CHƯƠNG 18. [ ĐẠI CHIẾN SẮP TỚI ]
“Thay vì nói nể mặt, không bằng nói là dung túng đi.” Xích Ảnh do dự một chút, cười mà lắc đầu một cái.
Thanh Ảnh thấy hắn muốn nói lại thôi, liền lấy tay đụng hắn một cái: “Là thế nào a?”
“Ách. Đến một trình độ nào đó mà nói …” Xích Ảnh giảm thấp thanh âm một chút, nhỏ giọng thì thầm: “Cũng coi là một loại sủng ái đi.”
“Sủng ái.” Thanh Ảnh kinh ngạc mà há to miệng: “Ngươi muốn nói là Bạch Ngọc Đường cưng chiều Triển Chiêu sao?”
*****************************************
Ngũ gia gặp phải chuyện lạ gì?
Hắn nói, sáng hôm nay trời chưa sáng hắn đã ra ngoài, đi đến bến tàu.
Một đường đi vốn rất thuận lợi, rất nhanh cũng đã gần đến bến tàu. Thế nhưng đúng lúc này hắn lại nhìn thấy một chiếc thuyền lớn đang vòng qua sau bến tàu, đi về phía Bắc.
Vốn dĩ Bạch Ngọc Đường cũng không buồn để ý. Có điều ……. Trên thuyền này còn cắm một lá cờ, trên cờ có thêu một chữ “Diêu.”
Trong lòng Bạch Ngọc Đường vừa động ——— “Diêu” sao? Trong thành Khai Phong. Những *** thượng bắt đầu bằng chữ Diêu cũng không nhiều lắm. Chẳng lẽ đây lại là thuyền của cửa hàng Diêu Ký kia?
Vì vậy, Bạch Ngọc Đường liền vòng trở lại, đi theo chiếc thuyền lớn kia.
Thuyền này không dừng ở bến tàu mà cứ đi vòng vòng vo vo, đến một bến cạn phụ cận cửa Bắc.
Thuyền này cứ thế đi vào bến cạn, sau đó có mấy tiểu nhị nhảy xuống thuyền, lôi thuyền vào trong một bãi lau sậy.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy khả nghi, liền lặng lẽ nấp vào một chỗ tối quan sát.
Quả nhiên, chỉ thấy trong bãi lau đó có không ít mã xa chờ sẵn. Đám tiểu nhị bắt đầu tháo hàng, hàng được tháo xuống chủ yếu đều là quan tài.
Bạch Ngọc Đường cau mày, Diêu Ký là cửa hàng kinh doanh đồ ma chay, chuyên chở quan tài cũng là chuyện rất bình thường. Tại sao phải lén lút như vậy?
Mặt khác, Bạch Ngọc Đường còn phát hiện một vấn đề, bình thường khi chuyên chở quan tài, không ai lại đem cả quan tài và nắp cùng khiêng xuống. Quan tài được khiêng riêng và lắp quan tài cũng được khiêng riêng ra mới đúng. Nhìn qua thì có thể thấy đó là quan tài tốt, thế nhưng nhìn kỹ thì hình như những quan tài này đã được dùng qua, lắp quan tài cũng được đóng kín. Hơn nữa, quan tài này nhìn có vẻ nặng, mỗi cái đều cần đến mười mấy tiểu nhị mới có thể khiêng được.
Chờ quan tài được xếp lên xe xong, mã xa cũng bắt đầu di chuyển.
Bạch Ngọc Đường một đường đi theo, cứ thế tiếp tục đi theo, lại phát hiện có rất nhiều người theo dõi.
Bạch Ngọc Đường vọt đến một rừng cây, vỗ vỗ vai hai người đang theo dõi.
Hai người đều cả kinh, giật mình quay lại mới thở phào một cái —— Bạch Ngọc Đường a!
Bạch Ngọc Đường vỗ là ai đây? Đương nhiên là Tử Ảnh cùng Giả Ảnh.
Hai người này tại sao lại ở chỗ này? Thật ra thì hai người bọn họ cũng không có theo dõi ngay từ đầu, mà là mới phát hiện ra mà thôi.
Hai người họ vốn là mai phục ở quan đạo Bắc thành. Lúc trước Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe lão bản trà lâu nói, ở quan đạo vào Bắc thành có quan binh chặn đường không cho người đi qua. Vì vậy, Triệu Phổ sai hai người ảnh vệ trông chừng nơi này. Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh gác đến nửa đêm, Tử Ảnh cùng Giả Ảnh gác đến sáng. Hai người đợi đến khi trời sắp sáng trưng, quả nhiên thấy có một nhóm người mặc như quan binh, phong toả đường đi.
Đừng xem đám người này mặc binh phục, thế nhưng trông cứ quỷ quỷ quái quái, vừa thấy có mã xa giao hàng tới, liền lập tức ngăn lại, bảo bọn họ đi đường vòng đến Tây môn, nó Bắc môn phong cửa.
Giả Ảnh cùng Tử Ảnh nhìn nhau một cái, bất động thanh sắc, tiếp tục chờ.
Không bao lâu, chỉ thấy một đoàn mã xa từ phía sau bọn họ tới, trên xe chở toàn quan tài.
Đám người kia ý bảo mã xa nhanh chóng đi qua.
Tử Ảnh cùng Giả Ảnh cuối cùng cũng hiểu, thì ra đám nhân mã này ở chỗ này cản đường là muốn giúp đám mã xa này nhanh chóng đi qua. Là vì không muốn bị người khác phát hiện sao? Đám người này muốn đến chỗ nào?
Vì vậy, hai người cứ thế đi theo tới đây. Mà trùng hợp như thế, Bạch Ngọc Đường cũng tới nữa.
Bạch Ngọc Đường nói ngắn gọn mọi chuyện cho Tử Ảnh cùng Giả Ảnh . Tử Ảnh cùng Giả Ảnh đều cau mày —— Có mờ ám a.
Ba người liền đi theo đội mã xa này, đi thẳng đến một rừng cây bên ngoài Bắc thành, mã xa quen đường mà rẽ đường đi xuyên qua rừng cây. Đến bên ngoài một bức tường thành, liền thấy bọn họ đẩy ra một thạch môn.
Bạch Ngọc Đường cùng hai ảnh vệ cũng kinh ngạc —– Xem ra nơi này có giấu một thạch môn đi.
Sau khi mã xa đi qua thạch môn. Thạch môn cũng đóng lại.
Bọn Bạch Ngọc Đường đến đẩy ra, thế nhưng thạch môn cũng không mở, xem ra đó là một cơ quan.
Ba người nhảy lên đầu tường thành, chỉ thấy nơi này cách cửa hàng Diêu Ký rất gần, mã xa kia rất nhanh đã đến cửa sau Diêu Ký, bắt đầu tháo hàng.
Bạch Ngọc Đường cau mày: “Chẳng qua chỉ là vận chuyển quan tài, làm gì phải thần bí như vậy.”
“Là sợ kiểm tra đi. Bến tàu, Cửa khẩu, Cửa thành, ngẫu nhiên đều có thể bị quan binh kiểm tra. Mấy ngày nay kiểm tra càng nghiêm ngặt, bọn họ nếu như cứ vậy mà vận chuyển quan tài qua đó, nhất định sẽ bị kiểm tra.”
Mọi người rơi xuống đầu tường Diêu Ký cửa hàng, bì mật đứng đó quan sát, vì chỗ họ đứng rất cao cho nên có thể nhìn thấy mọi chuyện diễn ra trong viện.
Chỉ thấy bên trong, sau khi đám tiểu nhị dỡ hàng ra, liền đem nắp quan tài cạy ra. Từ bên trong quan tài mang ra những bao lớn màu đen. Cũng không biết đó là cái gì, thế nhưng tất cả đều được chuyển vào mã xa.
“Thứ gì a?” Tử Ảnh hỏi Giả Ảnh.
Giả Ảnh lắc đầu một cái: “Không nhìn rõ.”
“Đám người Phương Phách kia trốn không thấy tăm hơi, liệu có quan hệ với đám người này không?” Tử Ảnh hỏi.
“Có thể, đến gần xem một chút.” Giả Ảnh muốn đi qua, có điều lại bị Bạch Ngọc Đường kéo trở lại: “Từ từ đã.”
Hai người vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn.
“Gần thêm nữa có thể sẽ bị phát hiện.” Bạch Ngọc Đường vừa nói, vừa chỉ chỉ trong sân.
Theo hướng ngón tay hắn chỉ, chỉ thấy từ trong sân có một lão đầu đi ra.
Tử Ảnh cùng Giả Ảnh không biết, thế nhưng Bạch Ngọc Đường biết. Đó chính là Quán Nhĩ có nhĩ lực phi thường. Mặc dù có thể Quán Nhĩ thực sự đã chết, nhưng lúc này lại đang sống sờ sờ, cũng có thể là do người khác giả trang, thế nhưng cũng không thể loại bỏ đó là người thật, một khi bị phát hiện, có thể đả thảo kinh xà.
Lúc này, chỉ thấy những mã xa chứa đầy những túi lớn màu đen kia, đều lặng lẽ theo cửa sau đi ra, chạy đến hướng xa xa.
Quán Nhĩ đứng ở đuôi xe, cảnh giác mà nhìn tứ phía.
Tử Ảnh cùng Giả Ảnh nhìn Bạch Ngọc Đường, ý là ——Làm sao bây giờ?
Bạch Ngọc Đường nói: “Hai ngươi theo dõi chặt Diêu Ký cửa hàng. Ta theo tiếp.”
Giả Ảnh có chút lo lắng: “Một mình ngươi đi sao? Có thể nguy hiểm không?”
“Nhiều người càng dễ chiếu cố nhau a.” Tử Ảnh cùng không quá yên tâm để Bạch Ngọc Đường đi một mình. Vạn nhất nếu như thực sự xảy ra chuyện gì, bọn họ làm sao giao phó?
Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn hai người bọn họ. Tâm nói, các ngươi coi ta là Tiểu Tứ Tử?
Tử Ảnh cùng Giả Ảnh nhìn nhau một cái, biết cho dù có nói thêm gì nữa thì Bạch Ngọc Đường cũng không vui, vì vậy cùng nhau mờ miệng: “Cái kia …… Trên đường nhớ cẩn thận.”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời một chút, tiếp tục đi theo mã xa bọn Quán Nhĩ.
Bạch Ngọc Đường cũng rất cẩn thận, cách khá xa, đi theo thẳng một đường đến một lâm trường gần Khai Phong phủ. Lâm tràng này thật chẳng khác gì một thảo tràng, là một mảnh đất hoang thật lớn. Nơi này vốn cùng từng được sử dụng là vi trường (Nơi dùng để săn bắn), có điều có nhiều dã thú thường ra ngoài làm tổn thương người, sau đó Triệu Trinh liền hạ lệnh phế bỏ.
Mã xa của bọn Quán Nhĩ sau khi vào vi tràng, liền đi về phía ngoài thành.
Bạch Ngọc Đường vẫn cứ tiếp tục đi theo, theo từ thành Khai Phong cho đến ngoài thành, xuyên qua sơn lâm, đến một sơn cốc.
Bạch Ngọc Đường đứng trên đỉnh nói ngắm xuống, chỉ thấy trong sơn cốc có thật nhiều doanh trướng. Sau khi mã xa của bọn Quán Nhĩ đi vào, lại có thủ hạ đi ra, đem những túi màu đen kia vào trong lều.
Chờ trong chốc lát, lại có những người khác từ trong quân trướng đi ra, bên trong đám người đi tới đi lui đó còn có mấy người quen mặt. Nói thí dụ như ….. cái người thần thần bí bí lúc trước lẻn ra từ doanh trướng của Phương Phách, gọi là Quỷ Sứ.
Bạch Ngọc Đường thấy bốn phía được phòng vệ rất cẩn mật nghiêm ngặt, xem ra nơi này chính là doanh địa của bọn họ. Không biết binh mã của Phương Phách thế nào, nếu như đều tập trung tại sơn cốc nhỏ hẹp này thì hẳn là có chút khó khăn đi. Có lẽ vẫn còn một chỗ ẩn núp nữa. Vì để tránh đả thảo kinh xa, Bạch Ngọc Đường liền quyết định trước tiên cứ đi loanh quanh đã. Đương nhiên —— Nhân tiện lúc này đi mua chút điểm tâm cho Mèo kia luôn.
Bạch Ngọc Đường đem toàn bộ quá trình theo dõi nói qua một lần.
Tấm bản vẽ da trâu mà hắn vừa giao cho Tử Ảnh cùng Giả Ảnh chình là bản đồ cận vùng Khai Phong phủ, trước khi hắn đi Tử Ảnh đưa cho hắn để cho hắn dễ dàng theo dõi đường. Thứ nhất là để đề phòng hắn bị lạc đường, thứ hai bọn họ cũng muốn nhờ hắn đánh dấu lộ tuyến để chuẩn bị mai phục thật tốt.
Triển Chiêu nghe xong Bạch Ngọc Đường nói, cùng vô cùng tò mò —– Trong quan tài kia là lén chở cái gì đây?
“Nói như vậy, cái Quán Nhĩ đó ở đó a?” Triển Chiêu hỏi: “Hắn không phát hiện ra ngươi?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái: “Hình như không có thần kỳ như trong truyền thuyết đâu.”
“Có lẽ là cái giả mạo mà thôi.” Thiên Tôn nói: “Nếu như là người thật, ngay cả ta cùng Lão quỷ này chưa chắc đã không bị hắn phát hiện.”
“Lợi hại như vậy?” Triển Chiêu không quá tin tưởng.
“Giống như khả năng của ngươi thôi, cái này không liên quan gì đến nội lực có sâu hay không, đây chính là thiên phú.” Ân Hầu chỉ chỉ lỗ tai: “Dĩ nhiên, đối phương cũng có thể cố y chưng ra một người như vậy để cho chúng ta không dám theo dõi tiếp.”
“Đối phương không biết chúng ta đã phá giải được cái mê đề huyết chú diện nhân này rồi.” Triển Chiêu ăn điểm tâm, lúc này hắn cảm thấy có chút đói, hơn nữa Bạch Ngọc Đường bình yên vô sự trở về, tâm tình của hắn cũng không tệ: “Triệu Phổ có thể lợi dụng tiên cơ này. Đáng tiếc Phương Phách kia vừa lỗ mãng lại vừa mạnh động, nếu có thể cho hắn biết nguyên nhân cái chết thực sự của Phương Tuấn, có thể hắn sẽ tỉnh ngộ đi.”
Mọi người đang trò chuyện, chỉ thấy Công Tôn vẫn trầm mặc không nói.
Tiểu Tứ Tử thấy hắn không yên lòng, liền hỏi hắn: “Phụ thân, người làm sao vậy? Thiếu ngủ sao?”
Công Tôn nhìn bé một chút, lắc đầu một cái, lại hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: “Binh mã của Triệu Phổ đi rồi sao?”
“Triệu Phổ rất thông minh, đem binh mã rút ra ngoài thành, đại khái cũng muốn từ từ giải quyết.” Triển Chiêu thấy Công Tôn tựa hồ đang lo lắng, liền hỏi: “Tiên sinh, cảm thấy có gì không ổn sao?”
Công Tôn lắc đầu một cái: “Ngược lại cũng không phải là không ổn. Chỉ là, các ngươi có cảm thấy ——- Những người đó sao lại có gan cùng Triệu Phổ đấu chứ?”
Tất cả mọi người đều nhìn Công Tôn —— Uy? Đây có coi như là hắn đang khen Triệu Phổ không a?
“Đích xác rất kỳ quái.” Bạch Ngọc Đường nói: “Mười vạn binh mã trong tay Triệu Phổ lúc này đều là tinh nhuệ binh. Trước tiên không cần nói đến binh mã tiếp ứng bên ngoài, cùng với nhân mã ở Tây Bắc, chỉ nói đến mười vạn binh mã này, cho dù là ba mươi vạn tinh binh của Liêu quốc hay Tây Hạ cũng không thể dễ dàng chống lại. Tại sao Phương Phách chỉ có bốn năm vạn binh mã nhỏ nhoi cũng dám chống lại hắn?”
Mọi người liền gật đầu một cái ——- Đích xác là rất khả nghi.
“Nếu như …..” Công Tôn cau mày: “Bốn, năm vạn kia đều là diện nhân thì sao?”
Mọi người sững sờ, sắc mặt đều ngưng trọng.
“ Nếu như là năm vạn người đều không biết đau, là những hoạt tử nhân chém vào đều không đổ máu, sức chiến đấu thực sự rất kinh người. Cho dù không thua thì Triệu gia quân cũng tổn thất nghiêm trọng.” Triển Chiêu nói: “Nhưng hôm nay chúng ta cũng đã nắm được nhược điểm. Có điều, cho dù có phóng hoả đốt …….. Thế nhưng năm vạn tinh binh này nhất định cũng sẽ chết thảm.”
“Những binh lính trúng độc kia có thể cứu được không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Công Tôn.
Công Tôn gật đầu một cái: “Có thể, nhưng mà phải nhanh lên một chút.”
“Sách. Vậy trước tiên phải tìm được đám binh lính kia.” Triển Chiêu cau mày: “Những binh lính kia ở đâu chứ?”
Mọi người quyết định chia nhau đi tìm.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quyết định trước tiên cứ đem theo Thiên Tôn cùng Ân Hầu đến doanh địa đó một chuyến. Mục đích là —– Lén lấy ra một cái túi đen, xem bên trong đến tột cùng là cái gì.
Doanh địa này có thể nói là thủ vệ sâm nghiêm. Có điều dựa vào nội lực của Thiên Tôn cùng Ân Hầu, lẻn vào đó không thành vấn đề. Có thể lén lấy ra đồ, cũng chỉ có thể dựa vào hai người bọn họ. Hơn nữa, doanh trại cũng khác với cửa hàng Diêu Ký, bên trong rất huyên náo, cũng không cần sợ cái tên Quán Nhĩ đó là thật hay giả.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đứng bên ngoài doanh trại, quả nhiên nhìn thấy được Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh xa xa.
Hai người thấy bốn người này tới, vô cùng mừng rỡ.
Thanh Ảnh liền nhờ cậy Thiên Tôn cùng Ân Hầu, nhờ hai người xem có thể lén lấy ra một cái túi đen hay không.
Mọi người đều nhìn một cái, phát hiện ra những túi đen đó đều được chứa trong mấy quân trướng. Hơn nữa, bốn bên thủ vệ đều rất nghiêm ngặt.
Thiên Tôn liếc mắt một cái, nhìn Ân Hầu một chút.
Triển Chiêu vịn vai Ân Hầu, nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Ngoại công, không được đả thảo kinh xà nga.”
Ân Hầu sờ cằm, hình như đang suy nghĩ xem đi vào cách nào.
Thiên Tôn cũng suy nghĩ một chút, hỏi Triển Chiêu: “Có con chuột nào hay không?”
Triển Chiêu thuận tay, túm lấy cánh tay Bạch Ngọc Đường, kéo đến trước mặt Thiên Tôn.
Khoé miệng Thiên Tôn giật giật, tâm nói, ngoại tôn này của Ân Hầu thật quái a.
Ân Hầu cùng dở khóc dở cười, nói Thanh Ảnh đi bắt một con vật nào đó tới. Chỉ trong chốc lát, Thanh Ảnh liền ôm tới một con mèo hoa. Vẻ mặt con mèo kia đang ngơ ngác, hình như nó đang nghĩ xem xảy ra chuyện gì.
Ân Hầu một tay cầm lấy, nháy mắt với Thiên Tôn một cái.
Thiên Tôn gật đầu ——- Vì vậy, hai người liền hướng phía doanh trại bay qua.
Mọi người trên núi nhìn thấy, cũng không dám lên tiếng.
Chỉ thấy Ân Hầu rơi xuống trên một cành cây cao, núp trong tán cây. Sau đó đem con mèo hoa kia ném về phía một thủ vệ.
“Ai nha.” Thủ vệ kia liền cả kinh, đau đến nhảy dựng lên, hắn cũng cảm thấy có thứ gì đó rơi vào bả vai mình, liền lấy tay bắt một cái.
Thì ra là một con mèo hoa. Con mèo hoa này bị ném từ trên cao xuống, bám ngay vào bả vai tên thủ vệ kia, chỉ thấy hắn lập tức ôm vai, vai đã bị móng vuốt của mèo ly xuyên qua nhuyễn giáp, đâm vào trong da thịt hắn.
Thủ vệ kia đau đến vã mồ hôi, những thủ vệ khác cho là có chuyện xảy ra, cũng chạy sang đây xem ……. Chỉ thấy là một con mèo hoa đang hốt hoảng chạy đi.
Thủ vệ kia ôm bả vai nói với mọi người: “Không sao, không sao.”
Ngay trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Thiên Tôn chợt loé một cái, giống như một cái bóng, nhanh chóng phiêu vào trong lều.
Thanh Ảnh há to miệng: “Thật quá nhanh.”
Triển Chiêu liếc mắt miểu Bạch Ngọc Đường: “Như Ảnh Tuỳ Hình của Thiên Tôn rõ ràng nhanh hơn ngươi a.”
Bạch Ngọc Đường bất đắc sĩ. Tâm nói đương nhiên là nhanh hơn ta, chậm hơn ta còn mặt mũi nào nữa?
Thanh Ảnh nhẹ nhàng chọc chọc Xích Ảnh, ý bảo hắn nhìn cách mà Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở chung.
Xích Ảnh không hiểu, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao?”
“Lần đầu ta thấy có người chiếm tiện nghi Bạch Ngọc Đường mà cũng không bị đòn nga.” Thanh Ảnh cảm khái: “Bạch Ngọc Đường quả thật rất nể mặt hắn a.”
Xích Ảnh nghe thấy Thanh Ảnh nói vậy, cũng suy nghĩ một chút: “Nể mặt a …”
“Không phải vậy sao?” Thanh Ảnh hỏi: “Người khác đều không dám chọc hắn, chỉ có Triển Chiêu lúc nào cũng chọc hắn, vậy mà hắn cũng không có trở mặt.”
“Thay vì nói nể mặt, không bằng nói là dung túng đi.” Xích Ảnh do dự một chút, cười mà lắc đầu một cái.
Thanh Ảnh thấy hắn muốn nói lại thôi, liền lấy tay đụng hắn một cái: “Là thế nào a?”
“Ách. Đến một trình độ nào đó mà nói …” Xích Ảnh giảm thấp thanh âm một chút, nhỏ giọng thì thầm: “Cũng coi là một loại sủng ái đi.”
“Sủng ái.” Thanh Ảnh kinh ngạc mà há to miệng: “Ngươi muốn nói là Bạch Ngọc Đường cưng chiều Triển Chiêu sao?”
Thanh Ảnh bị Xích Ảnh nói vậy làm sợ hết hồn, thanh âm cũng không cẩn thận mà hét hơi lớn.
Thật ra thì, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở phía trước cách đó không xa. Hai người vốn cũng đã nghe Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh thì thầm cái gì đó. Thế nhưng cũng không rảnh mà tra cứu, dù sao thì lực chú ý lúc này của hai người đều đặt lên lên Ân Hầu cùng Thiên Tôn rồi.
Thế nhưng, ở phía sau đột nhiên lại truyền đến một câu như vậy của Thanh Ảnh, Thanh Ảnh vội vàng từ bịt miệng mình nhưng cũng không còn kịp nữa rồi.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy lúng túng.
Triển Chiêu liền liếc hắn một cái.
Bạch Ngọc Đường không có nói gì, thế nhưng cũng cảm thấy được, con Mèo thường ngày vẫn ấm áp kia hôm nay hình như nóng bỏng lạ thường. Theo bản năng mà nhìn một cái. Quả nhiên, chỉ thấy hắn mặt đỏ bừng, hai cái tai cũng chẳng khác gì tôm luộc.
Xích Ảnh trợn mắt mà nhìn Thanh Ảnh một cái.
Thanh Ảnh làm vẻ vô tôi, bất quá hắn càng nghĩ lại càng cảm thấy Xích Ảnh nói có lý.
Xích Ảnh thấy cục diện lúc này có chút khó xử, liền muốn đổi đề tài, hỏi hai người phía trước: “Mới rồi Thiên Tôn đi vào rất dễ, thế nhưng ngài ấy làm thế nào để đi ra.”
Đang nói, chỉ thấy con mèo hoa kia đột nhiên lại chạy quay lại. Mấy thủ vệ kia theo bản năng cũng nhìn chằm chằm nó, mà chỉ cần một chút thả lỏng phòng bị này …… Thiên Tôn loé một cái đã ra ngoài, phóng lên phía trên doanh trướng…..
Bởi vì mèo hoa này chạy dưới đất, mấy thị vệ cũng theo bản năng mà nhìn dưới chân.
Sau khi Thiên Tôn nhảy lên giữa không trung, Ân Hầu đột nhiên như một làn gió nhẹ nhàng bay từ trong rừng ra, cầm lấy túi đen trong tay Thiên Tôn, thuận tiện ôm lấy hắn, mang theo hắn ……bay vào trong rừng. Lặng yên không một tiếng động.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau thiêu mi một cái ——– Hoàn mỹ a.
Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh lại cảm thấy buồn bực ——– Hai người này sao lại có thể phối hợp đến thiên y vô phùng như vậy chứ? Không phải là đối thủ trong truyền thuyết sao?
Chờ cho Ân Hầu cùng Thiên Tôn cầm theo túi đen đến bên cạnh Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, Thiên Tôn nói: “Ta đều kiểm tra trong đó rồi, đồ chứa trong mấy cái túi này đều giống nhau hết.”
“Là vật gì vậy?” Triển Chiêu tò mò.
Thiên Tôn bĩu môi một cái: “Bùa.”
“Bùa?” Triển Chiêu mở ra vừa nhìn, quả nhiên chỉ thấy trong túi đen đầy những bùa là bùa.
“Loại bùa này một lượng bạc là có thể mua đến mấy ngàn tấm, có cần phải giấu như giấu trân bảo vậy không?” Xích Ảnh không hiểu nổi.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút: “Có thể chính là loại bùa một nửa là giải dược một nửa là độc dược đó không?”
Tất cả mọi người đều cau mày. Lấy về, mang cho Công Tôn nhìn một chút.
Vì vậy, Xích Ảnh cùng Thanh Ảnh lưu lại theo dõi tiếp, bonj Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chạy tới quân doanh. Công Tôn đã mang theo Tiểu Tứ Tử đi đến quân doanh của Triệu Phổ.
Vừa mới đến doanh trại, thủ vệ thấy chính là đám người Triển Chiêu, liền lập tức mời vào trong, dẫn mọi người đến thẳng quân trướng của Triệu Phổ.
“Doanh trại này còn thật khí phách.” Triển Chiêu nhìn cửa lều, thấy được Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên lưng Tiểu Ngũ ngắm Tiêu Lương đang luyện công.
Cảnh tượng này thật nhàn nhã làm sao.
“Tiểu Tứ Tử, phụ thân cháu đâu?’ Triển Chiêu nhìn vào trong quân trướng của Triệu Phổ một cái. Phát hiện Triệu Phổ đang ngồi uống trà, Công Tôn lại không có ở đó.
Tiểu Tứ Tử giơ một ngón tay nói: “Xuỵt.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau “Xuỵt” cái gì, Công Tôn đang ngủ sao?
“Phụ thân đi tắm rồi.” Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ quân trướng cách vách.
“Ban ngày mà tắm cái gì?” Triển Chiêu không hiểu.
Tiểu Tứ Tử nói: “Cửu Cửu đùa giỡn lưu manh a.”
“Phụt ….” Triệu Phổ đang uống một ngụm rượu trong trướng cũng phun hết ra ngoài, vội nói: “Ta không có a.” Nói xong liền nhanh chóng chạy ra ngoài giải thích.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều liếc mắt nhìn hắn —– Ngươi đùa giỡn lưu manh cái gì mà khiến cho Công Tôn ban ngày ban mặt cũng phải chạy đi tắm?
Triệu Phổ lắc đầu nguầy nguậy, bất đắc dĩ nói: “Là do thư sinh kia phản ứng chậm mà thôi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe không hiểu, lại càng hiếu kỳ mà nhìn Tiểu Tứ Tử.
Lúc này, chỉ thấy rèm che cách vách được vén lên, Công Tôn đi ra, chỉ có tóc hơi ướt, cũng không thấy có biểu hiện gì của việc vừa mới tắm xong.
Triệu Phổ ân cần đưa tới một cái khăn lau tóc, Công Tôn liền liếc hắn một cái.
Khoé miệng mọi người liền giật giật, Triệu Phổ cũng thật lạ a, mỗi lần hình tượng hắn trong lòng Công Tôn vừa mới tốt lên một chút, thì ngay lập tức lại trở về nguyên trạng. Không biết là hắn cố ý vậy hay trời sinh đã vậy nữa.
Triển Chiêu đem túi đen mở ra, đưa cho Công Tôn nhìn một cái.
Triệu Phổ cũng vui mừng: “Thật sự có thể lén lấy ra được a?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, chỉ Ân Hầu cùng Thiên Tôn, ý là ———- Hai vị lão nhân gia nhà chúng ta xuất lực đó.
Triệu Phổ vội vàng hành lễ.
Ân Hầu cùng Thiên Tôn xua tay, ý là —– Chuyện nhỏ xíu thôi. Đồng thời cũng cảm thấy rất hài lòng vì Triệu Phổ hiểu lễ nghĩa.
Triển Chiêu cùng Bàng Cát cũng có chút cảm thấy buồn bực. Triệu Phổ có thể ở chung với người khác rất tốt. Thế nhưng chỉ có ở cạnh Công Tôn, không hiểu sao lại cứ thích trêu cợt. Mà Công Tôn cũng thật là, thường ngày tư văn nhã nhặn, chỉ cần lúc đụng phải Triệu Phổ là thật chẳng khác gì một con nhím xù lông. Hai người này có khi kiếp trước là oan gia cũng nên.
“Ai…..” Tiểu Tứ Tử lặng lẽ thở dài, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình mà bất đắc dĩ ——– Phụ thân cùng Cửu Cửu khi nào mới thân thiết đây.
“Chính là cái này.” Công Tôn cầm bùa mở ra một cái. Lại lấy ra một cái ngân châm thử một chút, cuối cùng xác nhận cùng với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
“Nói như vậy, những binh lính kia không có trúng độc.” Triển Chiêu vui vẻ.
Công Tôn cau mày: “Nếu như muốn dùng bùa nỳ, trước hết cần phải đem người độc chết. Sau khi bị chết rồi, dùng bùa càng nhanh thì sẽ càng nhanh cải tử hoàn sinh, nhưng thời gian sống cũng rất ngắn. Vô luận như thế nào, chúng ta cũng cần thừa dịp trước khi bọn chúng động thủ mà tìm được nơi Phương Phách giấu binh.”
Triệu Phổ cũng cau mày: “Kỳ quái, thành Khai Phong địa hình bằng phẳng, bốn phía cũng không có chỗ ẩn núp, vậy năm vạn nhân mã của Phương Phách giấu ở đâu?”
“Năm vạn?”
Lúc này, chỉ thấy Thiên Tôn đột nhiên hỏi một tiếng. Tất cả mọi người đều nhìn hắn.
Thiên Tôn xách lên cái túi kia, hỏi: “Chỗ này có phải là chứa đến bốn năm ngàn tờ đi?”
Mọi người đều liếc một cái, đều gật đầu: “Hẳn là có thể.”
“Loại túi đen này, trong lều đó có ít nhất mấy trăm túi.” Thiên Tôn nói: “Hơn nữa, liếc mắt nhìn qua cũng thấy được không phải là chỉ có một lều có thôi.”
Ân Hầu cũng gật đầu: “Ngoài ra còn có mấy lều có thủ hạ trông coi rất nghiêm ngặt.”
“Mấy trăm?” chân mày Triệu Phổ cũng nhíu lại: “Phương Phách lấy đâu ra lắm nhân mã như vậy?’
Mọi người còn đang khó nghĩ, ngoài cửa lại có một quân binh chạy vào: “Vương gia, có người khiên chiến.”
Triệu Phổ thiêu mi: “Lại tới nữa? Lần này là ai cải tử hoàn sinh?”
“Hoắc, cầm đầu chính là Phương Phách, còn có mấy viên đại tướng nữa. Đây là thị vệ trước doanh trại truyền lại a, tình huống cụ thể vẫn chưa rõ.” Quân binh hồi bẩm: “Có điều, hình như có mang theo thật nhiều người tới.”
Lúc này, thám báo Triệu Phổ cử ra ngoài xem xét tình hình cũng đã trở lại, nói: “Tướng quân, 30 dặm ngoài doanh trướng, phát hiện có một doanh địa, nhìn qua rất lớn, có điều cũng không thấy nhân mã, chỉ thấy doanh trướng, có thể đủ cho mười vạn người dùng.”
“Nga?” Triệu Phổ sờ sờ cằm, hỏi: “Phương Phách cùng Âu Dương đối mặt sao?”
“Hồi bẩm nguyên soái, Phương Phách đem quân đến từ cánh tả, người đối diện đầu tiên hẳn là Trâm tướng quân.” Thám báo trả lời.
Triệu Phổ khẽ cau mày. Mọi người đều biết, hắn là đang lo lắng bọn chúng giương đông kích tây. Nếu như trước đây, hắn cũng không lo lắng việc Trâu Lương một mình đối địch. Thế nhưng bây giờ …….. Tình trạng của đối phương vẫn không rõ, chỉ sợ đây là một âm mưu muốn đả thương Đại tướng quân và binh mã tinh nhuệ của hắn. Cái này hắn không thể để yên được.
“Chúng ta cũng đi xem một chút đi.” Triển Chiêu nhìn ra nghi hoặc của Triệu Phổ, liền nói.
Triệu Phổ thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi hỗ trợ. Tất nhiên cái này hắn cầu còn không được. Vì vậy liền phân phso thám báo: “Nói Âu Dương cùng Kiều Quảng cẩn thận coi chừng doanh trại của mình, cẩn thận đánh lén.”
Thám báo lĩnh mệnh lui xuống, Triệu Phổ lại sai phó ảnh vệ môn đi theo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, nói: “Nếu có biến cố gì, nhất định phải ném tên lênh liên lạc.”
“Tuân lệnh.” Ảnh vệ môn theo bọn Triển Chiêu đi.
Trong doanh trướng chỉ còn lại Công Tôn cùng Triệu Phổ.
Triệu Phổ cũng ổn định tinh thần, ngồi cạnh bàn, đưa tay sờ cái chén, mắt lại nhìn chằm chằm bản đồ phía trước. Nhìn giống như đang ngẩn người, nhưng cũng giống đang nghĩ đến cái gì đó.
Công Tôn bưng cho hắn một chén trà.
Triệu Phổ nhận lấy trà, có chút ngoài ý muốn nhìn Công Tôn.
Công Tôn ho khan một cái, nói: “Yên tâm đi, cục diện gì mà ngươi chưa từng thấy qua. Phương Phách sao có thể so sánh với bọn người Lý Nguyên Hạo chứ.”
Triệu Phổ vừa nghe xong, bật cười gật đầu nói: “Cũng đúng.” Vừa nói lại vừa đưa tay chặn lại bả vai Công Tôn: “Huống gì, ta còn có phúc tinh ngươi ở bên cạnh nữa.”
Công Tôn vẻ chán ghét đánh rơi tay hắn đang gác trên vai mình, đi ra ngoài.
Triệu Phổ ngượng ngùng thu tay lại, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử tiến vào, còn có cả Tiểu Ngũ theo ở phía sau.
Công Tôn ôm lấy Tiểu Tứ Tử, đi ra ngoài cửa. Tiểu Ngũ lại nằm trước mặt Triệu Phổ mà liếm lông, chẳng khác gì một con đại miêu.
Triệu Phổ nhìn Tiểu Ngũ một hồi, đột nhiên đứng dậy.
Công Tôn vốn dĩ đang ôm Tiểu Tứ Tử mà đi dạo, đột nhiên lại thấy Triệu Phổ vọt ra gọi lớn: “Giả Ảnh.”
Giả Ảnh cùng Tử Ảnh đều cùng rơi xuống từ trên đỉnh doanh trướng, vội vàng thừa lệnh: “Vương gia?”
Dáng vẻ gấp gáp như vậy của Triệu Phổ cùng không phải thường xuyên thấy được. Có lẽ là xảy ra chuyện gì đó.
“Chuẩn bị năm ngàn chiếc chiến xa, chất đầy rơm khô, năm ngàn thùng dầu hoả. Ngoài ra chuẩn bị cả đuốc cùng hoả tiễn, triệu tập một vạn tiễn binh.” Lúc này sắc mặt Triệu Phổ cũng trầm xuống: “Cần ngay hôm nay.”
Tử Ảnh cùng Giả Ảnh hai mặt nhìn nhau ——- Tiễn binh thì dễ làm, thế nhưng dầu hoả cùng rơm rạ thì trong một ngày lấy đâu ra được những thứ đó?
“Có thể hiệu triệu dân chúng Khai Phong phủ cùng nhau quyên góp.’ Công Tôn nói: “Dầu hoả cùng rơm rạ dân chúng đều không thiếu. Mỗi nhà ít nhất cùng phải dự trữ dùng trong một tháng đi.”
Triệu Phổ cho Giả Ảnh cùng Công Tôn đến Khai Phong phủ gặp Bao Chửng. Cũng để Tử Ảnh đi thông báo cho Triệu Trinh, chỉ cần nó ra là hắn có thể hiểu được.”
Sau đó, Triệu Phổ xua tay hạ lệnh: “Nhổ trại, chuyển trại.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc mà nhìn Triệu Phổ.
Lúc này Triệu Phổ không hề có ý đùa giỡn chút nào: “Hạ lệnh cho Ba đường đại tướng quân, chuyển trại đến chỗ cao cách năm mươi dặm phía trước, toàn bộ trại cũ cùng với quân trại mười vạn quân trướng kia của Phương Phách đều giẫm nát.”
Công Tôn tính toán địa hình một chút, ra ngoài năm mươi dặm địa hình đúng là bắt đầu dốc xuống, nơi đó đích xác là chỗ cao, này là Triệu Phổ đã phát hiện ra gì đó sao?
Có điều lúc này cũng không phải là thời điểm để do dự. Công Tôn liền đem Tiểu Tứ Tử đưa cho đám Phi Ảnh, nhờ các nàng chiếu cố. Mình thì cưỡi ngựa, cùng với các ảnh vệ, trở về Khai Phong phủ chuẩn bị vật liệu.
Đám người Triển Chiêu vốn dĩ đang trên đường đến tiếp ứng cho Trâu Lương. Nhưng đột nhiên sau lưng nghe thấy có tiếng tù và thổi lên, thanh âm cũng rất lớn.
Mà phía trước, Trâu Lương nghe có người đến khiêu chiến, cũng vừa mới ra ngoài doanh trại chuẩn bị nghênh chiến. Lại nghe thấy sau lưng có tiếng tù và thổi lên, là lệnh tiến công.
Trâu Lương đương nhiên biết tín hiệu này. Đây là Triệu Phổ muốn bọn họ nhanh chóng tiến quân về phía trước.
Vì vậy, lệnh kỳ trong tay Trâu Lương cũng vung lên, khoát tay chặn lại năm ngàn tinh nhuệ quân …….. Đổi hướng.
Phương Phách bị nháo loạn cũng không giải thích được. Chỉ thấy nhân mã của Ách Lang đột nhiên mạnh mẽ thu binh.
Thật ra thì Phương Phách mặc dù cũng được xưng là Lão tướng quân, nhưng đã nhiều năm không đánh giặc rồi. Nhất thời bị đột kích trở tay không kịp, hắn thấy tình huống không ổn. Cho dù có cùng tinh binh của Trâu Lương đối đầu tất nhiên sẽ tổn thất nghiêm trọng.
Tướng lĩnh phía sau hắn cũng khẽ cau mày, tựa hồ không ngờ được tình thế này, vốn nghĩ có thể trì hoãn chút thời gian, lại không ngờ Triệu Phổ lại đột nhiên cho thu quân —– Chẳng lẽ hắn lại đoán được kế hoạch tác chiến của bọn họ? Cái này cũng quá thần đi.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường phóng ngựa bay theo, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi đoán tại sao Triệu Phổ lại đột nhiên thu binh?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai một cái: “Hắn nếu đã làm được Tướng quân bách thắng, tất nhiên là có tính toán riêng của hắn.”
Vì vậy, trước cửa thành Khai Phong, khó có thể thấy được cảnh tượng thiên quân vạn mã hành quân đường dài.
Trâu Lương mang theo binh mã mạnh mẽ đột phá. Quân của Phương Phách mặc dù đông đảo, nhưng cũng không thể chịu nổi một kích.
Những binh mã này đều là tàn binh Tần Hoài, hàng ngày chăn ấm đệm êm yếu ớt, ngay cả người chết cũng chưa có gặp qua. Còn binh mã của Triệu Phổ mới được điều đến từ biên quan, anh dũng thiện chiến.
Phương Phách dẫn người lui về phía sau. Lúc này ở phía sau có một đội nhân mã đến tiếp ứng, bày ra một khiên trận, đem cả lộ tuyến đều chặn kín lại, tạo thành một đường cụt, sau những tấm khiên ấy còn có hoả đạn.
Trâu Lương cau mày, xem ra đã sớm có chuẩn bị để ngăn cản bọn họ thu binh……
Dù sao thì Trâu Lương cũng đã chinh chiến sa trường, liếc mắt cái có thể nhìn ra Phương Phách muốn trì hoãn thời gian. Mã Nguyên soái lại muốn nhanh chóng thu quân.
Trâu Lương có chút khó nghĩ …….. Làm sao để có thể vừa đột phá vòng vây nhanh, lại vừa có thể tổn thất ít nhất đây? Nhớ tới hắn cũng có chút tức giận, quân ta đấu quân ta đã khó chịu rồi, nếu như lại vì thế mà làm bị thương những tinh nhuệ binh chuyên chống lại địch quân ngoại bang kia lại càng lãng phí sức lực hơn.
Đang lúc khó khăn suy nghĩ, Trâu Lương lại nghe thấy giữa không trung truyền đến một thanh âm: “Ngươi liền cứ thế mà vọt tới trước đi.”
Trâu Lương ngẩng mặt lên, một đạo hồng ảnh xẹt qua trên đầu.
Khoé miệng Trâu Lương hơi nhếch lên, liền mang theo tướng sĩ chạy về phía trước.
Người tới là ai? Đương nhiên là Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa vốn dĩ muốn mang theo Túc Thanh đến doanh trại của Trâu Lương quấy rồi. Có điều lần đầu tiên hắn tới lại thấy được đang đánh trận. Lại nghĩ đến hồi sáng Trâu Lương có đưa đến cho hắn một chú cún con, liền nghĩ muốn giúp một tay.
Vì vậy, Lâm Dạ Hỏa nhảy một cái đã lên đỉnh khiên trận kia, đạp xuống một cước, xấu xa cười một tiếng, lại giơ tay lên đánh một chưởng, trực tiếp phá tan khiên trận.
Đồng thời, phía sau lại lên thêm một khiên trận nữa, có điều sau lưng Trâu Lương lại có người chạy như bay đến, một tấm khiên bay đến, quét ngang khiên trận kia, sau đó lại trở về trên tay người đó. Túc Thanh vừa nhận lại Minh Khiên, lập tức lui sang một bên, để cho đạo quân của Trâu Lương đi qua.
Túc Thanh cùng Lâm Dạ Hỏa dọn xong đường cho đại quân của Trâu Lương qua. Phương Phách nhìn tình huống lúc này cũng biết là ngăn không được nữa, không thể làm gì khác là mang theo tàn binh xoay người chạy.
Đám người Triển Chiêu một đường chạy như điên đến, thấy nhân mã của Trâu Lương tựa hồ không gặp trở ngại gì, vì vậy hai người trao đổi ánh mắt một cái, lập tức đi giúp nơi khác.
Lúc này tại trung đường, Âu Dương Thiếu Chinh mang theo nhân mã vừa mới chạy ra ngoài mười mấy dặm, quả nhiên cũng bị ngăn lại.
Tốc độ của Hoả Kỳ Lân trước giờ đều rất nhanh, muốn mang theo binh mã đột phá vòng vây. Đột nhiên, bên cạnh một bóng đen lướt qua.
“Hoắc.” Hoả Kỳ Lân thiêu mi một cái, nhịn không được nói: “Thật sảng a.”
Quả nhiên, chỉ thấy Ân Hầu bay xuống phía trước trận địa, giơ hai tay lên, song chưởng vừa mới đưa ra. Một chưởng nội lực này …….. địch quân phía trước đều nằm thành một đoàn lớn, chẳng khác nào đẩy cửu vạn bài tử vậy.
Âu Dương Thiếu Chinh vui vẻ nha, liền mang theo binh mã đi qua bên cạnh Ân Hầu, lại còn không quên thiêu mi với Ân Hầu một cái: “Tạ ơn Lão gia tử.”
Ân Hầu sờ cằm. Lại còn dám gọi ta là Lão gia tử? Tiểu tử thối.”
Long Kiều Quảng lúc phá vòng vây cũng gặp phải trở ngại. Có điều hắn còn chưa kịp thấy rõ ràng tình huống bên đối phương là dạng gì thì Thiên Tôn đã giúp hắn đem mấy tấm khiên chặn cứng sơn cốc kia đẩy lui. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mỗi người bay lên một đỉnh núi, đem toàn bộ quân mai phục đều chế phục hoàn toàn.
Long Kiều Quảng vẫn không quên liến thoắng cái miệng: “Ai nha, thật nên bàn với Nguyên soái một chút a. Mang theo bọn họ ra chiến trường sức chiến đấu nhất định kinh người nga.”
Không đến nửa ngày, Triệu Phổ đã thành công đem theo quân doanh của mình ra ngoài thành năm mươi dặm. Mà mọi người đều phát hiện Triệu Phổ dự đoán quả nhiên không sai. Mấy doanh trại trùng điệp kia đều là lều rỗng.
Lúc này, quan đạo cơ hồ đều đã biến thành chiến trường. Không ít người qua đường cũng bị doạ cho sợ hãi, không hiểu được là xảy ra chuyện gì.
Mà chờ cho Triệu Phổ hạ xong quân doanh, từ trên cao nhìn xuống, mọi người đều hiểu được dụng ý của Triệu Phổ. Triệu gia quân lúc này đóng quân tại một toà núi cao, phía dưới địa thế hơi lõm, giống như một lòng chảo. Doanh trại của Phương Phách vốn bị bọn họ đuổi ra ngoài, trực tiếp đuổi xuống dưới chân núi.
Triển Chiêu đứng trên đỉnh ngọn núi cao nhất ngắm xuống dưới, hơi cau mày hỏi Bạch Ngọc Đường: “Đó là doanh trại hay là mục tràng a? Sao lại có nhiều gia súc đến vậy?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút. Đột nhiên giống như hiểu ra chuyện gì: “Triệu Phổ đúng là không hổ danh Triệu Phổ. Quả thật dụng binh như thần.”
Triển Chiêu nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ đám gia súc bạt ngàn kia, hỏi: “Có bao nhiêu con?”
Triển Chiêu nhìn chằm chằm đám gia súc một chút. Sau đó “nga” một tiếng, liền nói: “Hiểu.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Cũng may Triệu Phổ tiên hạ thủ vi cường, chiếm lấy chỗ cao, nếu không cho dù trì hoãn một khắc, chờ cho đến khi đám gia súc kia bị người điều khiển vượt qua núi này, thì toàn bộ Khai Phong phủ cũng có thể gặp nguy hiểm a.” Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...