Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi - Hoàn

CHƯƠNG 130: VẪN CÓ NGƯỜI, NGUYỆN Ý YÊU HẮN
Editor: Luna Huang
Bởi vì củi lửa đã tắt, tia sáng trong sơn động tia sáng mông lung hôn ám, không biết là Bạch Lưu Ly động hay nàng muốn cho Bách Lý Vân Tựu ấm áp nhiều một chút, áo khoác đắp lên trên người nàng, hơn phân nửa đều đã trợt trên người Bách Lý Vân Tựu, đến nỗi lưng của nàng có hơn phân nửa lộ ra ngoài, bởi vì nội y thật mỏng, có thể tinh tường đái trên nội y ở trên cổ cùng trên lưng của nàng.
Một tay của nàng ôm chặt cánh tay phải của Bách Lý Vân Tựu, một tay kia đặt ở bụng ôm hông của hắn, mặt lớn chừng bàn tay kề sát trên vai phải của Bách Lý Vân Tựu, vẫn chưa biết Bách Lý Vân Tựu đã tỉnh lại, lúc này vẫn là vẫn là bên thân thể hắn, nhắm mắt lại, nhiên mi tâm cũng hơi vặn, tựa hồ ngủ không an ổn.
Lúc này từ góc độ cụp mắt của Bách Lý Vân Tựu, thấy cái trán trơn bóng của trơn bóng, chóp mũi đĩnh kiều, cánh tay cùng vai tại ngoại, cùng với dây nội y thắt ở cổ nàng, còn có thiển hồng sắc trên người nàng mới có thể thấy được, tim của Bách Lý Vân Tựu suýt nữa ngưng đập, thẳng thắn giật cổ họng, là một bộ dáng dấp khẩn trương chí cực.
Bách Lý Vân Tựu lăng lăng một lát, hơi chút tiểu tâm dực dực đem cánh tay phải ấm áp dưới thân Bạch Lưu Ly rút ra, kéo áo khoác trên người của hắn bao lại thân thể nho nhỏ của Bạch Lưu Ly, chẳng qua là khi chẳng qua là khi làm xong khẽ động khẽ động này thì cũng không biết cánh tay phải của mình nên đặt ở chỗ nào.
Bạch Lưu Ly tựa hồ là buồn ngủ, ngủ được rất trầm, vẫn chưa vì động tĩnh của Bách Lý Vân Tựu mà tỉnh lại, chỉ là cọ cọ đầu trong hõm cổ của Bách Lý Vân Tựu, sợi tóc mềm mềm cùng hô hấp ấm áp trong hõm cổ của Bách Lý Vân Tựu lướt qua, cánh tay ôm Bách Lý Vân Tựu vì khẽ động này của nàng mà ôm hắn chặt hơn, thân thể của nàng cũng liền càng gần kề hắn một phần, giống như là muốn muốn đem ôn độ trên người mình truyền cho hắn nhiều hơn, hoặc như là sợ hắn lại đột nhiên biến mất không thấy.
Cử động nho nhỏ này của Bạch Lưu Ly có thể để Bách Lý Vân Tựu có thể tinh tường cảm thụ được trước ngực mềm mại của nàng thật chặt dán tại lồng ngực của hắn, lộ ra ấm áp để hắn suýt nữa vô pháp hô hấp, cảm giác để Bách Lý Vân Tựu nhất thời nín thở thân thể căng thẳng, cánh tay phải không chỗ để liền cứng ở bên cạnh thân của Bạch Lưu Ly.

Tựa hồ hõm cổ của Bách Lý Vân Tựu là gối đầu thoái mái vậy, tựa hồ thân thể của hắn là giường ấm áp, có thể để Bạch Lưu Ly luôn luôn tỉnh ngủ mặc dù mi tâm cau lại lại ngủ rất ngon, phảng phất có bên người hắn hết thảy đều an bình.
Bách Lý Vân Tựu hít sâu một hơi, đem cánh tay phải nhẹ nhàng mà khoát lên trên lưng của Bạch Lưu Ly, nhẹ nhàng mà ôm nàng, như trước cụp mắt nhìn cái trán trơn bóng của nàng cùng chóp mũi nhỏ nhắn xinh xắn đĩnh kiều, sau đó, quỷ thần xui khiến, Bách Lý Vân Tựu lại đem cánh tay phải giơ lên, để tay phải tới gần chóp mũi của Bạch Lưu Ly, đem ngón trỏ khúc lại, hơi vươn, chỉ thấy mâu quang của hắn có chút sáng dị thường, dùng ngón trỏ trên chóp mũi của Bạch Lưu Ly nhẹ nhàng lướt một cái, sau đó như hài tử làm sai một dạng vội vã thu tay về, tim đập rộn lên, trên mặt luôn luôn không có bao nhiêu biểu tình đúng là nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt.
Bạch Lưu Ly vẫn không có tỉnh lại, chỉ là nàng luôn luôn rất ít ngủ say như vậy vì cái lướt như chuồn chuồn lướt nước này để mi tâm của nàng túc càng chặt hơn, lại một lần nữa cọ co đầu, cũng lại một lần nữa ôm hông của Bách Lý Vân Tựu.
Đỏ ửng trên gương mặt Bách Lý Vân Tựu càng đậm chút, như một hài tử làm sai có chút tay chân luống cuống, cũng liền cũng liền tránh mắt không dám nhìn Bạch Lưu Ly, tựa hồ không biết làm sao ứng đối ánh mắt nàng mở, một lát qua đi, tiểu nhân nhi kiều ấm áp dành cho hắn vẫn chưa bất cứ động tĩnh gì, Bách Lý Vân Tựu mới đem mắt chậm rãi quay trở về.
Nhiên, ánh mắt của Bách Lý Vân Tựu vừa mới trở về, nhịp tim của hắn lập tức vỗ, chỉ vì lúc này mặt của Bạch Lưu Ly vẫn ở trong hõm cổ của hắn thoáng dương lên, có thể để hắn lúc này có thể tinh tường nhìn thấy cả khuôn mặt của nàng, mặt lớn chừng bàn tay, mi cong cong, lông mi kiều kiều, gò má quang nộn, mũi cao, cánh mũi vụt sáng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím, toát ra phấn hồng sắc nhợt nhạt, để tim Bách Lý Vân Tựu đập rộn lên.
Không phải là không có gặp qua nữ nhân, chỉ là nàng trước mắt, cho hắn mà nói, đặc biệt phải không có thể thay thế, tuy rằng hắn chưa hề nghĩ tới hắn cũng sẽ có một ngày bởi vì một nữ nhân mà chân tay luống cuống tim đập rộn lên, cũng chỉ có hắn tự mình biết, trên đoạn nhai chủy thủ trong tay Mục Trì bay tới chỗ nàng tim của hắn bất an cỡ nào, thế cho nên hắn không suy tư liền đẩy nàng sang một bên, tình nguyện bản thân thụ thương cũng không nỡ để nàng đã bị tổn thương chút nào.
Nghĩ đến Mục Trì là đoán được ý nghĩ trong lòng hắn, bằng không Mục Trì muốn dồn hắn vào tử địa tuyệt không tuyệt không đem một khẩu khí cuối cùng dùng trên người nàng.

Chủy thủ Mục Trì phóng ra vẫn chưa ở giữa tâm mạch của hắn, hắn vốn có thể để cho mình ổn trên đoạn nhai, nhưng khi Lưu Ly quay đầu nhìn về phía hắn, hắn lựa chọn để cho mình rơi xuống đoạn nhai.
Cũng không phải là hắn xem thường tính mạng của mình, hắn chỉ là muốn biết, trong lòng nàng, hắn đến tột cùng có thể chím mấy phần trọng lượng, nếu không có như vậy, hắn thân chịu trọng thương làm sao có thể rơi xuống đoạn nhai vẫn giữ khí tức, nếu không có như vậy, hắn lại có thể nào đi ngang qua một đêm lạnh của mãng hoang chi lâm vẫn giữ nhiệt độ cơ thể, chỉ là nàng quá mức khẩn trương, cho rằng đây hết thảy bất quá là quá may mắn mà thôi.
Kỳ thực khi hắn chọn rơi xuống đoạn nhai trong lòng hắn cũng vô đáy, bởi vì đến người thân nhất của hắn cũng không có xem sinh mệnh của hắn quan trọng, một người cùng hắn không bất kỳ một chút quan hệ thì như thế nào sẽ quan trọng sinh mệnh của hắn, khi hắn nằm ở cành khô lá mục dày ở đáy vực, hắn cảm giác mình không hiểu buồn cười, theo sắc trời dần tối, gió lạnh thấu xương, hắn chọn ngủ dần dần trong tiếng ai oán phẫn nộ tự giễu bên tai.
Khi hắn cho là nàng sẽ không tới, hắn cho là hắn chung quy bất quá là chê cười một hồi, hắn lại thấy được nàng, thấy nàng che ở trước người hắn, hộ hắn ở sau người, muốn cùng vương của mãng hoang chi lâm vi địch, thông minh như nàng, biết mình không có khả năng thắng được địch nhân dã lang đông đảo đếm không rõ số lượng, nhiên nàng lại dứt khoát quyết nhiên hộ hắn ở sau người.
Một khắc kia, hắn cảm nhận được ấm áp cực kỳ lâu không có cảm nhận được, cái loại ấm áp xem trọng sinh mệnh của hắn.
Nguyên lai trên đời này, còn sẽ có người nguyện ý yêu hắn.

Bách Lý Vân Tựu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiều tiếu của Bạch Lưu Ly trên người, mặt mày ôn nhu nhẹ nhàng cong khóe miệng, cánh tay phải không chỗ đặt lần thứ hai ôm vai của Bạch Lưu Ly, hơi cong cổ, quay môi khinh mân của Bạch Lưu Ly, chậm rãi tới gần, gần chút nữa.
Vốn là nhẹ nhàng chạm một cái như chuồn chuồn lướt nước, nhiên ôn mềm mang theo hương thơm để Bách Lý Vân Tựu tim đập đỏ mặt nhẹ nhàng chạm xong không muốn ly khai, mà là thân thể căng thẳng lại một lần nữa trộm đôi môi ấm áp, có lẽ là quá tốt đẹp, khiến hắn vươn lưỡi nhẹ nhàng mà liếm liếm cánh môi ôn hương.
Nhiên còn chưa vội vàng liếm, liếm một cái, lòng của Bách Lý Vân Tựu đập thình thịch như hồng thủy vỡ đê càng không thể vãn hồi, phảng phất như nghiện, cho nên ngay cả thương ở tâm khẩu của mình cũng đã quên, hai tay chăm chú ôm Bạch Lưu Ly vào trong ngực, một chút lại một cái mà ** môi của nàng.
Chỉ là Bách Lý Vân Tựu như là cố kỵ hay không có kinh nghiệm, chỉ là liếm hôn môi của Bạch Lưu Ly, vẫn chưa cạy khớp hàm của nàng tiến hành tiến một bước khác.
Mặc dù như thế, Bạch Lưu Ly vốn là trong ngủ mê có thể vì bị liếm không thoải mái chậm rãi mở mắt ra.
“Ngô. . .” Liếm trên môi vẫn quá nóng, đến nỗi Bạch Lưu Ly há mồm muốn nói nhưng chỉ là phát ra một tiếng nức nở nhẹ nhàng, vừa mở mắt đó là mặt của Bách Lý Vân Tựu gần trong gang tấc cùng hơi thở nóng hổi lại gấp phất đến trên mặt nàng.
Bạch Lưu Ly gặp qua tiếp xúc qua rất nhiều nam nhân, nhưng chưa hề có nam nhân nào để nàng thâm giao, chớ đừng nói cùng người nam nhân nào từng có tiếp xúc cực kỳ gần gũi như trước mắt vậy, hơn nữa còn là nam nhân nàng một lòng để ý, trong nháy mắt mở mắt ra liền ngây ngẩn cả người.
Mà nơi cổ họng của Bạch Lưu Ly phát ra thanh ngô thật khẽ, cũng thành công kéo môi của Bách Lý Vân Tựu, để hắn vốn là l động tác iếm đôi môi của nàng hơi ngừng, song chưởng ôm chặt thân thể nàng run lên bần bật run lên bần bật, liền động tác môi duy trì còn đặt ở trên môi Bạch Lưu Ly cứng lại, cũng rơi vào lúng ta lúng túng, thật lâu chưa hồi được thần.

Đầu tiên lấy lại tinh thần, khi Bạch Lưu Ly thấy được mặt của Bách Lý Vân Tựu gần trong gang tấc mặt tràn đầy đỏ ngây ngốc vẫn là không có rời khỏi môi nàng, đúng là không tự chủ được nở nụ cười, “Ngốc tử, thương tâm khẩu không đau?”
Bạch Lưu Ly cười để Bách Lý Vân Tựu thất thần càng sâu, lát sau, hắn mới vội vội vàng vàng ly khai môi của Bạch Lưu Ly, nhất tịnh hoảng loạn buông hai tay của bản thân ôm chặt Bạch Lưu Ly ra, chỉ là hai tay của hắn dạt ra lại lúng ta lúng túng không biết nên đặt ở chỗ nào, hai vai cứng ở bên người mình một lát sau vội vàng đỡ Bạch Lưu Ly, một bên đẩy Bạch Lưu Ly ra khỏi người mình, vừa muốn ngồi dậy, động tác to lớn hình như hắn không cảm giác được đau đớn của thương trên ngực.
“Đừng nhúc nhích.” Chỉ là, Bách Lý Vân Tựu vừa mới đứng dậy, liền bị Bạch Lưu Ly nửa ngồi dậy dùng hai tay đặt ở hai bờ vai của Bách Lý Vân Tựu, một lần nữa để hắn nằm xuống lá mục dày, mi tâm cau lại, thần tình nghiêm túc, “Không có lệnh của ta, không cho phép lộn xộn.”
Thần tình của Bạch Lưu Ly rất là nghiêm túc, mâu quang trầm trầm, hoàn toàn không còn tiếu ý mới vừa rồi, lại vẫn là có thể từ ở chỗ sâu trong đôi mắt của nàng thấy lo lắng cùng quan tâm đối với Bách Lý Vân Tựu.
Thanh âm của Bạch Lưu Ly không lớn, lại làm cho Bách Lý Vân Tựu ngoan ngoãn nghe xong, như một hài tử nghe lời trong nháy mắt an tĩnh nằm đó không kiên trì ngồi dậy nữa, hai gò má tràn đầy đỏ ửng, mắt hơi né tránh không dám nhìn ánh mắt của Bạch Lưu Ly, rất giống tiểu hài tử làm sai bị bắt.
Bộ dáng này của Bách Lý Vân Tựu để Bạch Lưu Ly cười ra tiếng không nhẹ, tiếng cười khinh cạn dễ nghe để Bách Lý Vân Tựu không tự chủ được lại đưa tầm mắt nhìn mặt mày cong cong của nàng.
Bạch Lưu Ly ngắm nhìn đôi mắt của Bách Lý Vân Tựu có chút ngốc lăng chỉ chốc lát, rũ mí mắt xuống bắt đầu kiểm tra tình huống thương thế trên ngực hắn.
“Bách Lý Vân Tựu, ta đã từng là một đại phu, được thế nhân gọi Tu La độc y.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui