CHƯƠNG 26: LẠI MANG THAI
Editor: Luna Huang
A Uyên đã bị Bạch Lưu Ly mắng, nói hắn còn tuổi nhỏ khi dễ người, trưởng thành còn được sao, phạt hắn hôm nay buổi trưa không cho phép ăn, A Uyên biĩu môi, muốn khóc không khóc.
Bạch Lưu Ly hỏi hắn là dùng tay nào đẩy tiểu Tinh Thiên, A Uyên ngoan ngoãn đưa tay phải ra, Bạch Lưu Ly khống chế lực vỗ một cái vài lòng bàn tay nho nhỏ của hắn, trong phòng Cung Tang đã thống khổ, Bạch Lưu Ly lại một lần nữa căn dặn A Uyên chiếu cố tốt tiểu điểu nhi cùng tiểu Tinh Thiên, làm lại trở về phòng.
A Uyên đi trở về bên người tiểu điểu nhi, tiểu điểu nhi đem tay nhỏ bé của mình tiến đến trước mặt hắn, A Uyên bắt được bắt được tay nhỏ bé của tiểu điểu nhi, ở lòng bàn tay vuốt vuốt, cười, : Muội muội thật ngoan.”
Tiểu Tinh Thiên lúc này ngừng khóc, lại bắt đầu tự ngu tự nhạc vòng quanh bàn đá.
Ám Nguyệt tìm được Thính Phong trở về, A Uyên chính chính tiểu điểu nhi ngồi ở ngưỡng cửa nhà chính, tiểu điểu nhi đang ngủ, tiểu Tinh Thiên ngồi ở hai bên trái phải A Uyên, thường thường đưa tay giật nhẹ tóc của tiểu điểu nhi, A Uyên trừng hắn, hắn chỉ khanh khách cười, A Uyên còn muốn đánh tay hắn, thế nhưng nghĩ đến cái đánh của Bạch Lưu Ly, hắn nhịn.
Ám Nguyệt ngại ba oa oa ngồi ở cánh cửa quá chặn đường, tống hết đến nhĩ phòng ngủ.
Ban đêm, Cung Tang gào hơn nửa ngày rốt cục sinh ra tiểu tử Thanh Không mập mạp, Bách Lý Vân Tựu cùng Ám Dạ từ tiêu cục trở về, tiện đường tới chỗ Thính Phong, biết được mẫu tử Cung Tang bình an, liền đón nương tử cùng oa oa nhà mình trở về.
Tiểu điểu nhi tỉnh qua rồi lại ngủ, Bách Lý Vân Tựu ôm nàng vào trong ngực, A Uyên vốn định tiến đến bên người Bạch Lưu Ly, thế nhưng nghĩ hôm nay bị Bạch Lưu Ly huấn lại bị đánh lòng bàn tay, vẫn là đi tới bên cạnh thân Bách Lý Vân Tựu, ngẩng đầu nhìn Bách Lý Vân Tựu một hồi, Bách Lý Vân Tựu cụp mắt, vừa lúc chống lại nhãn thần A Uyên có chút làm bộ đáng thương, dùng một tay ôm tiểu điểu nhi, một tay đưa về phía đưa về phía, A Uyên lập tức cười, đem tay nhỏ bé của mình đặt trong lòng bàn tay rộng lớn của Bách Lý Vân Tựu.
Bạch Lưu Ly hơi liếc A Uyên một mắt, A Uyên rụt một cái phía sau Bách Lý Vân Tựu, Bách Lý Vân Tựu cúi đầu nhìn về phía A Uyên cười hỏi: “A Uyên, hôm nay sợ thân nương ngươi sinh khí?”
A Uyên ngậm miệng không dám nói lời nào, chỉ bắt chặt tay của Bách Lý Vân Tựu.
A Uyên biết, mẫu thân nhìn ôn nhu, thế nhưng lúc dày hắn tập viết làm thơ dạy hắn làm việc một điểm cũng không ôn nhu, có đôi khi còn rất hung, cha không thích cười, cũng không thích nói lắm, thế nhưng hắn biết cha tốt nhất, cha tổng hội thường thường mua cho hắn cùng muội muội thức ăn ngon hoặc đồ chơi, hơn nữa cha dạy hắn tập viết làm thơ chưa bào giờ hung, không giống nương, niệm không được khá còn phải đánh lòng bàn tay.
Hơn nữa trọng yếu nhất, mẫu thân chưa bao giờ tức giận với cha, có cha ở, mẫu thân cũng sẽ không hung hắn, bởi vì cha sẽ giúp hắn!
A Uyên cúi đầu không nói lời nào, Bách Lý Vân Tựu liền quay đầu nhìn Bạch Lưu Ly, “Mới lớn chút xíu, đi học đánh người? Cũng may tiểu Tinh Thiên không có chuyện, nếu là có, ta xem ngươi…”
“A Uyên không có đánh hắn!” Vào lúc này A Uyên mạnh ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của Bạch Lưu Ly, trốn ở phía sau Bách Lý Vân Tựu lý trực khí tráng cắt đứt lời của nàng.
Bạch Lưu Ly không nghĩ tới tiểu gia hỏa tìm Bách Lý Vân Tựu làm hộ thuẫn cũng dám cãi, dừng một chút, trừng mắt Bách Lý Vân Tựu, có chút tức giận nói: “Bách Lý Vân Tựu, nhìn ngươi giáo hảo hài tử của ngươi, người còn không tính, lúc này học được cãi lời.”
Đầu mâu bỗng nhiên hướng Bách Lý Vân Tựu, Bách Lý Vân Tựu cảm thấy dị thường vô tội, có chút không phản ứng kịp, sau đó sờ sờ đầu của A Uyên nhìn Bạch Lưu Ly nói: “A Uyên trong ngày thường đều là theo Lưu Ly học nhiều.”
“…” Bạch Lưu Ly trừng Bách Lý Vân Tựu lợi hại hơn, vẫn còn trên lưng hắn bấm một cái, tức giận nói, “Được, phụ tử các ngươi một lòng đúng không, đêm nay cũng không chuẩn ăn cơm chiều.”
Bạch Lưu Ly nói xong, đi nhanh đi về phía trước, đi ra vài bước mới trở lại, từ trong lòng Bách Lý Vân Tựu ôm qua tiểu điểu nhi, hừ một tiếng nói: “Nữ nhi cho ta.”
Bách Lý Vân Tựu ngây ngẩn cả người, A Uyên cũng ngây ngẩn cả người, song song lăng lăng nhìn Bạch Lưu Ly đi thẳng về phía trước.
A Uyên lấy lại tinh thần, kéo kéo ống tay áo của Bách Lý Vân Tựu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn nói: “Cha, mẫu thân sinh khí.”
Cái bụng thật là đói a, thời gian sáng sớm mẫu thân đã nói hắn không được ăn bữa trưa, hiện tại cơm tối cũng không có thể ăn, hắn sắp nghe được bụng của mình đánh trống rồi, thế nào ngày hôm nay mẫu thân đến khí của cha cũng sinh?
“Đúng vậy, sinh khí.” Bách Lý Vân Tựu ở trong thanh âm của A Uyên lấy lại tinh thần, lôi kéo hắn tiếp tục đi về phía trước, có chút bất đắc dĩ nói, “Mẫu thân tức giận rất đáng sợ.”
A Uyên lập tức mãnh gật đầu, Bách Lý Vân Tựu xoa xoa đầu của hắn cười.
Bất quá, Bách Lý Vân Tựu lại cảm thấy không thích hợp, trong ngày thường Lưu Ly cũng sẽ không tức giận lung tung, hôm nay vì sao mạc danh kỳ diệu như vậy.
Bách Lý Vân Tựu lại dừng bước, cúi đầu nhìn về phía A Uyên, hỏi: “A Uyên, hôm nay ngươi ở trong nhà Phong thúc, trừ Tang Tang nương ngươi sinh oa oa ra, còn có chuyện gì phát sinh?”
“Tang Tang nương sinh oa oa?” A Uyên vòng vo chuyển tròng mắt, “Sinh oa oa có phải là Tang Tang nương một mực trong phòng oa oa kêu không?”
“. . .” Bách Lý Vân Tựu yên lặng gật đầu.
“A Uyên hôm nay một ngày đều chỉ nghe được Tang Tang nương kêu oa oa, sau đó thấy Nguyệt Nguyệt nương cùng mẫu thân ở trong phòng ra ra vào vào, không có nghe được cái gì, cũng không có thấy cái gì.” A Uyên nỗ lực hồi tưởng, nghiêm túc trả lời vấn đề của Bách Lý Vân Tựu, “Còn có chính là Phong thúc đi vào trong phòng sẽ không có trở ra.”
Tang Tang nương kêu khó nghe như vậy, Phong thúc cũng không có đi ra, Phong thúc rất thích nghe Tang Tang nương kêu như vậy nga?
Bách Lý Vân Tựu trầm mặc, sau đó lôi kéo hắn một lần nữa tiếp tục đi về phía trước.
A Uyên suy nghĩ một chút, lại nói: “A Uyên nghĩ tới, A Uyên còn nghe được Phong thúc nói với Tang Tang nương.”
Trong mắt Bách Lý Vân Tựu có ánh sáng sáng ngời, “Nói cái gì?”
“Ân. . .” A Uyên cau mày nỗ lực nghĩ a nghĩ a, “Phong thúc nói, ta liền theo bên người Tang nhi.”
A Uyên gãi gãi đầu, Phong thúc nói nhiều lắm, hắn không nhớ được làm sao bây giờ? Bất quá, nghĩ tới có phải không có cơm tối hay không?
“Phong thúc còn giống như nói, chúng ta còn phải sinh hai ba đứa?” A Uyên lại gãi gãi đầu, cuối cùng tựa như nhớ tới cái gì, nhãn tình sáng lên, vỗ tay nói, “A Uyên nghĩ tới, A Uyên thấy Phong thúc hôn Tang Tang nương, hôn rất lâu rất lâu.”
Là hắn len lén đưa đầu vào trong phòng thấy, sau đó hắn đã bị Thanh Thanh di đuổi đi
“Hảo A Uyên, cha đã biết.” Bách Lý Vân Tựu bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, cúi người bế A Uyên lên, đi nhanh phương hướng trạch tử bọn họ, nói, “A Uyên tối nay muốn ăn cái gì?”
“Muốn ăn cha làm đường thố bài cốt!” A Uyên hưng phấn bất quá trong nháy mắt lại yên, “Thế nhưng mẫu thân nói, tối nay A Uyên cùng cha đều không có thể ăn cơm.”
(Luna: đường thố bài cốt là món sườn đường dấm)
“Không sợ, như thế này thân nương ngươi sẽ không tức giận.” Bách Lý Vân Tựu chắc chắc nói.
“Thực sự?” Vẻ mặt A Uyên chờ mong, hắn thực sự rất đói rất đói, thực sự muốn ăn đường thố bài cốt cha làm thơm ngào ngạt.
“Bao trên người cha.” Bách Lý Vân Tựu cười cười.
“Cha tốt nhất!” A Uyên cao hứng phách tay nhỏ bé, “Cha tốt nhất tốt nhất!”
Khi A Uyên ngồi ở trên bàn cơm ăn đường thố bài cốt thơm ngào ngạt, Bạch Lưu Ly nét mặt ôn nhu cạn tiếu, một bên giúp hắn lau miệng một bên để hắn ăn chậm một chút, biết biết, cha nhất định là dụ được mẫu thân vui vẻ, nên hắn và cha hiện tại mới có thể ngồi ở bên cạnh bàn ăn cơm chiều.
A Uyên thật biết điều, tuy rằng cầm chiếc đũa rất ổn, thế nhưng hắn xốc lên bài cốt lên không phải là mình bản thân ăn, mà là bỏ vào trong bát Bách Lý Vân Tựu, sau đó lấy khối thứ hai để vào trong bát Bạch Lưu Ly, tay hắn ngắn ngủn, chiếc đũa vươn không tới trước mặt Bách Lý Vân Tựu cùng Bạch Lưu Ly, nhưng là bọn hắn biết hắn muốn làm cái gì, không có rũ tâm ý nho nhỏ của hắn, liền đều đưa chén tới trước mặt hắn, đợi hắn để bài cốt vào trong bát mới thu hồi.
Cũng không phải là cơm tối hôm nay mới là như vậy, từ lúc A Uyên có thể tự cầm đũa gấp đồ, mỗi lần lúc ăn cơm hắn cũng sẽ gắp một miếng thịt cho cha cùng mẫu thân hắn trước, sau đó mới bắt đầu ăn.
Tối nay, Bách Lý Vân Tựu cũng như ngày xưa, cũng không vội động, mà là nhìn Bạch Lưu Ly lau miệng cho A Uyên, một bên đút đồ ăn cho tiểu điểu nhi trên tiểu mộc đắng, nhìn nàng vẫn còn có chút luống cuống tay chân, thỉnh thoảng vươn tay giúp nàng.
Mỗi lần đều là đợi hai tiểu gia hỏa đều ăn no, Bách Lý Vân Tựu mới cùng Bạch Lưu Ly cùng nhau động đũa, cơm nước mặc dù sẽ nguội, thế nhưng hắn mỗi một đũa đều ăn thỏa mãn.
Bách Lý Vân Tựu từ lời của A Uyên đã biết Bạch Lưu Ly vì sao tức giận, bởi vì thời gian nàng sinh tiểu điểu nhi, bên cạnh không ai hỗ trợ, hắn một mực bận trong bận ngoài, hầu như không có thời gian nắm tay nàng bên người nàng bồi nàng, nàng đây là ước ao như Cung Tang.
Bách Lý Vân Tựu tự nhiên cũng biết, Bạch Lưu Ly tức giận, không chỉ là bởi vì ước ao Cung Tang, còn lại giận bản thân nàng, bởi vì nàng sinh non, để hắn thừa thụ dằn vặt của độc tố hai ba năm.
Ở trong ký ức của hắn, Lưu Ly của hắn tựa hồ chưa từng roi lệ, nhiên mới vừa rồi trở lại trạch tử, hắn thấy Lưu Ly ngồi một mình ở buồng trong khóe mắt có thủy quang lóe ra.
“Thế nào không ăn?” Bách Lý Vân Tựu nhìn Bạch Lưu Ly nhìn đến xuất thần, đến nỗi chậm chạp không hề động đũa, lúc này Bạch Lưu Ly gắp cho hắn một miếng thịt cá, thấy hắn còn đang nhìn nàng chằm chằm, không khỏi cười, “Lại không phải là không có gặp qua ta, lúc ăn cơm còn nhìn đến nỗi mất hồn như thế?”
“Đến nỗi.” Miệng của Bách Lý Vân Tựu luôn luôn thành thực.
Bạch Lưu Ly lườm hắn một cái, sẵng giọng: “Ăn, ăn xong rồi còn phải giúp hai tiểu gia hỏa tắm, đêm đã khuya rất lạnh.”
“Vâng, nương tử đại nhân của ta.” Bách Lý Vân Tựu khởi đũa.
Ăn cơm xong nửa canh giờ, Bạch Lưu Ly ném hai tiểu gia hỏa cho Bách Lý Vân Tựu tắm, Bách Lý Vân Tựu thay hai tiểu gia hỏai tắm xong cả người cũng như ở trong nước, Bạch Lưu Ly liền vội vàng đem đẩy hắn vào thùng nước tắm, trong hơi nước dày, Bách Lý Vân Tựu ôm hông của Bạch Lưu Ly, làm bộ muốn cùng nàng làm uyên ương dục, lại vào lúc này tiếng đập cửa cấp cấp không đúng lúc vang lên.
Là Ám Dạ.
“Phu nhân phu nhân! Tiểu muội bỗng nhiên ngất đi, người đến giúp nàng nhìn một cái!” Ám Dạ rất khẩn trương.
Bách Lý Vân Tựu đen mặt, Bạch Lưu Ly cười mở tay hắn ra.
Bạch Lưu Ly lại trở lại trong phòng, Bách Lý Vân Tựu ngồi ở trên giường đọc sách chờ nàng, thấy nàng tiến đến, buông sách xuống, hỏi: “Ám Nguyệt làm sao vậy?”
“Lại mang thai.”
“. . .”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...