CHƯƠNG 125: TÌM ĐƯỢC HẮN, BẤT LUẬN SINH TỬ
Editor: Luna Huang
Tay của Bạch Lưu Ly cứng ở đoạn nha một lúc lâu, kinh ngạc nhìn đáy vực, hồi lâu chưa hồi được thần.
Mục Chiểu cũng là thật lâu chưa hồi được thần, không biết là bởi vì Bách Lý Vân Tựu rơi nhai, hay là bởi vì Mục Trì chết, chỉ thấy nhãn thần của hắn tan rả, tựa hồ ít đi phân nửa hồn phách.
Tuyết trắng không biết nhân gia vui buồn sầu khổ, vẫn xoay tròn mà rơi, rơi vào trên vai trên đầu của Mục Chiểu cùng Bạch Lưu Ly, cho đến hoa tuyết dày hai tấc trên vai của bọn họ, mới nhìn thấy cổ họng của Mục Chiểu khẽ giật giật.
Vọng Nguyệt vào lúc này đạp tuyết mà đến, khi nhìn đến cành lá đống hỗn độn đầy đất, bỗng nhiên kinh hãi, lại độc không gặp thân ảnh của Bách Lý Vân Tựu, duy thấy Bạch Lưu Ly, Mục Chiểu cùng Mục Trì ba người giằng co vẫn không nhúc nhích.
Vọng Nguyệt nhìn Mục Chiểu ngốc lăng cùng Bạch Lưu Ly chòm ở vách đá, tâm thình thịch nhảy, một dự cảm bất tường tức khắc xông lên đầu, cước bộ có chút hoảng đi tới trước mặt Mục Chiểu, nhìn chằm chằm Mục Chiểu thất thần lăng lăng, vấn: “Mục Chiểu, ngươi nói ngươi tới bảo hộ gia, gia đâu?”
Xuất hiện của Vọng Nguyệt cuối cùng gọi tinh thần tan rả của Mục Chiểu trở về, nhiên hắn nhìn Vọng Nguyệt trước mặt, xoa xoa môi, muốn nói cái gì đó, lại giác nơi cổ họng khổ sáp đúng là không phát ra được một tia thanh âm, nội tâm bất an để Vọng Nguyệt nhất thời mất đi lãnh tĩnh, đúng là kéo vạt áo của Mục Chiểu, thay đổi thái độ lạnh như băng trong ngày thường mà rống to với Mục Chiểu: “Ta hỏi ngươi gia đâu? Gia người đâu?”
Thanh âm của Vọng Nguyệt rống to hơn có chút run rẩy, biểu thị công khai dưới bề ngoài băng lãnh của nàng là hoảng loạn cùng bất an, không thấy Mục Chiểu trả lời, liền nhéo vạt áo của hắn cố sức lay động, chỉ thấy ánh mắt của Mục Chiểu ai lạnh như tử thủy, mặc Vọng Nguyệt kéo vạt áo của hắn lay động cũng không phản kháng, nhìn mặt của Vọng Nguyệt cùng Bán Nguyệt có năm phần tương tự, nơi cổ họng khổ sáp càng thêm lợi hại, cuối cùng khàn khàn đến không thể khàn hơn nói ra bốn chữ, “Ta không biết nữa.”
Hắn nói không nên lời rằng Tựu rơi xuống đoạn nhai, cha sinh tử chưa biết, hắn nói không nên lời…
Mục Chiểu ảm á vừa thốt lên xong, Vọng Nguyệt liền ngây ngẩn cả người, không thể tin nhìn chằm chằm Mục Chiểu, nhìn chằm chằm gương mặt nàng quá quen thuộc, giương tay phải lên.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Ba ——” Cái tát của Vọng Nguyệt hung hăng hạ xuống, trên mặt trắng noãn của Mục Chiểu nặng nề một cái tát, lực đạo to lớn đến khóe miệng Mục Chiểu chảy máu, chỉ thấy cả người Vọng Nguyệt run, hai tay kéo vạt áo của Mục Chiểu cố sức nâng lên, hai mắt xích hồng gầm hét lên, “Ngươi không biết? Ngươi dĩ nhiên nói ngươi không biết? Ngươi dựa vào cái gì nói ngươi không biết?”
“Năm đó nếu không phải là bởi vì ngươi, Vọng Nguyệt sẽ không phải chết! Nhưng khi ta hỏi ngươi tại sao phải ác tâm như vậy tàn nhẫn như vậy, ngươi cũng là nói ngươi không biết!” Mặt nước bình tĩnh một khi bị đánh vỡ, đẩy ra rung động, tựa như Vọng Nguyệt thời khắc này, một khi nhớ tới chuyện năm đó, bi thương cùng oán hận liền như đê vỡ nước trào lên, khó có thể dừng lại khó có thể ngăn chặn, hai mắt đỏ ngầu lăn lộn ái hận tình cừu nói không hết, hận không thể cắt Mục Chiểu thành tám khối rồi lại mơ hồ hàm chứa yêu hắn bỏ xuống không được, chỉ nghe thanh âm của nàng rít gào chiến run dữ dội hơn, “Ta cho rằng đã nhiều năm như vậy ngươi sẽ giống nam nhân một chút, không nghĩ tới ngươi cũng hèn nhát như vậy!”
“Mục Chiểu ngươi thứ hèn nhát này! Ngươi ai đều không bảo vệ được!” Vọng Nguyệt tựa hồ dùng hết khí lực của toàn thân gào thét, phảng phất như vậy mới có thể làm cho khổ cùng đau nhức ẩn tàng nhiều năm như vậy của nàng thả ra, cuối cùng lại một lần nữa trên mặt của Mục Chiểu hung hăng một cái tát, “Ngươi đến người mình yêu đều không bảo vệ được! Ngươi con mẹ nó không phải là nam nhân!”
Lần này, Mục Chiểu vẫn không có tránh, trái lại mở to nhìn chằm chằm Vọng Nguyệt không giống lúc trước, viền mắt không ngừng run rẩy, Vọng Nguyệt tát xong Mục Chiểu cái thứ hai tựa hồ còn chưa hết hận, nâng tay lên tiết tục tác cái thứ ba trên mặt hắn.
Nhiên tay nàng còn chưa hạ xuống, liền bị tay rộng lớn của Mục Chiểu cố sức bắt được, chỉ thấy tay của Mục Chiểu cũng chiến run dữ dội hơn, hai mắt cũng chăm chú nhìn mặt của Vọng Nguyệt không tha, hình như hắn chưa từng thấy qua nàng vậy.
Vọng Nguyệt bị Mục Chiểu bắt tay bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, thân thể giống như bị chạm điện đột nhiên chập một chút, vô ý thức muốn thu tay về, thế nhưng Mục Chiểu bóp cổ tay của nàng quá chặt chẽ, căn bản không cho nàng cơ hội thu tay về.
Sau đó, nhân lúc Vọng Nguyệt không lưu ý, động tác của Mục Chiểu nhanh như điện quang xé mở y sam trên vai trái của Vọng Nguyệt, Vọng Nguyệt bỗng nhiên mở to mắt, lập tức giơ tay kia lên ngăn trở vai trái loã lồ ở trong gió rét của bản thân, nhiên lại đã chậm, Mục Chiểu đã nhìn thấy thứ hắn muốn xem.
Đó là một chu sa đỏ tươi, yêu dã trên đầu vai trắng nõn, Mục Chiểu khi nhìn đến viên chu sa trên vai trái của Vọng Nguyệt kia, tay cũng vô lực cầm cổ tay của Vọng Nguyệt, chỉ có thể mặc cho Vọng Nguyệt thu hồi tay, Vọng Nguyệt vẫn chưa phẫn nộ lần thứ hai rít gào, trái lại khôi phục dáng vẻ lạnh như băng trong ngày thường của nàng, ôm vai trái bản thân tại ngoại của bản thân xoay người muốn đi.
“Bán nguyệt…” Mục Chiểu nhìn Vọng Nguyệt xoay người tay hướng tay nàng, cũng không có dũng khí nắm lấy, đơn giản hai chữ tựa hồ cực kỳ lâu không có dũng khí gọi ra miệng.
Thân thể của Vọng Nguyệt lần thứ hai như bị chập run lên bần bật, nhưng không có đi vội vã, mà là đưa lưng về phía Mục Chiểu lạnh lùng nói: “Ở đây không có Bán Nguyệt, Bán Nguyệt từ sáu năm trước đã chết, ở đây chỉ có Vọng Nguyệt.”
“Không, Bán nguyệt nàng không lừa được ta!” Dũng khí của Mục Chiểu không biết từ đâu tới, đúng là bắt được vai của Vọng Nguyệt đem thân thể của nàng trở về để cho nàng mặt quay về phía mình, trong mắt là bi thương cùng hối hận nùng trù, thanh âm ảm á thả run, “Chu sa trên vai trái của nàng chính là chứng minh tốt nhất!”
Cả đời hắn sẽ không quên, chu sa yêu dã mê người đó, đó là tình cảm chân thành cả đời của hắn, cũng là đau xót mà hắn suốt đời cũng không có thể tha thứ cho mình, một đạo vết sẹo vĩnh viễn cũng không có thể khép lại.
Ai tới nói cho hắn biết, hắn không phải là đang nằm mơ, hắn mới vừa rồi đích đích xác xác thấy được chu sa hắn yêu nhất, đây cũng là nói, Bán Nguyệt nàng.
Vọng Nguyệt nhìn Mục Chiểu kích động, phảng phất đang nhìn một hồi chê cười, cười lạnh hất tay Mục Chiểu cầm lấy hai vai nàng ra, “Mục Chiểu, sau năm trước ở Không thành, Bán Nguyệt đã chết, Vọng Nguyệt cũng đã chết, hôm nay đứng ở trước mặt ngươi, là người xa lạ cùng ngươi cùng ngươi không hề quen biết.”
Thân thể của Mục Chiểu hoảng hoảng, ánh mắt khổ sở nói” “Năm đó ở Không thành, là Vọng Nguyệt. . .”
Nhiên, hắn còn chưa có nói xong liền bị Vọng Nguyệt cắt đứt, chỉ thấy nàng lần thứ hai quay lưng của hắn, bởi Mục Chiểu không nhìn thấy thấp ý khóe mắt nàng, chỉ nghe thanh âm nàng băng lãnh tựa như một khối băng, “Ngươi không có tư cách gọi tất của bất luận tên ai trong chúng ta, sau ngày hôm nay, ta ngươi tái kiến liền là cừu nhân, chỉ là cừu nhân.”
Vọng Nguyệt nói xong, nhìn thoáng qua đoạn nhai chẳng biết lúc nào đã không có thân ảnh của Bạch Lưu Ly, cũng không quay đầu lại, chỉ có một mình Mục Chiểu tại chỗ.
Trên đoạn nhai, chỉ có Quân tử kiếm cắm ở đó hơi lay động, nhưng không thấy hình bóng của huyền băng kiếm.
Chỉ thấy Mục Chiểu đưa mắt định trên Quân tử kiếm lay động theo gió, một lúc lâu mới nặng nề mại bước chân đi lên trước, rút Quân tử kiếm ra, sau đó lại từ từ đi trở về trước mặt Mục Trì hai đầu gối quỳ trên mặt đất đã không có khí tức, ở trước mặt hắn cũng lấy hai đầu gối quỳ xuống, thay hắn đem Quân tử kiếm thu hồi vỏ kiếm.
“Cha, người chưa hề hiểu qua ý nghĩ trong lòng nhi tử. . .”
Thiên, lòng lạnh như tuyết hoàn toàn tối sầm lại.
Trên đường tìm kiếm xuống đoạn nhai, chỉ thấy bước chân của Bạch Lưu Ly có chút bối rối, nét mặt khẩn trương trước nay chưa có, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, bất luận là đời trước đối mặt với khả năng tùy thời có thể nguy hiểm hay trước tử vong, nàng cảm giác mình cũng không có hoảng loạn như giờ này khắc này, tâm một mực kinh hoàng không ngừng, vì hoảng loạn mà đập bịch bịch để cước bộ của nàng không dám có chút thả chậm, gần như lảo đảo.
Rừng rậm quá đen, lòng của Bạch Lưu Ly nhanh nhanh, cây đuốc trong tay ở trong gió rét hô lạp lạp, chạy chạy, Bạch Lưu Ly bỗng nhiên ngã nhào trên đất, hỏa quang vốn là hơi yếu phốc rơi trong đất lạnh như băng, thế giới trước mắt một lần nữa quy về một mảnh hắc ám đưa tay không thấy được năm ngón.
Cục đá sắc nhọn quát trên gương mặt, đột nhiên truyền tới đau ý làm cho thân thể của Bạch Lưu Ly cứng đờ, một lúc lâu, mới chậm rãi bò dậy.
Nàng là thế nào, đến một cây khô cũng ngã xuống đất, cuộc đời của nàng chưa hề xuất hiện qua tình huống như vậy, nàng từng là Tu La sát thủ, làm mỗi một việc đều cẩn cẩn dực dực thâm tư thục lự, sẽ không ra nửa phần sai lầm, bởi vì chỉ cần sai, dù cho một chút xíu, đều tùy thời có thể trở thành con mồi của người khác, tùy thời cũng có thể chết.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nhưng bây giờ, nàng lại bị một cây khô sẫy, nếu là ở kiếp trước phát sinh tình huống như vậy, chỉ sợ nàng chết không dưới mười lần, chỉ là may mắn, hôm nay nàng không còn là Tu La sát thủ cô đơn kiếp trước, hôm nay nàng, là một nữ nhân phổ thông có người nguyện ý hộ nàng.
Có ít thứ, bên người rõ ràng không có cảm giác, rõ ràng đưa tay có thể cầm cảm thấy có cũng được không có cũng được, chỉ khi nào chúng nó tiêu thất bên cạnh mình, tâm sẽ phồng đến khó chịu, khó chịu gần như khó có thể hô hấp, từng cảm thấy cảm thấy, lúc này lại cảm thấy không muốn mất đi, chỉ cảm thấy một khi mất đi, sẽ lại cũng không cầm được nữa.
Có chút ấm áp, một khi hưởng qua, giống như nghiện, cũng nữa không ly khai được, chính vì vậy, nàng mới không muốn phẩm thường ấm áp, bởi vì nàng là một người, nàng cũng sẽ có sợ thời gian, nàng sợ nàng muốn xoay người thì không bỏ xuống được.
Mới vừa rồi trên đoạn nhai, nàng thật vất vả thuyết phục bản thân nguy hiểm qua đi qua đi thử nắm phần ấm áp này, đảo mắt, tay nàng chỉ có thể nắm một mảnh gió lạnh.
Có phải là hay không kiếp trước nàng giết chóc quá nặng, đến nỗi báo ứng kiếp này?
Không, buồn cười! Nàng cũng không tin nhân thần quỷ phật, mạng cùng vận mệnh của nàng, đời này chỉ có thể do chính nàng nắm trong tay!
Bạch Lưu Ly một lần nữa châm cây đuốc, chỉ là hai tay của nàng luôn luôn có ích lúc này cũng chậm chạp xao không không ra hỏa hoa, chỉ nghe cục đá va chạm leng keng liên tục không ngừng mà vang lên, không biết qua bao lâu, trong rừng rậm đen kịt vọt lên hỏa hoa nhỏ.
Bạch Lưu Ly giơ cây đuốc lên, đem huyền băng kiếm của Bách Lý Vân Tựu mang trên lưng, trường kiếm nhẹ tiện tay của Bách Lý Vân Tựu, giờ khắc này ở trên lưng Bạch Lưu Ly trên lưng lại có vẻ to dài trầm trọng, phảng phất có thể đem thân thể kiều tiểu của nàng áp cong.
Chỉ thấy Bạch Lưu Ly kéo kéo dây trước người, tiếp tục mại khai cước bộ nặng nề của nàng.
Đi ở chỗ sâu trong cánh rừng, hàn ý cùng nặng, nguy hiểm không biết có bao nhiêu, nhưng lúc này Bạch Lưu Ly cũng đã không lo được nhiều như vậy, trong lòng của nàng, chỉ có một ý niệm trong đầu —— tìm Bách Lý Vân Tựu.
Mặc kệ hắn sống hay chết, nàng cũng phải tìm được hắn!
“Phốc —— phốc ——” Bỗng nhiên, chỉ nghe trong rừng rậm tĩnh mịch truyền đến thanh âm phốc phốc như quạt gió.
Bạch Lưu Ly chợt dừng bước lại, nhãn thần chợt sắc bén, nhìn chằm chằm phương hướng truyền ra thanh âm, tuyệt tình châm phút chốc giữ trong tay.
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc là tới báo hành trình của. Thúc hiện tại ở Vũ Hán.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...