Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi - Hoàn

CHƯƠNG 103: TA CÓ THỂ ÔM NÀNG KHÔNG?
Editor: Luna Huang
“Lưu Ly.” Bách Lý Vân Tựu nhìn lúm đồng tiền sáng lạn như nhiều loại hoa của Bạch Lưu Ly, trầm mặc một lúc lâu, mới chậm rãi phun ra hai chữ, Bạch Lưu Ly cho là hắn sẽ nói những lời gì, hắn chỉ là gợi tên của nàng.
Hắn gọi tên của nàng, thực sự là càng ngày càng thuận miệng rồi.
“Ân?”
Bách Lý Vân Tựu lại là trầm mặc hồi lâu, chung chỉ là tách mặt, nhìn về phía màn xe hoảng động không ngừng, thản nhiên nói: “Không có việc gì.”
Chỉ có thanh âm của bánh xe bên tai không dứt, ánh mắt của Bạch Lưu Ly từ mặt nạ của Bách Lý Vân Tựu chuyển qua trên tay của hắn đặt ở trên đầu gối, chỉ thấy tay tùy ý để nhẹ, lúc này đúng là hơi buộc chặt, khẽ cầm lấy hai đầu gối của mình, xương ngón tay hiện lên vi bạch, tựa hồ chương hiển bất an nội tâm hắn.
Bạch Lưu Ly đột nhiên cảm giác được, Bách Lý Vân Tựu trước mắt bất quá là một hài tử thành thục phẫn xiêm y đại nhân, bền ngoài mặt không thay đổi kỳ thực cất giấu một trái tim non nớt còn chưa lớn, tựa như trong mắt hắn nhìn thấy cảnh sắc, là cảnh sắc hai thế giới sống chết không muốn người biết.
Đây là trên lầu các giữa hồ của Vân vương phủ đêm đó, nàng đang phủng mặt của hắn, hắn dựa trán lên trên trán nàng, nàng từ trong mắt hắn thấy cảnh tượng trong nháy mắt, thế giới hắc bạch oan hồn vô tận đang chạy, xoay quanh chung quanh hắn, hướng hắn vươn tay bạch cốt, tiếng rống đi qua mắt trái của hắn!
Hai mắt của hắn có khả năng thấy thế giới, thế giới âm cùng dương, nhan sắc sáng lạng nhất trong thiên địa, trong mắt hắn cũng bất quá chỉ có hai màu trắng đen, như vậy liền cũng được, hắn còn có thể thấy vật thế nhân không thể thấy, chịu nhịn dằn vặt thế nhân không chịu được, nàng thường xuyên nghĩ, nếu là nàng có một đôi mắt như vậy, nàng phải như thế nào lớn lên trong dằn vặt như vậy, không chỉ là những thứ dằn vặt không thuộc về nhân thế này mà thôi, còn có ký hiệu trên mặt trái của hắn…

Đây cũng là nguyên nhân nàng cảm thấy hứng thú với hắn, vưu kì cảm thấy trong hắn có chút ngây ngô, để hắn càng thú vị, chỉ là hứng thú trong mấy ngày nay tăng tiến, tựa hồ như một thói quen, thói quen nhìn thấy hắn, thói quen phỏng đoán chuyện tình phát sinh qua trên người hắn cùng với sau lưng của hắn đến tột cùng cất dấu chuyện gì cùng lực lượng gì.
Hắn thâm tàng bất lộ gặp không sợ hãi, tựa hồ mặc kệ đối mặt bất cứ chuyện gì cũng không thể để đáy lòng hắn nhấc lên một tia gợn sóng, lãnh tĩnh đến như một khối băng tượng, chỉ là nàng thật không ngờ, luôn luôn đạm nhiên tự nhiên, hắn cũng sẽ có thời gian bất an, lại đến tột cùng là chuyện gì làm hắn bất an?
“Vân Tựu.” Bạch Lưu Ly cảm giác tâm mình thời khắc này luôn luôn nhè nhẹ từng sợi dắt trên người của hắn, từ đêm qua nghe được một câu bình tĩnh kia hắn nói với nàng lại đủ để cho nàng rung động, lòng của nàng cho đến đều chưa có thể hoàn toàn bình tĩnh, lúc này nam nhân hứa hẹn hộ nàng một đời vô lo hình như có bất an, nàng lại có thể nào thờ ơ.
Bạch Lưu Ly vươn tay, nhẹ nhàng che ở trên mu bàn tay của Bách Lý Vân Tựu, chỉ cảm thấy tay của Bách Lý Vân Tựu tựa hồ hơi run rẩy, tiện đà quay đầu trở lại nhìn nàng, vẫn chưa hất tay nàng, trầm mặc trầm mặc.
Tay trái của Bạch Lưu Ly nắm tay của Bách Lý Vân Tựu ở lòng bàn tay, xác định Bách Lý Vân Tựu không có phản cảm, mới chậm rãi nâng tay phải lên, thiếp bên tai của Bách Lý Vân Tựu, chậm rãi lấy mặt nạ trên mặt hắn xuống.
Bách Lý Vân Tựu vẫn không có đẩy Bạch Lưu Ly ra, chỉ là hơi tránh mặt, lại trong ánh mắt ôn hòa của Bạch Lưu Ly xoay mặt lại, mặc nàng lấy mặt nạ trên mặt hắn xuống.
Mày kiếm tinh mâu, môi mỏng mũi cao, cho nàng một loại dáng dấp rất là quen thuộc, chỉ thấy Bạch Lưu Ly ngồi xuống bên cạnh thân Bách Lý Vân Tựu, tay phải khinh cầm mặt của Bách Lý Vân Tựu, dừng ở con ngươi của hắn, thần tình nghiêm túc nói: “Vân Tựu, ngươi muốn nói gì với ta, hay là muốn hỏi ta cái gì?”
Nếu hắn nói không có việc gì nàng liền tin tưởng không có việc gì, nàng liền là chân chính ngu xuẩn.
Bách Lý Vân Tựu bình tĩnh nhìn Bạch Lưu Ly, nhãn thần có chút xa xưa mờ ảo, làm như đang nhìn nàng, rồi lại không giống chỉ là đang nhìn nàng, nhẹ nhàng động thần, “Không có gì.”
“Thực sự không có gì?” Bạch Lưu Ly nhẹ nhàng nhíu mày.

Trong nháy mắt như vậy, Bách Lý Vân Tựu cảm thấy tựa hồ có màu sắc chói mắt toát ra ở đuôi lông mày của Bạch Lưu Ly, làm hắn không tự chủ được giơ tay lên, đưa ngón tay ra, tiểu tâm dực dực khinh chạm đuôi lông mày của Bạch Lưu Ly một cái, như là đối đãi bảo bối dịch toái vậy, chỉ là nhẹ nhàng vừa đụng liền lại thu tay về, rất sợ màu sắc ở đuôi lông mày của nàng sẽ vì cử động của hắn mà tiêu thất vậy.
(Luna: Nhìn Tựu ca ta nhớ đến Triệt ca trong , có nàng nào như ta không?)
“Thực sự không có gì ân?” Cử động thận trọng của Bách Lý Vân Tựu trong mắt Bạch Lưu Ly như là một hài tử không có cảm giác an toàn, đem tay đang phủng gương mặt hắn buông xuống, cầm tay của hắn, hơi nâng âm điệu.
Bách Lý Vân Tựu theo bản năng muốn rút tay về, nhiên động tác của Bạch Lưu Ly thoạt nhìn tuy nhẹ, cũng để hắn thu không về tay của mình, cảm thụ được ôn độ của đôi tay nhỏ bé cũng không mềm mại kia, Bách Lý Vân Tựu cuối cùng mặc Bạch Lưu Ly không nhẹ không nặng nắm tay hắn, Bách Lý Vân Tựu rũ mí mắt, nhìn đôi tay nhỏ bé chính nắm hai tay trên đầu gối hắn, ở trong ánh nhìn soi mói tĩnh mịch của tĩnh mịch ngước mắt, chống lại đôi mắt linh động, phảng phất trong lòng tự định giá rất lâu sau đó mới hạ quyết tâm nói: “Lưu Ly.”
“Ân.”
“Nếu để cho nàng chọn giữa ta và Tiêu An Tâm, nàng chọn gả cho hắn, hay là chọn gả cho?” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ đến nếu không chăm chú nghe kỹ, cũng chỉ có thể nghe được thanh âm của bánh xe chuyển động.
Thanh âm của hắn cũng mang theo khẽ run, để vốn là nhẹ càng thêm kẻ khác khó có thể nghe được, mặc dù như thế, Bạch Lưu Ly vẫn là đem lời của hắn một chữ cũng không sót nghe hết vào trong tai, nàng thậm chí có thể tinh tường cảm thụ được đầu ngón tay hắn một mực hơi run.
Nhìn mặt mày của Bách Lý Vân Tựu, lòng của Bạch Lưu Ly có loại cảm giác khó có thể nói, có chút áp lực, có chút khó chịu, có loại cảm giác hít thở không thông, để trên mặt nàng hoàn toàn đã không có thần sắc cạn tiếu hoặc đùa giỡn gì.
Trong mã xa lại quy về an tĩnh chỉ nghe thanh bánh xe, thời gian phảng phất qua rất lâu, Bách Lý Vân Tựu lại một lần nữa tránh mặt, cũng lần thứ hai muốn rút tay của mình ra khỏi tay Bạch Lưu Ly.

“Là ai cùng Lưu Ly hứa hẹn, bạch thủ bất ly, không nạp thiếp thất, không thu thông phòng, nếu có vi phạm lời thề, định trời tru đất diệt?” Bạch Lưu Ly như trước nắm tay của Bách Lý Vân Tựu, chỉ là lần này, rõ ràng nhìn ra được lực đạo của nàng sử dụng không nhỏ, có thể tinh tường thấy tay của Bách Lý Vân Tựu bị nàng bóp đến mơ hồ trở nên trắng.
“Là ai cùng Lưu Ly nói, giờ tý tối nay chờ hắn đến thú Lưu Ly?” Giọng của Bạch Lưu Ly nghe rất bình tĩnh, thế nhưng quang lưu chuyển trong tròng mắt nàng cũng không bình tĩnh như thanh âm của nàng, chỉ thấy mâu quang của nàng nổi lên rung động, muốn tĩnh lại không cách nào tĩnh, “Là ai nói với Lưu Ly, ‘có ta ở, không ai có thể tổn thương Lưu Ly’?”
Bạch Lưu Ly không trả lời vấn đề của Bách Lý Vân Tựu, nhiên nàng nói ra ba câu, Bách Lý Vân Tựu một lần nữa nghiêng đầu trờ về nhìn nàng, nhìn mặt mày của nàng, hai tay bỗng dưng từ trong tay Bạch Lưu Ly rút ra, sau đó tức khắc cầm ngược tay của Bạch Lưu Ly, đem tay nhỏ bé của nàng nắm trong lòng bàn tay dày rộng của hắn.
Hắn hiểu, mặc dù nàng không trả lời vấn đề nguyên bản khó có thể mở miệng của hắn, lại cũng đã trả lời vấn đề của hắn, hắn không ngốc, hắn biết, nàng cho hắn đáp án hắn mong muốn.
“Lưu Ly.” Bách Lý Vân Tựu tựa hồ gọi tên của Bạch Lưu Ly đến nghiện, tối nay dị thường thích gọi tên của nàng, lúc này hắn nắm chặt tay của Bạch Lưu Ly, mặt luôn luôn cũng không quá nhiều biểu tình lúc này cũng mười phần có sức sống, chỉ thấy trong tròng mắt hắn như hắc hắc thạch tựa hồ của mãn oánh lượng rơi lả tả, môi mỏng mà oánh nhuận nhẹ nhàng mím, lông mi run rẩy, như một ngốc tử ngây ngốc, “Lưu Ly, ta…”
“Ân?” Bạch Lưu Ly nhìn môi khẽ mím của Bách Lý Vân Tựu, cảm thụ được ôn độ của ngón tay cùng lòng bàn tay to dày của hắn, mặt chăm chú bình tĩnh lại từ từ nổi lên dáng tươi cười nhạt nhẽo.
“Ta, ta…” Tay của Bách Lý Vân Tựu hơi run, lông mi thật dài cũng một chút một chút rung động, đem đôi môi mân đến lợi hại hơn, cùng dáng dấp hết thảy đều cực kỳ lãnh đạm trong ngày thường của hắn hoàn toàn không thể so sánh nổi, không biết trong lòng hắn đến tột cùng nghĩ tới chuyện gì, có thể để cho hắn thất thố như vậy.
Bạch Lưu Ly tựa hồ rất có kiên trì, hàm tiếu lẳng lặng nhìn hắn, lẳng lặng nhìn dáng dấp khó có được có nhiều sức sống của hắn, nàng phát hiện, lòng của nàng vào giờ khắc này, đúng là bất luận kiếp trước hay kiếp này là thời khắc bình tĩnh nhất.
“Ta có thể…” Bách Lý Vân Tựu đem tay của Bạch Lưu Ly nắm chặt đến nàng mơ hồ cảm thấy đau, chỉ thấy nhãn thần của hắn run mạnh, phảng phất dùng thiên đại dũng khí mới để hắn chậm chạp nói lời chưa nói xong ra khỏi miệng, “Ta có thể ôm nàng một cái không?”
Bách Lý Vân Tựu tuy rằng nắm tay của Bạch Lưu Ly rất chặt, nhiên ánh mắt của hắn nhìn Bạch Lưu Ly có chút cẩn cẩn dực dực, có chút vị đạo thử dò xét, thậm chí có chút khẩn trương bất an.
Khi Bách Lý Vân Tựu tựa hồ dùng hết dũng khí cực lớn mới nói ra một câu nói này, Bạch Lưu Ly sửng sốt, lập tức nhẹ nhàng cười ra tiếng, tiếng cười như chuông bạc khinh cạn trong nháy mắt đó đem thanh âm bánh xe trong tai của Bách Lý Vân Tựu bao trùm, nhan sắc thiển hồng trên hai gò má cũng để cho hắn chinh lăng, sau đó như bị kinh trập lập tức thu hồi tay của mình, không dám nắm tay của Bạch Lưu Ly nữa, hình như tay hắn bẩn sẽ làm dơ tay nàng.

“Bách Lý Vân Tựu.” Bạch Lưu Ly cạn tiếu, học Bách Lý Vân Tựu cũng gọi tên của hắn, Bách Lý Vân Tựu khẽ “Â.” một tiếng xong, giang hai cánh tay nhẹ nhàng ôm hắn, thân thể của Bách Lý Vân Tựu rõ ràng cứng đờ, đĩnh một cử động nhỏ cũng không dám, Bạch Lưu Ly tiếu ý dịu dàng, “Ngươi đỏ mặt rồi.”
Câu chê cười này của Bạch Lưu Ly, lệnh Bách Lý Vân Tựu đâu chỉ đỏ mặt, đó là đến bên tai đều trở nên đồng hồng đồng hồng.
“Bách Lý Vân Tựu, ta đã đáp ứng gả cho ngươi, lại vì sao không để ngươi ôm ta một cái?” Nàng chưa hề cần bất luận kẻ nào, càng không cần nam nhân, sống lại một đời, nàng cũng không có dự định cần một nam nhân, chỉ là hôm nay, có một nam nhân làm bạn, ngày tựa hồ khác rất nhiều rất nhiều.
Chỉ là, nam nhân như vậy, một là đủ rồi, Tiêu An Tâm, chỉ là tri kỷ của nàng mà thôi.
Đầu ngón tay của Bách Lý Vân Tựu run lên, lúc Bạch Lưu Ly buông hai cánh tay ra thì giơ tay lên ôm nàng một cái! Lực đạo không nhẹ cũng không nặng, để Bạch Lưu Ly chánh chánh hảo tựa ở trong ngực của hắn, có thể tinh tường ngưi được tiếng tim đập của hắn.
Có thanh âm trầm trầm đi qua ngực rắn chắc của Bách Lý Vân Tựu truyền vào trong tai Bạch Lưu Ly, mang theo vị đạo kẻ khác an tâm rồi lại bá đạo: “Lưu Ly, nàng là của Vân Tựu ta.”
Vân Tựu Vân Tựu, lại là cho nàng một loại cảm giác họ Vân tên Tựu.
Chốc lát, mã xa dừng lại, có thanh phi âm dương của thái giám ở ngoài mã xa cung kính vang lên.
“Vân vương gia, Bạch gia chủ, đến vương thành, thỉnh xuống xe ngựa.”
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc lại là sỉ nhục của chín giờ, thúc đã nỗ lực! Ngày hôm nay thực sự vội vàng a! Đối tượng tiểu điếm ngày mai chính thức khai trương, thúc ngày hôm nay một chút ban lại giúp mua đồ đi, sau đó gấp trở về ăn gõ chữ, hiện tại lại phải tiếp tục đi hỗ trợ liễu, sở dĩ chỉ có xấu hổ của 9 điểm, ân hận!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui