Cây sồi nói: Ta oán cái rìu chặt ta, nhưng ta lại càng oán hơn cái chêm gỗ sinh từ thân ta.
…
8 giờ 30 tối, tia nắng cuối cùng đã giấu mình xuống dưới đường chân trời.
Nhưng một đêm tĩnh lặng trăng sáng sao thưa không tới như đã hẹn mà thay vào đó là những cuộn mây đen vần vũ kéo về thành phố Vân Bàn cùng bóng tối.
Vương Cảnh Bình đứng trước cửa tòa nhà mình, ngơ ngẩn nhìn bầu trời đang nổi gió cho đến khi bóng đèn cảm ứng trên hành lang tắt anh ta mới sực tỉnh.
Ấn lại mắt kính, Vương Cảnh Bình kẹp cặp táp vào *** (1), lôi ra một cái áo sơ-mi tròng ra ngoài áo thun rồi bắt đầu cài từng cúc áo một, từ trên xuống dưới.
Cài cúc xong, Vương Cảnh Bình vuốt lại gấu áo cho phẳng phiu, phủi những hạt bụi khó thấy trên cặp táp theo thói quen rồi bước vào trong tòa nhà.
Đèn hành lang từng tầng lần lượt sáng, Vương Cảnh Bình dừng lại trước cánh cửa chống trộm bên tay trái tầng hai, ánh đèn mờ mờ hắt lên tấm lưng gầy hơi còng của anh ta.
Gió thốc trong hành lang, nhìn từ xa bóng dáng anh ta liêu xiêu như một cái túi nilon rách khổng lồ.
Anh ta đứng trước cửa, không vội móc chìa khóa ra hay bấm chuông như người ta trở về nhà.
Anh ta cứ đứng ở đó, và chỉ hai ba giây sau cánh cửa chống trộm được người trong nhà mở ra.
Bà Vương Cầm, mẹ anh ta, lùi xe lăn vào giữa nhà.
Trước cái nhìn chăm chú của mẹ, Vương Cảnh Bình treo cặp táp nghiêm chỉnh lên cái móc cạnh cửa rồi tụt giày da, đặt ngay ngắn vào tủ giày bên dưới.
Khi anh ta quay lại, mẹ anh ta vẫy tay với anh ta.
Vương Cảnh Bình thoáng thẫn thờ rồi vội vã bước tới.
Vương Cầm bẻ lại một bên cổ áo bị dựng lên của Vương Cảnh Bình rồi miết ngón tay theo mép vải cho li cổ thật phẳng phiu.
Nụ cười mỉm thường trực trên môi bà, tiếng trách móc con trai nghe chỉ như lời thủ thỉ.
“Làm thầy giáo ăn mặc phải để ý con ạ, nhất là trường con là trường tư, phụ huynh học sinh toàn người giàu có, quyền thế.
Người như thế họ trọng hình thức lắm, đã mua cho con những cái sơ-mi đắt thế này mà con không chịu mặc cho đàng hoàng, con như vậy làm sao học sinh với cha mẹ chúng tôn trọng con được.”
Vương Cầm nói rất từ tốn nhưng Vương Cảnh Bình hoàn toàn không có cơ hội ngắt lời mẹ mình.
Anh ta im lặng lắng nghe như xưa nay vẫn vậy.
Chẳng biết có phải vì mùa hè mà còn cài cúc áo kín cổ không mà đột nhiên anh ta cảm thấy khó thở.
Vương Cầm vỗ vỗ vai con trai rồi bình thản thả tay xuống đùi mình, bà ngắm nhìn con với sự thỏa mãn.
Nhưng chỉ một giây sau nụ cười của bà tắt dần, bà bất thần giơ tay lên lật gương mặt Vương Cảnh Bình sang một bên rồi cau mày hỏi: “Sao lại bầm thế này?”
Vương Cảnh Bình chần chừ đáp: “Có mấy em học sinh đánh nhau lỡ va phải con thôi, không sao ạ.”
Vương Cầm thở dài, lầm bầm: “Lỡ à, thế thì đành chịu.
Mà thấy đánh nhau thì nên tránh đi, những đứa cá biệt đút tiền để vào trường đứa nào chẳng có gia đình làm to, như nhà mình không dây với chúng được đâu.
Cứ ương ngạnh khéo có ngày mất việc.”
Mẹ về phòng ngủ rồi Vương Cảnh Bình mới vào nhà tắm tắm gội thật kĩ càng.
Anh ta thay một bộ đồ mặc ở nhà rộng rãi, sấy tóc, cạo râu, rồi cầm thẻ an sinh xã hội và điện thoại đi ra cửa.
Lúc đi qua phòng ăn, tiếng bà Vương Cầm mẹ anh ta lại bất thần vọng ra, cánh cửa phòng ngủ đóng im ỉm cứ như có mắt: “Muộn thế này còn đi đâu?”
Vương Cảnh Bình dừng bước, đáp: “Hết Vân Nam Bạch Dược rồi, con xuống hiệu thuốc mua ạ.”
Trong phòng im lặng, một lát sau Vương Cầm lại nói: “Uống canh gà trên bàn rồi hẵng đi.”
Giọng này là mệnh lệnh.
Theo bản năng, Vương Cảnh Bình đưa tay mở lồng bàn, bát canh gà đóng dày một lớp váng mỡ, mẹ anh ta luôn khẳng định tất cả dinh dưỡng nằm trong lớp mỡ này.
Anh ta nhíu mày nhưng không nín thở húp cạn bát “canh gà yêu thương” người mẹ đã tận tâm chế biến như mọi ngày, thay vào đó anh ta cầm bát trên tay một lát rồi đặt xuống.
Tiếng trôn bát nện xuống bàn thật nặng nề.
Vương Cảnh Bình quay về phía phòng ngủ, miệng thoáng nụ cười: “Uống rồi ạ.”
Cánh cửa nhà mở ra rồi vội vã đóng lại, anh ta sải chân bước ba bậc một xuống cầu thang, lao vào hành lang tối tăm như một cái lồng giam.
…
Sáng sớm hôm sau, tại văn phòng trung đội một thuộc đại đội cảnh sát hình sự khu Vạn Thuận.
Từ Bân từ hiện trường trở về và thấy toàn thể thành viên trung đội đã có mặt dự họp, chỉ có điều ai trông cũng rất uể oải.
Mà cũng không thể trách mọi người được, họ vừa kết thúc một chuỗi mười ngày đêm làm việc cật lực, bị gọi đi làm ngay trong ngày nghỉ đầu tiên thì ai chịu thấu.
Từ Bân vừa phát xong tài liệu về vụ án do phía hậu cần chuẩn bị thì có tiếng nện gót giày da từ hành lang vọng vào.
“Đội trưởng Tào ạ.”
“Chào đội trưởng Tào.”
“Chúc đội trưởng Tào buổi sáng tốt lành.”
Tào Vệ Vệ đặt cái bình giữ nhiệt màu hồng đựng nước chè đặc xuống mặt bàn họp nghe xoảng xoảng: “Tốt đẹp gì, khu này năm nay xảy ra bao nhiêu án mạng rồi hả! Án đâu tôi chưa được nghe gì mà thông tin đã tràn lan trên mạng, lãnh đạo thành phố chửi tôi vỡ đầu đây này, tốt lành nỗi gì?!”
Tào Vệ Vệ năm nay tròn năm mươi tuổi, tóc cắt ngắn gọn gàng nhanh nhẹn, khách quan mà nói bề ngoài chị trông trẻ hơn tuổi thật một chút.
Giọng chị sang sảng nhưng cung cách nói chuyện rất chậm rãi, cặp mắt chị sáng suốt linh động dưới hàng lông mày lá liễu đậm nét.
Quét mắt một lượt khắp phòng, nếp nhăn giữa trán Tào Vệ Vệ càng hằn sâu.
Chị đập bàn: “Xốc tinh thần lên, đội trưởng của các anh chị còn nằm trong viện đấy, làm việc thế nào đừng để cậu ấy phải xấu hổ.”
Thường Việt – đội trưởng trung đội một bị thương trong lúc làm nhiệm vụ nên đã rời đội mấy tháng nay, trong thời gian này đội trưởng đại đội một Tào Vệ Vệ đảm nhiệm công tác trực tiếp chỉ huy trung đội.
Nghe Tào Vệ Vệ nói vậy mọi cảnh sát trong phòng đều ngồi thẳng lưng lên, cũng bớt hẳn vẻ mệt mỏi trên gương mặt.
Tào Vệ Vệ nhìn sang Từ Bân, ra hiệu cho anh ta bắt đầu tóm tắt tình tiết vụ án.
“Bốn giờ sáng ngày mùng ba tháng bảy chúng ta nhận được tin báo án trong khu vực, người báo án thông báo đã phát hiện một xác chết tại đoạn thứ hai đường Hồng Khám, cổng bên công viên Tân Hà phía sau dải cây xanh.
Điều tra sơ bộ thông tin về người chết như sau, nạn nhân là Vương Cảnh Bình, nam, hai chín tuổi, sống cùng mẹ tại khu Vạn Thuận, đường Dương Sơn, nghề nghiệp giáo viên ngữ văn kiêm chủ nhiệm lớp 8/3 trường Trung học Thần Tinh.”
Máy chiếu lúc này hiển thị hình ảnh một chiếc thẻ an sinh xã hội loại gắn chip, trên thẻ có ảnh cá nhân.
Từ Bân chuyển slide: “Đoạn đường phát sinh án mạng rất khuất, không có camera ghi hình, thi thể bị phát hiện trong tư thế ngồi dựa lưng vào dải cây xanh, ngực trái có hai vết thương do bị dao đâm, miệng vết thương đều cho thấy bị đâm trực diện.
Không tìm thấy hung khí tại hiện trường, tạm thời chưa phát hiện thương tích bên ngoài nào khác, pháp y kết luận sơ bộ là bị giết.”
“Thi thể không có dấu vết bị dịch chuyển sau khi chết, kết hợp với phân tích hiện trường có thể kết luận nơi phát hiện thi thể là hiện trường gây án đầu tiên.
Mặt khác mẹ nạn nhân cho biết 9 rưỡi tối qua nạn nhân rời nhà đi mua thuốc, sau đó thì hoàn toàn mất liên lạc.
11 giờ 30 tối qua có mưa tại đường Hồng Khám, từ trạng thái bị ngấm nước mưa của thi thể có thể phán đoán sơ bộ thời gian diễn ra án mạng nằm trong khoảng từ 11 giờ 30 tối qua đến 4 giờ sáng nay.
Vì hiện trường bị nước mưa rửa trôi nên tạm thời chưa phát hiện được dấu vết rõ ràng nào khác, thi thể đã được chuyển về phòng pháp y, kết quả khám nghiệm chi tiết hiện chưa có.”
Trình bày xong, Từ Bân ngừng lại một chút rồi bổ sung, “Người báo án là công nhân vệ sinh đường phố, hoạt động của người này trong thời gian trên có thể xác minh được và có nhân chứng, sơ bộ đã loại trừ người này khỏi diện tình nghi.”
Kết thúc mấy trang slide ít ỏi là một bức ảnh chụp toàn cảnh hiện trường vụ án.
Nạn nhân Vương Cảnh Bình đầu hơi rũ xuống, da mặt trắng bợt, hai chân duỗi dài, hơi giạng ra, hai tay buông thõng trên đất, lòng bàn tay ngửa lên, ngón tay hơi cuộn lại.
Nếu không có lá cây rụng đầy trên người anh ta sau cơn mưa và vết máu đã chuyển màu nâu đỏ tại lỗ thủng trên áo ta dễ lầm tưởng đây là một người đàn ông đang nhắm mắt ngồi nghỉ bên đường.
Tào Vệ Vệ nheo mắt: “Không có hung khí, không có camera giám sát, hiện trường bị nước mưa phá hoại nghiêm trọng, ngoài kết luận bị giết thì mọi phán đoán khác đều chưa có chứng cứ.
Vậy phải hiểu là trước mắt chúng ta không có manh mối gì cả.”
Không ai lên tiếng nhưng mọi người trong phòng đều thầm than: Từ lúc nhận báo án đến giờ mới mấy tiếng đồng hồ, có phải ôm bàn phím ngồi trước máy tính để phá án được đâu, lấy đâu ra nhanh vậy!!
Nhưng thực ra sau mấy tháng làm việc dưới sự chỉ huy của Tào Vệ Vệ mọi người cũng đã quen dần với cung cách của chị.
Dù ngoài miệng chị rất khó khăn nhưng toàn là dọa dẫm lấy lệ chứ đội trưởng Tào tuyệt nhiên không phải kiểu lãnh đạo cứng nhắc, chỉ biết thúc giục cấp dưới làm cho ra kết quả.
Quả nhiên không đợi mọi người phản ứng, Tào Vệ Vệ đã nhanh chóng phân công đâu ra đấy.
“Trước 5 giờ chiều nay tôi cần có đầy đủ thông tin về nạn nhân, gồm tình hình tài chính, quan hệ cá nhân, mạng lưới xã giao, thói quen giải trí hàng ngày và các điều kiện liên quan.
Mặt khác phải nắm được chi tiết mọi hoạt động của nạn nhân trong vòng bốn tám tiếng đồng hồ trước thời điểm tử vong dự đoán, chính xác đến từng phút.”
“Từ Bân đến trường trung học Thần Tinh.”
Từ Bân đáp: “Rõ, thưa đội trưởng Tào.”
“Sài Lộ điều tra các thiết bị điện tử, thông tin về tài chính và các mối quan hệ.”
Sài Lộ đáp: “Thưa đội trưởng Tào, rõ ạ.”
“Đặng… Đăng…”
Đặng Đăng là thành viên mới gia nhập đội sau cuộc sát hạch, cậu này còn trẻ, nhanh nhạy, bốc đồng, phải cái tính tình khá bông lơn.
Tào Vệ Vệ cũng không có ác cảm gì với cậu này, chẳng qua mỗi lần gọi tên cậu ta chị đều thấy ngượng ngượng miệng.
Tào Vệ Vệ cau mày nói: “Ừm, Tiểu Đắng sang thúc tổ giám định đi, xong việc thì về đội xem Từ Bân với Doãn Hạo ai đồng ý nhận cậu.”
Đặng Đăng cúi mình, đáp: “Dạ, Tiểu Đắng tuân lệnh.”
Cả phòng phì cười, Tào Vệ Vệ cũng phải mím môi lừ mắt với Đặng Đăng để cố giữ mình khỏi bật cười không thì hỏng hết hình ảnh lãnh đạo nghiêm khắc.
Một lát sau, Tào Vệ Vệ hít vào một hơi, lại đưa mắt nhìn quanh phòng: “Người nhà nạn nhân đến chưa? Nếu chưa đến thì Doãn Hạo đi đón đi.
Cho nhận xác rồi thẩm vấn như bình thường nhé.”
“Doãn Hạo đâu?”
Hôm nay Tào Vệ Vệ cũng bị điện thoại dựng dậy từ rạng sáng, mắt nhắm mắt mở vừa phi đến đội cảnh sát hình sự đã bị lãnh đạo cục mắng cho một trận xối xả nên chị bực quá, chỉ lo tập trung vào tình tiết vụ án.
Đến giờ chị mới nhận ra đội vẫn thiếu mất một người.
Doãn Hạo này là nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp đại học Công An Nhân Dân năm ngoái, anh ta là người thủ đô, như bình thường người như vậy ở lại thủ đô sẽ có cơ hội thăng tiến hơn nhiều.
Không hiểu vì sao anh ta phải cố xin được điều về trung đội cảnh sát hình sự của thành phố hạng hai Vân Bàn này.
Một số người cho rằng Doãn Hạo có ô dù ở Vân Bàn, nhưng làm việc chung mấy tháng mọi người nhận ra anh ta thậm chí còn chẳng quen biết ai ở đây, nói gì đến có chỗ dựa để lên lon thần tốc.
Lại có người đoán anh chàng này hẳn là loại tốt mã giẻ cùi, thành tích ở trường có vẻ ghê gớm đấy nhưng bắt tay vào làm thật sẽ biết chỉ thường thường bậc trung.
Không có chí, không chịu được hiểm nguy gian khổ nên chỉ muốn tìm công việc thảnh thơi, ít áp lực ở một thành thị nhỏ.
Nhưng chẳng bao lâu suy đoán này cũng bị gãy ngang, Doãn Hạo không những có kiến thức chuyên môn vững vàng mà thực hành anh ta cũng hết sức xuất sắc, thái độ làm việc thì khỏi phải nói, anh ta cày đêm cày ngày hùng hục như trâu.
Tháng trước có một sự cố bất ngờ tại nơi công cộng, tội phạm lái xe lao vào người đi đường đúng lúc Doãn Hạo đi ngang qua.
Khi đó cảnh sát phản ứng nhanh chưa kịp có mặt, Doãn Hạo liền tùy cơ ứng biến dùng luôn xe đạp công cộng để ép chiếc “xe điên” hung phạm đang lái phải dừng lại, sau đó anh ta tay không vật lộn với hung phạm mang vũ khí và đã khống chế được hắn.
Cục cảnh sát ghi nhận anh ta đã lập được chiến công hạng hai.
Sự kiện này sau đó còn lên cả hot search, trong một đêm Doãn Hạo được hàng ngàn thiếu nam thiếu nữ tung hô là đồng chí cảnh sát hình sự đẹp trai nhất Vân Bàn, đủ thể loại tài khoản mạng xã hội thi nhau bình luận bông đùa trong hot search rằng: “Bắt em đi, anh cảnh sát ơiiiiii!”
Tào Vệ Vệ tin rằng một cảnh sát viên ưu tú như vậy không đời nào lại chểnh mảng công việc.
Quả nhiên, Từ Bân đáp: “Mẹ nạn nhân không tiện đi lại nên tôi bảo Doãn Hạo đi thẳng từ hiện trường tới nhà nạn nhân đón bà ấy tới phòng pháp y nhận thi thể rồi ạ.”
Tào Vệ Vệ nghiêm túc nói: “Bảo Doãn Hạo bằng mọi giá phải đòi Điêu Châu Châu ra báo cáo khám nghiệm cho tôi trong hôm nay, cậu ta muốn bán thân hay bán thận không cần biết.
Tôi thấy cậu ta làm việc với Điêu Châu Châu còn hiệu quả hơn cả tôi đấy.”
Mấy câu nói thẳng thừng này làm Từ Bân sửng sốt, anh ta há hốc mồm không biết phải trả lời thế nào.
May sao đúng lúc đó thì có tiếng gõ cửa, rồi có người đẩy cửa vào phòng.
Người mới đến vóc dáng cao lớn, rắn rỏi, đôi chân dài bước đi thoăn thoắt, hẳn là vì cao quá nên lúc bước qua cửa vào phòng anh ta hơi cúi xuống theo bản năng.
Doãn Hạo đặt túi đồ ăn sáng to tướng xuống mặt bàn họp rồi mỉm cười quay sang Tào Vệ Vệ: “Thưa đội trưởng Tào, mẹ nạn nhân đã xác nhận danh tính thi thể rồi.
Tôi để bà ấy ở phòng thẩm vấn với chị Trương, xin đội trưởng cho chỉ thị ai sẽ hỏi bà ấy ạ?”
Vừa xong Tào Vệ Vệ còn chế giễu Điêu Châu Châu, vậy mà lúc này trước nụ cười đẹp trai xán lạn của Doãn Hạo đột nhiên chị cũng thấy cơn bực trong người tan biến.
Chị đáp: “Cậu đón bà ta thì cậu phụ trách thẩm vấn đi.”
Doãn Hạo đáp dạ rồi chực quay lưng đi ra.
Tào Vệ Vệ gọi cậu ta lại: “Vội cái gì, cả phòng ngồi xuống đây ăn sáng đã, bụng rỗng thì làm ăn gì.”
Chị vừa dứt lời là đám lính sẵn đói bụng nhao nhao lên ngay tức khắc.
Từ Bân vừa ăn vừa đưa tài liệu tóm lược vụ án cho Doãn Hạo, Doãn Hạo lật qua mấy trang rồi bỏ cái hamburger trên tay xuống, nghiêm túc nói: “Thưa đội trưởng Tào, ban nãy sau khi người nhà nhận thi thể chị Châu Châu có nói trước với tôi mấy điều.”
Tào Vệ Vệ vừa uống sữa đậu nành vừa gật đầu ra hiệu cho Doãn Hạo nói tiếp.
Doãn Hạo nói: “Người bị hại bị cắt tận gốc lưỡi sau khi chết, họng anh ta bị nhét vào một bông hoa hướng dương.”
Mọi cảnh sát trong phòng đều kinh ngạc ngẩng lên, Tào Vệ Vệ nhíu mày: “Lại thế à, vậy thì có vấn đề đây.
Nào động não đi các anh chị, từng người cho tôi biết ý kiến của mình đi.”
Từ Bân nói: “Hành vi nhét đồ vật, cắt lưỡi cho thấy hung thủ cần phát tiết cảm xúc mãnh liệt.
Loại cảm xúc này rất hiếm khi nảy sinh với người xa lạ, vậy rất có khả năng hung thủ quen biết nạn nhân và giữa hai bên có hiềm khích.”
Doãn Hạo gật đầu tán thành: “Thi thể chỉ có hai vết đâm, không có dấu vết thể hiện hành vi phòng ngự trên cánh tay và các bộ phận khác, cho thấy người bị hại không có ý thức cảnh giác với hung thủ.
Anh ta không hề đoán trước đối phương sẽ gây hại cho mình.”
Những người khác tuy chưa phát biểu nhưng đều chăm chú lắng nghe, chỉ có mình Sài Lộ ngồi trong góc là cắm cúi lướt điện thoại, chốc chốc lại nhíu mày lắc đầu.
Tào Vệ Vệ hắng giọng: “Sài Lộ đang làm gì? Lắc đầu gì đó? Chúng tôi họp ồn quá làm phiền cô chơi điện thoại hả?”
Sài Lộ thè lưỡi cười ngượng, cô chìa điện thoại cho Tào Vệ Vệ: “Dạ đâu, thưa đội trưởng Tào chuyện là thỉnh thoảng tôi có đọc tiểu thuyết, à chắc chắn là chỉ đọc ngoài giờ làm việc thôi ạ.
Vừa rồi Doãn Hạo nói đến điểm đặc biệt của thi thể rất giống với mô tả trong tiểu thuyết này tôi từng đọc.
Trùng hợp lắm ạ, cùng là bị sát thương bằng dao, sau khi chết bị cắt lưỡi, bị nhét hoa hướng dương vào họng.”
Sài Lộ ngừng lại một chút rồi nói thêm: “À cũng không hẳn là trùng khớp, trong truyện thì hung thủ còn dùng dao vạch một chữ số “1” trong lòng bàn tay trái nạn nhân nữa ạ.”
Không đợi Tào Vệ Vệ lên tiếng, Doãn Hạo đã cúi xuống xem kĩ bức ảnh trong tập hồ sơ, chỉ giây lát sau anh ngẩng lên, nghiêm mặt chìa bức ảnh ra.
“Thưa đội trưởng Tào, lòng bàn tay trái Vương Cảnh Bình cũng có vết thương như vậy.”
Trong ảnh, các ngón tay người chết hơi cuộn lại, lòng bàn tay quả thực có một vết thương sọc thẳng khá khó thấy.
Nếu không nhờ Sài Lộ nhắc đến thì mới nhìn người ta khó mà nghĩ đó là số “1”.
Tào Vệ Vệ quan sát kĩ bức ảnh rồi đưa mắt nhìn sang chiếc điện thoại di động trên mặt bàn: “Thiếu Nữ Cháy Trong Đồng Hoa.”
Sài Lộ nói: “Đó là tên truyện ạ, nội dung chủ yếu là chuyện báo thù nhưng không hiểu sao tác giả lại xóa mất phần sau rồi.”
Tào Vệ Vệ nói: “Tiểu Cửu.”
Sài Lộ hào hứng đáp: “Đó là bút danh của tác giả ạ.
Có một đợt tôi mê tác giả này quá nên còn đi hỏi thăm fan lâu năm của anh ta nữa.
Tiểu Cửu hình như sống ở Vân Bàn này, à anh ta là nam ạ.”
Tào Vệ Vệ trả điện thoại cho Sài Lộ: “Cô điều tra thêm về người hâm mộ của tác giả này xem có ai khả nghi, liên quan đến người bị hại không.
Còn Doãn Hạo thẩm vấn xong cậu đến gặp nhà văn Tiểu Cửu này xác minh hoạt động của anh ta trong thời gian diễn ra án mạng nhé.”
Đặng Đăng vừa mở miệng định phát biểu thì Tào Vệ Vệ đã giơ tay ngăn lại.
Tào Vệ Vệ nhìn Đặng Đăng chăm chú: “Công tác trinh sát thực tế không giống trong phim.
Việc chúng ta làm chủ yếu là xác minh, loại trừ, tẻ nhạt vậy đấy.
Chúng ta chỉ nói chuyện bằng chứng cứ, không kết luận dựa trên suy đoán.
Nhưng chúng ta cũng không bỏ qua một điểm nghi vấn hay trùng hợp nào cả.
Vậy thôi, xong cơm sáng rồi, ai làm việc nấy đi.”
Tất cả mọi người cùng đứng lên, rời khỏi phòng.
Tào Vệ Vệ chợt gọi Sài Lộ lại: “Này Tiểu Lộ, đam mỹ là gì vậy?”
Cả đám người cùng dừng bước, hí hửng ngó Sài Lộ.
Chỉ có một người là ngoại lệ – đồng chí Doãn Hạo chỉ dừng nửa giây rồi thản nhiên đi luôn.
Sài Lộ chớp mắt, ấp úng mất một lúc cô mới đáp: “Ơ đội trưởng Tào ạ… đam mỹ thì… đam mỹ thì ý là… là con trai với con trai yêu nhau.”
Tào Vệ Vệ bĩu môi ngẫm nghĩ một chút rồi nhíu mày: “Một tác giả nam mà viết truyện nam giới yêu nhau thì…”
Tiểu Đắng từ đâu xuất hiện tiếp lời bằng giọng vô cùng thâm sâu: “Thì cái ông Tiểu Cửu này dễ là cong lắm.”
Sài Lộ nhìn theo bóng lưng Doãn Hạo rồi lắc đầu than: “Doãn Hạo lại đúng kiểu hợp gu mấy người trong giới đó nữa chứ, ui ui, nguy quá nguy quá!”Chú thích:
(1) **: đoạn này bản gốc không hiện chữ, hông hiểu chị tác giả cho người ta kẹp cặp táp zô đâu để Tấn Giang mã hóa chị lun zị =))
Trong truyện có xuất hiện vài lần ** nữa, chị em mặc định hiểu là bản gốc đã như vậy ha, đề phòng mình quên chú thích á..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...