Edit: Mạn Già La
Anh nhắm mắt gội đầu nên đương nhiên không nhìn thấy, trong sương mù có một đôi mắt u ám không vui, nhưng lại nóng rực dừng trên người anh, rà quét từng tấc da thịt trắng nõn tinh xảo trên người anh.
Thật là không nhớ đánh mà.
Tắm rửa xong, Tạ Triều theo bản năng vươn tay lấy khăn lông treo bên cạnh, ngờ đâu lại sờ đến một bàn tay lạnh băng cứng rắn, tức khắc nổi da gà, anh sợ hãi mở mắt ra, kết quả chẳng có gì hết.
“……”
Đứng hình vài giây, trong phòng tắm lạnh căm căm, Tạ Triều không khỏi rùng mình một cái.
*
Hôm nay lúc Tạ Triều đi làm, phát hiện có ánh mắt của vài đồng nghiệp nữ nhìn anh cứ là lạ.
Giữa trưa đến căn tin ăn cơm, anh tóm chú Lưu lại hỏi: “Chú có lén làm chuyện xấu gì sau lưng tôi không đó?”
Chú Lưu vẻ mặt oan uổng: “Hê, thằng nhóc này.”
Ông trừng mắt nhìn Tạ Triều, cười nói: “Chú không biết gì hả?”
Tạ Triều: “Tôi nên biết gì cơ?”
Chú Lưu: “Là buổi xem mắt của cậu gần đây xảy ra chuyện lạ đã truyền đầy trên group công ty rồi.”
Tạ Triều sửng sốt, sắc mặt hơi kém, nhìn cơm trưa trên bàn có chút nuốt không trôi.
Chú Lưu ngó nghiêng xung quanh, thấy không có đồng nghiệp khác ở đây, liền nhỏ giọng hỏi anh: “Những chuyện đó đều là thật hả?”
Tạ Triều lơ đễnh dùng đũa chọc chọc cơm, gật đầu.
Chú Lưu không khỏi tặc lưỡi.
Suy nghĩ của Tạ Triều bắt đầu bay xa.
Gần đây bên cạnh anh xảy ra chút chuyện kì lạ, cách lần anh đi xem mắt đã qua một tháng, sau khi đối tượng xem mắt đầu tiên bị tai nạn giao thông, lần xem mắt sau này như thể lâm vào một vòng tuần hoàn ác tính nào đó.
Hai cô gái mà mẹ anh giới thiệu đến, vốn dĩ đã hẹn thời gian gặp mặt với anh rồi, nhưng trên đường đến thì lại xảy ra đủ thứ chuyện ngoài ý muốn làm cho buổi hẹn bị hủy mất.
Chuyện xảy ra cũng khác nhau, hoặc là nửa đường gặp được bạn trai cũ rồi nối lại tình xưa, hoặc là nhất kiến chung tình với tài xế taxi, nghiêm trọng hơn thì có tai nạn xe bị thương, xuống lầu không cẩn thận té gãy chân.
Dần dà, xung quanh anh bắt đầu xuất hiện một ít đồn thổi không hay, lúc đầu Tạ Triều và mẹ Tạ chẳng thèm để ý đến mấy chuyện đó.
Cho đến một lần kia, đối tượng xem mắt của anh là vị hoa kiều nào đó từ nước ngoài trở về, nhưng khi ngồi máy bay thì suýt chút là gặp tai nạn trên không, lúc này Tạ Triều có chút để tâm.
Ban đầu mẹ Tạ cũng không tin tà, bà không tin con trai mình lại xui xẻo như thế, vẫn cứ nhất quyết tìm người mai mối cho anh, về sau những việc kì quái này bắt đầu lan đến trên người bà mối, chỉ mới vừa đưa thông tin của các cô gái cho mẹ Tạ xong, mà ngay giây sau người này đã xuất hiện trong bệnh viện.
Có một khoảng thời gian, tên tuổi Tạ Triều nổi đình nổi đám trong giới xem mắt hẹn hò ở thành phố B, người được giới thiệu nghe đến đại danh của anh là xách dép chạy biến, không còn bà mối nào dám giới thiệu đối tượng cho anh nữa, đều nói anh dính mấy thứ không sạch sẽ nên mới có thể xui xẻo như thế.
Mẹ Tạ thấy tình huống này thì bắt đầu nóng ruột, sau đó không biết tìm được cách liên lạc của một đại sư từ xó nào rồi đưa cho anh, kêu anh nhín chút thời giờ đi trừ tà.
Bây giờ những việc này ấy mà đã truyền đến trong công ty, tuy rằng hiện giờ anh không có suy nghĩ muốn yêu đương rồi kết hôn, mọi chuyện cũng bị đồn thành có hơi ảo ma, nhưng tóm lại mấy kiểu đồn đãi này vẫn có chút ảnh hưởng đến anh.
.....
Hôm nay không lái xe, nên sau khi tan làm, Tạ Triều định ngồi tàu điện ngầm về nhà.
Giờ cao điểm tàu điện ngầm chật kín người, chen cũng chen không lọt, cũng may công ty cách ga tàu không xa, cho nên anh chiếm được một chỗ ngồi cuối cùng.
Điều hòa mở có hơi lạnh, trong khoảng thời gian này Tạ Triều không được ngủ ngon, nên giờ bất giác ngủ thiếp đi.
Trong cơn mê man, anh cảm thấy tiếng ồn ào bên tai đột nhiên biến mất, có người ngồi xuống bên cạnh anh, mùi gỗ đàn hương thanh lãnh quen thuộc lại bắt đầu xuất hiện, Tạ Triều hơi nhăn mày, sắc mặt ửng đỏ, như rơi vào cơn ác mộng nào đó.
Ngón tay hơi lạnh vuốt ve mày anh, như muốn xua đuổi nỗi bất an trong lòng anh.
Tạ Triều khó khăn mở mắt, mang theo ánh nước, anh nhìn thấy là một cánh tay thon dài săn chắc.
?
“Còn khó chịu không?” Trên đầu là một giọng nam trầm thấp dễ nghe.
Tạ Triều nghe tiếng nhìn lên, một gương mặt tuấn tú lọt vào trong mắt anh.
Khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng của nam nhân có thể nói là vô cùng tinh xảo, từng li từng tí như thể được ai đó dùng công cụ tỉ mỉ chạm khắc ra, môi mỏng khẽ nhếch, một đôi mắt đen nhánh như mực tựa như vực sâu, tràn đầy bóng tối đáng sợ và chiếm hữu dục.
Thấy Tạ Triều nhìn chằm chằm mình, nam nhân cười khẽ một tiếng: “Không thoải mái?”
Suy nghĩ của Tạ Triều loạn xà ngầu, theo bản năng lắc đầu.
Tay đối phương xoa mặt anh, sau đó cúi đầu hôn lên khóe môi anh: “Đã đến ga rồi, nên về nhà.”
Bấy giờ Tạ Triều mới phát hiện trong toa xe trừ hai người họ ra thì chẳng còn ai khác, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.
Anh đang nằm trên đùi nam nhân, tây trang phẳng phiu cũng đã nhăn nhúm vài chỗ.
Tạ Triều mơ mơ màng màng đi theo nam nhân ra ngoài, cũng không biết mình về nhà thế nào, một giây trước còn ở ga tàu điện ngầm, mà giây sau đã xuất hiện ở trước cửa nhà mình trong chung cư.
Nam nhân lấy chìa khóa ra, quen đường quen nẻo mở cửa rồi dắt anh đi vào, sau đó không nói hai lời, trực tiếp đè anh lên cửa lớn, gấp gáp hôn lên môi anh.
Tạ Triều bị hôn có chút thở không nổi, hai tay chống lên ngực hắn, không kìm được đẩy đẩy hai cái.
Đuôi mắt anh phiếm hồng, khi nụ hôn của nam nhân dừng ở bên tai anh, lúc này mới có cơ hội mở miệng: “Anh là ai?”
Nam nhân dùng răng cắn cắn vành tai anh: “Hửm? Ngủ ngốc luôn rồi à, đến ông xã cũng quên mất.”
Vừa nói, vừa mút ra một dấu hôn màu đỏ ái muội trên xương quai xanh anh.
“Ông xã……?”
Tạ Triều lẩm bẩm, ánh mắt mê man.
“Đúng vậy, ông xã, tôi là ông xã em.” Nam nhân dùng giọng nói mê người dụ dỗ anh: “Ngoan, gọi một tiếng ông xã nghe nào.”
Tạ Triều mê man hai giây, sau đó giống như một con mèo nhỏ say rượu thuận theo mệnh lệnh của chủ nhân: “Ông xã.”
Ánh mắt nam nhân thoáng chốc trở nên sâu thẳm và khủng bố hẳn, giống như một con ác quỷ ăn thịt người muốn nuốt chửng anh vào bụng.
Tạ Triều có chút kinh sợ, co rúm trong lồng ngực hắn.
Nam nhân ôm ngang anh lên, hai người ngã xuống trên sô pha.
Tạ Triều không biết hắn muốn làm gì, mở to đôi mắt ngây thơ nhìn hắn.
Nam nhân hít vào một hơi, dùng tay che mắt anh lại, chịu đựng dục vọng đáng sợ như muốn bùng nổ trong cơ thể: “Ngoan, đừng nhìn tôi như thế, tôi sợ mình nhịn không được sẽ ăn em mất.”
Tạ Triều cảm thấy hắn nói có chút dọa người, ủy khuất nói: “Ông xã, em ăn không ngon đâu.”
Lần này nam nhân không nói nhiều, trực tiếp dùng hành động nói cho anh, rốt cuộc bản thân anh có bao nhiêu ngon miệng.
Quần áo trên người bị hắn thô bạo xé hết, Tạ Triều xích loã nằm dưới thân nam nhân, toàn thân nhuốm màu hồng phấn mê người, mềm mại ngon miệng giống như một con tôm hùm được luộc chín.
Nam nhân tiếp tục ngậm lấy môi anh, mãnh liệt mút hôn gặm cắn, ngón tay có chút vội vàng khuếch trương hậu huyệt anh, ra ra vào vào mấy chục lần, Tạ Triều khó chịu vặn vẹo người.
“Hức… Khó chịu……”
Nam nhân để hai chân anh vòng lấy vòng eo săn chắc của mình, dương v*t thô to chống ở cửa mình anh: “Ngoan, sẽ thoải mái ngay thôi.”
Nói xong liền đẩy con cá chà bặc đi vào hậu huyệt anh.
Tạ Triều bị đau, nước mắt rưng rưng, như một con thú nhỏ phát ra tiếng thút thít khiến người ta thương tiếc.
Nam nhân ngậm đầu v* hồng hào của anh vào trong miệng hút mút, động tác thọc vào rút ra cũng thực thô bạo.
Bụng nhỏ của Tạ Triều cũng hơi phồng lên theo động tác của hắn, anh ôm lấy cổ nam nhân, khẽ nức nở vừa vui sướng vừa đau đớn.
Địa điểm từ sô pha xuống thảm, tư thế từ nằm biến thành quỳ bò.
Trong nhà vang vọng tiếng thân thể va chạm dâm mỹ, cùng tiếng rên rỉ xin tha, dưới ánh đèn vàng, trên vách tường chiếu ra hai bóng người đang thân mật dán sát nhau.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, nam nhân dường như có tinh lực chẳng bao giờ cạn kiệt, nhưng Tạ Triều đã mệt muốn đứt hơi rồi, đến đoạn nước rút cuối cùng, anh thút tha thút thít, hét lên rồi hỏi nam nhân: “Là ai? Anh là ai ——!”
Đối phương ôm anh lên để anh ngồi trên đùi mình, bóp eo anh, liếm làn da trắng như sứ của anh mà trên đó đều là dấu vết do chính hắn mút ra, giọng nói âm trầm giống như muốn khắc sâu vào đầu quả tim anh: “Hoắc Dung Thâm."
"Triều Triều, nhớ kỹ, em là vợ của tôi.”
.....
Tạ Triều bất ngờ mở mắt ra, bên tai là tiếng thông báo điềm mỹ của tàu điện ngầm, toa xe ban đầu chật kín người giờ đã trở nên thưa thớt rời rạc, những người còn lại đang ngồi ở chỗ của mình, cúi đầu yên lặng lướt điện thoại.
Trái tim đập như nổi trống, cảm thấy như tiếng thân thể va chạm, tiếng rên rỉ ngọt nị vẫn còn văng vẳng bên tai.
Hai bóng người dán sát nhau, nức nở xin tha, cảnh tượng hoang đường trong mộng như thể còn hiện rõ trước mắt.
Gương mặt của nam nhân giống như bị một lớp sương mù che khuất, cho dù có cố nhớ thế nào cũng chẳng thấy rõ.
Mặt Tạ Triều tái mét, môi dưới bị cắn đến trắng bệch.
Lại là hắn! Rốt cuộc là thứ gì chứ ——?!
Đến cùng là hiện thực hay là cảnh trong mơ? Nếu là thật, sao anh có thể nằm dưới hầu hạ một nam nhân xa lạ chứ, còn thở dốc rên rỉ, còn gọi nam nhân đó là ông xã nữa chứ!
Đã liên tiếp hai tháng, nam nhân đều xuất hiện mỗi đêm, chiếm đoạt anh, bức bách hắn, dù thế nào cũng không thoát được, anh chịu đủ lắm rồi!
......
Trong lòng đầy phẫn hận về đến nhà, vòng qua sô pha và thảm, đi thẳng đến phòng tắm.
Tắm rửa xong trở về phòng ngủ, lấy quần lót trong tủ ra đếm đếm, quả nhiên, lại thiếu mất một cái.
—— tên biến thái!
Tạ Triều tức giận đấm giường, ánh mắt xấu hổ và giận dữ tràn đầy bất an, anh ngồi trên giường suy tư một lát, trong lòng hạ quyết định.
Trước khi ngủ thì xin công ty được nghỉ một ngày, sáng sớm hôm sau, Tạ Triều một mình lái xe đến Phổ Đà Tự cách trung tâm thành phố sáu mươi cây số, đi tìm Nghĩa Tịnh đại sư.
Phổ Đà Tự là ngôi chùa có tiếng tăm nhất thành phố B, lịch sử cũng lâu đời, là địa điểm du lịch nổi tiếng quốc tế, mỗi ngày du khách từ khắp nơi đổ về nườm nượp, hương khói nghi ngút.
Nghĩa Tịnh đại sư là vị đại sư mà mẹ Tạ đã xin liên lạc rồi đưa cho anh lúc trước, cũng khá nổi danh.
Đêm qua Tạ Triều đã liên lạc với y, cũng nói sơ qua tình huống của mình, liền hẹn hôm sau gặp mặt.
Mỗi ngóc ngách trong Phổ Đà Tự đều tràn ngập mùi đàn hương thơm nồng, du khách thành tâm bái phật nhiều vô số kể.
Tiểu hòa thượng dẫn Tạ Triều đến một thiên điện yên tĩnh, rồi dẫn anh vào một sương phòng.
Khi Tạ Triều gặp Nghĩa Tịnh đại sư, ngoại hình của y khác xa với tưởng tượng của anh, người mặc đồ bình thường, mi thanh mục tú(*) không hề cạo tóc quy y, mái tóc đen nhánh dài đến vai, được dây chun buộc lại gọn gàng, dáng vẻ trông còn nhỏ tuổi hơn anh nữa.
* Lông mày dày mỏng, mắt đẹp.
Chỉ những người có khuôn mặt đẹp
“Tạ thí chủ, mời ngồi.”
Nghĩa Tịnh trước tiên pha một ấm trà rồi rót vào ly đặt trước mặt anh.
“Nghĩa Tịnh đại sư?” Tạ Triều không chắc lắm hỏi.
Nghĩa Tịnh mỉm cười: “Đúng là tiểu đạo.”
Tạ Triều uống một hớp trà, rất thơm, nhưng thật ra chẳng có hương vị đặc biệt gì.
Anh vào thẳng vấn đề, nói thẳng mục đích mình đến: “Đại sư, tôi nghi tôi bị thứ dơ bẩn quấn lấy, nên đến đây xin cách giải quyết.”
Nghĩa Tịnh là pháp hiệu danh bất hư truyền(*), là người rất có bản lĩnh, ánh mắt nhìn thấy đầu tiên chính là đám khí đen dày đặc quấn quanh trên người Tạ Triều, nhưng cũng không cảm nhận được nguy hiểm từ nó, nói với Tạ Triều đừng quá hoảng sợ.
* Có thanh danh chứ không phải do bốc phét thổi phồng
“Trên người thí chủ quả thật dày đặc quỷ khí.”
Dù Tạ Triều đã sớm chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng đến khi được Nghĩa Tịnh xác nhận, trong lòng vẫn không khỏi hoảng sợ.
“Quỷ quái quấn thân, hai người hẳn là có quan hệ sâu xa.”
Tạ Triều: “Tôi không quen biết hắn.”
Nghĩa Tịnh nói: “Trên người thí bị khí đen bao vây, hẳn là có tiếp xúc tay chân với nó.”
Tạ Triều dừng một chốc, có chút khó mở miệng, sau một lúc lâu mới ngượng ngùng nói: “Hắn hình như…… Là con sắc quỷ……”
Xấu hổ bao trùm toàn thân, sắc mặt anh hơi nóng.
“……” Nghĩa Tịnh cũng không ngờ lại là kết quả này, nói: “Quỷ này dây vào người thí chủ, ắt hẳn có nhân quả, gần đây thí chủ có đến mấy nơi dơ bẩn không?”
Tạ Triều nghĩ nghĩ: “Tết Trung Nguyên tôi có về quê tế tổ, chẳng lẽ là ngày đó ——”
“Quỷ tiết trăm quỷ trở về nhân thế, âm thịnh dương suy, có lẽ thế rồi.”
Tạ Triều đột nhiên nhớ đến một chuyện, vẻ mặt lo lắng: “Ngày đó quét mộ tôi vô tình dẫm trúng một ngôi mộ không tên, bên trong có một miếng ngọc bội, nhưng tôi không lấy mà chôn trở về, xong việc cũng xin lỗi rồi……”
Giọng điệu của Nghĩa Tịnh chắc chắn: “Ngọc bội đó có lẽ còn ở bên người thí chủ.”
Tạ Triều nói: “Sao có thể!”
Đồ vật của người chết có cho không anh anh cũng không cần, huống chi ngày đó miếng ngọc bội kia do chính tay anh vùi lại vào đất nữa mà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...