Quy Về Điền Viên

Tuy rằng như thế nhưng không thể không nói, Hạ Mộc thật sự rất hiền. Dùng cách nói của kiếp trước, chính là lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.

Đến ngày ba mươi Tết, dưới sự khuyên bảo của Hạ Thư, người Hạ gia có ý định giữ quan hệ hòa hảo với Hạ Mộc và Tử Tang, sau đó sẽ từ từ tính kế với họ nên đồng ý mời hai người trở về đón năm mới cùng. Còn nhiệm vụ đi mời tất nhiên rơi xuống đầu đôi long phượng thai Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan.

Khi đôi long phượng thai này đến nhà, Hạ Mộc có chút bất ngờ, nhưng vẫn tỏ vẻ chào đón. Chỉ có hai người này ở nhà là thực sự coi hắn như thân nhân.

Ngồi trong phòng khách, Hạ Chiêu Quan tỏ vẻ kinh ngạc trước cách bài trí, mặt đất là sàn gỗ, trên đỉnh đầu có lọng che, đồ dùng tinh xảo đơn giản, chậu cây được bài trí ở các vị trí khác nhau, nhìn rất đẹp mắt.

Trong lòng Hạ Thư cũng có chút hâm mộ, nhưng không để lộ ra, cười hỏi: “Anh Ba, chị Ba đâu?”

Nghe Hạ Thư gọi Tức Mặc Tử Tang là chị Ba, trong lòng Hạ Mộc cũng giống như lúc bình thường người khác nói tiểu thư và vợ của hắn, hoặc lúc bình thường giới thiệu đây là vợ tôi hoặc là gọi Tử Tang rất phức tạp. Sự thật rõ ràng không phải thế, nên hắn rất xấu hổ và mất tự nhiên, còn có cảm xúc gì đó không nói rõ.

Hạ Mộc rót trà cho hai người ngã.

“Ở trên lầu.” Hôm đó lên thị trấn bán đồ, mua thêm một đống giấy về, tiểu thư nhà hắn lại bắt đầu vẽ tranh trở lại.


Hạ Thư lên tiếng, “Anh Ba, hôm nay là trừ tịch, cha mẹ bảo em và em gái đến gọi anh, bảo anh dẫn chị Ba về nhà mừng năm mới.”

Hạ Mộc sửng sốt, trước kia ở bên ngoài mỗi lần mừng năm mới quá tiết hắn đều rất rất nhớ người thân của mình. Nếu có thể cùng đón tốt với người thân thì tốt biết bao. Giờ đã trở về, hắn lại rất thất vọng với người nhà, rất phiền muộn. Trở về? Có lẽ hắn muốn nhưng lại nghĩ đến tiểu thư không thích người nhà của mình, có lẽ sẽ không đi thì đột nhiên hắn không thấy vui vẻ nữa. Hắn cảm thấy cùng ngồi im lặng với tiểu thư ăn một bữa cơm, hắn rất thư thái cũng rất vui vẻ.

“Không được.” Hạ Mộc trả lời.

“Vì sao?” Hạ Chiêu Quan hỏi, đón năm mới là một ngày lễ lớn, làm sao người một nhà có thể không ở cùng nhau?

“Anh và cha mẹ có chút không thoải mái, trở về cũng làm cha mẹ tức giận. Hơn nữa anh không muốn về lại ầm ĩ với cha mẹ. Anh có để lại hai con gà rừng, các em mang về đi, coi như anh biếu quà Tết cho cha mẹ!” Hạ Mộc nói.

“Anh Ba, cha mẹ bảo chúng em đến, tất nhiên là chào đón anh và chị Ba. Sao có thể làm cha mẹ tức giận chứ. Anh về cùng tụi em đi, năm ngoái thiếu anh nên luôn cảm thấy thiếu cái gì đó. Giờ trở về, tất nhiên không có đạo lý gì mà không ở cùng nhau cả.” Hạ Thư khuyên nhủ.

Hạ Mộc không trả lời Hạ Thư, mà chỉ chỉ vào chén trà: “Uống trà đi, trong phòng bếp có ít điểm tâm, để anh lấy cho bọn em.”

Nói xong, hắn không đợi Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan đáp lời lập tức vào phòng bếp ở sau viện.

“Anh Ba.” Hai anh em không cam lòng kêu một tiếng, nhưng người đã đi rồi, đành phải chờ Hạ Mộc quay lại rồi nói.

Hạ Mộc đi đến hậu viện, đôi mắt trở nên ưu thương mà thâm thúy. Đón một hồi gió lạnh, hắn khẽ thở dài, vào phòng bếp, cầm một ít điểm tâm rồi lộn trở lại phòng khách.

Chỗ điểm tâm này đều do Hạ Mộc làm. Hắn không thích ăn lắm nhưng Tử Tang thường xuyên ăn một ít nên hắn cũng thường hay làm, để khi nào tiểu thư thích cũng có để ăn.

“Ăn điểm tâm đi, chính do tay anh Ba làm đấy. Về lâu như vậy, còn chưa có cơ hội để các em nếm thử tay nghề của anh.” Hạ Mộc cười nói.”Thử xem, có ngon hay không?”

“Anh Ba, thế chuyện kia…” Hạ Thư không có hứng thí gì với điểm tâm. Cậu còn muốn cha mẹ, hai anh và anh Ba có thể khôi phục quan hệ bình thường hơn.


“Nếm thử đi, cho anh mấy câu nhận xét.” Hạ Mộc cắt ngang lời Hạ Thư, hiển nhiên không muốn nói nhiều về chuyện này.

Hạ Thư có chút suy sụp, nhưng cũng biết trong chốc lát Hạ Mộc không chấp nhận ngay được, vì thế lấy điểm tâm ăn, tính để sau không ngừng cố gắng hơn.

“Anh Ba, điểm tâm này thật sự là anh làm a? Rất ngon, em chưa ăn món nào ngon như thế.” Hạ Chiêu Quan đã ăn hết một khối điểm tâm. Đối với chuyện khuyên Hạ Mộc về nhà đón Tết, áp lực của cô không lớn lắm, vì chuyện thuyết phục này là của anh Tư. Vì thế, lúc Hạ Mộc mời bọn họ ăn, cô đã lấy một khối.

“Ngon đúng không, vậy ăn nhiều một chút.” Hạ Mộc vui vẻ nói. Thật ra hắn cũng không biết tay nghề bếp núc của mình đến mức nào. Trước kia làm hạ nhân, hắn thường xuyên đến phòng bếp hỗ trợ, nhưng những người đó chỉ nói tay nghề bếp núc của hắn không tệ. Sau này hắn thường xuyên nấu cho Tử Tang ăn, nhưng nàng cũng không nói gì, dù ngon hay không ngon cũng nuốt vào bụng.

Ở nông thôn, cơ hội được ăn điểm tâm là rất ít, mấy ai có tiền đi mua chứ. Dù Hạ Thư học giỏi, người nhà rất chiều nên mỗi lần lên thị trấn sẽ mua cho cậu một, hai khối. tuy rằng ăn cũng ngon nhưng vừa so sánh với của Hạ Mộc thì kém xa. Cho nên chuyện khuyên Hạ Mộc về đón năm mới để qua một bên, hắn và Hạ Chiêu Quan vô cùng cao hứng ăn không ít, đến khi bụng quá no, không ăn nổi nữa mới ngừng lại được.

Thấy em trai và em gái ăn khá nhiều, nhất định là rất thích, Hạ Mộc vui mừng, cười nói: “Phòng bếp vẫn còn, lát nữa bọn em mang một ít về đi.”

Hạ Chiêu Quan đầu tiên là vui mừng đáp lời, sau đó tò mò hỏi một ít chuyện của Hạ Mộc khi ở ngoài. Sau đó Hạ Thư lại lặp lại chuyện về nhà đón Tết nhưng Hạ Mộc vẫn kiên quyết từ chối như cũ. Nếu chỉ một mình hắn thì thôi, dù thất vọng với người nhà hắn cũng sẽ trở về. Hiện giờ hắn còn có tiểu thư, tiểu thư chắc chắn sẽ không đi, hắn không thể bó tay trở về, để tiểu thư một mình đón năm mới được.

Một người đón năm mới chẳng có ý nghĩa gì.

Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan bất đắc dĩ, đành phải mang theo những thứ Hạ Mộc đưa về. Nhưng trước khi đi hai người lại nhìn lên trên lầu. Bọn họ đã đến lâu như thế. Tử Tang ở phía trên không thể không biết, nhưng không hề xuống nhà.


Hạ Mộc tự nhiên nhìn theo tầm mắt bọn họ nhưng cũng không thể coi như nhìn không thấy. Hắn tự mình đưa hai người ra sân, sau đó đứng trên pha thượng nhìn hai người biến mất dưới pha hạ, hắn mới lộn trở lại phòng khách.

Nhìn trên lầu vẫn không hề có động tĩnh, Hạ Mộc do dự một chút, vào trong phòng cầm một cái rổ, bên trong có kim thêu, còn có một cái áo chưa hoàn thành.

Hắn ngồi xuống ở phòng khách, bắt đầu khâu quần áo.

Vốn dĩ may quần áo vốn là chuyện của phụ nữ, nhưng sống ở ngoài mấy nắm, bên người Hạ Mộc cũng không có ai thêu thùa may vá cho hắn. Vì thế, hắn đã sớm học được, nhưng không hề thua kém phụ nữ.

Còn chuyện hắn ngồi ở phòng khách bởi vì nơi này dễ nghe thấy tiếng gọi của tiểu thư, tiện cho việc hầu hạ.

Tử Tang yên lặng không một tiếng động đi xuống nhà, thì nhìn thấy Hạ Mộc đang may quần áo. Nàng không hề thấy bất ngờ, bởi vì đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy. Nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì người đàn ông trước mắt và động tác tay linh hoạt của hắn rất không hài hòa.

Tuy rằng như thế nhưng không thể không nói, Hạ Mộc thật sự rất hiền. Dùng cách nói của kiếp trước, chính là lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.

Tuy Tử Tang đi im lặng không một tiếng động, nhưng nàng xuống nhà một lúc, Hạ Mộc đã cảm nhận được ánh mắt của nàng. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn nàng đang đứng trên cầu thang, vội cười nói: “Tiểu thư, cô xuống nhà à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui