Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi - Hoàn

ĐẶC BIỆT THIÊN CHI UYÊN DỮ LỘ: TỰ CẨM THIỀU HÒA 1
Editor: Luna Huang
Đầu mùa xuân, gió đầu xuân còn se lạnh, ở phía bắc của Liễu thành bắc một chiếc mã xa hôi sắc chạy trên đường nhỏ, chính từ từ đi bắc.
Một đoạn xa phía sau mã xa, hai con ngựa tảo sắc như hình với bóng, con ngựa chạy rất chậm rất chậm, khi thì còn dừng lại còn dừng lại một hồi, không dám cách mã xa quá gần, coi như sợ người trên xe sẽ phát hiện.
Trên lưng các ngựa đều có một cô nương trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, thoạt nhìn cô nương mặc tiểu áo đạm tử sắc niên kỷ có chút lớn, trên vai còn có áo choàng ám tử sắc, chính nghiêng đầu qua chỗ khác cùng với cô nương mặc áo choàng đam lam cưỡi ngựa bên cạnh mình nói gì đó.
Chỉ thấy đôi mi thanh tú của cô nương áo choàng ám tử sắc chăm chú túc, coi như đang lo lắng chuyện gì.
“A Đồng, ngươi cứ như vậy chạy theo ta, Mộc di cùng cha ngươi sẽ không lột da ta chứ?” Tiểu điểu nhi Đã trưởng thành đại cô nương mười bảy tuổi vặn, một tay cầm cương một tay lôi kéo dây áo choàng trên cổ mình thật chặt, nhìn Mục Oanh Đồng bộ dáng nhìn cái gì đều tân kỳ nói.
“Sẽ không sẽ không, nương thích tiểu điểu tỷ như vậy, mà cha nghe lời của mẫu thân nhất, sẽ không lột da của tiểu điểu tỷ Mục Oanh Đồng mười bốn tuổi vừa nói vừa nhìn cảnh trí trái phải hai bên đường nhỏ, nhất phó giọng “Đừng lo” Cười nói.
“Vậy cũng có thể tiết kiệm bị lột da cũng không tránh được bị mắng một trận thối đầu.” Tiểu điểu nhi ninh mi tâm càng chặt hơn.
“Tiểu điểu tỷ chớ khổ sở, ngươi nhìn ta từ nhỏ đến lớn cũng không có được rời Liễu thành, ngươi coi như mang ta đi ra chơi một chút đi.” Mục Oanh Đồng nhìn tiểu điểu nhi cười đến ngọt ngào, hai lúm đồng tiền trên gương mặt cùng dáng dấp xinh đẹp của nàng cho người nhìn muốn giận cũng không thể, tiểu điểu nhi chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, coi như ta mang ngươi đi ra chơi một lần đi, bất quá nói trước a, ta cũng chưa từng rời Liễu thành, giống như ngươi không biết đường, đến lúc đó hai ta cũng không thể chia lìa, bằng không đến lúc đó tìm không ra người.”
“Vậy… Chúng ta trước thử ám hiệu tín hiệu gì đó đi, để ngừa đến lúc đó chúng ta đi chúng ta đi tìm không được đối phương?” Mục Oanh Đồng đột nhiên khẩn trương lên, hình như các nàng thực sự sẽ đi lạc vậy.

“Cái này tựa hồ rất cần thiết.” Tiểu điểu nhi nghiêm túc vuốt cằm, gật đầu, sau đó nhìn Mục Oanh Đồng một mắt, ngã thân thể sang hướng nàng, bỗng nhiên cười híp mắt nói, “Bất quá A Đồng ngươi trước thành thật nói cho ta biết a, ngươi lần này chết sống đều muốn đi theo ta, là thật muốn ra ngoài cho biết, hay là vẫn là không yên lòng A Tinh a?”
“Tiểu điểu tỷ, ngươi, ngươi nói nhăng gì đấy!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Oanh Đồng lập tức đỏ lên, hai tay cầm chặt dây cương, khẩn trương nói, “Đương nhiên là đi ra chơi rồi, ai, ai sẽ lo lắng A Tinh ca ca!”
“Hắc! Nhìn mặt ngươi đỏ như vậy, còn nói không phải là vì A Tinh mới ly khai Liễu thành.” Tiểu điểu nhi nhất phó “Ta hiểu ta hiểu.”, “Thích A Tinh ngươi liền thừa nhận đi, ta cũng sẽ không như đám hỗn hài tử Thanh Không cùng Thập Thu chê cười ngươi.”
“Mới, mới không phải!” Mục Oanh Đồng lúc này bên tai đều hồng thấu, ngoài miệng lại còn không chịu thừa nhận, nhìn tiểu điểu nhi cười ha hả, nàng vội lái trọng tâm câu chuyện, “Tiểu điểu tỷ ngươi mới phải, ngươi mới là vì A Uyên đại ca mới chạy đến!”
“Cái này ta thừa nhận a, ta không có phủ nhận cũng không có nói xạo.” Tiểu điểu nhi cười thản đãng đãng thừa nhận, bất quá thoáng qua nét mặt của nàng biến thành phẫn nộ, giọng nói cũng biến thành căm giận, “Ca là đại phu cũng không phải áp tiêu, hơn nữa công phu của ca còn không bằng ta, cha vì sao bảo ca đi áp tiêu mà không bảo ta? Dựa vào cái gì dựa vào cái gì nha?”
“Ta nghe A Tinh ca ca nói tiêu cục mấy ngày nay thiếu nhân thủ a, tiểu điểu tỷ là thân nữ nhi, cha Vân Tựu đương nhiên không thể để cho ngươi đi áp tiêu a.” Mục Oanh Đồng giúp tiểu điểu nhi nguôi giận.
“Hừ! Ngươi đừng nói tốt cho A Tinh, đừng cho là ta không biết là A Tinh cứng rắn chết cũng lôi kéo ca ta đi lần này, nói cái gì chính hắn không giải quyết được, hừ!” Tiểu điểu nhi càng nói, biểu tình càng tức giận.
“Tiểu điểu tỷ.” Mục Oanh Đồng hơi ninh mi tâm, “Ta nghe nói Từ tiểu thư từ nhỏ thân thể không tốt, nên lần này mới phải có một đại phu theo, còn có…”
“Còn có cái gì?” Tiểu điểu nhi nhìn chằm chằm Mục Oanh Đồng.
Mục Oanh Đồng bị cái ánh mắt này của tiểu điểu nhi nhìn đến tâm lộp bộp nhảy, vội nói: “Còn có chính là tiểu điểu tỷ chúng ta có phải nên tăng tốc không, xe ngựa của A Uyên đại ca bọn họ đã nhìn không thấy rồi.”
“Nhìn không thấy?” Tiểu điểu nhi lập tức dời đi lực chú ý, nhãn thần liếc về phía trước, sau đó vội la lên, “Vậy nhanh chút nhanh chút, cũng không thể lạc mất, A Tinh lại là lần đầu tiên áp tiêu, phải theo sát, để tránh khỏi hắn phạm ngu xuẩn.”

Tiểu điểu nhi nói, quất mã tiên vào mông ngựa một cái, lập tức tăng nhanh tốc độ, Mục Oanh Đồng theo sát.
Mục Oanh Đồng nhìn bóng lưng tiểu điểu nhi, trọng trọng thở phào nhẹ nhõm, may quá may quá, may là miệng của nàng không nhanh, may là tâm tư của tiểu điểu tỷ luôn luôn thô, nếu không liền nguy rồi.
Kỳ thực Mục Oanh Đồng muốn nói “Còn có” là, nghe nói cha của Từ tiểu thư tự mình đến tiêu cục cầu cha Vân Tựu nói là muốn A Uyên đại ca áp tiêu lần này, nói đây là ý tứ của Từ tiểu thư, nàng còn nghe nói Từ tiểu thư vì để cho A Uyên đại ca áp tiêu lần này còn cùng cha nàng nháo tuyệt thực nữa!
Lời này Mục Oanh Đồng cũng không dám nói với tiểu điểu nhi, nàng biết tiểu điểu nhi từ nhỏ thích A Uyên, Mục Oanh Đồng cảm thấy tiểu điểu nhi cùng A Uyên mặc dù là huynh muội, việc này cùng tiểu điểu nhi nói rõ lí lẽ cũng không có gì, không cói lý do không để cho người khác thích A Uyên đại ca chứ? Thế nhưng nàng lại cảm thấy nói ra chưa chắc tốt, bằng không tiểu điểu nhi nổ tung sẽ không tốt.
Phía trước mã xa.
Tinh Thiên một thân hạt y áo choàng cạn hôi sắc lái mã xa, mã xa được hắn khống chế rất bình ổn, không phải là hắn không muốn chạy nhanh, mà là người đang ngồi trong xe chịu không nổi xóc nảy.
A Uyên ngồi ở bên tay trái Tinh Thiên, áo bào thâm lam, cổ đen, trên đầu kéo phong mãi, hơi rũ mí mắt.
Tinh Thiên nhẹ nhàng siết dây cương, thả chậm mã bộ, Tinh Thiên tựa đầu ra bên ngoài, nhìn về phía con đường phía sau, một lúc mới thu hồi đầu, có chút không yên lòng nói với A Uyên: “Các nàng tựa hồ không có theo tới, có muốn thả chậm chút tốc độ chờ các nàng một chút hay không?”
(Luna: Hóa ra là biết haha)
“Không cần.” A Uyên khẽ lắc đầu một cái, giọng nói nhàn nhạt có tiếu ý nhợt nhạt, “Các nàng rất nhanh thì sẽ theo kịp.”

Tinh Thiên không quá tin tưởng, một lát sau, hắn lại quay đầu nhìn về phía sau, một lúc, liền thấy phía sau mơ hồ có hai cái bóng mông lung xuất hiện trong đám sương, lúc này hắn mới thu hồi đầu, cười nói: “Theo kịp rồi.”
“Nơi này còn gần Liễu thành, tiểu điểu nhi cùng ta hái thuốc đi qua con đường này, nàng nhớ, sẽ không quên.” A Uyên thản nhiên nói, “Đến thôn trấn sau liền phải chậm một chút đợi các nàng.”
“Ân, ta biết.” Tinh Thiên gật đầu, sau đó mới lái mã ma tốc độ thoáng nhanh hơn, cũng khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt bất đắc dĩ nói, “A Uyên ngươi nói, ta ngươi hầu như cũng không có rời Liễu thành, cha ta cùng cha ngươi vì sao chọn ta ngươi hai người đi chuyến tiêu này?”
Nói đến đây, Tinh Thiên đem thanh âm đè thấp, sắc mặt có chút bất mãn, “Hơn nữa còn là nhân tiêu.”
“Nghe nói Từ tiểu thư từ nhỏ thân thể yếu đuối, trên đường phải có người biết y thuật chiếu cố.” A Uyên giải thích.
“Vậy ngươi đến là được rồi, còn để ta đây một tay mới mới theo đội áp tiêu đi được hai chuyến làm gì?” Tinh Thiên ninh ninh mi, “Ta phiền chán loại khí trời này, khắp nơi đều sương mông mông ẩm ướt.”
“Ta nghĩ…” A Uyên trầm ngâm chỉ chốc lát, nói, “Chắc là Nguyệt di cảm thấy ngươi đặt trước mắt nàng nàng quá phiền chán, cho nên nàng để Dạ thúc lấy chuyến tiêu này đuổi ngươi ra ngoài.”
“…” Tinh Thiên bị lời nói của A Uyên làm ngẩn người, sau đó gãi đầu một cái nói, “A Uyên, cho chút mặt mũi được không, nương ta suốt ngày cảm thấy người tốt cảm thấy ta bất học vô thuật, đến cùng ngươi là nhi tử nàng hay ta là nhi tử nàng? Ta cảm thấy lòng của nàng chính là thiên vị.”
A Uyên không khỏi cười, “Ngươi suốt ngày liền cùng tiểu điểu nhi đông lủi tây lủi, cũng khó trách Nguyệt di ngươi không phải.”
Trong nháy mắt Tinh Thiên gương mặt khổ, “Tốt xấu không phải là ngươi và tiểu điểu nhi sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, ngươi cứ ngồi nói không đau thắt lưng, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý cùng nàng đông lủi tây lủi a? Ta không biết thay nàng gánh bao nhiêu roi bị cha nương ngươi cùng cha mẹ ta mắng bao nhiêu, ta dễ làm sao?”
“Tiểu điểu nhi không có hình dáng một cô nương gia! Nàng sắp là xuất giá xong là ta giải thoát rồi!” Càng nói Tinh Thiên càng bi phẫn, A Uyên vốn là cười, nhưng nghe câu nói sau cùng của Tinh Thiên thì nhãn thần tối xuống, chỉ nghe Tinh Thiên vẫn còn bất đắc dĩ nói bất đắc dĩ nói, “Sai, tính tình kia của tiểu điểu nhi, có thể gả ra ngoài sao?? Đại khái ở Liễu thành không ai dám thú, A Uyên ngươi cũng có đồng cảm đúng không?”
A Uyên không có lên tiếng, nhãn thần lại càng lúc càng ảm, Tinh Thiên dùng một loại khẩu khí hận thiết bất thành cương nói: “Ai, A Uyên, quay đầu lại ngươi cũng nên hảo hảo quản tiểu điểu nhi đi, không thể chìu hư nàng, cô nương gia, lại như không tốt như một nam hài tử.”

A Uyên trầm mặc như trước, Tinh Thiên cho là hắn không có nghe, liền lấy cùi chỏ nhẹ nhàng đụng đụng hắn, “A Uyên?”
“Ân? Ta đang nghe.” A Uyên lúc này mới nhợt nhạt cười, “Tiểu điểu nhi cô nương này, ta cũng không quản được nàng.”
Tinh Thiên trọng trọng thở dài một hơi.
A Uyên chợt thấy tâm tình có chút trầm trọng, liền cười hỏi Tinh Thiên, “A Tinh, cùng A Đồng biểu lộ tâm ý chưa?”
Tinh Thiên vốn là vững vàng lái mã xa, A Uyên vừa hỏi làm hắn suýt nữa lái mã xa ra khỏi sơn đạo, cũng may hắn định lực đủ, mã xa vẫn chạy an ổn, gương mặt tuấn tú của hắn cũng đã đỏ lên đỏ lên, vốn định nói xạo, thế nhưng cảm thấy nói nhiều sẽ chỉ là giấu đầu lòi đuôi, huống chi hắn về điểm tâm tư này đến tiểu điểu nhi cũng không thể gạt được, thì như thế nào có thể lừa gạt được A Uyên, vì vậy liền gân cổ nói lắp: “Còn, còn chưa.”
“Vì sao?” A Uyên nhìn bên tai của Tinh Thiên đều hồng thấu, như là xem thấu tâm tư của hắn sợ bị cự tuyệt bị thương tổn, cạn tiếu nói, “A Đồng chưa bao giờ rời Liễu thành, lần này đi ra, ta không cho là nàng chỉ là muốn làm với tiểu điểu nhi hay chỉ là muốn chỉ là muốn vui đùa một chút mà thôi.”
Tinh Thiên giật mình, sau đó có tia sáng vui sướng từ đáy mắt chậm rãi tràn ra.
A Uyên cười kéo phong mão trên đầu.
Thanh âm của bánh xa một trận hợp với một trận vang lên.
“Khụ khụ khụ…” Trong mã xa bỗng nhiên truyền ra tiếng ho khan nhẹ nhàng của nữ tử, mềm nhu nhu, “Bách Lý công tử…”
—— đề lời nói ngoài ——
Về thực thể lễ vật tặng, mời xem nhắn lại khu đưa đính nhắn lại có lẽ thông cáo chương và tiết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui