Tằng Văn Long run run kể xong thì ngẩng đầu lên, bấy giờ hắn mới nhận ra cái máy quay mà hắn vẫn tránh không dám nhìn thẳng vào nãy giờ đã bị người đàn ông tắt rồi.
Người đó rút thẻ nhớ ra rồi ném máy quay sang một bên, đoạn anh ta móc một cái hộp kim loại nhỏ từ trong túi và cất thẻ nhớ vào.
Làm xong người đó mới ngẩng lên nhìn Tằng Văn Long và bình thản nói: “Chào tạm biệt thế giới này đi!”
Tằng Văn Long giật bắn mình, hắn đần mặt một hồi mới sực hiểu ra ý nghĩa của câu nói vừa xong.
“Tôi đã khai hết rồi mà, anh còn muốn gì nữa? Anh hứa sẽ tha cho tôi rồi mà! Lúc ấy tôi chưa đủ mười sáu tuổi, tôi đâu có định giết Đinh Tư Tân… tao không hề cố ý, tao chỉ lỡ tay, lỡ tay thôi mà! Ra tòa tao cũng không có tội!! Mày là cái thá gì mà dám trừng phạt tao?!!” Tằng Văn Long kinh hãi lắp bắp, cơn hoảng loạn đã làm lộ ra sự ngông cuồng cố hữu của hắn, hắn không còn tỏ ra khúm núm nữa mà bắt đầu điên tiết gào lên.
“Tao là cái gì à?” người đàn ông cười khẩy, “Mày nực cười quá.
Tao là gì? Với những gì mày đã gây ra cho tao, tao có lột da róc xương mày, chém mày thành trăm mảnh, thiêu mày thành tro, cho mày chết hàng vạn lần cũng không đủ, không đủ để đổi lại mạng con bé, không đủ để trả lại tao…”
Người đàn ông đột nhiên im bặt, chiếc bật lửa trên tay anh ta xòe sáng, soi rọi gương mặt thương tâm, phẫn nộ của anh ta.
Tằng Văn Long nhận ra những lời thú tội vừa rồi sẽ không khiến người này tha mạng cho hắn.
Hắn ngoái đầu lại nhìn khoảng không hun hút dưới tầng thượng tòa nhà rồi không dám nghĩ nữa, hắn bắt đầu giãy giụa điên cuồng hòng thoát khỏi dây trói.
Rơi xuống cũng chết, bị thiêu cũng chết, thà liều đến cùng còn hơn ngồi đó đợi tử thần đến.
“Cứu tôi với! Giết người! Cứu với…”
Vừa cố giãy thoát khỏi dây thừng hắn vừa nhìn quanh tứ phía, hy vọng có ai đó xuất hiện trên cái sân thượng trống hoác này.
Giọng cười quái dị trong gió xé khiến tiếng kêu cứu của Tằng Văn Long như đứt thành từng đoạn.
Rồi đột nhiên, hắn thấy một bóng người ở cánh cửa ra sân thượng.
Giây phút đó Tằng Văn Long mừng như người chết đuối vớ được phao, hắn gào lên với người mới đến.
Phản ứng của Tằng Văn Long đã khiến người đàn ông chú ý, anh ta lập tức quay lại nhìn về phía bóng đen ở cửa.
Quý Thương bước khỏi khoảng tối, tới dưới ánh đèn anh nói khẽ: “Tiểu Viễn à.”
“Tiểu Cửu.”
Như thể đã đoán trước Quý Thương sẽ đến, Đinh Hằng Viễn dịu dàng nói, “Em đến rồi.”
…
Ngày Đinh Thiếu Đông tự thú, công tác thẩm vấn và giám định hung khí, vân tay mãi đến 11 giờ đêm mới hoàn tất.
Khi bóng đèn cuối cùng trong tòa nhà văn phòng của đội cảnh sát hình sự đã tắt, Doãn Hạo và Quý Thương cùng rời cục nhưng thay vì trở lại Nhàn Tiêu họ lại lái xe đến thẳng nhà Tào Vệ Vệ.
Tào Vệ Vệ mặc đồ ngủ tiếp họ trong phòng làm việc của chị.
Ban đầu là cuộc gặp giữa ba người, sau đó Tào Vệ Vệ mời cả Doãn Trác Văn đang ở thủ đô cùng tham gia.
Lời chứng của Đinh Thiếu Đông và Hàn Huân không có gì mâu thuẫn, kết quả giám định vân tay và hung khí rất rõ ràng, chứng cứ ngoại phạm của Đinh Hằng Viễn cũng đã được khẳng định bởi nhân chứng mới xuất hiện.
Không còn gì để bàn cãi, cả động cơ và nhân chứng vật chứng đều cho thấy hung thủ là Đinh Thiếu Đông.
Tào Vệ Vệ đã tính đến việc kết thúc công tác điều tra để chuyển hồ sơ vụ án sang viện kiểm sát.
Nhưng chị còn phân vân chưa quyết… bởi vì tổ thẩm tra đã định vị được kẻ nội gián trong chiến dịch Hộ Lôi chính là Tằng Hiền, người đồng nghiệp lâu năm của chị, cũng là đội trưởng đại đội trinh sát hình sự số hai, người đã được quy hoạch vào vị trí phó cục trưởng trong tương lai.
Người đàn bà tên Phó Thu Nguyệt mà Quý Thương và Doãn Hạo tìm được chính là vợ Tằng Hiền.
Tằng Hiền và Phó Thu Nguyệt có một đứa con trai đã ra nước ngoài định cư từ nhiều năm trước, tên khai sinh là Tằng Văn Long.
Từ những manh mối hiện có, Tằng Văn Long này chính là đứa con trai thứ tư, cũng là kẻ cầm đầu trong vụ án Đinh Tư Tân mà Quý Thương luôn khẳng định.
Vụ án mạng liên hoàn mà ban chuyên án phụ trách bắt đầu có vô số mối liên hệ với chiến dịch Hộ Lôi vừa được tái khởi động.
Lúc này động vào đầu mối nào cũng có thể gây ảnh hưởng đến vụ án còn lại, Tào Vệ Vệ không thể không căng não suy xét từng đường đi nước bước.
Doãn Hạo đưa cho Tào Vệ Vệ sơ đồ quan hệ Quý Thương vẽ.
Vừa xem qua Tào Vệ Vệ đã nghiêm mặt, chị không nói gì mà đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, chừng mười lăm phút sau chị mới trở lại.
Tào Vệ Vệ trả lại sơ đồ cho Quý Thương và bật thiết bị họp trực tuyến lên.
Quý Thương xem lướt qua rồi chuyền sang cho Doãn Hạo.
Tào Vệ Vệ đã điền hoàn chỉnh tên người và mối quan hệ tại những điểm Quý Thương đánh hỏi chấm.
Thiết bị họp đã kết nối xong, hình ảnh ba người xuất hiện trên màn hình lớn trong phòng, Tào Vệ Vệ click chuột để thu nhỏ khung hình bên mình lên góc phải màn hình, lúc này trên màn ảnh là một người đàn ông trung niên.
Người này chừng ngoài năm mươi, lông mày rậm, mắt sắc, mũi cao, mặt vuông chữ điền, dù không mặc quân phục nhưng từ ông ta vẫn toát ra vẻ cương trực, quyền uy.
Tào Vệ Vệ nói: “Đây là cục trưởng Doãn Trác Văn, người đứng đầu tổ thẩm tra đồng thời cũng là người phụ trách từ khi chiến dịch Hộ Lôi được khởi động lại.
Ông ấy sẽ tham gia cuộc họp hôm nay và cho chúng ta các chỉ thị trực tiếp.”
Quý Thương từng nghe Doãn Hạo nhắc đến tên người này.
Và dù Doãn Hạo không đề cập đến chỉ cần nghe Tào Vệ Vệ giới thiệu anh cũng đoán được đây chính là người cha ở thủ đô của Doãn Hạo.
Quý Thương ngẩn ra một thoáng, liếc sang thấy Doãn Hạo xụ mặt anh vội tằng hắng rồi lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó xử: “Xin chào cục trưởng Doãn ạ.”
Doãn Trác Văn lạnh nhạt đáp: “Chào Quý Thương, cảm ơn cậu đã hỗ trợ lực lượng cảnh sát.”
Quý Thương đáp: “Chỉ là giúp bạn bè trong khả năng thôi, đội trưởng Tào cũng trả lương cho cháu ạ.”
Doãn Trác Văn hắng giọng và nói: “Cậu bắt đầu đi, Quý Thương.”
Quý Thương nói: “Tối nay cháu và Doãn Hạo đến gặp đội trưởng Tào vì hai việc.
Việc thứ nhất, trong chuỗi án mạng liên hoàn hiện nay mọi bằng chứng đều chỉ hướng hung thủ là Đinh Thiếu Đông, lời khai của ông ta bề ngoài cũng rất khớp với chứng cứ.
Nhưng ông ta chỉ là một trong các hung thủ, vụ án này còn một thủ phạm khác là Đinh Hằng Viễn.
Tuy nhiên cháu vẫn đề nghị đội trưởng Tào tuyên bố kết thúc giai đoạn điều tra để hoàn tất hồ sơ, chuyển sang viện kiểm sát.”
Doãn Trác Văn hơi nhíu mày nhưng chưa nói gì.
Tào Vệ Vệ hỏi: “Sao cậu dám chắc Đinh Hằng Viễn cũng tham gia gây án? Đồng ý là anh ta có động cơ rõ ràng nhất nhưng đừng quên anh ta có bằng chứng ngoại phạm trong cả ba vụ.” ngừng một lát Tào Vệ Vệ lại tiếp: “Ngoài ra nếu khẳng định Đinh Hằng Viễn cũng là thủ phạm tại sao cậu lại muốn chị kết thúc giai đoạn điều tra để chuyển hồ sơ đi?”
“Trước tiên em sẽ trả lời câu hỏi thứ nhất của đội trưởng Tào.” Quý Thương bình tĩnh đáp: “Về lời khai của Đinh Thiếu Đông, bề ngoài lời khai của ông ta giống như tìm cách rũ bỏ mọi liên đới cho Đinh Hằng Viễn, nhưng thực tế không phải mọi điều ông ta nói đều đáng nghi.
Em có khuynh hướng cho là khẩu cung của ông ta có một phần là sự thật.
Đinh Hằng Viễn không hề tham gia vụ án Vương Cảnh Bình, điểm này hẳn là thật.
Bởi vì sau khi Vương Cảnh Bình chết, bưu phẩm chứa hoa hướng dương em nhận được và vụ em bị xe máy tông không nằm trong kế hoạch ban đầu, chúng giống như hành động bột phát giúp em không bị cảnh sát nghi ngờ sau khi Đinh Hằng Viễn phát hiện Đinh Thiếu Đông liên quan đến cái chết của Vương Cảnh Bình hơn.
Mặt khác không thể có chuyện Đinh Thiếu Đông cảm thấy áy náy với em, vì đúng là tại em nên mười hai năm trước Đinh Hằng Viễn mới không ra đón Đinh Tư Tân.”
“Ngay từ khi bắt đầu kế hoạch, hẳn là cặp cha con này đã không tính đến việc thoát khỏi chế tài pháp luật.
Họ chỉ muốn bảo đảm cho một trong hai người bằng mọi giá, thậm chí nếu có sa lưới cũng không thể để cả hai cùng bị bắt.
Phải như vậy họ mới có thể thực hiện đến cùng kế hoạch báo thù, để giết được cả bốn hung thủ tham gia hãm hại Đinh Tư Tân năm đó.
Có dấu vân tay của Đinh Thiếu Đông trong gói hàng chuyển phát nhanh chứng tỏ trong kế hoạch của họ người được ưu tiên bảo vệ là Đinh Hằng Viễn.
Em đoán anh ta bắt đầu tham gia từ sau vụ án Vương Cảnh Bình.”
Doãn Trác Văn vẫn luôn giữ im lặng lần này đã lên tiếng chất vấn nhân lúc Quý Thương dừng nói: “Cho đến giờ đó vẫn chỉ là suy luận của cậu thôi.”
“Qua lời khai của Đinh Thiếu Đông và Hàn Huân cộng với khả năng vận động hoàn hảo của Đinh Thiếu Đông có thể tạm xác định Đinh Hằng Viễn không có vai trò gì trong vụ Vương Cảnh Bình.” Quý Thương bình tĩnh nói tiếp, “Còn vụ Dịch Thiếu Thanh, dù Đinh Hằng Viễn có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo nhưng cháu và Doãn Hạo lại tìm được bằng chứng anh ta có tham gia vào quá trình gây án.”
Nói đến đó Quý Thương quay sang nhìn Doãn Hạo, Doãn Hạo liền mở laptop của mình ra và bấm chạy vài đoạn video: “Hàn Huân khai ngày 2 tháng 8 sau khi rời khỏi viện phục hồi chức năng anh ta trộm một chiếc ô tô, thay biển số giả rồi lái xe này lên khu biệt thự đang thi công của tình nhân Khuông Khiết trên đỉnh núi Tây Bình.
Ở đó anh ta xin được việc nhờ chỉ đòi thù lao rất thấp.
Chi tiết này đã được các công nhân ở công trường xác nhận.
Chiếc xe anh ta lái lên núi Tây Bình ngày 2 tháng 8 luôn đậu bên rìa công trường.
Sáng sớm ngày Dịch Thiếu Thanh bị giết, chiếc xe này đã biến mất cùng mẹ con Khuông Khiết.”
Tào Vệ Vệ nói: “Đúng, Hàn Huân và Đinh Thiếu Đông đều khai chiếc xe đó là phương tiện Hàn Huân sử dụng để chở mẹ con Khuông Khiết xuống núi.
Còn ngày hôm đó sau khi Đinh Thiếu Đông được con trai đưa về bệnh viện phục hồi chức năng ông ta lại lén rời khỏi viện, đến khu công nghiệp.”
“Đó chính là điểm bất thường.” Doãn Hạo tiếp lời: “Sau khi mẹ con Khuông Khiết mất tích, em và Đặng Đăng đến viện dưỡng lão Thường Bình điều tra.
Lúc Đinh Hằng Viễn và Đinh Thiếu Đông chuẩn bị ra về em đã giúp họ xách xe lăn của Đinh Thiếu Đông lên xe nhưng Đinh Hằng Viễn ngăn em mở cốp và yêu cầu em để xe lăn lên băng ghế sau.
Anh ta nói cốp đã chật, tuy nhiên sau này chúng em kiểm tra lại video thì thấy ngày hôm trước khi đến viện dưỡng lão xe lăn vốn được cất trong cốp.
Vậy thời điểm đó cốp sau đang chứa gì? Tại sao Đinh Hằng Viễn phải ngăn em mở cốp? Hơn nữa lúc đó thân và lốp xe Đinh Hằng Viễn dính đầy bùn đất, xe đậu tại chỗ suốt đêm mưa thì bùn ở đâu ra?”
Trong màn hình, Doãn Trác Văn hỏi: “Ý con là lúc đó mẹ con Khuông Khiết nằm trong cốp xe Đinh Hằng Viễn phải không?”
Doãn Hạo khẽ gật đầu, “Điều này chứng tỏ Đinh Hằng Viễn biết mọi chuyện, thậm chí là có tham gia vào.”
Quý Thương bổ sung: “Suy luận theo logic này thì sau khi bắt cóc mẹ con Khuông Khiết, họ không thể dự tính được khi nào đường sửa xong, nếu để hai mẹ con lại trong xe của Hàn Huân hoặc trong biệt thự thì rất dễ bị công nhân ở gần đó phát hiện.
Thế nên trong đêm đó mẹ con Khuông Khiết đã bị chuyển sang xe Đinh Hằng Viễn.
Sau khi đường điện khôi phục Đinh Hằng Viễn đã lái xe xuống núi ngay lập tức.
Khẩu cung của Hàn Huân cho thấy xuất phát từ cắn rứt lương tâm nên anh ta luôn làm theo mọi chỉ thị của Đinh Thiếu Đông nhưng anh ta hoàn toàn không hiểu mục đích của Đinh Thiếu Đông là gì.
Vì vậy để đề phòng Hàn Huân biết được sự tình làm đảo lộn kế hoạch trả thù, Đinh Thiếu Đông và Đinh Hằng Viễn hẳn phải cố gắng không cho Hàn Huân thấy Dịch Thiếu Thanh.
Vậy cách duy nhất là trên đường xuống núi, họ phải chọn chỗ camera giám sát chưa hoạt động để chuyển mẹ con Khuông Khiết trở lại xe Hàn Huân rồi cho Hàn Huân đổi vai với Đinh Thiếu Đông.
Đinh Thiếu Đông chở mẹ con Khuông Khiết về khu công nghiệp, Hàn Huân đóng vai Đinh Thiếu Đông và được đưa về bệnh viện phục hồi chức năng Tử Dương.”
Tào Vệ Vệ khoát tay, nói: “Có một lỗ hổng rất lớn, Đinh Thiếu Đông ở lại khu công nghiệp, Đinh Hằng Viễn mổ ở bệnh viện, Hàn Huân đóng vai trong bệnh viện Tử Dương, vậy ai đưa mẹ con Khuông Khiết về nhà?”
“Ban đầu chúng ta không biết Đinh Thiếu Đông có thể đi lại được nên đã bỏ qua rất nhiều chi tiết.” nói xong Doãn Hạo quay sang nhìn Quý Thương: “Nhưng sau khi nghe Đinh Thiếu Đông khai nhận tối qua Quý Thương đã xem lại các video và phát hiện được một điểm đáng ngờ.
Chiều hôm đó ở bệnh viện phục hồi chức năng hộ lý đẩy xe lăn đưa Đinh Thiếu Đông xuống vườn hoa phơi nắng.
Khi hộ lý đi khỏi Đinh Thiếu Đông tự điều khiển xe lăn quanh vườn hoa và biến mất khỏi tầm giám sát của camera suốt hai tiếng.”
“Thời gian này đủ để đến khu công nghiệp đưa mẹ con Khuông Khiết về không?” Tào Vệ Vệ hỏi.
Quý Thương khẳng định: “Chúng em kiểm tra khoảng cách rồi, tránh được giờ cao điểm nên vừa đủ.
Cũng vừa vặn tránh được thời điểm Dịch Thiếu Thanh đến khu công nghiệp.
Chi tiết này cũng lý giải được điểm khiến cảnh sát thắc mắc từ lâu: tại sao bọn cướp chưa nhận được tiền chuộc đã trả con tin về nhà.”
Doãn Trác Văn nói: “Vẫn chưa đủ chứng cứ.”
Quý Thương nói: “Vậy nếu thêm cháu làm nhân chứng thì sao ạ?”
“Cậu hả? Cậu làm nhân chứng à?” Doãn Trác Văn nhíu mày hỏi.
Quý Thương đáp: “Đêm đó cháu và Đinh Hằng Viễn được chia ngủ cùng phòng.
Cốc nước chứa thuốc ngủ Đinh Thiếu Đông khai đưa cho Đinh Hằng Viễn thực ra chính cháu là người uống.
Nhưng cháu chỉ uống một nửa, đêm đó cháu tỉnh lại một lần và thấy giường Đinh Hằng Viễn không có ai.
Lúc ấy cháu ngái ngủ nên cho rằng mình nằm mơ nhưng giờ nghĩ lại đúng là anh ta đã rời khỏi phòng.”
Doãn Trác Văn cau mày, lát sau ông mới nói: “Tới vụ thứ ba, vụ Trương Sấm đi, giải thích thế nào về chứng cứ ngoại phạm của Đinh Hằng Viễn?”
“Vụ này còn đơn giản hơn.” Doãn Hạo cười khẽ, “Người được coi là nhân chứng thực ra không hề là một nhân chứng.
Ông ta nghe thấy ‘Đinh Hằng Viễn’ gọi video cho con gái, ‘Đinh Hằng Viễn’ tâm sự chuyện gia đình, công việc với ông ta, cho ông ta xem ảnh trong di động của mình.
Tất cả những hành động đó đều nhằm mục đích dẫn dắt tâm lý, khiến trong tiềm thức nhân chứng kia đã đồng nhất người ngồi trò chuyện, câu cá với mình cả ngày hôm đó với Đinh Hằng Viễn xuất hiện trong rất nhiều bức ảnh được xem.
Vậy là khi được cảnh sát đưa ảnh Đinh Hằng Viễn cho nhận diện ông ta đã khẳng định ngay hôm đó Đinh Hằng Viễn ngồi cạnh mình.
Thực tế là hôm đó trời nắng gắt, ông ta và ‘Đinh Hằng Viễn’ đều đeo khăn che nắng, chỉ để lộ nửa gương mặt.”
Quý Thương bổ sung thêm: “Tối qua chúng cháu đã gọi cho nhân chứng này, lúc đầu ông ta cương quyết khẳng định Đinh Hằng Viễn ngồi cạnh mình cả ngày và còn nói cảnh sát đừng nghi oan cho người tốt.
Nhưng khi chúng cháu hỏi có lúc nào ông ta thấy Đinh Hằng Viễn bỏ khăn che nắng ra không thì ông ta lại do dự không dám trả lời.”
Nói xong Quý Thương ngẩng lên nhìn Doãn Trác Văn đang rũ mắt suy tư trên màn ảnh rồi lại liếc sang Tào Vệ Vệ đang trầm ngâm bên cạnh.
Từ phản ứng và thời gian hai người này cân nhắc thì hẳn những suy luận còn thiếu sót chứng cứ của họ đã được cấp trên tiếp nhận rồi.
Dưới mặt bàn, Doãn Hạo đá chân Quý Thương một cái rồi nhướng mày đắc thắng với đàn anh, Quý Thương cũng khẽ mỉm cười gật đầu lại.
Đột nhiên Doãn Trác Văn hắng giọng rồi lên tiếng: “Nếu Đinh Hằng Viễn đáng nghi như vậy tại sao cậu lại đề nghị cảnh sát tuyên bố kết thúc điều tra, chuyển hồ sơ vụ án? Cần phải điều tra tiếp để bổ sung chứng cứ và tiến hành bắt giữ Đinh Hằng Viễn chứ?”
Quý Thương nghiêm túc nhìn thẳng vào màn ảnh rồi đáp: “Việc này liên quan đến lý do thứ hai hôm nay chúng cháu đến gặp đội trưởng Tào.”
Doãn Trác Văn nói: “Ừm, ban nãy cậu đã nói tối nay đến gặp đội trưởng Tào vì hai việc.
Cậu nói việc thứ hai đi.”
Quý Thương vừa định mở miệng thì Doãn Hạo đã chen trước: “Việc thứ hai để con nói, con nói tiện hơn.”
Tào Vệ Vệ, Doãn Trác Văn và Quý Thương cùng nhìn Doãn Hạo nhưng ba luồng mắt lại mang ba cảm xúc khác hẳn nhau.
Có người nghi hoặc, có người bất mãn, lại có người biết ơn.
Doãn Hạo nhìn Quý Thương, anh muốn tìm cách mở đầu uyển chuyển một chút nhưng quả là rất khó.
Quý Thương thì nhướng mày mỉm cười với Doãn Hạo như ngầm bảo cứ nói đi, đừng quá câu nệ cảm xúc của anh.
Giữa lúc hai thằng mắt đưa mày lại Doãn Trác Văn lại tằng hắng vang dội: “Cả buổi không rặn được một câu.
Thôi, Quý Thương nói đi.”
Lập tức Doãn Hạo quay ngoắt lại màn ảnh, nghiêm mặt nói: “Con nói được, để con.”
“Hồi chiều trong lúc đợi kết quả giám định hung khí và đối chiếu vân tay con đã tới trường trung học Thần Tinh.” nói đến đó Doãn Hạo nhìn sang Tào Vệ Vệ, “Đội trưởng Tào có nhớ lúc điều tra vụ án Vương Cảnh Bình có một học sinh tên Trương Vệ Đông, là thằng bé bị đánh ở đường Tân Hà rồi tình cờ gặp Trần Thiến Di ấy.
Sáng nay chúng em đến trường tìm Cam Lạc Lạc nhưng không gặp, sau đó thằng nhóc này gọi cho em nói rằng nó nghe được Cam Lạc Lạc gọi điện cho An Vĩ.
Cam Lạc Lạc đồng ý hẹn hò với An Vĩ với điều kiện An Vĩ tìm chỗ cho cô ta trốn tạm một thời gian.”
Tào Vệ Vệ kinh ngạc hỏi lại: “Sao Cam Lạc Lạc lại muốn trốn? Cô bé liên quan đến tổ chức Nụ Hoa thật à? Ai uy hiếp cô ta? Sao bây giờ cậu mới báo cáo? Chúng ta phải cử người bảo vệ cô ta ngay lập tức.”
Quý Thương bình thản nói: “Người Cam Lạc Lạc muốn tránh là em.”
Tào Vệ Vệ càng kinh ngạc hơn: “Trốn vì em à?”
Doãn Hạo nói: “Thật ra lúc đầu Quý Thương đã nghi ngờ nhưng vẫn chỉ là phỏng đoán, chúng em không có bằng chứng gì cả.
Khi em tìm gặp được Cam Lạc Lạc lần nữa cô bé mới nói cho em toàn bộ sự thật.
Lúc cô bé về nước sau trại hè cô ấy đã trông thấy Quý Thương ở sân bay.
Mà người ôm Quý Thương rất thân mật ở cổng đến quốc tế hôm đó chính là người đàn ông đã mua đêm đầu của Cam Lạc Lạc qua tổ chức Nụ Hoa.”
“Ai?” Doãn Trác Văn hỏi.
Quý Thương đáp gằn từng chữ: “Hồ Vĩnh Dư, giáo viên hướng dẫn nghiên cứu sinh của cháu.”
Người đó từng nói với Quý Thương rằng: “Thế giới của em không chỉ có đen và trắng, em còn vùng xám.
Cái đó… nguy hiểm lắm.”
Người đó cũng từng động viên anh một cách chân thành rằng: “Có lẽ đó mới chính là em.
Em phải đối mặt với vùng xám đó, nếu cứ né tránh, tự kìm kẹp bản thân thì không bao giờ em đạt được tự do đích thực.”
Quý Thương vốn vẫn tưởng Hồ Vĩnh Dư nói ‘đối mặt’ tức là cổ vũ anh đừng chối bỏ sự thật, hãy nhìn nhận bản chất của mình trước rồi mới tu dưỡng.
Làm sao anh dám tưởng tượng cái ‘đối mặt’ của Hồ Vĩnh Dư lại là ám chỉ anh nên thả xích cho con quái vật trong nội tâm mình trỗi dậy.
Phút chốc phòng làm việc lặng phắc như tờ.
Cái tên Hồ Vĩnh Dư đâu có xa lạ với cả Tào Vệ Vệ và Doãn Trác Văn, và quả là họ không ngờ sẽ nghe đến cái tên ấy lúc này.
Doãn Hạo lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Cam Lạc Lạc khai rằng người dẫn dắt vụ mua bán này cho cô ta chính là người đàn bà đi cùng Tần Chí Kiệt trước kia, đồng thời đó cũng là người giới thiệu Đới Uyển vào làm ở du thuyền Lạc Thần.
Bởi vì Cam Lạc Lạc rất hợp tác nên tổ chức Nụ Hoa không kiểm soát cô ta quá chặt.
Sau khi đến California cô ta bị một người đàn ông đón đi từ nơi tổ chức trại hè và đưa thẳng đến khách sạn Hồ Vĩnh Dư lưu trú.
Người đàn ông đó bảo Cam Lạc Lạc gọi mình là anh Tằng, Cam Lạc Lạc từng nghe được anh Tằng này gọi điện cho một người tên là Trương Sấm.
Dù Cam Lạc Lạc không thuật lại được đầy đủ nội dung cuộc điện thoại nhưng từ giọng điệu của anh Tằng khi nói chuyện chúng con đoán…”
Doãn Hạo cúi xuống liếc nhanh bản sơ đồ quan hệ Quý Thương vẽ rồi nói tiếp: “Kẻ đó hẳn là anh họ của Trương Sấm, cũng chính là Tằng Văn Long, thiếu niên thứ tư trong vụ án Đinh Tư Tân.”
Quý Thương tiếp lời: “Chúng cháu không biết tổ thẩm tra đã nắm được những gì về tổ chức Nụ Hoa, nhưng đến nay vẫn chưa cất vó hẳn là còn chưa đủ chứng cứ.
Nếu Cam Lạc Lạc và Hồ Vĩnh Dư có thể trở thành nhân chứng thì cháu nghĩ là sẽ đủ.”
Quý Thương cũng cúi xuống xem những cái tên Tào Vệ Vệ đã bổ sung vào sơ đồ: “Còn nữa, Tằng Văn Long này chắc chắn sẽ về nước.
Đinh Thiếu Đông liều mình nhận mọi tội trạng, cố giữ Đinh Hằng Viễn nằm ngoài vòng nghi vấn, bố trí chứng cứ ngoại phạm cho Đinh Hằng Viễn ngay từ đầu có thật là để bảo vệ Đinh Hằng Viễn không? Họ thực sự muốn anh ta thoát khỏi chế tài pháp luật sao? Nếu thực sự muốn giữ gìn anh ta thì ban đầu Đinh Thiếu Đông đã không lôi Đinh Hằng Viễn vào kế hoạch báo thù.
Vậy thì mục đích của ông ta chắc chắn là để giết được toàn bộ hung thủ đã hại Đinh Tư Tân.
Dù Tằng Văn Long đã định cư ở nước ngoài thì Đinh Hằng Viễn cũng sẽ có cách bắt hắn về nước.”
Doãn Trác Văn vẫn luôn im lặng lúc này đột ngột ngẩng lên, nói: “Vậy là các cậu đề nghị xác định Đinh Thiếu Đông là hung thủ và kết thúc quá trình điều tra, chuyển hồ sơ vụ án là để Tằng Văn Long và Tằng Hiền mất cảnh giác.
Khi đó khả năng Tằng Văn Long về nước sẽ cao hơn.”
“Còn nữa ạ, nếu Trương Sấm và Tằng Văn Long là người đứng sau thao túng tổ chức Nụ Hoa thì việc Tằng Văn Long về nước giải quyết hậu quả sau khi Trương Sấm chết là đương nhiên.” ngừng một chút Quý Thương nói tiếp: “Dù những lý do này không đủ để Tằng Văn Long phải mạo hiểm về nước thì cháu tin là Đinh Hằng Viễn sẽ còn nhiều cách khác.”
“Dù sao anh ta là người cuối cùng gặp Trương Sấm trước khi hắn chết.
Để giữ mạng sống Trương Sấm đã khai những gì với Đinh Hằng Viễn? Liệu những điều đó có đủ để lôi Tằng Văn Long về nước hay không?”Du’s corner:
Tiếp tục chuyên mục mẻ tác giả dẩy dầm, tui theo sau chú giải, đề phòng chị em cũng rạch ròi từng chi tiết của vụ án như tui.
Theo tui hiểu thì: trong vụ Dịch Thiếu Thanh, người đeo mặt nạ, hăm dọa, bắt cóc mẹ con Khuông Khiết là Hàn Huân; người chuyển mẹ con Khuông Khiết sang xe Đinh Hằng Viễn trong đêm có thể là 1 trong 3 hoặc cả 3 người (2 cha con và Hàn Huân); người đưa mẹ con Khuông Khiết từ núi Tây Bình đến khu công nghiệp là Đinh Thiếu Đông; người đưa mẹ con Khuông Khiết từ khu công nghiệp về nhà là Hàn Huân.
Sau đó Hàn Huân trở lại bệnh viện tiếp tục đóng vai Đinh Thiếu Đông, Đinh Thiếu Đông ở khu công nghiệp chứng kiến toàn bộ quá trình Hướng Siêu gây án và rời khu công nghiệp khi bị Doãn Hạo phát hiện.
Tiếp, chị em có nhớ đoạn Quý Thương ra sân bay gặp nhóm thiếu niên xuống cùng chuyến với Hồ Vĩnh Dư hông? Nữa, chị em có nhớ lý do cảnh sát Doãn không chọn Hồ Vĩnh Dư làm giáo viên hướng dẫn là vì từng đi tiệc gặp ổng sàm sỡ nhân viên phục vụ hông?
Suy ra Cam Lạc Lạc chính là cô gái “bị lão giáo sư làm gần chết, thương tích cùng mình” trong cuộc điện thoại của Trương Sấm và Tằng Văn Long.
Trải qua một chuyện như vậy bảo sao cô ta có thái độ coi khinh việc Đới Uyển tự sát, hẳn cô ta nghĩ sống như vậy mới khó chứ nhảy lầu chết thì dễ dàng quá rồi.
Đó là hiện tượng, còn bản chất sao tùy chị em phán xét ha.
Rồi nữa, cái bữa cảnh sát Doãn lội bùn dơ băng lau lách xuyên đêm lên núi bắt gian… =)))) chính xác có đoạn này nha: Doãn Hạo mặt lạnh như tiền lách qua người Quý Thương, đi thẳng ra sau xe.
Một tay anh cầm xe lăn, một tay lần sờ phần đuôi xe đầy bùn đất để tìm nút mở cốp.
Lần lần một lát anh đã thấy cái hình tròn hơi gồ lên ở chính giữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...