Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Ninh Tiệp sửng sốt, biểu tình có chút hoang mang: “Không phải con gái… Không phải con gái là có ý gì?”
Nếu đã nói ra khỏi miệng, liền không còn đường lui, Giản Ninh thở dài một hơi, cậu cảm thấy sau lưng mình đã ướt sũng mồ hôi lạnh: “Con… Thích chính là đàn ông…”
Ninh Tiệp suy nghĩ vài giây, sau đó mạnh mẽ bật dậy, ghế dựa phía sau liền ngã nhào xuống đất tạo ra âm thanh rất chói tai.
“Mẹ!” Giản Ninh muốn đi tới đỡ, lại bị Ninh Tiệp né tránh.
“Nhưng con cũng là đàn ông a?!” Ninh Tiệp lui về sau mấy bước, không thể tin được mà liên tục lắc đầu, “Đàn ông với đàn ông làm sao có thể chung một chỗ! Không được, Ninh Ninh, con sẽ bị lừa…”
“Sẽ không mẹ à, mẹ nghe con nói đã, Mục Ngạn là người rất tốt, cậu ấy đối với con thật sự tốt lắm, mẹ ——”
“Câm miệng!” Ninh Tiệp một phen đẩy cậu ra, sụp đổ kêu lên, “Mày như thế nào cùng ba mày giống nhau! Tụi bây tại sao lại đối với tao như vậy…”
“Con chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với mẹ!” Giản Ninh cũng rống lên, thống khổ che mặt, “Mẹ, con xin mẹ hãy tốt lên được không, con thật sự quá mệt mỏi rồi, con không thể lại mất đi Mục Ngạn…”
Ninh Tiệp bị cậu rống cho sửng sờ tại chỗ, nhìn người đang đứng trước mặt mình, đứa con này đã sớm cao hơn bà rất nhiều, đột nhiên lảo đảo chạy về phòng khoá cửa lại, ở bên trong “ô ô” khóc lên.
Giản Ninh nản lòng ngồi xụp lại trên ghế, bên tai ong ong vang lên. Thất bại, cậu đã đem hết tất thảy phá huỷ, thật giống như cái đêm vào bảy năm trước đó, cậu tuyệt vọng không nhìn thấy lối ra.
Giản Ninh không biết mình đã ngồi bao lâu, có lẽ là một giờ, có lẽ là năm giờ, trong đầu cậu trống rỗng, thẳng cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân.
Ninh Tiệp từ trong phòng ngủ đi tới, ở bên cạnh cậu ngồi xuống, hốc mắt vẫn sưng đỏ, có lẽ sau khi trấn định đã khóc không hề ít, bà cầm lấy tay của Giản Ninh, nhẹ giọng hỏi: “Ninh Ninh, có phải là do mẹ không… Nên con mới trở nên như vậy, có phải là do mẹ gây ra không?”
Giản Ninh cố hết sức mà ngẩng đầu. cổ của cậu vì bảo trì tư thế trước đó thời gian dài mà đau nhức vô cùng, cậu liều mạng lắc đầu: “Không có, không phải, không phải tại mẹ, lúc con còn học trung học con đã thích cậu ấy rồi…”
Ninh Tiệp lại khóc: “Vậy con làm sao lại thích đàn ông, nhất định là có chỗ nào sai rồi…”
“Không phải đột nhiên… Con thật sự rất vui khi quen được cậu ấy, cậu ấy làm cho con thay đổi rất nhiều, cũng cho con rất nhiều hi vọng, thích cậu ấy… Là chuyện tất nhiên.” Giản Ninh nghĩ đến Mục Ngạn, giống như lại có thêm dũng khí, cuộc sống một lần nữa đã cho cậu thêm một cơ hội để đưa ra sự lựa chọn của mình, cậu sẽ không bao giờ chạy trốn nữa, “Mẹ, không phải tất cả mọi người đều xấu xa, con đã trưởng thành rồi, con có thể chăm sóc cho mẹ cũng có thể bảo vệ mẹ, mẹ thử lần nữa tin tưởng được không…”
Ninh Tiệp sớm đã che miệng khóc không thành tiếng.
Giản Ninh cũng không trông cậy như vậy liền có thể thuyết phục được Ninh Tiệp, cậu đã lâu lắm rồi chưa cùng mẹ nói chuyện thật nhiều như vậy, cậu trước kia nói nhiều hơn một chút, liền không cẩn thận đều sẽ khiến Ninh Tiệp bị kích thích, dẫn tới Ninh Tiệp vừa khóc vừa nháo, cho nên về sau cậu dần dần ít nói đi, trước khi nói đều phải ở trong lòng lặp đi lặp lại nhiều lần xem có từ ngữ nào nhạy cảm hay không, lúc quen biết với Mục Ngạn, thời gian ấy chính là lúc cuộc đời cậu đen tối nhất, lại không nghĩ rằng đó lại chính là thời khắc may mắn nhất cuộc đời cậu. Cậu đứt quãng nói một hồi, chỉ nhớ rõ cuối cùng tựa vào trên vai Ninh Tiệp ngủ thiếp đi.
Giản Ninh buổi sáng tỉnh lại, là từ trên ghế tỉnh dậy, Ninh Tiệp đã đem ba cái ghế hợp lại thành một chỗ cho cậu làm giường, cậu nghiêng người thiếu chút nữa liền ngã xuống, trên người còn một cái chăn mỏng.
Cậu ngủ đến cả người đều đau nhức, ngồi yên trong chốc lát mới dần dần tỉnh táo lại, đứng dậy nhìn quanh phòng một lượt, Ninh Tiệp không còn ở trong phòng, trên bàn cũng không lưu lại giấy ghi nhớ.
Giản Ninh nghĩ có thể là bà đi mua đồ ăn sáng, liền đứng dậy đi rửa mặt, làm vệ sinh xong rồi vẫn chưa thấy Ninh Tiệp trở về, cậu liền gọi cho bà một cú điện thoại, nghe được tiếng chuông từ trong phòng truyền đến, Ninh Tiệp ngay cả điện thoại cũng không mang.
Không biết có phải là do tâm lý tác động đến không, mí mắt của Giản Ninh bắt đầu giật giật liên tục, cậu có điểm bất an, nhưng nghĩ tới có thể Ninh Tiệp vẫn còn đang giận cậu, cho nên mới không muốn nhìn thấy cậu. Cậu một bên tự an ủi chính mình, một bên lưu lại tờ giấy để trên bàn, sau đó ra rời nhà đi làm.
Một buổi sáng Giản Ninh tâm tình đều không yên, thất thần đến cả khách hàng gọi cậu, cậu cũng không hề nghe thấy. Nghỉ trưa cậu lại gọi cho Ninh Tiệp mấy cuộc điện thoại, vẫn là không có ai nhận, cậu rốt cuộc không có tâm tư làm việc, vội vã xin nghỉ chạy về nhà.
Trong nhà trống trơn, tựa như lúc cậu vừa mới rời nhà, tờ giấy trên bàn vẫn như cũ nằm ở đó, bị gió thổi lên xuống liên tục.
Mục Ngạn được Giản Ninh chăm sóc một ngày, liền nếm được ngon ngọt, tâm tình tốt, ngủ một đêm liền thần thanh khí sảng, cơn sốt cũng lui đi. Y nhớ tới hôm nay là ngày đi làm của Giản Ninh, liền mua đồ ăn ngon lái xe tới.
“Giản Ninh? Giờ nghỉ trưa anh ấy đã xin nghỉ trở về nhà rồi!” Ny Ny một người bận rộn liên tục không ngừng thở dốc, trong lòng còn đang nhớ thương Giản Ninh, “Không biết xảy ra chuyện gì, nhìn anh ấy tới giờ nghỉ trưa tâm tình không ổn lắm, còn tưởng lại là do anh —”
Ny Ny đúng lúc ngừng lại.
“Lại là do tôi cái gì?” Mục Ngạn nhướn mi.
“Không có gì…” Ny Ny nghĩ thầm rằng những người đang yêu đương đều có tâm nhãn rất nhỏ nhen, lỡ đâu anh chàng soái ca này đem cô thành tình địch thì làm sao bây giờ, ai dô, thật là một vở kịch lớn nha!
Mục Ngạn lại liếc cô thêm một cái, lấy túi trong tay mình ném qua cho cô: “Lúc thường cảm ơn cô chăm sóc Giản Ninh, đây coi như là tiện nghi cho cô.”
Hừ, ai hiếm lạ chứ! Ny Ny liếc mắt một cái, oa! Là cơm hải sản!
Mục Ngạn cảm thấy nha đầu này chẳng khác gì em gái mình là mấy, cười một cái liền lái xe tới nhà Giản Ninh.
Mục Ngạn gần tới liền gọi cho Giản Ninh hai cuộc điện thoại, nhưng lại không có người nhận, y nhíu nhíu mày, đỗ xe tốt rồi mới trực tiếp đi tới nhà Giản Ninh, vừa mới tới tiểu khu, liền nhìn thấy Giản Ninh trắng bệch nghiêm mặt đứng trong phòng làm việc của xã khu cách đó không xa.
“Ninh Ninh… Giản Ninh!” Mục Ngạn hô vài tiếng, Giản Ninh lại dường như không hề nghe thấy, y liền chạy tới tóm lấy người, “Gọi em đấy, xảy ra chuyện gì?”
Giản Ninh trên mặt toàn là mồ hôi, đôi môi run rẩy vài lần cũng nói không nên lời, nhìn qua như là muốn khóc tới nơi.
“Không vội không vội, Ninh Ninh, từ từ nói, nói cho tôi biết rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì? Có tôi ở đây, đừng sợ.” Mục Ngạn tâm như bị ai nhéo mấy cái, không ngừng vuốt tóc, cổ của Giản Ninh, làm cho cậu bình tĩnh lại, nếu không phải bên cạnh có người, y đã sớm đem Giản Ninh ôm vào trong ngực rồi.
“Mục Ngạn…” Giản Ninh rốt cuộc cúi đầu kêu một tiếng, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở cùng bất lực, “Mẹ của tôi… Mẹ của tôi không thấy…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...