“Tiểu thư, đi mau.” Hạ Mộc kéo Tử Tang bỏ chạy, nhưng người phía sau vì không có phản ứng bị hắn kéo nên ngã nhào.
“Tiểu thư.” Hạ Mộc kinh hoảng kêu lên, nhưng nàng vẫn không đáp lại, giống như bị ma nhập. Trong đôi mắt ấy không khí trầm lặng khiến trong lòng hắn hốt hoảng. Hắn nhìn ra trong mắt nàng không phải sợ hãi, mà là bóng tối mù mịt.
Bất chấp hắn nghĩ nhiều, lũ vẫn kéo đến, hắn ôm lấy Tử Tang chạy về phòng. Cơn lũ chưa ngập đến tượng pha, dù có ngập, hi vọng nhà trúc chắn được một lúc.
Ngay khi Hạ Mộc ôm Tử Tang vào phòng, hồng thủy mạnh mẽ vội vàng trào dâng. Tuy nó chưa dâng đến tượng pha, nhưng mức nước đã cao hơn hai thước, sức nước vừa nhanh vừa mạnh, nhà trúc không chịu nổi xung lượng lớn, bắt đầu lung lay. Đồng thời nước tràn vào phòng, may mắn sóng xiết, nhưng thối lui cũng nhanh, Hạ Mộc và Tử Tang đều ướt sũng, cơ thể run run, không đáng ngại.
Qua việc này, Tử Tang thanh tỉnh một tia thần trí, nhìn Hạ Mộc.
“Tiểu thư, em sao thế, em nói với tôi một tiếng đi.” Hạ Mộc sốt ruột kêu.
“Em… Em không sao…” Tử Tang ngây ngốc nói, vẻ mặt nàng hiện rõ sự giãy dụa, Nàng muốn tỉnh táo lại, nhưng trí nhớ chôn dấu trong linh hồn kia lôi kéo thần trí nàng, mỗi một âm thanh phảng phất muốn kéo nàng vào vực sâu mà nàng không thể giãy dụa, khiến nàng thống khổ không chịu nổi.
Hạ Mộc gặp vẻ mặt Tử Tang vẫn hoảng hốt như cũ, còn rất đau khổ, trong lòng hắn sốt ruột, mạnh mẽ ôm lấy Tử Tang.
“Tiểu Bạch.” Hắn nhìn qua căn phòng, lập tức thấy Tiểu Bạch chạy ra từ gầm cầu thang.
“Tiểu Bạch, đi mau.” Hạ Mộc quát to về phía Tiểu Bạch, từ cửa sau chạy khỏi nhà trúc, hướng về phía núi. Lũ đến chứng tỏ đê đã vỡ, không thể ngốc ở nơi này thêm một khắc. Tiểu Bạch vội đuổi theo.
Hai người nhất hổ liều mạng chạy, mưa gió tạt vào người họ hơi rát nhưng không thể cản trở tốc độ của họ. Khi đến lưng chừng ngọn núi phía sau, chợt nghe bên trên vọng ra tiếng kêu to đầy hoảng sợ. Hạ Mộc quay lại, sắc mặt trắng bệch. Lũ ùn ùn kéo tới, mưa gió, tiếng sấm, tia chớp, ánh sáng mờ mịt. Cảnh tượng này như đang ở tận thế.
Hạ Mộc giật mình, rống to với người ở trên đang kinh hãi ngẩn ra, “Chạy mau.”
Giọng hắn dùng nội lực nên vang xa. Mọi người cảm thấy lỗ tai ong ong, liều mạng chạy lên trên. Hạ Mộc ôm Tử Tang thi triển khinh công, chạy như bay trên sơn đạo.
Lúc này, cơn lũ ập tới. Nước đập vào vách núi phát ra âm thanh cực to, bởi vì lực đánh vào mà nước văng tung tóe khiến ai nấy ướt đầm đìa. Cũng may mọi người đi đến vị trí an toàn, không bị lũ cuốn đi đã là vạn hạnh. Họ nhìn thôn xóm không còn tồn tại, khắp nơi là biển nước mênh mông sóng mãnh liệt, ngoài kinh hãi là nỗi đau xót vì mất nhà mất cửa. Có một số người không chịu nổi, khóc rống lên, gào to…
Không thể không nói, năng lực thích ứng của đám đông rất mạnh. Vì sống sót, họ rất nhanh điều chỉnh tâm tình, tiếp tục đội mưa gió trèo lên trên, họ phải đến được đỉnh núi. Đó mới là nơi an toàn thật sự.
“Song Hỉ.” Một tiếng kêu hoảng sợ kinh thiên động địa vang lên, còn có tiếng trẻ con gào.
Là chị dâu! Hạ Mộc nhìn lại, chỉ thấy Song Hỉ lăn từ trên xuống, Hạ Mộc kinh hoàng, đặt Tử Tang ngồi trên mặt đất, không chút do dự, nhào về phía Song Hỉ ôm cô bé vật lộn giữa dòng nước.
Người trên núi đều ngẩn ngơ, Khúc thị và Lê Tường liều mạng hò hét, muốn liều lĩnh đi xuống.
Hạ Mộc liều mạng bơi, ý đồ có thể túm được vài thứ nhưng hắn chỉ có chút sức lực, còn ôm Song Hỉ, đâu thể đối kháng được nước lũ, liên tục chìm nổi.
Tử Tang ngây ngốc nhìn Hạ Mộc giãy dụa trong nước, nỗi đau trên mặt càng sâu. Cặp mắt kia như bị ma nhập, tràn nhập huyết sắc. Tiểu Bạch gấp đến độ đi tới đi lui bên cạnh Tử Tang, đột nhiên nó táp vào đùi nàng. Tử Tang hình như không có cảm giác đau đớn, đến khi máu chảy ra, vẻ đau đớn của nàng rút đi nhiều, đôi mắt dần trở nên tỉnh táo. Sau đó nàng ý thức được tình cảnh của Hạ Mộc, giật mình, mạnh mẽ đứng lên.
Nàng bất chấp người khác có thể trông thấy, từ vòng tay lấy dây thừng ra, cái dây này nàng dùng leo núi trước khi rời khỏi thôn Hạ Hà.
Nàng nhanh chóng buộc dây thừng vào một gốc cây đại thụ, người nhảy vào dòng nước lũ. May mắn hiện tại mưa to gió lớn, nàng có thân cây che bớt nên mọi người không nhìn thấy nàng đột nhiên biến ra cuộn dây thừng. Huống hồ mọi người đều dồn sự chú ý lên người Hạ Mộc và Song Hỉ dưới nước, không ai để ý đến nàng.
Tử Tang dựa vào tinh thần lực, rất nhanh bơi tới bên cạnh hai người họ, “Nắm chặt dây thừng.”
Hạ Mộc thấy Tử Tang, trên mặt xuất hiện vẻ hoảng sợ. Dù bản thân bị nước cuốn đi, hắn cũng không kinh hoảng đến vậy, giận dữ nói: “Ai cho em xuống dưới, mau quay về.”
“Anh cái tên ngốc này, giờ nói gì thế hả, nắm chặt dây thừng, anh muốn mọi người chết hết à.” Tử Tang cũng hét.
Hạ Mộc cứng đờ, hắn thề, trở về, hắn nhất định bắt tiểu thư biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Hắn cầm chặt dây thừng, bà con cũng thông minh, vội cùng nhau kéo dây thừng lên, vì thế ba người họ nhanh chóng được cứu. Khúc thị vội vàng chạy xuống dưới, ôm chặt Song Hỉ, toàn thân run run ô ô khóc.
“Chị dâu, mau ôm con bé lên trên đi, như vậy rất nguy hiểm, lũ sẽ đến bất cứ lúc nào.” Hạ Mộc vội khuyên.
“Được được…” Khúc thị vội vàng đáp lời, ôm Song Hỉ chạy đi. Nhưng, không kịp nữa, trong tiếng kêu hoảng sợ của đám đông, lũ đổ về phía bốn người. Tử Tang không có một tia do dự, thả tinh thần lực ra cực hạn, nếu có thể trông thấy tinh thần lực sẽ phát hiện xung quanh bốn người này có một lớp màng bảo hộ trong suốt che kín họ. Kinh ngạc xem chỗ bốn người đứng bị nước bao phủ, Lê Tường hoảng sợ kêu to, “Không…”
Sau khi nước rút, mọi người lại ngẩn ngơ một lần nữa. Vì bốn người kia vẫn yên lành, đứng tại chỗ bình an vô sự.
Nhất thời tiếng hoan hô vang trời, mà Tử Tang tinh thần lực cạn kiệt, hơn nữa có tâm ma phía trước, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi.
Hạ Mộc hoàn hồn từ trong vui sướng, hắn không ngốc, có màn thần kỳ ban nãy, hơn nữa tiểu thư hộc máu, hắn hiểu hết. Lòng vừa hận lại đau, hắn hận bản thân vô năng, đau lòng Tử Tang chịu khổ.
“Em dâu.” Khúc thị cũng ngẩn ra.
Hạ Mộc vội vàng ôm lấy Tử Tang, nói với Khúc thị: “Đi mau.”
Khúc thị vội vàng ôm Song Hỉ, Hạ Mộc ôm Tử Tang đuổi kịp, cuối cùng trở lại chỗ bà con. Lê Tường ôm Thạch Đầu, một tay nắm chặt Khúc thị, một nhà bốn người ở bên nhau…
Hạ Mộc sốt ruột nhìn thoáng qua Tử Tang nằm trong lòng, nàng mỉm cười với hắn.
Hắn biết, phải đến chỗ có thể che gió che mưa, vì thế nói với mọi người: “Mọi người đi mau, trên núi có sơn động.” Sơn động kia do hắn tình cờ phát hiện trong một lần săn thú.
Bà con nghe Hạ Mộc nói thế, có mục tiêu, tiếp tục hướng lên trên, mưa gió càng lúc càng lớn, đường núi càng ngày càng khó đi.
Đầu óc Tử Tang càng ngày càng mơ hồ, trong óc như vang lên một giọng nói xa xôi:
“Tử Tang, cô phải phục tùng bọn tôi, nếu không, mẹ cô chỉ có chết.”
“…”
“Tử Tang, đi, đi mau, đừng nghe bọn họ.”
“…”
“Giết, mau chấp hành mệnh lệnh.”
“…”
“Tử Tang, mẹ yêu con, hãy sống sót, sống sót.”
…
Ý thức Tử Tang càng ngày càng mịt mờ, cuối cùng nàng hôn mê trong ngực Hạ Mộc.
Hắn lập tức hoảng sợ, liều mạng chạy về phía sơn động, Tiểu Bạch ở phía sau đi theo…
~~
Trong thế giới trắng xoá, Tử Tang liều mạng chạy, tìm kiếm, kinh hoảng hô to: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ ở đâu? Mẹ mau ra đây, con xin mẹ… Mẹ…”
“Tử Tang.” Một giọng nói dịu dàng vang lên, “Mẹ ở đây.”
“Mẹ.” Tử Tang ngẩng lên, một phụ nữ hiền lành xinh đẹp, ôn hòa đứng trước mặt nàng, nàng vui mừng lao đến. Ngay sau đó, nàng ngạc nhiên, không phải cái ôm ấm áp trong suy nghĩ mà người biến mất.
“Tử Tang…” Giọng mẹ lại vang lên phía sau nàng.
Tử Tang cứng đờ, vội vàng xoay người sang chỗ khác, quả nhiên nhìn thấy mẹ, nàng vui mừng nhào đến, nhưng mẹ lại biến mất, Tử Tang hoảng sợ, gọi mãi: “Mẹ, mẹ…”
“Tử Tang…” Giọng mẹ dịu dàng lại vang lên phía sau nàng.
Tử Tang chậm rãi xoay người sang chỗ khác, lần này nàng không dám lao đến nữa, ngắm mẹ trước mắt, giọng nghẹn ngào nói: “Mẹ, con nhớ mẹ…”
“Tử Tang, ngoan, không cần nhớ mẹ, biết không? Như vậy con sẽ sống thật tốt, chỉ cần con còn sống, mẹ đã vui vẻ.” Mẹ thật dịu dàng mỉm cười.
“Con không cần, con không cần, mẹ, con rất mệt, mẹ trở về đi được không.” Tử Tang không nhịn được bật khóc.
“Con gái ngoan, ngoan, mẹ phải đi, hãy sống tốt, con sẽ hạnh phúc.” Mẹ mỉm cười về phía Tử Tang, cả người nhanh chóng lùi về phía sau, càng ngày càng nhỏ.
“Đừng mà, mẹ…” Tử Tang liều mạng đuổi theo, nàng chạy, liều mạng chạy, nàng không đuổi kịp mẹ, ngược lại chạy ra khỏi thế giới trắng xoá, nàng đi đến một thế giới quen thuộc. Trong mưa gió, sông cuộn sóng cuồn cuộn, phát ra tiếng vang vĩ đại, đột nhiên nàng trông thấy mình mặc đồ đen, lôi kéo mẹ, đằng sau có một người đàn ông. Nàng vui mừng chạy về phía mẹ, lại phát hiện bản thân xuyên qua người mẹ. Chuyện gì thế này, nàng chết rồi ư?
Nàng ngây ngốc nhìn ba người kia liều mạng chạy. Đột nhiên nhảy ra rất nhiều người đàn ông mặc vest màu đen, chỉ trong chớp nhoáng bao vây ba người.
“Tử Tang, tốt nhất cô hãy buông tay chịu trói, nếu không cô sẽ hối hận vì hành vi ngày hôm nay.” Giọng nói uy hiếp vội vàng vang lên.
Tử Tang nhìn lại, là hắn. Cơ Ngôn, là hắn, Tử Tang tràn ngập hận ý, kêu to vọt lên, nhưng cơ thể nàng xuyên qua, nàng không cam lòng, tiếp tục lao về phía người nọ, nàng muốn giết hắn, giết hắn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...