Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi - Hoàn

ĐẶC BIỆT THIÊN CHI UYÊN DỮ LỘ: TỰ CẨM THIỀU HÒA 5
Editor: Luna Huang
Ngày kế tiểu điểu nhi tỉnh lại phát hiện nàng chính hảo hảo mà nằm ở trên giường, thư thư phục phục trở mình đột nhiên nhớ tới hôm qua hôm qua nữ hiệp cuối cùng chọc ca tức giận, sau đó nàng ngủ trên lưng ca!
Nghĩ như vậy, tiểu điểu nhi đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, nhảy xuống giường, hai chân chạm đất nàng đột nhiên cảm giác đau đớn đùi phải truyền lên, lúc này mới nhớ tới nàng đêm qua làm hiệp nữ còn bị con lợn xấu ám toán một mũi tên.
Bất quá, chút tâm tư, tuy rằng đau thì đau đau thì đau chút, nhưng không qua vài ngày sẽ tốt, tiểu điểu nhi khẩn trương hề hề nhìn xung quanh trong phòng một hồi, sau đó lao ra phòng, cong thắt lưng nhất phó lén lén lút lút, mở của chậm rãi dịch bước nhỏ giọng hô: “A Tinh A Tinh mau ra đây, nếu không ta ,amg bí mật của ngươi nói cho A Đồng.”
“A Tinh A Tinh!”
Lúc này Tinh Thiên chính ở trong phòng thay y phục, mà phòng của hắn vừa vặn sát vách tiểu điểu nhi, lỗ tai hắn lại nhạy cảm, tiểu điểu nhi mới vừa rồi ra khỏi phòng mạnh kéo cửa ra hắn nghe được động tĩnh, lúc này nghe được tiểu điểu nhi cư nhiên tới gọi hắn như thế, lập tức mặt liền đỏ lên, hướng ngoài phòng đáp: “Chớ hô, ta ở chỗ này!”
Tiểu điểu nhi này, hắn không nên khẩn trương nàng! Một bạch nhãn lang!
Tiểu điểu nhi ngoài phòng vừa nghe đến thanh âm tức giận của Tinh Thiên, mắt phút chốc sáng lên, sau đó không chút nghĩ ngợi đẩy của phòng Tinh Thiên, cùng lúc đó Tinh Thiên hơi lộ ra khẩn trương nói: “Tiểu điểu nhi ngươi chờ một chút mới đi vào, xiêm y ta còn chưa thay xong!”
Tiểu điểu nhi như không có nghe được lời của Tinh Thiên, chỉ quả đoán đẩy cửa ra, một bên không có vấn đề nói: “Sợ cái gì, hai ta khi còn bé cùng tắm không biết bao nhiêu lần, nhìn ngươi còn thiếu a? Đừng lo, nhìn hơn ngươi một lần ta không sợ thua thiệt.”
“…” Đang ở vội vội vàng vàng kéo dây lưng Tinh Thiên nhìn vẻ mặt “Ta thực sự không ngại nhìn ngươi hơn một lần” của tiểu điểu nhi, có điểm khóc không ra nước mắt, vội vàng kéo áo trên đầu giường mặt lên người, liếc tiểu điểu nhi một cái nói, “Hiện tại ngươi xem ta không phải là ta xem ngươi, ngươi đương nhiên không có thua thiệt.”

“Miễn bàn khi còn bé, không có lần nào cùng ngươi tắm là không bị ngươi kéo tóc.” Vừa nghĩ tới khi còn bé Tinh Thiên liền giận, rõ ràng hắn mới là nam hài tử, mỗi lần đều là hắn bị tiểu điểu nhi khi dễ, mà hắn thỉnh thoảng một hai lần khi dễ nàng, nương kia của hắn thưởng hắn cả ngày không cho ăn, hắn đều phải hoài nghi hắn rốt cuộc là có phải thân nương hắn sinh hay không.
Tinh Thiên tuy là khẩn trương không muốn để cho tiểu điểu nhi thấy hắn thay y phục, nhiên trên mặt hắn ngoại trừ bất đắc dĩ với tiểu điểu nhi thì không có chút ý tứ nào, chỉ là hơi nhanh khoác xiêm y mà thôi.
Hắn và tiểu điểu nhi khi còn bé đích thật là ai cũng không ít nhìn đối phương, bất quá bọn hắn hiện tại đều trưởng thành, cùng khi còn bé không giống, nên có chút nam nữ chi biệt, thế nhưng tiểu điểu nhi chưa bao giờ quản những thứ này, quản ngươi là đang ngủ hay đang tắm hay đang thay quần áo, nàng cũng có thể mặt không đỏ tim không đập xông vào.
Bất quá đối tượng nàng dám làm như vậy cũng sẽ làm như vậy, cũng chỉ có Tinh Thiên mà thôi, ngoại trừ A Uyên, nàng cũng chỉ có cùng Tinh Thiên “Thân mật vô gian” như thế.
“Ta cũng mới không lạ gì nhìn ngươi, ta cũng không phải A Đồng.” Tiểu điểu nhi cũng không khách khí một cái liếc mắt Tinh Thiên, Tinh Thiên vừa nghe đến tên của Mục Oanh Đồng, nói lập tức có chút nói lắp, “Tiểu điểu nhi, chớ lấy A Đồng ra nói chuyện.”
“Ai nha ai nha, được rồi, ta sẽ không nói cho A Đồng lúc ngươi còn rất nhỏ ta cũng đã nhìn hết ngươi, A Tinh ngươi cứ yên tâm đi a.” Tiểu điểu nhi vỗ ngực một cái, “Đương nhiên còn có chuyện thấy dây lưng của ngươi, ta cũng sẽ không nói sẽ.”
“…” Tiểu điểu nhi, ngươi cố ý, Tinh Thiên rất là bất đắc dĩ nhức đầu trừng mắt tiểu điểu nhi nói, “Được rồi được rồi, ngươi có chuyện gì thì nói mau, chớ sáng sớm dằn vặt ta, uổng công đêm qua ta và A Đồng còn thay ngươi lo lắng như vậy, uống công lo lắng ngươi.”
Vừa nói đến tối hôm qua, tiểu điểu nhi lập tức yên xuống, cọ đến bên giường Tinh Thiên, ngồi xuống mép giường, nhất phó đáng thương nhìn Tinh Thiên, thấy Tinh Thiên da đầu một trận tê dại, khóe miệng co rút nói: “Chớ đột nhiên bày loại vẻ mặt này, ta còn không có quen, ngươi cũng làm anh hùng rồi còn có gì không vui?”
“A Tinh, ca ta giận ta không để ý tới ta.” Tiểu điểu nhi bĩu bĩu môim gương mặt ưu sầu, “Ngươi nói ta nên thế nào mới để cho ca ta không giận ta?”
“A Uyên giận ngươi?” Tinh Thiên có chút hoài nghi lỗ tai của mình, đưa tay giật nhẹ khóe miệng của tiểu điểu nhi, nhất phó “Ngươi chọc ta đi?” nói, “Ta không nghe lầm chứ? Hay là miệng người ăn thứ gì không nên ăn nên nói nhầm?”
“A Tinh chết tiệt, ta nghiêm chỉnh mà nói a!” Tiểu điểu nhi đánh tay của Tinh Thiên, “Ca ta thực sự giận ta a! Cả đêm không để ý tới ta, ca ta hắn chưa bao giờ không để ý tới ta, ta dỗ hắn cũng vô dụng.”

“Ngươi suốt ngày hấp tấp có thể đủ có bao nhiêu đàng hoàn?” Tinh Thiên mặc y phục xong bắt đầu chỉnh lý tóc của mình, “Đi tìm A Đồng chơi đi, nàng ở đối diện phòng, lúc này vậy cũng tỉnh.”
“Còn chân ngươi nữa bị thương, tốt nhất chớ chạy loạn, đỡ phải ngày sau thành một người què.”
“A Tinh!” Tiểu điểu nhi giận, lẻn đến trước mặt Tinh Thiên ngẩng đầu hung tợn nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt kia hung thần ác sát như Tinh Thiên còn dám nói nhiều một câu vô ích nữa nàng liền nhào tới trên người hắn cắn chết hắn, “Ta là tới tìm ngươi giúp ta nghĩ biện pháp, không phải là tới tìm ngươi cười nhạo ta! Cười nữa ta liền cắn chết ngươi!”
Tinh Thiên nhìn tiểu điểu nhi nhất phó hung thần ác sát, không khỏi trọng trọng thở dài, “Ta nói tiểu điểu nhi cô nãi nãi, ngươi chừng nào thì ngươi chừng nào thì thấy qua A Uyên thật sự giận ngươi chưa a?”
Tiểu điểu nhi nghiên đầu, chỉ nghe Tinh Thiên lại nói: “Từ nhỏ đến lớn, lúc nào không phải là ngươi gây họa hắn ở phía sau giúp đỡ? Lúc nào ngươi khóc không phải là hắn khẩn trương nhất? Hắn cho tới bây giờ đều là khẩn trương ngươi còn không kịp, ngươi cảm thấy hắn sẽ cam lòng giận dữ với ngươi?”
“Thế nhưng ca thật là giận ta a.” Tiểu điểu nhi chăm chú ninh mi, nàng đến đòn sát thủ cũng dùng luôn ca vẫn là không có để ý nàng a, đây không phải là giận nàng thì là cái gì?
“Ngươi là không thấy A Uyên đêm qua đi tìm ngươi thì trên mặt thần tình là có bao nhiêu âm trầm khẩn trương, hắn có bao nhiêu lo lắng ngươi bị người khác khi dễ ngươi biết không.” A Tinh có chút bất đắc dĩ, “Hắn sẽ tức giận, là giận ngươi luôn luôn làm bậy như thế, lần này ngươi chỉ là bị tiểu thương, nếu có lần sau nữa, ngươi có thể xác định ngươi chịu vẫn chỉ là tiểu thương?”
“Ân?” Tiểu điểu nhi có chút không hiểu, “Ta đây thụ thương là ngoài ý muốn, là bị ám toán!”
“Ai! Với ngươi nha đầu đần này nói không thông, tìm chỗ chơi đi, ta phải đi xem tình huống của Từ tiểu thư.” Tinh Thiên thực sự nghĩ nói không thông, vì sao Lưu Ly nương cùng cha Vân Tựu thông minh như vậy thế nào sinh một cô nương ngu si như tiểu điểu nhi vậy!
“Không được! A Tinh ngươi nói rõ ràng a! Ngươi còn chưa có nghĩ biện pháp cho ta!” Tiểu điểu nhi che ở trước mặt Tinh Thiên, chọc cho Tinh Thiên sắp phát điên, chỉ có thể nhìn chằm chằm nàng tận lực tâm bình khí hòa nói, “Ngươi ngoan ngoãn, chớ bất loạn không bị thương thì tốt rồi, A Uyên không có giận ngươi, hắn đêm qua trông chừng ngươi suốt cả đêm, ngươi cảm thấy hắn nếu là giận còn có thể giữ ngươi một đêm?”

“Thực sự?” Mâu tử ảm đạm của tiểu điểu nhi sáng một cái, không nháy mắt nhìn chằm chằm Tinh Thiên, hình như chỉ cần nàng nháy mắt Tinh Thiên sẽ gạt nàng.
“Thực sự thực sự, ta tuy rằng thời gian chê ngươi đáng ghét rất nhiều, thế nhưng ta chưa bao giờ lừa gạt ngươi.” Tinh Thiên thập phần bất đắc dĩ.
“Ca thực sự không giận ta? A Tinh ngươi xác định?” Ánh mắt của tiểu điểu nhi sáng lên một phần, A Tinh đích xác chưa từng có lừa dối nàng.
“Ta lấy đầu của ta xác định với ngươi, cái này ngươi tin chưa?”
“Tin!” Tiểu điểu nhi hai mắt sáng long lanh, liên tục gật đầu.
“Tin vậy đi chơi đi, chớ cản ta nữa, vướng chân vướng tay.” Tinh Thiên đỡ lấy hai vai của tiểu điểu nhi đẩy nàng ra khỏi trước mặt hắn.
“Aha hắc ——” Tiểu điểu nhi bỗng nhiên vui tươi hớn hở cười ra tiếng, kéo chân bị thương của nàng chạy ra ngoài nhảy lên hưng phấn nói, “A Đồng A Đồng, mau thức dậy, chúng ta ra phố dạo một chút! Nghe nói đế đô của Thương quốc rất đẹp!”
“…” Tinh Thiên đỡ trán, A Uyên này nếu là thật tức giận thì không phải là hắn nói dối a, tiểu điểu nhi, ngươi không thể an tĩnh một hồi sao?
A Uyên đích thật là không có tức giận tiểu điểu nhi, như Tinh Thiên nói, hắn không phải là tức giận, chỉ là lo lắng cùng đau lòng, nếu là còn có lần sau, hắn không thể kịp thời xuất hiện, tiểu điểu nhi của hắn sẽ thế nào?
Hắn không dám nghĩ vấn đề như vậy.
Tiểu điểu nhi lại linh hoạt, linh hoạt đến nàng không có băn khoăn lập tức bỏ suy nghĩ về nhà, bởi vì nàng muốn ở đế đô Thương quốc hảo hảo chơi một hồi.
A Uyên cũng không có vội vã về nhà, bởi vì trên đùi tiểu điểu nhi có thương tích, hắn không muốn để cho nàng xóc nảy, muốn nàng dưỡng hảo vết thương hơn phân nửa mới về, cũng bởi vậy tiểu điểu nhi tuy rằng thập phần muốn ra ngoài chơi, chỉ có thể ngoan ngoãn ở khách điếm ghé vào trên cửa sổ nhing người bên ngoài tới tới lui lui.

Lần này nàng cũng không dám không nghe lời, nàng sợ A Uyên thực sự giận nàng, chỉ mong thương của nàng mau khỏi, hận không thể bảo A Uyên một ngày thượng cho nàng năm lần dược.
Bốn ngày sau, chân của tiểu điểu nhi tốt hơn phân nửa, Từ gia tiểu thư đã vào ngày đó nói cáo biệt với A Uyên còn có Tinh Thiên, cảm tạ bọn họ một đường chiếu cố nàng có thừa, cuối cùng nàng thật sâu nhìn A Uyên một mắt, A Uyên chỉ là nhàn nhạt gật đầu với nàng, nàng mỉm cười, xoay người vào đại môn trước mặt.
Tinh Thiên nhìn đại môn nặng nề khép lại, ánh mắt có chút phức tạp nhìn A Uyên một mắt, A Uyên chỉ là mặt không thay đổi xoay người, ly khai.
Đoạn đường này từ Liễu thành đến đây, Tinh Thiên không phải là không có nhận thấy được ái mộ tình của Từ gia tiểu thư với A Uyên, chỉ là ánh mắt của A Uyên vĩnh viễn đều nhìn không thấy nàng, bởi vì trong mắt của hắn chỉ có tiểu điểu nhi.
Tiểu điểu nhi, ai, vừa nghĩ tới tiểu điểu nhi, Tinh Thiên liền nhức đầu.
“A Uyên.” Tinh Thiên nhìn bóng lưng của A Uyên, gọi hắn một tiếng, A Uyên xoay người nhìn hắn, Tinh Thiên cũng lắc đầu, “Không có gì, về thôi.”
Tinh Thiên bất quá là lại nghĩ tới nướng hắn nói với hắn mà thôi, về A Uyên cùng tiểu điểu nhi, hắn nhìn A Uyên đã nhiều ngày nhãn thần luôn luôn chút hoảng hốt, mà đã nhiều ngày hắn mỗi lần nhìn tiểu điểu nhi thì trong mắt tựa hồ cũng có một tầng bi thương nhợt nhạt, tinh thần thô của tiểu điểu nhi lớn không có phát hiện, Tinh Thiên cũng nhìn thấy rõ ràng.
Hắn thậm chí có thể đoán được A Uyên vì sao có ánh mắt như thế, đoán được trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
Đã có nhiều lần Tinh Thiên đều muốn cùng hắn nói cái gì đó, thế nhưng Tinh Thiên mỗi khi nghĩ đến căn dặn của nương hắn, hắn cũng không nói gì.
A Uyên, không phải là ta không muốn giúp ngươi a, loại chuyện này cũng là bản thân ngươi phát hiện tương đối tốt a!
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc mấy ngày nay tương đối bận rộn, hết thứ ba cần cuộc thi, thúc tài học tập một chút, thương, chưa thời gian gõ chữ, vốn định cuộc thi xong tái canh của, thế nhưng cảm thấy thẹn với các cô nương a, cho nên vẫn là lai đổi mới, chậm chút thụy là được, thúc chăm chỉ ba, ha ha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui