Thẩm Du vốn chỉ xin nghỉ nửa ngày, tính ăn trưa xong sẽ về đoàn.
Buổi trưa, dì giúp việc lại đến làm cơm.
Tạ Tân Chiêu không muốn ăn, chỉ ăn một hai miếng liền buông đũa.
Thẩm Du thấy tinh thần anh không tốt, đi lên lầu bồi anh ngủ.
Chuẩn bị mở cửa ra, một âm thanh trầm thấp từ phía sau vang lên.
"Em phải đi sao?"
Thẩm Du quay đầu lại, thấy mái tóc Tạ Tân Chiêu rũ xuống, khẩn trương nhìn mình.
Cô dừng lại: "Em ra ngoài lấy ly nước."
Lúc trở về, Tạ Tân Chiêu vẫn duy trì tư thế nửa ngồi nửa nằm lẳng lặng nhìn cô.
Thẩm Du đặt ly nước lên tủ đầu giường, giơ tay sờ trán Tạ Tân Chiêu.
Vẫn còn nóng.
Toàn bộ quá trình Tạ Tân Chiêu cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Anh không nói gì nhưng vẻ mặt rõ ràng đang nói: "Anh biết ngay mà, công việc quan trọng hơn anh."
Thẩm Du chần chừ một hồi, lại mềm lòng.
"Em chờ chút nữa mới nói."
Trước mắt sẽ có một khoảng thời gian ngắn đến giờ làm việc buổi chiều, cô tính xem xem Tạ Tân Chiêu thế nào rồi mới quyết định.
Lời vừa mới dứt, điện thoại Thẩm Du vang lên.
Là tin nhắn của Thẩm Tùng Nguyên.
Cậu ấy gửi một video ngắn, camera quay xung quanh căn nhà mới mua của Thẩm Lãng.
【Chị, khi về xem nhà mới được?】
Căn nhà hồi Tết còn đang thảo luận nay đã được ổn thỏa xong xuôi.
Thẩm Du không chút suy nghĩ trả lời cậu.
【Gần đây bận quá, rảnh thì sẽ về】
Mấy câu trả lời kiểu như vầy thường xuyên xảy ra, Thẩm Du không thể nào biết chắc được khi nào mình rảnh nữa.
Đối với công việc của bọn cô có thể sẽ không nghỉ được nghỉ mấy ngày lễ do pháp luật quy định.
Thẩm Tùng Nguyên có lẽ đã quen rồi nên cũng không nói nhiều.
Một tin nhắn thoại lại được gửi đến.
"Chị, nhà của chị ở thành phố A sao rồi? Xem tới đâu rồi?"
Thẩm Du: 【Còn đang xem】
Thẩm Du gõ tin nhắn xong, quay đầu thì bắt gặp ánh mắt Tạ Tân Chiêu.
Anh cau mày.
mím môi.
"Em đang xem nhà?"
Thẩm Du gật đầu: "Lúc trước em nói với anh rồi."
Tạ Tân Chiêu ngồi thẳng người: "Nhưng bây giờ tụi mình đã ở bên nhau...."
Sắc mặt anh hơi tối: "Em muốn sống tách anh sao?"
Là phiền anh dính người quá sao?
Thẩm Du ngừng một chút: "Chúng ta ở bên nhau với việc em mua nhà có liên quan gì đâu.
Em tính mua một căn ở gần đoàn múa, nếu tập về muộn thì có thể ở đó ngủ, tiện hơn."
Thẩm Du có giải thích cũng không làm cho vẻ mặt Tạ Tân Chiêu tốt lên.
Anh trầm mặc hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Em có phải thấy anh không cho em không gian riêng? Muốn ở một mình không để anh quấy rầy?"
Tính tình Thẩm Du lúc nào cũng lãnh đạm, kỳ thật trong lòng cơ bản là không giống anh cứ thích hai người cứ dính lấy nhau? Anh quá nhiệt tình sẽ làm cô cảm thấy hít thở không thông sao?
Thẩm Du ngẩn người, phủ nhận: "Không phải."
"Chắc không?" Tạ Tân Chiêu trầm giọng hỏi, tựa như không tin lời cô.
Thẩm Du bình tĩnh gật đầu.
Cô không biết là Tạ Tân Chiêu bị bệnh rồi suy nghĩ lung tung hay là mượn lúc bị bệnh nói ra mấy điều trong lòng nữa.
Khả năng cao là vế thứ hai rồi.
Ánh mắt Thẩm Du lập lòe, đang muốn nói chuyện thì cánh tay bị kéo đi.
Cô lảo đảo một cái rồi ngã vào lồng ngực Tạ Tân Chiêu.
Tay buông lỏng, điện thoại trên giường phát ra một âm thanh nặng nề.
"Tiểu Du."
Tạ Tân Chiêu hôn loạn trên cổ cô, siết chặt lấy tay cô.
Da Thẩm Du bị nóng bừng lên, duỗi tay sau đầu anh xoa xoa vỗ về.
"Ngủ trưa một chút đã."
Tạ Tân Chiêu thấp giọng nói: "Phát sốt ra mồ hôi nhiều cũng không sao."
Thẩm Du "Ừ" một tiếng, giây tiếp theo cả người cô bị xoay lại.
Đôi mắt đen láy nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt nóng rực quét qua hàng lông mày cùng đôi môi của cô.
"Có thể chứ?" Anh hỏi.
Thẩm Du không biết tại sao anh đã bị bệnh rồi mà lại còn có tinh lực như vậy.
Có lẽ là vì bị bệnh nên Tạ Tân Chiêu hôm nay đặc biệt khó chịu.
Sợ lây bệnh cho Thẩm Du, anh không dám hôn môi, chỉ có thể hôn ở những nơi khác.
Thân thể lại cứng lên, rực như là sắt nóng.
Tạ Tân Chiêu mặt đỏ bừng, hốc mắt cũng nóng lên.
Anh hôn lên làn da tinh tế của Thẩm Du, gân xanh ở tay nổi hết cả lên giống như vị vua đang đi tuần tra mỗi một tấc đất trên lãnh thổ của mình.
Anh quá si mê cô.
Dường như dù có thế nào đi nữa cũng không thể bày tỏ hết tình cảm trong lòng này.
Cảm xúc của Thẩm Du nhẹ nhàng, cho dù xem mình là độc nhất vô nhị đi nữa cũng không đủ làm anh thỏa mãn.
Anh thích kề sát vào da cô, thích nhìn thấy gương mặt bình tĩnh lãnh đạm của cô nhuốm màu tình dục vì mình, thích nghe tiếng rên rỉ không kiềm chế được của cô, thích cô vì mình mà không ngừng run rẩy, thích nghe nhịp tim đập và biểu cảm vui sướng ngượng ngùng của cô khi cả hai ôm nhau lúc cuối.
"Tiểu Du." Tạ Tân Chiêu không ngừng gọi tên cô, ánh mắt lưu luyến nhìn qua từng bộ phận trên người cô.
Ban ngày ban mặt, ánh sáng trong phòng rất tối, lại điểm thêm một chút sắc thái kiều diễm.
Tạ Tân Chiêu hoàn toàn bị chìm vào trong đó, sắc mặt mê muội, vầng thái dương có chút hơi ướt át.
Cánh tay Thẩm Du vô lực nằm la liệt, vô tình đụng phải điểu khiển từ xa của rèm điện.
Bức màn dày nặng chậm rãi kéo ra, căn phòng lập tức tràn vào bóng mát của những tán cây ngoài vườn.
Ánh sáng chói lóa, bên người cửa sổ hình như đã có sắc màu của mùa hạ.
Thẩm Du chớp mắt, có hơi xấu hổ kéo cái chăn trên người Tạ Tân Chiêu.
Khi di chuyển cô đụng phải lưng anh, nơi đó đã mướt mồ hôi.
Thực sự đã đổ mồ hôi.
Thẩm Du mơ màng suy nghĩ.
Màn triền miên này kết thúc, Tạ Tân Chiêu giống như đã tốt hơn.
Anh ôm Thẩm Du vào phòng tắm, cẩn thận rửa sạch giúp cô.
Hai người cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm, Thẩm Du hơi buồn ngủ nhắm mắt lại.
Hàng lông mi dài đọng giọt nước, gương mặt trắng nõn ngọc ngà phủ một tầng hơi nước, cứ như mỹ nhân ngủ say trong nước.
Khóe mắt Tạ Tân Chiêu liếc thấy vệt đỏ trên eo Thẩm Du, thấp giọng xin lỗi: "Xin lỗi bé cưng."
Thẩm Du nhướng mi, nhìn theo ánh mắt anh.
"Xin lỗi, dù sao anh cũng không thay đổi đúng không?"
Mỗi một lần hung dữ đều như một con thú nhỏ, một bên thì ôn nhu xin lỗi bên còn lại thì tiếp tục "bắt nạt" cô.
Tạ Tân Chiêu nghẹn họng không nói được câu nào.
Thẩm Du nhìn bộ dạng ngơ ngác của anh, khẽ bật cười.
"Tiểu Du...." Tạ Tân Chiêu thấy hơi uất ức.
cằm cọ nhẹ trên vai cô.
Thẩm Du khe khẽ thở dài.
Đối phương lập tức phát giác, vội vàng hỏi cô có chuyện gì.
Thẩm Du nghiêng đầu nhìn anh, lắc đầu không nói gì.
Cô chỉ là không biết, rốt cuộc phải chứng minh anh cũng rất quan trọng trong lòng cô như thế nào?
*
Khi tắm xong, Thẩm Du vẫn đi tới đoàn để báo cáo.
Giáo sư Liêu giới thiệu một người mới cho Thẩm Du.
"Thẩm Du à, đây là Lý Chi Từ, người mới trong đoàn chúng ta, cũng là hậu bối đại học A của mọi người.
Vừa đúng lúc hôm nay có hội nghị thảo luận, cô dẫn cậu ấy cùng tham gia, làm quen môi trường một chút."
"Vâng, được ạ." Thẩm Du đồng ý.
Lý Chi Từ là sinh viên năm cuối của học viện múa ở trường đại học A, đã ký hợp đồng ba bên với đoàn, chờ tốt nghiệp xong sẽ bắt đầu làm việc.
"Đàn chị." Lý Chi Từ lễ phép gọi Thẩm Du.
Cậu trông đẹp trai sạch sẽ, kết hợp với áo sơ mi trắng và quần tây ống rộng thoạt nhìn khá thư sinh.
Thẩm Du: "Chào em, chị là Thẩm Du, lớn hơn em bốn tuổi."
"Vâng, em biết, đàn chị rất nổi tiếng." Lý Chi Từ cười cười.
Thẩm Du ngưng lại, sau đó gật đầu.
Cô dẫn Lý Chi Từ đi đến phòng hợp, dọc điện còn thuận tiện giới thiệu đơn giản cho cậu một chút về công việc trong đoàn.
Vào phòng họp, Thẩm Du thấy được một người quen thuộc.
— Vị trao giải ở lễ trao giải Bách Hợp.
Ông ấy ngồi ở hàng ghế đầu trong phòng họp, trước mặt là một tấm bảng trắng có mấy chữ đen.
Thẩm Du bây giờ mới biết tên ông — Chương Giang.
Trong cuộc họp như vậy, Thẩm Du và những người khác thường không cần phải nói.
Cô cùng Lý Chi Từ ngồi ở một bên, thành thật mà làm người nghe.
Giữa trưa Thẩm Du đã phải trải qua một cuộc vận động, cuộc họp buồn tẻ khiến cô buồn ngủ.
Lúc nghỉ giải lao cô đành phải đi pha ly cà phê cho tỉnh táo.
Lý Chi Từ đi theo phía sau cô cũng pha một ly.
"Đàn chị thích uống cà phê sao?"
Thẩm Du lắc đầu: "Không thích."
Lý Chi Từ "À" một tiếng, gật đầu.
"Vậy đàn chị thích uống cái gì ạ? Trà sữa hay món khác?"
Thẩm Du dừng động tác một tí, hơi không thích ứng được với sự nhiệt tình của người mới gặp.
"Nước, hoặc là trà trái cây."
Cô trả lời đơn giản, gật đầu ý bảo giờ quay trở lại phòng họp.
Vừa bước vào cửa, Chương Giang từ gia đã liếc qua.
Thẩm Du ngẩn ra, lễ phép gật đầu chào hỏi.
Chương Giang mỉm cười, quay đầu đi.
Lại là nửa cuộc họp nhàm chán trôi qua, đã đến thời gian tan tầm.
Thẩm Du về đến nhà, Tạ Tân Chiêu đã nấu cơm xong.
Hôm nay anh được nghỉ, mặc quần áo ở nhà, tóc lòa xòa dưới trán, đích thực là dáng vẻ ở nhà.
Trong lúc ăn cơm, điện thoại Thẩm Du reo mấy hồi.
Lý Chi Từ buổi chiều đã thêm phương thức liên lạc của cô, lúc này đang hỏi chuyện về vũ đoàn.
Sau mấy lần Thẩm Du trả lời, Tạ Tân Chiêu cũng đã chú ý.
"Ai vậy?" Anh nhướng mày.
Thẩm Du đặt điện thoại xuống, "À" một tiếng.
"Là người mới trong đoàn, sinh viên mới tốt nghiệp.
Giáo sư Liêu muốn em chỉ dẫn một chút."
Tạ Tân Chiêu nhíu mày: "Nam?"
Thẩm Du: "Vâng."
Tạ Tân Chiêu cúi đầu, mắt liếc qua màn hình điện thoại Thẩm Du.
Ảnh đại diện của cậu ấy là hình chụp lúc cậu đang khiêu vũ.
Trên sân khấu tối đen như mực, chỉ có một ánh đèn chiếu vào bồ đồ màu trắng của cậu, mang đến cảm giác tiêu sái xen lẫn cô tịch.
Tạ Tân Chiêu ngồi lại vị trí, không chớp mắt nhìn chằm chằm Thẩm Du.
"Đẹp trai lắm sao?"
Thẩm Du gật đầu, hơi buồn cười: "Khá đẹp trai đấy."
Tạ Tân Chiêu: "Ừ."
Cứ tưởng việc này sẽ cứ vậy mà trôi đi.
Ai ngờ trước khi ngủ, Thẩm Du lại nghe được bên tai truyền đến một giọng nói rầu rĩ.
"Anh đẹp hơn hay cậu ta đẹp hơn?"
Thẩm Du sửng sốt mất mấy giây, bật cười thành tiếng.
Tạ Tân Chiêu có chút buồn bực, cắn vành tai cô, cánh tay nguy hiểm cũng với vào trong quần áo.
"Tiểu Du...."
Từ tối qua đến nay đã nhiều lần lắm rồi, Thẩm Du thật sự không chịu nổi nữa.
"Anh, là anh."
Tạ Tân Chiêu bất động, trầm giọng lên tiếng.
Mặc dù là đáp án mình muốn nhưng mà nghe không cao hứng chút nào.
Ngày hôm sau, hai người ai làm chuyện nấy.
Công việc Tạ Tân Chiêu còn tồn đọng, bận tối mắt tối mũi đến mức trợ lý phải gõ cửa.
"Tạ tổng, cô Thẩm tặng hoa cho anh."
Tạ Tân Chiêu theo bản năng xua tay: "Không cần."
Trợ lý đáp lại chuẩn bị đóng cửa.
"Từ từ — " Tạ Tân Chiêu ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn, "Ai đưa?"
Vẻ mặt trở lý như đang cố nén cười: "Cô Thẩm ạ."
"Đưa lại đây." Tạ Tân Chiêu lập tức nói.
"Vâng." trợ lý mang một bó hoa lớn vào, đặt trên bàn rồi rời đi.
Bó hoa được gói đẹp mắt.
bên trong có một tấm thiệp màu xanh.
Tạ Tân Chiêu kẹp tay lấy tấm thiệp, mở ra, không nhịn được bật cười.
Là một câu viết tay rất đẹp — "Dù cho bọn họ có đẹp đến đâu anh vẫn là người đẹp nhất."
Mặc dù anh đã vội vàng hoàn thành công việc, nhưng khi về đến nhà thì đã hơi trễ rồi.
Khi về nhà, Thảm Du đang ở phòng khách ngồi xem tiết mục múa của Đồng Nhứ.
Tạ Tân Chiêu ngay cả quần áo còn không kịp thay, đi tới cúi người hôn Thẩm Du một cái.
Vừa vui vẻ lại vừa mang nét bất mãn với chính mình.
"Anh lúc nào cũng bị dăm ba câu của em dỗ ngọt."
"Tiểu Du em chính là tên lừa gạt tình cảm."
Thẩm Du thấy mình hoàn toàn vô tội.
Cô làm gì mà bị cho là tên lừa tình chứ.
Thế nhưng chưa kịp mở miệng, nụ hôn nóng bỏng lại ập tới, vây chặt lấy cô.
"Tiểu Du, em cũng chỉ được lừa gạt một mình anh thôi."
"Không được đối xử tốt như vậy với thằng đàn ông khác."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...