Edit: Chiêu
Beta: Na
Mạc Tê xua tay: “Tiểu nhân chỉ là một người buôn bán nhỏ, không dám nhận hai chữ tiên sinh, chỉ hy vọng có thể cống hiến chút sức lực cho trấn, dù sao cứ tiếp diễn như vậy, mọi người cũng không sống nổi.”
Nhắc tới điểm này, thủ vệ cũng lo lắng sốt ruột: “Đúng vậy, may mắn mọi người còn trữ đủ lương thực, có thể chống đỡ mấy ngày, nhưng qua một thời gian, chỉ sợ có súng cũng không áp chế nổi bọn họ.”
Thấy hắn lộ ra chút tình báo, Mạc Tê dừng bước chân, hỏi: “Dưới tình huống này, quân gia có thể ổn định bá tánh là vô cùng tốt rồi.”
“Là thư ký cùng phó quan làm, chúng ta chỉ nghe lệnh hành sự.” Thủ vệ nói.
Thư ký cùng phó quan là hai người quản lí trong trấn sao? Dưới tình huống nguy cấp như thế này mà chỉ có hai người làm chủ, xem ra soái phủ cũng không yên bình.
Thủ vệ không biết nhiều lắm, hiện tại không có bất kì manh mối gì về cái chết của đại nguyên soái hay ngọc bội, Mạc Tê hỏi vài câu liền từ bỏ, cùng đi vào sảnh.
Một người đàn ông mặc quân trang đeo mắt kính ngồi trước bàn làm việc, đẩy đẩy kính mắt nhìn Mạc Tê.
Thấy người nọ, Mạc Tê không tự chủ được đau đầu, đây không phải Liêu Nho Học sao?
Dung mạo lúc này của cậu không khác trong hiện thực là mấy, chỉ là tuổi tác có chút lớn, Liêu Nho Học liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Hắn mặt không đổi sắc, đan tay vào nhau đặt xuống bàn, bày ra tư thái học giả: “Chuyện gì?”
Thủ vệ lập tức nói: “Liêu thư ký, vị này là ông chủ Mạc của tiệm sách trong trấn, nói là tìm được chút sách cổ có quan hệ đến vật bồi táng, cố ý đưa tới, hy vọng có thể trợ giúp.”
“Phải không? Đưa sách lên đây tôi nhìn xem.” Liêu Nho Học quét mắt qua thủ vệ “Cậu lui xuống đi.”
Thủ vệ vừa đi, trong phòng chỉ còn Mạc Tê, Liêu Nho Học cùng Tiểu Hồng Áo.
Liêu Nho Học nhìn Tiểu Hồng Áo nói: “Cậu tới hiến sách thì hiến sách, mang theo mấy a miêu a cẩu đến làm gì?”
Lần này Mạc Tiểu Hồng không gặm ngón tay nữa, cô bé trốn sau lưng Mạc Tê, lộ ra một con mắt lén lút nhìn Liêu Nho Học, tựa hồ có chút kiêng kị với người này.
“Đây là con gái của tôi.” Mạc Tê nói.
“Người lớn nói chính sự, trẻ con không tiện xen vào, người đâu, mang đứa nhỏ này đi.” Liêu Nho Học cao giọng nói.
Một người lính bước vào, túm lấy Tiểu Hồng Áo.
Mạc Tiểu Hồng ôm chặt Mạc Tê không bỏ, không chịu rời đi.
“Thật đúng là cha con tình thâm.” Liêu Nho Học cười cười “Đứa trẻ này rất gầy, ăn mặc cũng chắp vá.
Hiện tại đồ ăn trong trấn không khác gì trân bảo hiếm có, có tiền cũng chưa chắc mua được, hai người chắc cũng rất đói bụng đi? Tôi sai thân binh mang đứa bé đi ăn chút gì, lấy cho cậu đồ ăn, thế nào?”
Nghe được có thể ăn, Mạc Tiểu Hồng buông lỏng tay, chỉ dùng ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn chằm chằm Liêu Nho Học.
“Cha cùng vị trưởng quan này có chút chính sự muốn nói, con theo quân gia ăn gì đi.” Mạc Tê trấn an Tiểu Hồng Áo.
Lúc này Mạc Tiểu Hồng mới chậm rãi gật đầu, ôm Mạc Tê một chút, nhỏ giọng nói: “Nhanh lên, tới đón con.”
Mạc Tê nói với Liêu Nho Học: “Nhờ ngài chiếu cố tốt con gái của tôi.”
Liêu Nho Học cũng phân phó thân binh: “Nghe chưa? Lấy lễ khách quý chăm sóc.”
“Tuân lệnh!”
Sau khi thân binh mang Tiểu Hồng Áo rời đi, Liêu Nho Học híp mắt nói: “Đứa nhỏ này thật khiến người ta chán ghét, em chừng nào nhận con gái như vậy?”
“Hệ thống phát.” Mạc Tê nói.
“Cũng tốt, có nó cũng xem như có thứ yểm hộ, tôi còn có ba người thiếp ở đại viện cách soái phủ không xa, mỗi ngày đều nháo loạn ở hậu viện.” Liêu Nho Học xoa xoa thái dương, “Bạn gái tôi cũng chưa kết giao qua, cứ như vậy trực tiếp đưa cho ba người thiếp, thật đau đầu.”
Đối mặt với Liêu Nho Học, Mạc Tê vẫn luôn cảnh giác, nhưng nghe đến hắn có ba người thiếp, Mạc Tê nhịn không được cười thầm.
Liêu Nho Học cũng chú ý tới nụ cười nhạt của Mạc Tê, duỗi tay sờ súng bên hông.
Hắn nhéo tay, rời xa vũ khí, nói với Mạc Tê: “Em vẫn đừng nên cười, mặt khác, bộ dạng này của em khá tốt, tuổi lớn một chút, lại xấu đi một chút nữa thì càng tốt.”
Mạc Tê có chút kinh ngạc nhìn về phía Liêu Nho Học: “Anh đang kiềm chế sát ý của mình?”
“Vẫn luôn khắc chế tốt sao?” Liêu Nho Học dùng tay phải đè tay trái không ngừng cựa quậy “Nếu không phải vì khống chế chính mình, lúc ở trường học tôi đã nhịn không được muốn tìm em, em cho rằng vì sao hơn một tháng em không nhìn thấy tôi?”
Mạc Tê: “…… Tôi cho rằng trong hiện thực, anh không bị kĩ năng của trò chơi ảnh hưởng.”
Sau khi trở lại hiện thực, Hướng Uyển Tư không hề vươn tay giúp đỡ Mạc Tê, bác gái trong nhà ăn cũng sẽ không cho cậu nhiều thêm một muỗng thịt.
Bởi vậy, Mạc Tê cho rằng Liêu Nho Học nhớ rõ sự điên cuồng của mình trong trò chơi, nhưng sẽ phân biệt rõ ràng đó là trạng thái dị thường của mình, có lẽ sẽ khó chịu, nhưng vẫn bình thường.
Không nghĩ tới Liêu Nho Học vẫn luôn bị kĩ năng ảnh hưởng, rốt cuộc là vì sao? Vốn không nên như thế.
“Ai biết được.” Liêu Nho Học nhìn thẳng Mạc Tê “Không nhìn thấy em liền nhớ em, nhìn thấy em lại muốn giết em, trừ bỏ giết chết em, còn có biện pháp khác có thể giải quyết khốn cảnh này sao?”
“Lý trí, bình tĩnh, lúc nóng giận vẫn phải kiềm chế, người trưởng thành không cần vì phiền não vì chuyện này.” Mạc Tê vì sinh mệnh của mình, cổ vũ Liêu Nho Học.
“Thôi, trước tiên nói về nhiệm vụ đi, ba ngày nay em đi đâu? Tìm được manh mối gì ở thị trấn sao?” Liêu Nho Học hỏi.
Mạc Tê đầy mặt kinh ngạc: “Anh nói cái gì? Ba ngày?”
“Có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ là thời gian không đúng?” Liêu Nho Học khó hiểu nhìn về phía Mạc Tê.
Mạc Tê nghiêm túc nói: “Sáng hôm nay tôi mới tiến vào trò chơi, vì sao anh lại nói là ba ngày?”
Biểu tình Liêu Nho Học ngưng trọng: “Ba ngày trước, tôi bị thân binh đánh thức ở viện của mình trong một đêm mưa, đi đến phủ đại soái, lúc đó đại nguyên soái vừa tử vong một cách li kì.
Vì không muốn người dân trong trấn khủng hoảng, tôi cùng phó quan liên thủ giấu chuyện này đi.
Ai ngờ bên ngoài truyền đến tin tức phong trấn khiến binh lính hoảng loạn, có người không nhịn được tiết lộ cái chết của đại nguyên soái ra ngoài, truyền bá khắp nơi.
Lúc ấy trong trấn còn náo loạn một trận, tôi dùng không ít thủ đoạn mới có thể khiến binh lính và người dân bình tĩnh trở lại.”
Mạc Tê trầm tư một lát, hỏi: “Tại sao tôi đến đây muộn hơn anh ba ngày, hay kí ức ba ngày trước đã biến mất?”
“Tôi có khuynh hướng thiên về vế sau hơn, bởi vì em là người khởi xướng nhiệm vụ, là sợi dây ràng buộc giữa cổ trấn và hiện thực, nếu em không tiến vào trò chơi, nhiệm vụ này làm sao có thể bắt đầu? Em chỉ có thể tiến nhập cùng lúc với chúng ta, không có khả năng vào sau.
Cho nên hoặc là có người chơi sửa chữa kí ức của em, hoặc là em đã phát hiện manh mối mấu chốt của nhiệm vụ, nhưng lại thiếu điều kiện để phá vỡ nó, cho nên bị rửa sạch ký ức.” Liêu Nho Học nói.
Mạc Tê không trả lời, cậu còn nhớ rõ lúc mới vào trò chơi, app còn trên di động, phải dùng 100 tích phân mở hình thức trí năng.
Nếu có người chơi sửa đổi ký ức, tuyệt đối không có khả năng khôi phục lại hình thức như lúc ban đầu.
Nhưng nếu là do trò chơi, vì sao phải xoá sạch hoàn toàn như vậy, vì sao phải mang cậu về trạng thái mới bước vào? Rốt cuộc cậu đã phát hiện chuyện quan trọng cỡ nào?
Cậu nhớ khi mình ý thức được bản thân đã vào trò chơi, cậu đang đứng giữa khu thương nghiệp hứng mưa.
Khu thương nghiệp cách tiệm sách nửa giờ đi đường, trận mưa này lại bắt đầu từ giờ Tý đến buổi trưa, cậu dù cũng không mang, dầm mưa xuất hiện ở nơi cách xa tiệm sách.
Liêu Nho Học rất có hứng thú cười cười: “Em không phải bị người chơi sửa đổi kí ức, tôi cảm thấy đây là do trò chơi làm ra.
Nhiệm vụ lần này rất thú vị, tôi còn tưởng chỉ cần đơn giản tìm manh mối, phá giải nguyền rủa, không ngờ khi phát hiện manh mối liền bị mất trí nhớ.
Mạc Tê, vì sao nhiệm vụ có em lại thú vị như vậy?”
Bởi vì cậu là cấp SSR, mức độ khó của nhiệm vụ tương đương với cấp bậc người khởi xướng.
“Hiện tại tôi không nhớ được gì, trước đừng nói tôi, bên này anh có phát hiện được manh mối gì không? Thấy bóng dáng của người chơi khác chưa? Biết Hạng Trác ở đâu sao?” Mạc Tê hỏi.
“Hạng Trác ở đâu tôi không rõ ràng lắm, chỉ biết đến giờ chưa có ai chết, hắn hẳn là tạm thời an toàn.
Còn những người chơi khác sao……” Liêu Nho Học cười cười “Tôi hoài nghi Nhị di thái (*) của tôi là nam người chơi.”
(*) 姨太: Di thái: vợ lẽ, thiếp.
Liêu Nho Học là người cẩn thận, sau khi tiến vào trò chơi, nhất định phải xác nhận bên cạnh mình có người chơi hay không, miễn cho hai bề thụ địch.
Đầu tiên hắn kiểm tra những thân binh cùng người hầu bên cạnh, xác định không ai là người chơi, tiếp theo thân cận ba người thiếp để thử nghiệm.
Đêm đại soái chết, hắn tỉnh dậy từ trên giường nhị di thái.
Nhìn thấy một người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, lúc ấy nhị di thái hét lên, nhưng rất nhanh “nàng” đã khôi phục bình tướng, bước xuống giường phủ thêm quần áo cho hắn, đuổi hắn đến phủ đại soái tìm hiểu.
Khi đó hắn đã hoài nghi người này là người chơi, âm thầm phân phó thân binh coi chừng hậu viện, không cho các nàng ra khỏi phủ, nếu dám chạy lập tức bắn chết.
Sau khi trở về, Liêu Nho Học trước sau tỏ ý muốn cùng đại thiếp và tam thiếp thân cận, hai người này đều không có phản kháng gì, thậm chí còn nhiệt tình đến mức doạ Liêu Nho Học chạy.
Chỉ có Nhị di thái, nghe thấy Liêu Nho Học muốn ngủ cùng “nàng”, sợ tới mức hoa dung thất sắc, miệng nói mình không tiện, đẩy Liêu Nho Học vào phòng người khác.
Liêu Nho Học lại thuận miệng thử, lộ ra chuyện ở phủ đại soái, quả nhiên nhị di thái thò tới nghe lén, bị Liêu Nho Học trực tiếp đánh, cho uống dược rồi ném vào phòng chứa củi.
“Tôi phân phó người dưới, cách mỗi giờ cho “nàng” uống thuốc hai lần, phỏng chừng “nàng” cũng không có năng lực kháng thuốc, vẫn luôn chóng mặt.
Đại khái cũng vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại trong trận này nữa.” Liêu Nho Học cười nói.
“Tại sao anh biết “nàng” là nam người chơi?” Mạc Tê hỏi.
“Cách nói chuyện, tư thế đi đường, chuyện đầu tiên khi vừa tỉnh lại là xem xét các bộ phận trên cơ thể mình, tất cả động tác đó đều phản ánh giới tính thực.” Liêu Nho Học nói.
“Phát hiện một người chơi sao? Phủ đại soái không còn người chơi khác?” Mạc Tê hỏi.
“Chuyện này phải kết hợp với cái chết của đại nguyên soái mà nói.” Liêu Nho Học nói “Mạc Tê, chúng ta cũng không phải đồng đội, nói cho em tình báo này, tôi được lợi gì?”
Mạc Tê: “Không phải anh hiếu kì vì sao tôi mất đi kí ức ba ngày trước sao? Tuy tôi không nhớ rõ, nhưng vẫn có phương hướng điều tra.
Nếu tôi thật sự bị trò chơi cường ngạnh xoá bỏ kí ức, manh mối tôi tra được nhất định đã rất gần với chân tướng.”
“Em là đang dùng thứ mình không có để đổi lấy tình báo của tôi.” Liêu Nho Học nói, “Nhưng không sao, tôi sẽ nói cho em chuyện ở phủ đại soái, sau này em phát hiện được gì, cũng không cho giấu giếm tôi, nửa điểm cũng không được.”
“Thành giao.” Mạc Tê gật đầu.
_Hết chương 28_.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...