Quy Về Điền Viên

Tử Tang và Hạ Mộc chọn một tảng đá ngồi xuống, nhìn bên dưới lũ rút dần, cả hai ngồi phơi nắng.

“Mặt trời lên, chắc lũ sẽ rút rất nhanh.” Tử Tang xem dòng nước lũ nói.

“Đúng vậy! Vì đợt lũ này không biết có bao nhiêu nhà tan cửa nát, trôi giạt khắp nơi.” Hạ Mộc cảm khái nói.

Tử Tang im lặng, nhẹ nhàng tựa vào bờ vai hắn.

Hạ Mộc ôm vai nàng, hai người ngồi yên lặng đến khi thấy đói bụng, cả hai tay nắm tay quay về động nấu cơm.

Đúng như mọi người kỳ vọng, trời tạnh ráo, mực nước càng ngày càng thấp, nước từ sông không trào ra nữa, hai ba ngày sau, lũ rút hết. Tất cả hoan hô chạy xuống núi nhưng nơi nơi là bùn lầy. Ruộng đất của bà con khó nhìn ra ranh giới, nhà cửa cũng bị cuốn trôi. Một cảnh hỗn độn, thấy thế một số người gào khóc…

Hạ Mộc và Tử Tang, còn có Tiểu Bạch trở về tượng pha, nhìn mảnh đất trống rỗng, hai người đều có chút mất mát. Nơi này đã từng là nhà của bọn họ.

“Tiểu thư, chúng ta đến xem căn hầm kia đi!” Hạ Mộc nói.

“Ừ.” Tử Tang gật gật đầu, hai người một hổ đến chỗ căn hầm lúc trước. Cánh rừng trúc xinh đẹp trước đây không còn tồn tại. Nàng nhìn rừng trúc hoang tàn, hơi tiếc nuối. Nàng thích nhất rừng trúc này, mỗi ngày đi tản bộ ở đây là chuyện rất thích thú.

“Tiểu thư, về sau tôi sẽ trồng lại rừng trúc.” Hạ Mộc nói, hắn biết rõ tiểu thư thích rừng trúc này cỡ nào, hằng ngày nàng đều ra đây tản bộ.

“Được, chúng ta cùng trồng.” Tử Tang cười nói, tiếp tục đi về phía hầm.

Đi đến hầm, mở cửa ra. Bên dưới đầy nước vẩn đục, thấy tình huống này cả hai không hề bất ngờ. Tử Tang bảo Hạ Mộc lùi lại. Nàng thi triển tinh thần lực, từ từ hút nước ra ngoài.

Hạ Mộc rất kinh ngạc, nội lực có thể làm vậy sao? Nếu thế cần nội lực thâm hậu cỡ nào!

Hầm được thiết kế rất tốt. Sau khi đi xuống, còn qua một cánh cửa mới đến hầm thật sự, cho nên bên ngoài rỗng không. Tử Tang chẳng cần cố kỵ, lúc bơm nước hút hết những thứ rác rưởi không đáng có ở sâu bên trong ra. Bên ngoài nước thấp hơn nên nước trong hầm chính từ từ chảy ra theo khe cửa. Đồng thời cũng mang theo một ít gạo, may mà không nhiều. Lương thực bên trong đều dùng bao bố bọc kín, có thể bị ngấm nước một ít.


Sau khoảng hai chén trà, từ khe cửa không còn nước chảy nữa, xem ra gần như được hút hết. Vì thế hai người đi xuống, mở cửa, trên mặt đất âm ẩm nước và có một ít gạo, cũng may không nhiều.

Hai người kiểm tra qua một lần, gần như còn đủ nhưng do nước vẩn đục nên chẳng những gạo bị ngấm mà còn đi tong mấy túi bột mì linh tinh.

“Số gạo này rửa qua là nấu được, tiểu thư, chi bằng đưa chỗ gạo này cho bà con! Nếu không mấy ngày sau gạo cũng không ăn được nữa.” Hạ Mộc bất đắc dĩ nói. Vào thời điểm này, có gạo ăn là tốt rồi.

Tử Tang gật gật đầu.

“Chúng ta đi thôi, chỗ của Lê đại ca phải hỏi anh ấy định xử lý như thế nào?” Hạ Mộc nói.

Vì thế hai người định đi ra, chợt nghe bên ngoài có tiếng gọi rất to…

“Hạ Mộc, Hạ Mộc…”

“Nhà Hạ Mộc, nhà Hạ Mộc…”

Hạ Mộc vui vẻ, “Là tiếng Hồi Sinh và sư phụ.”

Tinh thần lực Tử Tang sớm tỏa ra, tất nhiên nàng biết người đến là ai. Cả nhà Hạ Hồi Sinh đến hết, Tử Tang không thể không nói, gia đình anh ta rất quan tâm đến Hạ Mộc, bằng không không thể xuất hiện trong thời gian ngắn như thế.

Hạ Mộc dẫn Tử Tang nhanh chóng đi ra ngoài, vui mừng kêu về phía Hạ Hồi Sinh, “Chúng tôi ở đây.”

Cả nhà Hạ Hồi Sinh nhìn thấy hai người không sao, nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng lại gần.

“Hai người không sao là tốt rồi.” Hạ Minh Thanh cười nói,

“Sư phụ, để mọi người lo lắng.” Hạ Mộc ngượng ngùng nói.


“Vô nghĩa, hai người sống tốt, sao không nghĩ cách truyền tin ra ngoài. Hại chúng tôi ở ngoài lo lắng.” Hạ Hồi Sinh tức giận nói.

“Bọn tôi đều ở trên núi, muốn xuống núi đã khó, căn bản không có cách nào báo tin.” Hạ Mộc không tức giận.

“Anh Ba, chị Ba.”

Lúc này dưới pha hạ truyền đến tiếng gào, nhìn xuống, là Hạ Thư cùng vợ chồng Hạ Chiêu Quan thở hổn hển chạy tới.

“Em Tư, em Hai, em rể.” Hạ Mộc nhìn thấy em trai và em gái cũng vui mừng.

“Anh Ba, chị Ba, anh chị làm em sợ muốn chết, cũng may anh chị đều bình an vô sự.” Hạ Chiêu Quan ngữ khí nghẹn ngào nói.

Thôn Minh Nguyệt mặc dù ở gần thôn Hạ Hà, nhưng có núi cao che chắn, lũ không gây ra thiệt hại lớn cho thôn.

“Không phải anh chị không sao à, em Hai, em đừng khóc.” Hạ Mộc gặp sắc mặt Hạ Chiêu Quan sắp khóc vội trả lời.

“Anh Ba đáng ghét nhất.” Hạ Chiêu Quan định khóc, bị Hạ Mộc trêu liền nở nụ cười.

“Cha mẹ cũng không sao, các em đã gặp chưa?” Hạ Mộc hỏi.

“Bọn em vừa vào thôn thì gặp cha mẹ, hỏi họ có gặp anh chị không, cha mẹ chẳng nói chẳng rằng nên bọn em chạy tới.” Hạ Chiêu Quan oán giận nói.

Hạ Mộc sửng sốt, không nói gì, tuy rằng vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt hắn vẫn lóe lên sự đau đớn. Đó là cha mẹ mình, rõ ràng biết mình bình an mà không nói cho người khác biết.

Lúc này Hạ Chiêu Quan mới thấy mình lỡ miệng, nghĩ đến người nhà, không khỏi thở dài.


“Tốt lắm, Hạ Mộc, kế tiếp, cậu có tính toán gì không.” Hạ Hồi Sinh hỏi.

“Trước nhìn xem, nếu không thể ở lại thôn, bọn tôi sẽ đi khỏi đây, đến sống ở nơi khác.” Hạ Mộc nói.

“Em nghe nói, đê trên sông có vấn đề, Huyện lệnh đã bị bắt, Huyện lệnh mới lên nhậm chức. Tiếp theo sẽ xử lý việc lũ tràn đến thôn, phát bạc cứu tế, để dân chúng không cần chạy nạn đến địa phương khác.” Hạ Thư nói.

Tử Tang không tỏ vẻ gì, vẻ mặt Hạ Mộc hiếm khi phẫn nộ, “Tên Huyện lệnh đáng chết, ông ta dám bớt xén trong lúc xây đê điều, không biết giết chết bao nhiêu gia đình.”

Hạ Mộc luôn hiền hành cũng mắng chửi người, có thể thấy hắn tức giận cỡ nào. Điều này không bất ngờ, chưa nói đến thiên tai, hành động đó làm hại vô số người mất nhà cửa, trong lòng Hạ Mộc đầy chính nghĩa không phẫn nộ mới kỳ lạ.

“Dù thiên đao vạn quả lão ta cũng không giải hận, lão tham thì tham, nhưng lão dám tham ô cả tiền xây đê, hại mười mấy thôn bị lũ phá hủy. Huyện lệnh đáng chết đã mất hết nhân tính, hay lắm, cuối cùng ai đó có thể trị lão ta.” Hạ Chiêu Quan cũng giận dữ nói.

“Có trị tội cũng không thể cứu lại bao nhiêu thôn đã mất, bao nhiêu mạng người chết trong dòng nước lũ.” Giọng Hạ Mộc rất nhẹ, lại khiến người nghe nặng nề. Đúng vậy, dù trị tội, một mạng của lão không thể cứu vãn những thiệt hại trận lũ này gây ra.

Nghĩ vậy, tâm tình mọi người nặng trĩu. Giờ thế đạo nhiều thiên tai, bọn họ là người bình thường có năng lực làm gì chứ, chỉ có thể tự lo lấy bản thân.

Tử Tang chậm rãi đi đến rìa núi, xem thôn nơi nơi hỗn độn, thở dài.

“Tôi đã tìm một số thương nhân bán lương thực và quần áo, chăn đệm vân vân, hai người có thể phát cho các thôn dân.” Hạ Hồi Sinh nói.

“Hồi Sinh, chỗ cần dùng đến tôi huynh cứ nói, hiện tại tôi chẳng có gì, chỉ có một thân khí lực.” Hạ Mộc nói.

Hạ Hồi Sinh vỗ vỗ bả vai Hạ Mộc, “Tới huyện Thanh Sơn trước đã.”

“Không được, tôi ở lại, có rất nhiều việc phải làm.” Hạ Mộc nói.

Hạ Hồi Sinh gật gật đầu, “Có chuyện gì cần giúp, cậu cứ việc nói.”

“Cám ơn.” Hạ Mộc cười nói.

Nhà Hạ Hồi Sinh xác định Hạ Mộc và Tử Tang bình an vô sự, nói một lúc rồi trở về. Tiếp theo Hạ Thư về xem tình hình vợ chồng Hạ Đại Hầu, Hạ Chiêu Quan và Trương Nhị Bảo về nhà, nói ngày mai lại qua.


Mọi người đi hết, Hạ Mộc nói muốn đến nhà Lê Tường xem sao, Tử Tang bảo mệt mỏi tìm một chỗ ngồi nghỉ, để hắn đi một mình.

Sau khi Hạ Mộc đi, Tử Tang đứng lên, bảo Tiểu Bạch ở lại, rồi nàng thi triển tinh thần lực, đuổi theo hướng Hạ Hồi Sinh rời đi, dọc đường đi chỉ lưu lại tàn ảnh.

Một lúc sau, nàng đuổi kịp Hạ Hồi Sinh. Nàng dùng tinh thần lực truyền vào tai anh ta bảo anh ta dừng ngựa.

Hạ Hồi Sinh đang cưỡi ngựa đột nhiên nghe thấy giọng Tử Tang, vẻ mặt kinh ngạc, có thể truyền âm nhập mật cần nội lực cực kì thâm hậu. Ngay cả cha anh ta là cao thủ thượng đẳng trong chốn võ lâm cũng không làm được, anh ta vội vã ngừng lại, nói bản thân có việc, bảo người nhà đi trước.

Lúc này Tử Tang nấp sau bụi cỏ hiện thân.

“Có việc gì?” Hạ Hồi Sinh xuống ngựa, nhíu mày hỏi, anh ta đã thu lại sự ngạc nhiên với Tử Tang.

Tử Tang chìa ra thứ trong tay, nhàn nhạt nói: “Đây là cho nạn dân.”

Hạ Hồi Sinh nghi ngờ nhận lấy, khi mở ra hai mắt trợn to, không thể tin nhìn Tử Tang, “Một ngàn lượng!”

“Tôi không muốn Hạ Mộc biết.” Tử Tang nói.

Hạ Hồi Sinh hoàn hồn, cô gái này không phải người cậy mạnh, có thể bỏ ra một ngàn lượng thật. Có điều, không ngờ cô ta hào phóng như thế. Nhờ một ngàn lượng này, nạn dân bị lũ ảnh hưởng không cần lo lắng vấn đề thực phẩm, có thể nhận được sự hỗ trợ khá tốt. Đến khi quan phủ phát thêm bạc cứu tế, họ có thể gây dựng lại quê hương.

“Được, tôi đã biết, xem ra tôi lo lắng vô ích, cô có thể để tâm đến lòng tự trọng của Hạ Mộc, xem ra cậu ấy không trả giá đơn phương.” Hạ Hồi Sinh cười nói.

Tử Tang hừ lạnh một tiếng, “Lòng tự trọng của Hạ Mộc không cần tôi bảo vệ. Anh ấy có năng lực giữ lại lòng tự trọng của bản thân, anh ấy chỉ thiếu thời gian.”

Dứt lời, nàng xoay người rời đi, lưu lại cho Hạ Hồi Sinh vài đạo tàn ảnh.

Hạ Hồi Sinh cười khẽ thì thầm: “Người anh em, phần thưởng của cậu đã đến.”

Anh ta xoay người lên ngựa, vung roi thúc ngựa rời đi.

Tử Tang trở lại tượng pha, Hạ Mộc chưa trở về. Nàng để Tiểu Bạch chờ ở tượng pha, từ từ đi về hướng nhà Lê Tường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui