Quý Thương


Chiều hôm đó hễ rảnh ra là Doãn Hạo gọi cho Cam Lạc Lạc nhưng không lần nào được bắt máy.

Cuối cùng Doãn Hạo đành nhắn tin cho cô ta, hy vọng có thể sớm hẹn gặp lần nữa.
Nhưng đến tận cuối giờ làm việc Cam Lạc Lạc cũng không trả lời tin nhắn của Doãn Hạo, thậm chí khi gọi lần nữa thì cô ta đã tắt máy rồi.
Nhà Cam Lạc Lạc ở tầng sáu của một tòa chung cư cũ, đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang tậm tịt lúc được lúc mất.
Quý Thương ho một tiếng, đèn sáng.
Doãn Hạo vừa đi vừa nghiêng đầu quay lại nhìn anh, hỏi: “Vẫn chưa khỏi ho à? Mấy hôm nay làm suốt mệt quá.

Mai anh ở nhà nghỉ đi, có gì mới em báo cho.”
Quý Thương bước lên với Doãn Hạo, cười nói: “Sợ anh gặp anh Hằng Viễn à? Ghen dữ vậy hả?”
Doãn Hạo dừng bước, anh đứng trên bậc thang cao hơn chỗ Quý Thương hai bậc và quay lại đáp: “Em đâu có ghen.”
Quý Thương cũng dừng lại, ngẩng lên nhìn Doãn Hạo.

Anh đáp đầy tin tưởng: “Anh biết là em không ghen mà.”
Tào Vệ Vệ đã ký trát đòi nhân chứng, sáng mai Đinh Hằng Viễn sẽ phải đến đội hình sự để bị thẩm vấn.
Doãn Hạo đề nghị Quý Thương nghỉ ở nhà thực sự không phải vì anh không thích Quý Thương gặp Đinh Hằng Viễn, anh chỉ không muốn Quý Thương phải tận mắt chứng kiến người mình từng thích trở thành hung thủ giết người.
Một lát yên lặng, đèn trong hành lang lại tắt.
“Quay đây nào, đàn em.” Quý Thương nói.
Có ánh đèn ngoài phố hắt vào nhưng hành lang vẫn tối tăm.

Trong bóng tối, Quý Thương vòng tay ghì chặt lấy Doãn Hạo đã thật ngoan ngoãn quay lại với anh và hôn lên môi Doãn Hạo.
Nhưng chỉ thoáng chốc Doãn Hạo đã giành lại thế chủ động.

Quý Thương bị ôm eo bế thốc lên hai bậc thang, hông hai người dán chặt vào nhau không còn một khe hở.
Có tiếng mở cửa đâu đó, đèn hành lang lại sáng, một bà cụ xách túi rác đi ra.
Quý Thương buông Doãn Hạo ra, hắng giọng cúi đầu đi tiếp: “Sao em tốt vậy nhỉ.”
Doãn Hạo đưa tay véo vành tai đỏ ứng của Quý Thương: “Em còn nhiều cái tốt lắm, từ từ anh sẽ biết.”
Hai người dừng lại trước một căn hộ có cửa chống trộm màu ngà, trên cửa gắn bảng số 602 in bằng sơn loang lổ.

Đây là nhà của Cam Lạc Lạc.
Quý Thương giơ tay gõ cửa, hồi lâu sau trong nhà không có động tĩnh gì.

Họ đợi đến khi đèn hành lang tắt cũng không thấy chút ánh sáng nào lọt ra từ khe cửa chống trộm.

“Cam Lạc Lạc không ở nhà.”
Vì không thể liên lạc được với Cam Lạc Lạc nên trước khi đến đây Doãn Hạo và Quý Thương đã tới bệnh viện.
Mẹ Cam Lạc Lạc cho biết con gái mình đã đi từ 9 giờ sáng hôm qua, từ đó đến nay cô ta chưa quay lại bệnh viện.

Không muốn làm ảnh hưởng đến sức khỏe của bà mẹ nên Doãn Hạo không hỏi gì nhiều, anh chỉ nói cần gặp Cam Lạc Lạc để hỏi vài câu thủ tục về vụ án.

Mẹ Cam Lạc Lạc hứa khi nào gặp con gái sẽ nhắn cô ta chủ động gọi lại cho Doãn Hạo.
Hai anh em gọi cửa hàng xóm để hỏi thăm cũng không thu được gì, lại xuống xem video theo dõi ở phòng bảo vệ dưới cổng chung cư và xác nhận rằng một ngày nay Cam Lạc Lạc chưa về nhà.
Doãn Hạo đang định báo cáo với Tào Vệ Vệ thì nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Người ở đầu dây bên kia chính là Cam Lạc Lạc.

Cô ta chỉ nói nhanh vài câu rồi cúp máy, đại để là vì mẹ nằm viện, cô ta sợ ở nhà một mình nên sang ngủ nhờ nhà bạn học.

Mai lại là ngày bắt đầu học kỳ mới nên cuộc hẹn với Doãn Hạo chắc phải để lúc khác.
“Nói thế còn nghe được.” Doãn Hạo thở dài.
Lúc trước Cam Lạc Lạc vừa hạ quyết tâm tiết lộ điều gì đó thì đột ngột biến mất, không thể liên lạc được.

Doãn Hạo sợ cô ta sẽ giở quẻ, và chủ yếu là anh lo ngại cho sự an toàn của cô ta.
“Tốt nhất mai cứ đến trường xem thế nào.” Quý Thương nói, “Xác nhận xem Cam Lạc Lạc có đi học thật không.”
Doãn Hạo cau mày nói: “Anh nghĩ là có thể cô ta đang gặp nguy hiểm hả?”
“Không đến mức ấy.” Quý Thương lắc đầu, lại nói: “Ngoài những gì Đới Thanh kể chắc chắn Cam Lạc Lạc còn biết thêm nhiều điều nữa, nếu không cô ta đã chẳng bắt em hứa phải giữ bí mật mọi chuyện liên quan đến mình.”
Ngừng thêm một lát, Quý Thương lại tiếp: “Cô ta đã chuẩn bị kể hết với em rồi tại sao lại đột ngột đổi ý nhỉ? Lại còn đưa ra lý do rất gượng ép nữa… chính xác thì cô ta đổi ý từ lúc nào thế?”
Doãn Hạo nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện với Cam Lạc Lạc sáng hôm đó rồi đáp không quả quyết lắm: “Chắc chắn là em không bị theo dõi khi đến gặp cô ta, trong lúc đối thoại em cũng không nói gì khiến cô ta cảm thấy bất an.

Suốt buổi hôm đó cô ta không động vào điện thoại, chỉ có một nhân viên phục vụ bước vào phòng.

Phải rồi, ngay trước đó cô ta còn vui vẻ gọi thêm một phần bánh ngọt nhưng khi em đón anh vào phòng cô ta đã biến mất, cũng không ăn miếng bánh nào.”
Nghe Doãn Hạo nói xong mặt Quý Thương càng có vẻ nghiêm trọng.

Sau một hồi im lặng tự dưng anh nhếch mép cười, như là cảm thấy điều mình vừa nghĩ tới rất lố bịch.
“Sao thế?”
Quý Thương cười đáp: “Từ những gì em mô tả thì anh đoán có một khả năng này.”
Doãn Hạo hỏi: “Khả năng gì?”

“Bởi vì sự xuất hiện của anh.”
“Anh á?” có vẻ Doãn Hạo cũng cảm thấy ý tưởng này rất vớ vẩn, “Em đã nói trước với cô ta còn một cảnh sát nữa sẽ đến mà, chẳng qua anh đến đúng lúc cô ta quyết định bỏ về thôi.

Anh đã gặp cô ta bao giờ đâu.”
Quý Thương không nói gì.
Thấy Quý Thương có vẻ suy nghĩ rất lung, Doãn Hạo lại hỏi: “Anh từng gặp Cam Lạc Lạc rồi à?”
Chiếc xe jeep màu đen đã lái vào con đường trước cổng Nhàn Tiêu.
Trong đêm đen tĩnh mịch thỉnh thoảng vang lên tiếng chó sủa, dãy đèn đường chiếu vàng rực những tán cây đang hồi tàn rũ sau mùa nở rộ.

Trời thu hiu hắt, vài chiếc lá rụng đầu mùa lắc rắc dưới đèn.
Hết thu lại đông, cuối năm đã tới như tấm màn phủ xuống tất cả.
“Dù sao anh cũng chưa từng gặp cô ta.” Đến lúc xuống xe Quý Thương mới cho Doãn Hạo một câu trả lời nước đôi như vậy.
Nhưng Doãn Hạo không hỏi gì thêm, anh nắm tay Quý Thương, đẩy cửa đi vào sảnh Nhàn Tiêu.
Cái chuông gió hình mèo cầu tài kêu lanh canh, Nghê Hiểu ngẩng lên thấy hai người vào thì sung sướng gọi: “Sếp à!”
“Cảnh sát D…” nhìn sang Doãn Hạo, thấy hai người nắm tay nhau cô nàng nhanh nhảu quyết định phải kiếm danh xưng mới cho Doãn Hạo, và thế là Nghê Hiểu buột miệng gọi: “Chị… nhà sếp à?”
Ở góc trong sảnh còn một bàn khách đang ngồi, Quý Thương dừng bước, thả tay Doãn Hạo ra.

Anh mím môi lắm mà vẫn không giấu được nụ cười.
“Em nghỉ sớm đi, hai hôm nữa thi rồi.” Quý Thương vừa đi tiếp vừa dặn Nghê Hiểu.
Doãn Hạo lượn ra quầy lễ tân, gõ bàn chất vấn Nghê Hiểu: “Chị á? Anh á?”
Nghê Hiểu nghiêng đầu cãi: “Nhưng sếp em có giống chị đâu!”
“Đổi kiểu gọi khác, nhanh.” Doãn Hạo cau mày nói.
“Đổi kiểu nào bây giờ?” Nghê Hiểu lí nhí hỏi: “Anh nhà sếp á? Nghe kỳ lắm.”
“Hay anh dâu? Ui còn kỳ hơn!” Nghê Hiểu bụm miệng cười.
“Thôi thôi.” Doãn Hạo xòe hai ngón tay rồi thì thầm: “Em chỉ cần biết bây giờ anh khác rồi là được, xưng hô hình thức thôi cho qua, cứ gọi như trước đi.”
Nghê Hiểu ngoan ngoãn đáp: “Dạ được ạ, thưa cảnh sát Doãn.”
“Đừng khách sáo.” Doãn Hạo hứ một cái, “Sếp em lưu vân tay của anh vào khóa cửa tầng bốn rồi nhé.”
Nghê Hiểu giơ ngón cái khen: “Anh Doãn quá ngầu.”
Doãn Hạo hớn hở ra mặt nhưng vẫn không quên nhíu mày ho khan mấy cái, ra vẻ ta đây đứng đắn.
“Có lên không đây?” Quý Thương ngoảnh lại nhìn hai anh em nhà kia, “Thậm thụt cái gì với nhau nữa?”
Doãn Hạo vội vàng chạy lại, lúc thang máy lên tới nơi anh chàng còn cố tình tăng tốc vượt qua Quý Thương để ra trước.

“Xin mời lãnh đạo ạ.” Khóa vân tay kêu tít một cái, Doãn Hạo hí hửng đẩy cửa ra rồi làm động tác kính mời Quý Thương.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi rời thủ đô đến Vân Bàn anh thực sự cảm nhận được niềm vui sướng khi mở một cánh cửa.
Cảm giác ấy giống như trở về nhà sau một chuyến đi xa, và dường như còn được pha trộn thêm một chút hưng phấn khác lạ nữa.
Quý Thương đi vào phòng, đến thẳng bàn ăn rót nước uống.
Doãn Hạo bám theo đàn anh, thấy Quý Thương ngửa cổ uống nước, nhìn yết hầu anh trượt lên xuống theo động tác nuốt.

Hình ảnh này khiến Doãn Hạo nhớ đến cái buổi tối khi anh nghe Phù Uy kể sự tích giữa mình và Quý Thương, Quý Thương chỉ mặc quần ngủ mơ mơ màng màng đi ra phòng khách rót nước uống.
Doãn Hạo liếm môi, thầm nghĩ có lẽ mình đã thích Quý Thương từ lâu rồi.

Từ cái hôm đứng dưới sân nhìn lên thấy Quý Thương xuất hiện bên cửa sổ? Hay là từ lúc Quý Thương mỉm cười chìa tay ra với mình?
“Em cũng khát à?” thấy Doãn Hạo nhìn mình, Quý Thương hỏi.
Doãn Hạo gật đầu nhưng không đưa tay ra cầm cốc, thay vào đó anh kéo cái ghế cạnh Quý Thương ra để ngồi xuống rồi hất cằm với đàn anh.
Quý Thương sửng sốt mấy giây mới hiểu ra, còn nửa cốc nước anh đưa đến bên miệng đút cho đàn em uống nốt.
Lần đầu Quý Thương cho người khác uống nước nên cũng ngượng tay, một dòng nước tràn ra chảy dọc từ cằm xuống tận cổ Doãn Hạo.
“Đây không phải cho uống mà là trấn nước, hồi xưa thế này là tra tấn bức cung đấy đàn anh nhé.” Doãn Hạo vừa quệt nước trên cằm vừa trêu Quý Thương.
Quý Thương đặt cái cốc xuống bàn, mắt vẫn dán vào dòng nước lăn trên cổ Doãn Hạo.

Doãn Hạo quệt qua quệt lại mấy lần sao vẫn bỏ qua chỗ ấy.

Quý Thương tức khí túm cổ áo kéo Doãn Hạo lại rồi chồm tới liếm giọt nước ngứa mắt kia.
“A, mặn!”
Chưa nói dứt lời Quý Thương đã bị Doãn Hạo bế thốc hai chân, khiêng lên vai.
“Trời này chạy ngoài đường cả ngày mà đòi không mặn hả?” Doãn Hạo đứng dậy, vác Quý Thương đi thẳng về hướng nhà tắm, “Nào đi, đàn em đưa anh đi tắm nào.”
“Thả anh xuống!” nhớ lại lần mới đây tắm cùng Doãn Hạo Quý Thương khiếp vía la lên, “Mẹ kiếp tự anh tắm được!”
“Không thả.” Doãn Hạo giơ một tay lên đè đầu Quý Thương xuống rồi hơi khom người vác luôn đàn anh qua cửa.
Trời vào thu, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rõ rệt, Quý Thương thường ngủ không say lại bị tỉnh giấc vì gió đêm.

Anh chậm rãi gỡ cánh tay Doãn Hạo vắt trên hông mình rồi khẽ khàng xuống giường, đi sang phòng làm việc.
Tối nay suốt từ nhà tắm về giường ngủ hai thằng đã quần nhau mấy trận nhưng vẫn chỉ là sát biên.

Mà điều khiến Quý Thương thực sự sửng sốt là ngay lúc phấn khích dâng trào nhất, tưởng sắp mất kiểm soát rồi thì đột nhiên Doãn Hạo lại xốc anh dậy, lật anh lên trên.
“Hay là anh làm đi.” Doãn Hạo thở hổn hển bảo Quý Thương, “Dạo này bận quá, em còn chẳng có thời gian xem video hướng dẫn.”
Ở bên dưới đâu phải chuyện đùa với một người đàn ông như Doãn Hạo.

Đến chính như Quý Thương, dù đã nhận thức xu hướng tính dục của mình từ rất sớm anh cũng chưa từng nghĩ mình sẽ tình nguyện là người bên dưới.
Tốt thôi, thế này chẳng hợp ý Quý Thương quá… nhưng anh cũng thừa hiểu Doãn Hạo hành động như vậy là vì muốn quan hệ của họ thêm sâu sắc, và lại không muốn làm tổn thương Quý Thương.
Cũng chính vì hiểu thấu suy nghĩ của Doãn Hạo nên anh lại không dám dấn mình làm tới.
Doãn Hạo khác anh, cậu ấy từng có bạn gái, cậu ấy hoàn toàn có khả năng yêu thích phái nữ.


Mấy ai đi được đến cùng con đường dài mù mịt này.

Quý Thương muốn giữ cho Doãn Hạo quyền lựa chọn, anh muốn nếu một ngày Doãn Hạo phải rời khỏi anh cậu ấy vẫn có thể có được một gia đình, một tình yêu khác mà xã hội dễ dàng chấp nhận.
Giống như ngày đó khi nắm tay Doãn Hạo ở thôn Hoa Đài Quý Thương đã nghĩ nếu người đó là Doãn Hạo, anh sẵn sàng thử một lần nữa.

Thậm chí anh sẵn lòng để cậu ấy tìm kiếm câu trả lời nơi mình, chỉ là hiếu kỳ hay bất cứ gì cũng được, là Doãn Hạo… thì không sao cả.
Nói cho cùng dù tiếp nhận Doãn Hạo, Quý Thương vẫn ôm tâm lý một ngày Doãn Hạo sẽ rời đi.
Mà Doãn Hạo, một khi đã quyết định anh sẽ chỉ biết phấn đấu quên mình.

Rào cản ư? Anh đạp qua rào cản.

Nếu đạp không nổi anh mới tìm cách khác, không có chuyện anh tính đếm cả những vật cản mơ hồ trong tương lai.
Thế nên mãi đến giờ anh luôn cảm thấy giữa mình và Quý Thương dù gần gũi đến đâu vẫn có một bức màn ngăn cách.

Nhiều khi ghì chặt lấy nhau mả trong lòng vẫn có một góc nào đó cô đơn.
Giống như lúc này, anh sực tỉnh trong nỗi hoảng sợ không tên để thấy bên mình trống trơn, Quý Thương đâu mất rồi.
Doãn Hạo đứng trước cửa phòng làm việc, nhìn Quý Thương ngồi trước máy tính xem tài liệu anh mới dần bình tĩnh lại.
Doãn Hạo bước vào, ôm Quý Thương từ sau lưng: “Sao không ngủ được à? Đang làm gì thế?”
Quý Thương vỗ vỗ lên mu bàn tay Doãn Hạo, anh giơ tập giấy tờ trên bàn lên đưa cho đàn em: “Tự dưng thức giấc, không ngủ lại được nữa.

Anh đang xem lại từ đầu vụ án.”
Đây là một bản sơ đồ tổng thể mọi mối quan hệ trong vụ án: vòng liên kết tỏa rộng từ trung tâm là Vương Cảnh Bình, Dịch Thiếu Thanh, Trương Sấm và nạn nhân tiềm ẩn chưa lộ diện.

Sơ đồ này không chỉ liên quan đến chuỗi án mạng mà còn dắt dây đến cả tổ chức Nụ Hoa.
Trên đường kẻ tới Phó Xuân Hoa và Phó Thu Nguyệt đều có một dấu chấm hỏi, Quý Thương nói: “Chỉ cần giải được dấu hỏi này thì rất nhiều thứ sẽ được phơi bày.”
“Cả chỗ này nữa.” Quý Thương chỉ vào cái tên Hướng Tùng Đào và một cái tên đúng ra không nên xuất hiện trong sơ đồ này – cảnh sát Tưởng Tầm.

Quý Thương lại đặt thêm một dấu hỏi chấm cạnh chữ “bắn chết” trên đường kẻ nối hai người này.
Tưởng Tầm, Phó Thu Nguyệt, người thứ tư bí ẩn đều được chỉ hướng về một dấu hỏi lớn.
Quý Thương gõ gõ trên dấu chấm hỏi này và nói: “Chắc ba em và đội trưởng Tào biết về người này rồi.”
Doãn Hạo đồng tình: “Khả năng cao là thế, hôm trước em báo cáo trong văn phòng đội trưởng Tào chị ấy có vẻ cảnh giác lắm.

Hẳn là họ định vị được mục tiêu và đã bắt đầu giăng lưới rồi, chỉ đợi có chứng cứ thôi.”
Quý Thương nói: “Đưa anh đến gặp đội trường Tào đi, anh cho chị ấy một bằng chứng.”
“Bằng chứng nào?” Doãn Hạo ngờ ngợ hỏi lại.
Quý Thương im lặng không đáp, ngón tay anh gõ gõ trên hai cái tên nữa: Cam Lạc Lạc, Quý Thương..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui