Quỷ Vương Cuồng Vợ


Trúc Hân giật mình tỉnh vậy, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Chỉ là mơ thôi.
 Nhưng cảm giác sợ hãi của cô khi đối diện với bà lão đó chẳng giống mơ chút nào, cô nhìn qua cái tủ cạnh giường ngủ con dao găm mà bà lão đó đưa cô vẫn còn đây, chứng tỏ những gì xảy ra đều là thật.

Cô ngồi trên giường tay cầm con dao đó nhìn thật kỹ.
  Giống thật.

Trúc Hân nhớ lại lúc Đại Vĩnh bị đâm bằng cây kiếm kia, nó rất giống với lưỡi của cây dao này.
 Đang mải mê suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình, mở lên thì nhìn thấy số của thằng Huy vừa mở máy lên.
  Chúc mừng sinh nhật, chị em yêu dấu của tao, Hôm nay tao xin nghỉ làm để đi chơi với mày nè.

Mày đừng buồn chuyện hôm qua nữa nha.

Trúc Hân hoảng hốt hôm nay là sinh nhật của cô, cũng chính là ngày cô sẽ kết hôn cùng Đại Vĩnh.

Thấy đầu dây bên kia im lặng thằng Huy lo lắng.
Trúc Hân mày có nghe tao nói không vậy? mày bị gì à trả lời tao đi! .
  Tao không sao cảm ơn mày đã chúc mừng sinh nhật tao nha, tao cúp máy đây.
 Khoan đã, tao qua với mày nha, tao cảm thấy mày đang giấu tao chuyện gì đó.
  Tao không sao đâu, tao chỉ muốn một mình thôi Nói xong không để thằng Huy kịp nói thêm gì nữa cô đã tắt máy.
 Cô đi ra chỗ cửa sổ nhìn lên trời, bầu trời hôm nay thật u ám không khí nặng nề cứ như thể sắp có một cơn mưa rất lớn sắp trút xuống thành phố này.
 Trong lòng cô bây giờ lo lắng không thôi, đối diện với kẻ đã ra tay với cha mẹ mình cô có chút sợ hãi.

Nhưng nợ máu phải trả máu, dù hắn có tốt với cô thế nào thì cô cũng phải giết hắn trả thù.
 Tòa chung cư mà cô đang sống đột ngột bị mất điện, mấy người sinh sống cạnh nhà cô đa số đều là những người già, còn có những gia đình có trẻ em.
Bọn họ đều tập trung ở chỗ của quản lý chung cư để hỏi nguyên nhân.
 Trúc Hân mặc kệ mọi người đang nháo nhào vì mất điện, cô vẫn nằm lì trên giường sớm muộn gì cũng chết tại sao phải lo chứ.
 Trời càng về chiều bầu trời càng âm u, căn nhà cũng bị bóng tối bao trùm Trúc Hân tỉnh dậy sao giấc ngủ dài.

Cô ngước nhìn đồng hồ cũng đã hơn 5h chiều.
   Trúc Hân vừa bước ra khỏi phòng đã nhìn thấy ánh sáng lập lòe của mấy ngọn nến.

Dưới ánh sáng mờ nhạt ấy cô nhìn thấy một đám người kì lạ.

Họ mặc trang phục của người xưa gương mặt trắng bệt, đôi mắt vô hồn.

Họ đang làm gì đó cô cũng chẳng biết.
 Cô hoảng hốt tay chân bủn rủn không thể la hét cũng chẳng thể chạy được.
 Có hai cô gái hai tay bưng một mâm vải màu đỏ, còn một người phụ nữ tóc cài hoa trắng ba người đó đi đến bên cạnh Trúc Hân.

Họ dìu cô vào trong phòng ngủ, để cô ngồi xuống trước bàn trang điểm.

 Trúc Hân không thể nói gì hết, cơ thể cũng cứng đơ chỉ có thể ngồi đó để họ muốn làm gì thì làm.
 Người phụ nữ kia giúp cô trang điểm, chảy tóc.

Tay của bà ta lạnh ngắt cô cũng chẳng nhìn thấy chân của họ đâu.

Trong lòng cũng đã ngầm hiểu họ là người của Đại Vĩnh phái tới.
 Bọn họ không nói không rằng, chỉ im lặng làm.

Trúc Hân nhìn mình trong gương, cô muốn khóc cũng không được.
 Ngoài trời đã bắt đầu mưa, trận mưa lớn như trút nước, gió ngoài cửa sổ cứ rít lên từng đợt làm con người ta không khỏi sợ hãi.
  Sau khi đã trang điểm xong, hai cô gái gương mặt trắng bệt kia giúp cô thay quần áo.
 Trúc Hân được mặc áo cô dâu thêu bằng sa sợi vàng.

Trên áo thêu hoa văn hình rồng, phượng, trĩ, loan.

Phụ kiện đi kèm gồm
Cửu long kim ước 2 chiếc.
Cửu phượng kim ước 1 chiếc.
Trâm phượng: 8 chiếc đều làm bằng vàng.

Khắp thân áo thường được trang trí lộng lẫy bằng các hoa văn dạng tròn dạng phụng ổ, loan ổ đan xen với các hình hoa lá, chữ Phúc, chữ Thọ… đính kim tuyến lấp lánh.
 Trúc Hân nhìn mình trong gương, đây chính là cổ phục của người xưa.
 "Giờ lành đã đến mời trình lễ vật ".
Giọng nói lạnh lẽo của Người phụ nữ vang lên bà ta đứng trước cửa phòng.
Một đám quỷ sai gương mặt đỏ ngầu trên đầu có cặp sừng dài, bọn chúng vác hai cái gương đựng sính lễ đứng trước mặt bà ta, Trúc Hân nhìn qua gương trang điểm thì thấy.
  Lễ vật gồm một hộp chỉ ngũ sắc, 100 thỏi vàng, 2 con chim nhạn nhốt trong 2 cái lồng điều có dây đỏ buộc liền nhau chim nhạn trượng trưng cho sự chung thủy; hộp chỉ ngũ sắc và 100 thỏi vàng tượng trưng cho sự giàu sang thịnh vượng, con đàn cháu đống.
 Sau khi đã đủ lễ vật để rước dâu, người phụ nữ kia nói.

"Đã đủ lễ vật, Cô dâu chuẩn bị lên kiệu.

"
 Trúc Hân giật mình cố gắng hết sức với lấy con dao trên bàn, nhưng cả người không cử động được.

Khi hai người con gái kia chạm vào người cô mới đứng dậy được, tranh thủ lúc đó cô lấy con dao giấu vào người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận