CHƯƠNG 112: LÃNH DIỆN NAM, THỰC SỰ ĐỘNG TÂM?
Editor: Luna Huang
“Mục đại thiếu gia, cầu người giúp nô tỳ tìm lão thái gia, đại tiểu thư nhà của ta đi! Nô tỳ van cầu người!” Sa Mộc cũng không quản Mục Chiểu là phản ứng gì, vừa thấy hắn lập tức thùng thùng đồng dập đầu.
“Ngừng ngừng ngừng ——” Mục Chiểu đau đầu cắt đứt từng cái dập đầu của Sa Mộc, chẳng những không quan tâm lời của Sa Mộc, hình như hắn nghe được sự tình cùng hắn một chút chút quan hệ vậy, mà người trong chuyện này, hắn càng không biết, trái lại không nhịn được nói, “Ngươi là tiểu nha đầu bên người Bạch phủ đúng không?”
“Đúng vậy, nô tỳ thị nữ bên người đại tiểu thư Bạch Lưu Ly.” Sa Mộc lập tức trả lời.
“Được được được, tiểu gia không phải là muốn nghe ngươi tự giới thiệu, tiểu gia chê ngươi quấy rầy mộng đẹp của tiểu gia.” Mục Chiểu gãi gãi tóc dài có chút thô của bản thân, ngáp một cái, một bên xoay người một bên tả oán nói, “Ta nói hai chủ tở nói các ngươi là chuyện gì xảy ra, nam nhân của mình xảy ra chuyện đều tìm đến tiểu gia, chủ tử nhà mình không thấy cũng tới tìm tiểu gia, cảm tình tiểu gia là công cụ giúp các ngươi xử lý chuyện? Đi đi đi, đi chỗ khác chơi, chớ quấy rầy tiểu gia ngủ.”
Cái gì thấy rồi cũng như không thấy, chuyện không liên quan đến hắn, lại không phải tức phụ nhi của hắn, hắn việc gì chịu khổ.
“Mục đại thiếu gia!” Sa Mộc vừa thấy Mục Chiểu xoay người liền trợn to hai mắtm hình như hoàn toàn bất năng tin tưởng Mục Chiểu sẽ nghe lời của nàng như chuyện cười, muốn tiến lên kéo Mục Chiểu lại không dám, quýnh lên liền vội vàng xoay người nắm tay áo tay của Đồng Nhai đứng ở một bên, khẩn cầu, “Vị tiểu ca này! Van cầu ngươi giúp ta van cầu Mục đại thiếu gia, xem như là Sa Mộc van ngươi, lão thái gia nhà của ta gặp nguy hiểm, đại tiểu thư nhà của ta cũng có thể thân ở trong lúc nguy hiểm trong nguy hiểm!”
Đồng Nhai bị Sa Mộc lôi kéo ống tay áo lập tức đỏ mặt, mới vừa rồi cô nương vẻ mặt ở bên ngoài phủ này chính là kéo xiêm y của hắn, nếu là hắn không đáp ứng mang nàng tới gặp thiếu gia, chỉ sợ nàng cũng sẽ không cũng sẽ không, hắn mới có thể cúi đầu mặc thiếu gia mắng phiêu lưu bị ép mang nàng tới gặp thiếu gia, còn tưởng rằng thiếu gia cự tuyệt nàng nàng sẽ chết tâm, hoàn toàn không nghĩ tới nàng lại có sử xuất như thế… “Thủ đoạn” như thế cho người khó chịu, ân, chính là thủ đoạn!
Mục Chiểu không dự định một lần nữa quay người lại nghe Sa Mộc sở cầu, trái lại vươn tay đỡ cửa chuẩn bị đóng cửa lại, lại vào lúc này, Đồng Nhai chịu không nổi cử động cùng cầu xin của chịu không nổi, không khỏi can đảm lên một bước, thử hỏi Mục Chiểu, “Thiếu gia ngươi xem…không thì người thử nghe thỉnh cầu vị cô nương này…đi?”
Đồng Nhai nói xong, không khỏi rụt cổ một cái, thiếu gia lúc này không đá chết hắn thì cũng mắng chết hắn.
Lời của Đồng Nhai quả nhiên so với Sa Mộc hữu dụng, chỉ thấy Mục Chiểu quả nhiên dừng động tác lại, chẳng những như vậy, hắn còn một lần nữa nhìn về phía Sa Mộc quỳ trên mặt đất, điều này làm cho trong mắt Sa Mộc một lần nữa đốt hy vọng.
Chỉ nghe trong con ngươi Mục Chiểu hàm tiếu, nhìn Sa Mộc một mắt vừa nhìn về phía Đồng Nhai, nhiên ánh mắt của hắn lúc này hàm tiếu để tâm Đồng Nhai lộp bộp vừa nhảy, tổng giác thiếu gia một bụng hắc thủy này của hắn sẽ hạ sáo hắn, thiếu gia thiếu gia cười như thế, hắn cũng sẽ không may, không phải chứ, hắn bất quá một hồi thiện tâm mà thôi, thiếu gia không đến mức muốn chỉnh hắn chứ?
“Tiểu nha đầu, nửa đêm khuya như vậy ngươi đến đau khổ cầu tiểu gia, kỳ thực không phải là muốn tiểu gia giúp ngươi tìm đại tiểu thư cùng lão thái gia ngươi, mà là muốn cầu tiểu gia dẫn ngươi đi Vân vương phủ gặp cô gia tương lai Bạch phủ của thấy các ngươi, đúng không?” Mục Chiểu đem ngũ chỉ cắm ở trong tóc trên đỉnh đầu của mình, lấy ngón tay vuốt tóc, thiêu mi cười đến ngoạn vị, để Đồng Nhai cảm giác càng không ổn.
Sa Mộc ngẩn ra, sau đó cúi đầu nói: “Đúng vậy, Mục đại thiếu gia.”
“Cũng không phải đần, biết mình xông thẳng Vân vương phủ cũng không thấy được Vân vương gia, cũng đoán được tiểu gia không có hứng thú quản chuyện của tức phụ nhi người khác, không sai không sai, xứng đôi với người của tiểu gia.” Mục Chiểu cụp mắt quan sát tinh tế Sa Mộc cúi đầu quỳ trên mặt đất một lần, gạt gạt thanh âm, /; Tiểu nha đầu cũng sẽ không chỉ muốn lấy được chỗ nào tốt mà không báo đáp chứ?”
Sa Mộc ngẩng đầu nhìn vẻ mặt cười của Mục Chiểu một mắt, lại cúi đầu dập đầu một cái hưởng, cung kính nói: “Nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa cho Mục đại thiếu gia.”
“Làm trâu làm ngựa cũng không cần, có Đồng Nhai tiểu tử ngu xuẩn này ở bên người tiểu gia tiểu gia đã cảm thấy đủ phiền lòng rồi.” Mục Chiểu như trước tiếu ý nồng đậm, “Đây đây, ngẩng đầu lên để tiểu gia nhìn dáng dấp trưởng thành của tiểu nha đầu này như ngươi, có phải mắt oai mũi tà không.”
Sa Mộc không biết Mục Chiểu đến tột cùng là đang nói chơi hay cái gì, chỉ biết cầu người làm việc hơn nữa còn là cầu một đại thiếu gia làm việc phải ngoan ngoãn nghe lời của đối phương, mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn là ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, chốc lát sau, chỉ nghe Mục Chiểu hài lòng nói: “Ân, lớn lên rất đoan chính, không sai, cứ như vậy đi, ngươi cầu tiểu gia làm việc thù lao chính là phải đến Mục phủ của ta làm tức phụ nhi cho thị đồng ngu xuẩn này của tiểu gia, hắn đích xác là thiếu một tức phụ nhi quản giáo, việc này đợi tìm được đại tiểu thư nhà ngươi tiểu gia tự sẽ cho nói với chủ tử nhà ngươi, hai người các ngươi đừng có gấp a.”
Mục Chiểu vừa nói, một bên dùng ngón tay chỉa chỉa Đồng Nhai, sau đó lúc Đồng Nhai cùng Sa Mộc chấn kinh đến khẽ há miệng trong thần sắc khiếp sợ không thôi xoay người đi vào trong phòng, không quên phân phó nói: “Đồng Nhai đến, hầu hạ bổn thiếu gia mặc y phục, đừng chậm trễ canh giờ tìm Bạch gia chủ làm lỡ đại sự ngươi thú tức phụ nhi.”
“Mục đại thiếu gia ——” Sa Mộc trong khiếp sợ lấy lại tinh thần.
“Thế nào? Tiểu nha đầu không đáp ứng?” Mục Chiểu không quay đầu lại, chỉ là nâng thanh âm.
Sa Mộc một lần nữa vùi đầu, “Không, nô tỳ đáp ứng.”
Đồng Nhai càng khiếp sợ, Mục Chiểu cũng cười đến thoả mãn, “Đồng Nhai, còn không mau tới hầu hạ bổn thiếu gia mặc y phục?”
“…”
**
Trong Vân vương phủ, đây là lần đầu tiên Sa Mộc cùng Bách Lý Vân Tựu mặt đối mặt, trong lòng sợ, nhưng vẫn là cùng trước một dạng cúi đầu cung kính, không dám nhìn hơn Bách Lý Vân Tựu một mắt.
Mục Chiểu tắc gác chéo chân ngồi ở bên người Bách Lý Vân Tựu, có nhiều hứng thú vừa uống trà một bên nhìn phản ứng của Bách Lý Vân Tựu.
“Như thế đó là nói, giữa ban ngày ngươi cùng Bạch lão thái gia ly khai Thừa Đức bố trang, Bạch lão thái gia liền bị bảy tên nam tử mang đi, có đúng không?” Bách Lý Vân Tựu cực ít cực ít phòng tiếp khách gặp khách nhân, bởi vì từ mười năm trước, liền cực cực ít cực ít có người đặt chân đến Vân vương phủ này, hôm nay hắn cũng ngồi ở chủ vị của phòng tiếp khách, nhìn Sa Mộc đứng ở giữa thính tử câu nệ, thanh âm lãnh đạm.
“Hồi Vương gia, đúng vậy, lúc đó nô tỳ cách khá xa không có nghe rõ, nam nhân cầm đầu không biết cùng lão thái gia chút gì, lão thái gia liền giận đùng đùng đi theo hắn, nô tỳ theo phía trước, còn đi chưa được mấy bước, liền bị một người trong đó từ sau khóa hai tay, sau đó trước mắt bị băng bằng bố khăn hắc sắc, nô tỳ muốn gọi lão thái gia, rồi lại bị dùng bố đoàn bịt miệng, sau đó bị ném vào một chiếc xe ngựa.” Sa Mộc đem hai tay thật chặt giao ác ở trước người, nói đến tình huống lúc đó, trong mắt không khỏi toát ra xấu hổ cùng hối hận, bởi vì trước xuất môn, đại tiểu thư rõ ràng thông báo nàng phải chiếu cố kỹ lưỡng lão thái gia, nhưng nàng lại làm mất lão thái gia!
Bách Lý Vân Tựu đem bất kỳ một cái mờ ám của Sa Mộc đều tinh tế nhìn ở trong mắt, chỉ nghe hắn lại hỏi: “Ngươi cũng biết mã xa kia là mang ngươi đến đâu?”
“Nô tỳ không biết.” Sa Mộc đem hai tay cầm thật chặt, có thể tinh tường thấy nàng đem hai tay của mình làm đến trắng bệch, sắc mặt cũng chậm rãi hiện lên trắng bệch bất an.
“Vậy là ngươi làm sao hồi Bạch phủ?” Bách Lý Vân Tựu đưa tay đặt ở trên ghế, thỉnh thoảng có thể nghe được thanh âm của ngón tay hắn một chút lại một chút xao ghế, lúc này chỉ nghe thanh âm của ngón tay hắn gõ ghế vang lên chậm rãi nhiều lần, “Lại là làm thế nào biết Bạch lão thái gia không thấy cùng với xác định Bạch đại tiểu thư cũng không thấy?”
“Nô tỳ bị mang lên lên xe ngựa không biết bị dẫn tới nơi nào, chỉ biết bị dẫn tới một địa phương thập phần yên lặng, vẫn có người ở hai bên trái phải nô tỳ coi chừng nô tỳ, trong lòng nô tỳ sợ, sợ không biết lúc nào bị người bên cạnh làm mệt chết, cũng không biết lão thái gia như thế nào, lại càng không biết hai mắt của mình bị che bao lâu, không biết qua bao lâu, nô tỳ một lần nữa bị mang lên xe ngựa, khi người trên xe ngựa vứt nô tỳ xuống xe ngựa lần nữa, cũng giúp nô tỳ cởi trói trên tay, nô tỳ vội vã gạt bố khăn che lại hai mắt thì mã xa đã chạy xa, căn bản thấy không rõ trên mã xa đến tột cùng có người gì, mà địa phương nô tỳ bị ném chính là cửa của Thừa Đức bố trang, trời đã tối đen.” Tâm trạng Sa Mộc cấp thiết cũng chậm rãi mang chuyện xảy ra lúc sáng nói cho Bách Lý Vân Tựu biết, rất sợ nói nhanh liền bỏ sót thứ quan trọng gì không nói khiến sinh mệnh Bạch Lưu Ly gặp nguy hiểm, này đây nàng tuy rằng lo lắng an nguy của Bạch Lưu Ly cùng lão Bạch Việt, nhưng vẫn là có thể trầm trụ khí như vậy từ từ nói sự tình.
“Thế nhưng, trong nháy mắt nô tỳ bị ném xuống xe ngựa, nô tỳ tựa hồ nghe hai người tạm giam nô tỳ nói câu “Có lão đầu nhi kia ở, không sợ nữ nhân kia không đến’, nô tỳ tuy rằng không đọc qua sách, thế nhưng cũng biết những lời này là có ý gì, nô tỳ cấp cấp chạy về phủ, Việt viên của lão thái gia cùng dược các của đại tiểu thư đều một mảnh đen kịt, nô tỳ liền xác định lão thái gia cùng đại tiểu thư không thấy, bởi vì Việt viên cùng dược các ban đêm chưa bao giờ tắt đèn.” Càng nói xong lời cuối cùng, Sa Mộc càng khẩn trương, đến nỗi thanh âm của nàng cũng hơi cũng hơi phát ra chiến, chỉ thấy nàng lớn mật lại tiểu tâm dực dực ngẩng đầu nhìn Bách Lý Vân Tựu, bất an hỏi, “Vương gia, đại tiểu thư cùng lão thái gia, sẽ gặp nguy hiểm không?”
Nếu là lão thái gia cùng đại tiểu thư gặp nguy hiểm, chính là nàng chính là có mười cái mạng cũng chuộc không được tội của mình, bởi vì là nàng làm mất lão thái gia, nếu không phải nàng để lão thái gia bị sạp trước Thừa Đức bố trang cách đó không xa hấp dẫn, chỉ sợ người trong Thừa Đức bố trang nhiều như vậy, những người đó cũng không mang lão thái gia đi, mà lão thái gia nếu là không có bị mang đi, đại tiểu thư cũng sẽ không mất tích, nàng đây là phạm vào thiên đại sai a!
Nhiên, trả lời Sa Mộc không phải là Bách Lý Vân Tựu, mà là Thính Phong tiến lên lĩnh nàng xuống phía dưới, Sa Mộc không dám nhiều lời cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo phía sau Thính Phong lui ra, trong lòng hy vọng đại tiểu thư cùng lão thái gia nhất định phải bình an vô sự.
Sa Mộc lui ra xong, Mục Chiểu tà dựa cái ghế không tim không phổi cạn tiếu, “Đây là nói rõ phóng tuyến câu cá. Về phần là ai phóng tuyến, lại là muốn câu cá gì, lãnh diện nam, ngươi biết không?”
“Thính Phong.” Bách Lý Vân Tựu như là không có nghe được lời của Mục Chiểu, chỉ là lạnh lùng gọi Thính Phong vừa bước vào ngưỡng cửa một tiếng.
Thính Phong tức khắc tiến lên, “Gia có gì phân phó?”
Chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu gỡ nhẫn mặc ngọc đeo ở ngón cái tay trái ra, đưa về phía Thính Phong, trong ánh mắt khiếp sợ của Thính Phong, lạnh lùng nói: “Tức khắc đi tìm Vọng Nguyệt, truyền mệnh lệnh của ta, phương viên năm trăm dặm, soát.”
Thính Phong vẫn chưa lập tức tiếp nhận nhẫn mặc ngọc người Bách Lý Vân Tựu, mà là chăm chú nhíu mi, “Gia, ngày mai chính là tỷ thí của người cùng Tiêu thiếu công tử, người lúc này vận dụng tất cả ám vệ, đối với người ——”
Nhiên, lời của Thính Phong còn chưa tới kịp nói xong, liền bị Bách Lý Vân Tựu cắt đứt, chỉ là lạnh đến đến không thể lạnh hơn một chữ, “Soát.”
Thính Phong còn muốn nói điều gì, cuối cùng cũng không nói gì, mà là hơi cắn răng hai tay tiếp nhận nhẫn mặc ngọc Bách Lý Vân Tựu đưa tới, đan đầu gối quỳ xuống trước mặt Bách Lý Vân Tựu, nét mặt ngoại trừ lãnh túc không còn gì nữa, chỉ nghe thanh âm hắn nặng nề cung kính nói: “Thính Phong nghe lệnh!”
Thính Phong sở dĩ không có khuyên Bách Lý Vân Tựu nữa, là bởi vì bốn người bọn hắn so với bất luận ám vệ gì ám vệ rõ ràng lực lượng của nhẫn mặc ngọc này, một khi nhẫn mặc ngọc từ trong tay Minh vương gia gở xuống, liền ý nghĩa tất cả ám vệ thần phục dưới chân Minh vương gia phương viên năm trăm dặm nội mặc kệ có nguyên nhân gì, một khắc nhận được mệnh lệnh tức khắc chấp hành, người vi phạm, giết không tha.
Thính Phong phi thân ly khai tiền thính tiếp khách trong lòng vẫn là hết sức không cam lòng, gia dĩ nhiên vì Bạch Lưu Ly một nữ nhân vận dụng lực lượng của nhẫn, phải biết rằng, đó là thời điểm lão Vương lão Vương chết năm đó, gia cũng không có đụng tới nó!
Bất quá, Thính Phong coi như là nếu không có thể hiểu được nghĩ cách của Bách Lý Vân Tựu, vẫn là cung kính chấp hành nhiệm vụ, chỉ vì, Bách Lý Vân Tựu là chủ, bọn họ là phó, thề chết theo chủ phục tòng!
“Tấm tắc, nguyên lai người phóng tuyến câu cá là muốn câu con cá là ngươi.” Trong tay Mục Chiểu chuyển chiết phiến, đưa khuỷu tay đặt trên ghế, cái trán cái trán, nửa nghiên đầu nhìn Bách Lý Vân Tựu, tự tiếu phi tiếu, “Bất quá ngươi luôn luôn không phải là kẻ ngu dốt, biết rõ mồi câu vẫn còn muốn cắn câu, không giống tác phong của ngươi.”
Bách Lý Vân Tựu trầm mặc.
“Bị nhi tức phụ chưa qua cửa của ngươi cũng không như người ngu, dĩ nhiên đi tới cắn cái câu rõ ràng như vậy, ngươi nói, bệnh ngu xuẩn này có truyền nhiễm hay không, đến ngươi cũng biến thành ngu xuẩn?” Tiếu ý tiếu ý thật sâu.
“Cũng không phải tất cả con cá ăn mồi câu cũng sẽ treo trên móc câu của người thả.” Một lúc lâu, Bách Lý Vân Tựu mới ôn hoà nói, tiện đà xoay mặt nhìn về phía Mục Chiểu, “A Chiểu không phải là không có cắn qua móc câu, tự biết tình huống gì mới đáng giá bản thân mạo nguy hiểm tùy thời cũng có thể bị câu.”
Dáng tươi cười khóe miệng Mục Chiểu có chút cứng, sau đó xôn xao mở chiết phiến cầm trong tay, cười đến không biết là hỉ hay bi, “Tấm tắc, ngươi lãnh diện nam này thật đúng là động tâm nàng?”
“Đúng vậy…đi.”
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc bị trong nhà của lão tỷ ép buộc ngày mai bồi nàng khứ liễu châu! Thần a! Thúc của vạn canh trách bạn a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...