Quy Về Điền Viên

“Mẹ, được rồi, đây là anh Ba tự lựa chọn, mẹ đừng náo loạn nữa.” Hạ Thư tuy cũng khiếp sợ trước tin Hạ Mộc ở rể nhà gái, nhưng do Hà thị làm náo loạn nên rất nhanh tỉnh táo lại, bước lên an ủi mẹ mình.

“Anh Ba con ở rể, con bảo mẹ sao chấp nhận được.” Hà thị cả giận nói, sau đó trừng mắt Hạ Mộc, “Mẹ muốn con lập tức cùng cách với nó, bằng không chúng ta đoạn tuyệt quan hệ.”

(cùng cách: ly hôn)

Sắc mặt Hạ Mộc tái nhợt, không tin nổi nhìn Hà thị. Xa cách mấy năm, hắn không hiểu tại sao mẹ đột nhiên ghét hắn như vậy, dù không thích cũng không đến mức nghiêm trọng muốn đoạn tuyệt quan hệ chứ. Tuy rằng ở rể thanh danh không tốt lắm, nhưng vẫn có rất nhiều người như thế. Huống hồ hắn từng làm hạ nhân, để ý gì chuyện ở rể hay không? Sao mẹ phản ứng mãnh liệt thế? Chẳng lẽ hắn đã làm gì không phải, nhưng trước đây, cha mẹ đâu như vậy, tuy nghèo khó nhưng vẫn yêu thương hắn hết mực…

“Mẹ, đủ rồi. Quanh đây rất đông người, mẹ cứ gào khóc như thế, tất cả mọi người đều biết. Mẹ mà đoạn tuyệt với anh Ba, con bên ngoài có mặt mũi nào nhìn người khác, con sẽ nghỉ học.” Hạ Thư lạnh lùng nói.

Pha hạ và pha thượng cách nhau rất xa, ít người nghe thấy, nhưng nếu tiếp tục nháo loạn, khó tránh khỏi có người tò mò đến xem náo nhiệt.

“Đừng…” Hà thị đang tức giận biến thành kinh hoàng. Bà gửi hết hy vọng vào cậu con trai út ra làm quan, để bà được sống sung sướng.

“Mẹ, việc này chưa có ai biết, chỉ cần chúng ta không nói ra ngoài, chắc không ai biết đâu.” Hạ Chiêu Quan vội nói, nghe mẹ muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh Ba, nàng cũng sợ hãi.


Hà thị nghe thế, nhìn về phía Hạ Mộc, ác độc nói: “Con đi nói với nó, nếu dám ở bên ngoài nói ra chuyện con ở rể, sẽ đánh gãy chân nó.”

“Mẹ, tiểu… Tử Tang không làm thế đâu, cô ấy rất ít ra ngoài.” Hạ Mộc vội đáp. Thực ra hắn không ở rể, tiểu thư sao đi rêu rao việc này. Tuy rằng trên hôn thú viết rõ tiểu thư đã xuất giá, nhưng người nhà hắn chắc sẽ không đi tra hỏi việc này. Ba năm sau, mục đích của tiểu thư đạt được, quan hệ vợ chồng mặt ngoài không còn tồn tại. Đến lúc đó hắn vẫn là gã sai vặt, là hạ nhân của người khác. Người nhà không thể quản được.

Được Hạ Thư khuyên giải mãi, cuối cùng hà thị đồng ý rời đi. Hạ Lê Hoa không cam lòng, nàng không những bị đánh, hơn nữa chăn kia cũng lấy được, “Mẹ, con hồ ly tinh còn đánh con mà, cứ bỏ qua như thế, cô ta sẽ nghĩ nhà ta dễ bắt nạt.”

Hà thị chưa trả lời, Hạ Thư đã giận dữ nói: “Chị Cả, chị đừng nói nữa. Chị nói khó nghe như vậy, đổi lại là em cũng muốn đánh, người ta không khâu miệng chị lại đã là khách khí lắm rồi.”

“Em…” Hạ Lê Hoa giận trừng mắt nhìn Hạ Thư. Đứa em trai này của nàng từ nhỏ có thiên phú đọc sách, sau này chắc chắn có thể ra làm quan nên nàng cũng không dám đắc tội, kéo áo hà thị, “Mẹ, mẹ xem, bọn họ đều khi dễ con. Mẹ nhìn tay con này, đau lắm đó.”

Hạ Lê Hoa giơ mu bàn tay mình, uỷ khuất nói.

Hà thị nhìn cũng đau lòng, nhưng thấy sắc mặt Hạ Thư khó coi như vậy, cuối cùng vẫn nhịn. Sang năm, con trai bà sẽ đi thi, không thể để nó phân tâm được, vì thế nói: “Lê Hoa à, mẹ biết con đau, chúng ta về thôi, mẹ bôi thuốc tốt nhất cho con, nhanh khỏi lắm. Em tư của con tức giận lắm rồi, sang năm nó đi thi, vì không muốn em con phân tâm, cứ bỏ qua cho thằng Ba lần này.”

Hạ Lê Hoa biết rõ. Việc gì có liên quan đến Hạ Thư thì không thể thương lượng, đành nhịn. Có câu quân tử báo thù mười năm không muộn, núi còn đó sợ gì không có củi đốt.


Nhìn người thân của mình từng người rời khỏi, Hạ Mộc chợt cảm thấy vô lực. Nhưng nghĩ đến tiểu thư nhà mình, hắn lập tức vực dậy tinh thần, đi đến trước mặt Tức Mặc Tử Tang, thở dài, hổ thẹn nói: “Tiểu thư, tôi thay mặt người nhà xin lỗi cô.”

Tức Mặc Tử Tang ngẩng đầu, bình tĩnh vô ba nhìn Hạ Mộc, không trả lời hắn.

“Tiểu thư, cái đó… Cái đó. Người cũng biết người nhà tôi là người lỗ mãng, ít học. Bọn họ vô tình mạo phạm tiểu thư, hi vọng người đừng trách họ, sai lầm của họ tôi tình nguyện gánh vác tất cả.”

Tử Tang đột nhiên đến nổi hứng, từ chối cho ý kiến hỏi: “Anh muốn gánh vác thế nào?”

“Tôi…” Hạ Mộc sửng sốt, cung kính nói: “Tôi tùy tiểu thư xử trí.”

Thấy Hạ Mộc như thế, Tức Mặc Tử Tang đột nhiên cảm thấy không thú vị, nhàn nhạt nói: “Giữa chúng ta là quan hệ hợp tác. Tôi không muốn làm khó anh, sau này chỉ cần bọn nó không đến làm phiền tôi, tất nhiên tôi sẽ không để ý đến họ.”

“Cám ơn tiểu thư.” Tuy tiểu thư nói hắn đã khôi phục sự tự do, giữa bọn họ là quan hệ hợp tác, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ thế, chỉ là… Bộ dáng hắn muốn nói lại thôi rơi vào mắt nàng, rõ ràng có chuyện mà không dám nói.

Tức Mặc Tử Tang lạnh lùng nói: “Có việc cứ nói.”


“Cái kia… Tiểu thư, tôi sẽ tận lực không để người nhà đến làm phiền ngài, nhưng nếu họ vô tình đắc tội, cô có thể hạ thủ lưu tình không?” Hạ Mộc vẫn lo lắng hỏi lại.

“Anh nghĩ tôi sẽ làm gì người nhà anh?” Tức Mặc Tử Tang hỏi.

“Cái này… tôi không biết.” Hạ Mộc trả lời rất ủy khuất.

Tử Tang đột nhiên cảm thấy tâm tình không sai, “Yên tâm, nếu bọn họ chọc tới tôi, tôi chỉ giáo huấn một ít, tuyệt không làm khó họ .”

Về phần giáo huấn thế nào, theo suy nghĩ của nàng, chỉ cần giữ lại mạng sống là được.

“Cám ơn tiểu thư.” Hạ Mộc nhẹ nhàng thở ra, “Bất quá, tiểu thư, nếu bọn họ mạo phạm ngài, cô đừng nổi giận, không tốt cho thân thể, không cần quá khách khí với họ.”

Tử Tang nhíu mày, “Lời anh nói thật mâu thuẫn. Nếu tôi không nương tay, người nhà của anh sẽ gặp tai ương. Còn tôi nương tay thì sẽ bị người ta coi thường. Anh nói đi, rốt cuộc anh muốn tôi làm thế nào?”

“Ách…” Hạ Mộc sửng sốt, tất nhiên hắn hi vọng cả nhà đều tốt! Hắn không hy vọng người nhà gặp chuyện không may, cũng không muốn tiểu thư không vui. Tiểu thư rõ ràng biết hắn khó xử, sao có thể nói ra mấy lời này, tiểu thư rất xấu rồi.

Vẻ mặt Hạ Mộc oán giận, nhìn Tức Mặc Tử Tang ủy khuất không nói ra lời.


“Được rồi, đừng dùng biểu cảm đó nhìn tôi. Anh lui xuống đi, tôi biết phải làm gì.” Tử Tang nhàn nhạt nói.

“Vâng.” lần này Hạ Mộc không hỏi tiểu thư nhà mình cái gọi là biết là làm thế nào, vội lui xuống. Hắn không muốn tiểu thư trả lời đưa ra nan đề khác, việc này từ từ rồi đính.

Hôm sau, thợ xây đến, nhanh chóng xây dựng nhà trúc.

Nhà trúc làm năm, sáu bậc thềm, xây ở đằng sau nhà cũ. Chờ nhà mới hoàn thành, nhà cũ sẽ được dỡ xuống, chỗ đó trở thành sân trước. Còn đằng sau nhà trúc, quây một cái hậu viện, vòng qua một bộ phận nhỏ của rừng trúc. Trong đó có cả cái giếng kia. Phòng bếp, phòng chứa đồ xây gần giếng. Từ phòng bếp có một hành lang nối liền với phòng khách. Phòng khách chia làm hai gian, gian trong để dùng bữa, gian ngoài để tiếp khách. Gian trong có hai phòng trống, dùng bình phong ngăn cách hành lang với phòng khách, tuy rằng hơi phiền nhưng khá kín đáo. Đương nhiên hai phòng này tuỳ Hạ Mộc bài trí. Tầng hai là không gian của Tử Tang, chỉ có một thư phòng một phòng ngủ. Không gian còn thừa cải tạo thành ban công.

Lúc xây nhà, Tử Tang vì tránh mọi người. Hoặc ở trong phòng, hoặc đến rừng trúc. Giờ trong rừng trúc có một đình hóng mát. Vì Hạ Mộc phát hiện ra tiểu thư thích ngồi trong rừng trúc nên tự tay dựng đình, đơn giản thô ráp, nhưng rất hài hoà với khung cảnh.

Mỗi ngày của Tử Tang trôi qua rất đơn điệu, trừ đọc sách, chính là đứng trong đình hóng mát ở rừng trúc tu luyện tinh thần lực, có khi chú ý động tĩnh đám người Triệu Thế Tử phái tới. Hiện tại chỉ để lại hai người, họ giả làm huynh đệ, gọi là Lưu Đại và Lưu Nhị, ở cách đây không xa, mua vài mẫu ruộng hoang, xây phòng ở.

Cho nên gần đây ngoài Hạ Mộc và Tử Tang, bọn họ cũng là đề tài buôn chuyện của dân làng.

Trả hàng muộn. Làm bài kiểm tra không tốt, tâm trạng bạn lại tụt dốc rồi. Hic hic.

*Đốt pháo* cột mốc 200 bài post trong nhà, wp nó báo chứ bạn ko nhớ đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui