Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi - Hoàn

ĐẶC BIỆT THIÊN CHI MỤC CHIỂU 3
Editor: Luna Huang
Liễu thành nam viên kéo đến Vân Lĩnh, Vân Lĩnh giữa Trạch quốc cùng Liệt quốc, núi cao tận mây, khí hậu trong núi hay thay đổi nhiều mãnh thú, có ít người đặt chân, chỉ có người hái thuốc mà sống mới ở lúc khí hậu xuân hạ mà đến, vào thu đông, nơi này tuyết to không người dám đến.
Vân Linh cao, lúc này cực rét, chân núi vẫn là tuyết trắng không dứt, cùng khí hậu ấm áp của Liễu thành hoàn toàn khác nhau.
Nhiên, ở nơi này ngày tuyết đông không có người ở, trong rừng dưới tuyết trắng lại có hai bóng người đi tới ở chỗ sâu trong cánh rừng, chỉ thấy trên người hai người bọc áo choàng dày, gió lớn tuyết lớnm vù vù trên mặt trên người của tiểu thân ảnh, để bước chân hắn thong thả lại lay động, bỗng nhiên dưới chân tiểu thân ảnh có gân cây mắc vào, suýt nữa ngã sấp xuống, may là đại thân ảnh vẫn vững vàng nắm tay nhỏ bé của hắn, mới để cho hắn không có ngã như chó ăn bùn.
Đại thân ảnh ổn định tiểu thân ảnh thì dừng bước, còn xoay người đứng ở phía trước tiểu thân ảnh, có chút không đành lòng nói: “A Uyên có lạnh hay không? Lên trên lưng thúc thúc, thúc thúc cõng ngươi có được hay không?”
Mục Chiểu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của A Uyên đông lạnh đến đỏ bừng rất là đau lòng, vốn định giơ tay lên che khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió tuyết làm đến hống của hắn, thế nhưng thoáng giơ tay lên mới nhớ tới nhớ tới tay hắn cũng là băng băng, không khỏi tắm lay của A Uyên càng chặt hơn.
Bọn họ tại sơn lĩnh vòng vo năm ngày rồi, dù cho hắn chịu được, A Uyên cũng sẽ không chịu nổi.
Ai biết A Uyên lại mạnh lắc đầu, hút cái mũi nhỏ hồng đồng đồng nhất phó kiên cường nói: “A Uyên không lạnh, A Uyên đi được, A Uyên trưởng thành rồi, không thể để người cõng.”
Mục Chiểu có chút buồn cười, “Ai nói A Uyên trưởng thành? A Uyên không phải là một tiểu gia hỏa sao?”
“Mới không phải!” A Uyên lập tức lớn tiếng phản bác, “Cha cùng nương đều nói A Uyên trưởng thành rồi, A Uyên sẽ bảo hộ muội muội!”
“A Uyên rất nghe lời của cha?” Mục Chiểu cười vì A Uyên lôi kéo mũ trùm đầu bị gió thổi thổi bay.

“Cha là người A Uyên kính ngưỡng nhất!” Như là nói đến chuyện đáng A Uyên tự hào, A Uyên lập tức đem đĩnh đĩnh trong ngực không chút do dự gật đầu nói, “Cha dạy A Uyên biết rất nhiều rất nhiều, cha cha tốt nhất trên cái thế giới này!”
“Được được được, cha ngươi vĩ đại nhất.” Mục Chiểu xoa xoa đầu của A Uyên, đứng lên, tiếp tục dắt tay nhỏ bé của hắn, tiếp tục đi về phía trước, trước lúc mại khai cước bộ không quên quan tâm hỏi A Uyên một câu, “A Uyên có muốn nghỉ ngơi một chút lại đi hay không?”
A Uyên lắc đầu, Mục Chiểu sờ đầu của hắn, nói: “Vậy A Uyên nếu là mệt mỏi đói bụng khát nhất định phải cùng thúc thúc nói.”
“Ân, A Uyên biết.” A Uyên hiểu chuyện gật đầu, đi theo bên người Mục Chiểu tiếp tục tiến vào càng sâu.
Kỳ thực A Uyên không biết cũng không có thể lý giải A Chiểu thúc thúc tại sao phải trời lạnh như thế này đến Vân Lĩnh, thời gian khí trời ấm áp, hắn và mẫu thân cũng tới núi này hái thuốc, đối với nơi này hắn có chút quen thuộc không biết sợ, thế nhưng khí trời lạnh như vậy hắn chưa từng đến qua, đó là tuyết lạnh như băng hắn đều rất hiếm thấy.
Hắn năm nay mười tuổi, hắn nhớ kỹ hắn hình như thấy qua tuyết này rồi, hơn nữa còn là lúc nhỏ, hắn còn nhớ rõ khi đó muội muội thấy tuyết rất vui vẻ, hắn cũng muốn để muội muội cũng đến xem tuyết này, bất quá quá lạnh, muội muội có thể chịu không nổi.
Gió tựa hồ lại lớn hơn chút, tiểu bước chân của A Uyên gấp hơn nhanh hơn, bởi vì bước chân của Mục Chiểu bước lớn, hô hấp của hô hấp lạnh như băng, thoáng ngẩng đầu nhìn Mục Chiểu, nghi ngờ hơn, A Chiểu thúc thúc, tựa hồ rất gấp rất gấp, vì sao vội vả như vậy? Bởi vì. . . Di cười lên rất bi thương kia sao?
A Uyên không biết bản thân là thế nào, di kia rõ ràng nhà bọn họ ngây người nửa ngày mà thôi, hơn nữa di kia nói cũng không cười, bất quá là lúc ly khai nhà bọn họ sờ sờ đầu của hắn cho hắn một túi cấm, hắn lại vẫn nhớ dáng dấp của nàng, nhớ kỹ nàng cười rộ lên rất bi thương, hình như tùy thời cũng sẽ rơi lệ, hắn thậm chí còn trong mộng thấy nàng, thực sự là thật kỳ quái.
Mà A Chiểu thúc thúc nhìn thấy túi gấm kia, đến ngồi cũng không ngồi liền đến Vân Lĩnh, thế nhưng để chính hắn cảm thấy kỳ quái hơn chính là, hắn cũng không biết lúc đó bản thân nghĩ cái gì, nghĩ tới di kia liền nói muốn cùng A Chiểu thúc thúc đến Vân Lĩnh, chờ hắn ý thức được mình nói cái gì hắn cũng đã được nương phủ áo choàng ra khỏi nhà cùng A Chiểu thúc thúc ngồi một con ngựa.
Nương khi đó còn ghé vào lỗ tai hắn lặng lẽ nói một câu nói: Hạnh phúc của A Chiểu thúc thúc của ngươi nhờ vào ngươi, nhi tử ngoan, đi đi.
Hạnh phúc của A Chiểu thúc thúc tại sao là dựa vào hắn? Hắn vừa mới gặp A Chiểu thúc thúc không có bao lâu, hắn không ghét A Chiểu thúc thúc, tuy rằng A Chiểu thúc thúc nói lúc hắn bốn tuổi đã có hẹn với nhau, sau này A Chiểu thúc thúc sẽ tới tìm hắn chơi, thế nhưng hắn đã không nhớ rõ, nhưng cha nói từng có chuyện này, vậy thì có đi.

Mục Chiểu vội vàng chạy đi, không biết trong lòng tiểu gia hỏa này bên cạnh hắn nghĩ bao nhiêu sự tình.
Phong tuyết dần dần nhỏ, trời cũng tối, Mục Chiểu tìm một sơn động có thể che phong tuyết, đốt lửa, đưa lương khô mang theo người cho A Uyên liền cầm túi gấm lấy được trên tay A Uyên đờ ra, đến lương khô cũng không ăn.
Đầu ngón tay của Mục Chiểu vuốt ve đường may tinh mịn trên túi gấm, như xoa gương mặt người yêu, trong mắt lóe quang không rõ, kinh ngạc thất thần.
Ngay khi Mục Chiểu thất thần, A Uyên chẳng biết lúc nào đi tới bên cạnh hắn, nhìn túi gấm trong tay lại ngẩng đầu nhìn đôi mắt hoảng hốt của hắn một chút, nhỏ giọng hỏi: “A Chiểu thúc thúc đi gấp như vậy, là vì tìm di kia sao?”
Thanh âm của A Uyên kéo hồn Mục Chiểu về, ngẩn người có chút khổ sáp tiếu đáp: “Đúng vậy, là vì tìm di kia, A Uyên trước gặp qua di kia sao? Biết di kia tên gì không?”
A Uyên lắc đầu, “A Uyên không biết, nàng chỉ A Uyên gọi nàng là ‘di’.”
“Phải không…” Mục Chiểu có chút tự nhủ thì thào, “Nguyên lai nàng đến tên của nàng cũng không nguyện nói cho ngươi biết, lại vì sao phải đưa túi gấm cho ngươi…”
“Di kia đối với A Chiểu thúc thúc mà nói, rất trọng yếu sao?” A Uyên không hiểu hỏi.
“Đúng vậy, rất trọng yếu.” Khóe miệng Mục Chiểu hiện dáng tươi cười trong ánh lửa có chút thảm đạm, “Rất trọng yếu rất trọng yếu.”
“Như nương đối với cha như vậy có trọng yếu không?” Hắn nhìn ra được, cha rất thương mẫu thân, ngay cả mẫu thân mắng cha cha đều là cười, hắn đã từng hỏi qua cha, cha không giận nương sao, cha nói, bởi vì mẫu thân rất trọng yếu với hắn, nên hắn vĩnh viễn cũng sẽ không giận nương, A Chiểu thúc thúc cũng là thế này phải không?
Mục Chiểu giật mình, như trước, cười “Đúng vậy.”

“Vậy tại sao di không giống nương cha cùng một chỗ với A Chiểu thúc thúc? Bởi vì A Chiểu thúc thúc làm sai chọc di giận sao?” Đối với dược lý y lý cùng với võ học A Uyên có thiên phú, đối với những chuyện của người lớn này vẫn là biết rất ít.
“Tiểu A Uyên lại đã đoán đúng, đúng vậy, bởi vì A Chiểu thúc thúc chuyện chuyện để di tức giận, nên di không để ý tới thúc thúc rất nhiều năm rồi.” Mục Chiểu A Uyên gò má trơn truột của A Uyên, tuy rằng không muốn đề cập chuyện thương tâm, thế nhưng đối mặt ánh mắt trong suốt của A Uyên, hắn vẫn chọn lên tiếng, “Không biết nàng có nguyện ý gặp thúc thúc hay không, hay hoặc là gặp được sẽ giết chết thúc thúc cũng không nhất định.”
A Uyên cả kinh banh trực thân thể nho nhỏ, “Vì sao?”
“Bởi vì di rất hận rất hận thúc thúc a.” Coi như là nói đến một việc đau nhất đáy lòng, Mục Chiểu vẫn là cười, “Hận không thể uống máu thúc thúc không thể lột da thúc thúc.”
Nàng cả đời này, cũng không nguyện tha thứ hắn đi, nhưng, dù cho như vậy, hắn vẫn như cũ muốn gặp nàng, cho dù chết, hắn cũng không oán không hối hận.
“Sẽ không!” A Uyên hoảng đến nhảy dựng lên, đúng là giang hai cánh tay ôm lấy Mục Chiểu, gương mặt kiên định nói, “A Uyên sẽ bảo hộ A Chiểu thúc thúc! A Uyên học được rất nhiều rất nhiều! Có thể bảo hộ thúc thúc!”
“Nha, tiểu A Uyên thật là một tiểu anh hùng, đến lúc đó cần phải nhớ kỹ không nên sợ quá tự mình chạy mất a.” Mục Chiểu bỗng nhiên cười ra tiếng, cố sức xoa xoa đầu của A Uyên.
A Uyên cũng không cười, “A Uyên tuyệt đối sẽ không chạy mất!”
“Vậy thúc thúc trước hết ở chỗ này tạ qua tiểu anh hùng A Uyên rồi.”
“Nếu di kia nguy hiểm như vậy, A Chiểu thúc thúc không đi tìm nàng không được sao?” A Uyên lại hỏi, “A Chiểu thúc thúc đã năm ngày rồi.”
Mục Chiểu thêm một cây cửi vào đống lửa, khẽ lắc đầu nói: “A Uyên ngươi còn nhỏ, rất nhiều chuyện ngươi còn không biết không có thể hiểu được, dù cho thúc thúc chết, thúc thúc cũng muốn gặp nàng một mặt.”
Đống lửa ấm áp, A Uyên lại sâu lại sâu ninh mi, Mục Chiểu bỗng nhiên sảng lãng cười, nhéo cái lỗ tai của A Uyên một cái nói: “Được rồi tiểu gia hỏa, còn không có đến phiên ngươi phiền não, còn tuổi nhỏ lại cũng như cha ngươi một dạng biết cau mày, canh giờ không còn sớm, bọc áo choàng của ngươi ngủ đi, ngày mai trời đã sáng phải tiếp tục phải tiếp tục đi, đến lúc đó không cho than mệt than mỏi.”
A Uyên vừa nghe nói hừng đông ngày mai phải tiếp tục đi, lập tức cảm thấy một thân mệt mỏi, bọc áo choàng nghiêm nghiêm thật thật trên người, ngã đầu ngủ, chỉ chốc lát sau liền phát ra tiếng ngáy nhợt nhạt, nghĩ đến ngày hôm nay đi một ngày đường mệt muốn chết rồi.

Đợi A Uyên ngủ say, Mục Chiểu mới dám chuyển qua bên cạnh hắn ngồi rất gần hắn, cụp mắt theo dõi thụy nhan của hắn, nhìn một chút, không khỏi vươn tay khẽ vuốt tóc của hắn, thấy A Uyên hơi rụt thân thể một cái, liền vội vàng đem áo choàng trên người đắp lên người hắn, nhìn thụy nhan của A Uyên rất lâu sau đó, mới tựa ở vách động lạnh như băng ngồi, mặc hàn ý nhập lưng lan tràn toàn thân, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hắn nhớ kỹ, thời gian bọn họ quen biết, cũng là một mùa đông đại tuyết bay tán loạn.
Hắn nhớ kỹ, thời gian bọn họ quen biết, nàng thích nói thích cười, thích ầm ĩ thích nháo loạn.
Hắn nhớ kỹ, nàng thích trên mặt cháo thêm đậu phộng, nói là như thế này ăn ngon.
Hắn nhớ kỹ, nàng nói qua, sau này nhà của bọn họ phại trong núi lớn, nghe sơn tuyền róc rách, điểu ngữ tiếng ve kêu.
Nhớ kỹ…
Hắn còn nhớ rõ, nàng tuyệt vọng nhìn hắn, nói cả đời này nàng cũng sẽ không tha thứ hắn.
“Tiểu Bán nhi, nàng đến cùng ở nơi nào…”
Trong hỏa quang chập chờn, hình như có trong suốt từ khóe mắt của hắn lóe ra, Mục Chiểu đưa tay áp đến trên trán A Uyên, nhẹ giọng nói: “A Uyên, ngày mai nếu là tìm không được nữa, chúng ta liền trở về đi.”
“Dù cho ta không thể nhận ngươi, cũng không thể để cho ngươi theo bị khổ chịu tội.”
—— đề lời nói ngoài ——
Về Bán Nguyệt xuất gia một chuyện, hạ chương nói rõ, hạ chương A Chiểu là có thể nhìn thấy Bán Nguyệt liễu, các cô nương vui vẻ chưa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui