Hạ Mộc tìm hầu bao trong ống tay áo, chọn một ít bạc vụn ước lượng chừng năm lạng bạc, đưa cho Hạ Lê Hoa.
Hạ Lê Hoa vui sướng nhìn số bạc trong tay. Dù chưa đủ, nhưng năm lượng này sẽ giúp trượng phu chống đỡ một thời gian, cô ta vội vàng cảm ơn Hạ Mộc, “Cám ơn chú, chú Ba, chú viết giấy vay nợ đi, chị ấn dấu tay. Số bạc này, chị thề, chị nhất định sẽ trả lại chú.”
“Bỏ đi, chị đi đi.” Hạ Mộc thản nhiên nói, hắn căn bản không chờ mong Hạ Lê Hoa trả tiền.
“Chị Cả cám ơn, chị cam đoan sẽ trả cho chú.” Hạ Lê Hoa một lần nữa cam đoan sau rồi bỏ đi, về phần lời cam đoan của cô ta, không ai thèm để trong lòng.
Hạ Mộc ngồi xuống, bất đắc dĩ thở dài, Tử Tang ngồi bên cạnh hắn, ôm tay hắn. Nàng có thể hiểu được cảm nhận của Hạ Mộc, tuy cho rằng mình không cần quan tâm nhưng thời điểm đối mặt trực tiếp với người nhà vẫn khó chịu.
“Tiểu thư, xin lỗi em, bạc này…” Hạ Mộc hổ thẹn nhìn Tử Tang.
“Chị ta là thân nhân của anh, em không trách anh, anh biết điểm dừng là tốt rồi.” Tử Tang cười nói, đối với loại người nhà như vậy, vào thời điểm bất đắc dĩ có thể trợ giúp, nhưng không thể để đối phương được một tấc lại tiến thêm một thước.
“Tôi hiểu.” Hạ Mộc gật gật đầu.
“Chúng ta tiếp tục làm ngoài sân nhé!” Tử Tang cười nói, vì thế hai người một lần nữa quay lại hậu viện, vui vẻ bắt đầu công việc, quên đi chuyện của Hạ Lê Hoa.
Đến chạng vạng hai người cùng làm cơm chiều rồi rửa mặt chải đầu, trước khi ngủ, Hạ Mộc tiếp tục cố gắng để có em bé.
Sau một hồi mưa dền gió dữ, Tử Tang vuốt vết roi trên người Hạ Mộc, hỏi: “Hạ Mộc, vết roi trên người anh vì sao có?”
Lúc trước nàng chưa hỏi, cũng không kịp hỏi, đêm nay Hạ Mộc kiềm chế hơn, không ép buộc nàng đến nỗi ngất đi, vì thế nàng tranh thủ lúc còn chút sức lực thốt lên.
Hạ Mộc hơi ngẩn ra, cười nói: “Không sao, chẳng qua bị đánh vài cái thôi.”
Nom vết sẹo kia ghê người, Tử Tang rất đau lòng, nhẹ nhàng mơn trớn vết sẹo, nàng hỏi: “Có phải rất đau không.”
Đâu chỉ có vài cái! Số vết sẹo đếm không hết, hơn nữa không biết bị đánh bao nhiêu lần mới để lại vết thương cũ mới không đồng đều như này.
“Tiểu thư, những vết thương này đã qua, qua, qua lâu lắm rồi, không đau nữa. Tiểu thư, em đừng đau lòng.” Hạ Mộc nắm tay Tử Tang cười trả lời. Nụ cười trên mặt hắn hiền lành, thật tự tại, không có chút khó chịu vì mấy vết thương kia.
Tử Tang lẳng lặng tựa vào ngực Hạ Mộc, kỳ thực không cần hỏi nàng cũng biết. Mấy vết thương của hắn chắc chắn từ hồi làm hạ nhân mà có. Trong phủ Tức Mặc thối nát. Hạ Mộc có thể sống sót đâu dễ dàng? Nhất định hắn đã chịu đựng rất nhiều, mà hắn vẫn giữ được tâm tính sáng sủa như ánh mặt trời, có thể thấy định lực của hắn mạnh mẽ nhường nào. So sánh giữa nàng và hắn, có vẻ thật thảm hại. Đau khổ kiếp trước khiến trái tim nàng biến thành tối tăm và lạnh lùng.
“Hạ Mộc, em kể cho anh câu chuyện xưa nhé!” Tử Tang đột nhiên nói.
“Được!” Hạ Mộc cao hứng đáp lời.
Giọng Tử Tang nhẹ nhàng mà vang vọng:
“Ở một thế giới khác, có một cô gái. Từ khi cô bé sinh ra đã có năng lực đặc biệt, càng thần kỳ hơn năng lực đó người khác không có. Hồi còn nhỏ, cô bé rất hạnh phúc. Cô có một gia đình hạnh phúc, có cha, có mẹ, đều rất thương yêu cô bé, cưng chiều cô bé, cho cô bé một tổ ấm, khiến mỗi ngày cô bé đều trải qua rất hạnh phúc, rất vui vẻ —— “
Con ngươi Tử Tang bắt đầu rã rời, “Nhưng mọi chuyện đã bị phá hủy trong tay cô bé. Năm cô bé sáu tuổi, cô bé phát hiện một thứ rất thú vị. Chính là năng lực thần kỳ kia, sau này cô giống như bao người coi sức mạnh không hiểu đó gọi là tinh thần lực. Cô bé có thể khống chế tinh thần lực làm một số chuyện con người không thể giải thích, không thể lý giải gì đó, anh có thể gọi đó là yêu pháp, tiên pháp vân vân.”
“Khi đó cha mẹ cô bé chưa biết chuyện, mà cô bé còn ngô nghê. Vô tình phát hiện ra tinh thần lực, cô bé chỉ cho là nhất kiện rằng một thứ đồ chơi thú vị. Lực lượng thần bí kia tồn tại trong cơ thể, giống như đôi bàn tay vô hình hóa thành dòng khí, có thể khống chế đồ vật. Đã từng, cô bé làm đồ vật bay tới bay lui một cách thần kỳ, khiến các bạn nhỏ chơi cùng hưng phấn. Bé gái bé nhỏ rất tự hào bởi đó là việc mọi người không làm được.
Đã từng, cô bé với những người mình ghét, hoặc đùa dai, hoặc dùng lực lượng thần bí kia ngáng chân làm đối phương té ngã; buộc chặt chân để người đó không đi được, làm đối phương sợ hãi, hô to có quỷ… Khi đó cô thật hư.
Đã từng, cô bé thấy tiểu ác bá bắt nạt bạn bè cô, dùng lực lượng thần bí đánh bọn chúng hoa rơi nước chảy, thật dũng cảm, khiến mọi người sùng bái.
Từng có tất cả lại mang đến ác mộng cả đời cô —— “
“Có một ngày, cha mẹ phát hiện ra năng lực đặc thù của cô, chưa nghĩ ra cách đối phó, trong nhà đột nhiên xuất hiện ba người đàn ông, cho cha mẹ cô khoản tiền lớn, bảo muốn dẫn cô đi. Thấy số tiền, cha cô động lòng, còn mẹ dẫn cô bỏ trốn, cuối cùng…”
“Tiểu thư, đừng nói nữa.” Hạ Mộc vội vàng cắt ngang lời Tử Tang, nghe nàng kể, trái tim hắn kinh hãi treo lơ lửng, hắn sợ nghe đoạn kế tiếp.
Đôi mắt Tử Tang vốn rã rời chợt tỉnh táo, ngẩng đầu khẽ cười với Hạ Mộc, nói: “Em sẽ nói tiếp, bằng không sau này anh vĩnh viễn không thể nghe được.”
Có lẽ không nói, cả đời này nàng không biết nên mở miệng như thế nào, đối mặt với thế giới âm u kiếp trước.
“Tiểu thư…” Hạ Mộc ngây ngốc nhìn Tử Tang.
Tử Tang chôn đầu trong lòng Hạ Mộc, tiếp tục nói: “Mẹ cô dẫn cô đi trốn, bắt đầu cuộc sống lưu lạc. Mẹ cô chỉ là một phụ nữ, còn cô là một đứa bé, đâu thể là đối thủ của thế lực phải bắt bằng được cô. Thậm chí sau này có thêm nhóm người khác, hai người muốn đối đầu với bọn chúng chính là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình. Có điều tình thương của mẹ rất vĩ đại, mẹ cô dẫn cô trốn chui trốn nhủi hai năm, anh có biết hai năm đó ở thế giới kia là khái niệm gì không?”
Nàng không cần Hạ Mộc trả lời, tiếp tục nói: “Thế giới kia khác hẳn thế giới này của chúng ta. Ở thế giới đó, khoa học kỹ thuật rất phát triển, truyền tin rất nhanh, chính vì vậy… muốn biết một việc cực kì dễ dàng. Đặc biệt với người có thế lực, muốn tìm cô và mẹ dễ ngon ơ. Bởi vậy để trốn những người đó, mẹ cố gắng đưa cô đến những nơi hẻo lánh. Nhưng ở mấy nơi đó càng khó kiếm sống, hơn nữa do không thể ở lâu một chỗ nên mẹ cô không thể tìm được việc làm, chỉ làm mấy việc thời vụ. Trốn trốn tránh tránh hai năm, không biết cô và mẹ bị phát hiện bao nhiêu lần, vô số lần chạy trốn, rốt cục, thân thể mẹ cô càng ngày càng tiều tụy…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...