiên, ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa.
“Gia, Tiêu đại phu nhân lai phỏng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...