Quỷ Thoại Liên Thiên

Tiếng pháo trúc đón mừng năm mới đến, đêm trừ tịch thực ra là để đánh đuổi một loại quái vật có tên gọi là “Tịch”. Có lẽ ai cũng biết câu chuyện này, Tịch chính là một loại niên thú, sợ ánh sáng sợ màu đỏ sợ tiếng vang, cứ theo đó mà suy thì nó cũng chẳng có gì đáng sợ cho lắm. Chỉ cần một chuỗi pháo trúc dài là có thể đối phó với nó. Dù sao tôi cũng không có hiểu biết nhiều về lãnh vực này lắm, đêm trừ tịch chẳng qua là thời khắc chuyển từ một năm cũ sang một năm mới mà thôi, trước kia thì còn có tiền lì xì, còn bây giờ ngoại trừ mỗi năm mỗi già đi một tuổi thì chẳng còn gì đáng hân hoan nữa cả.

Lúc mẹ tôi biết tôi sẽ không về nhà mừng năm mới cũng có hơi nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn gửi tới cho tôi ít đồ ăn tết cộng với vài bộ quần áo mới. Bạch Dực cũng nhận được một ít đặc sản dưới quê gửi lên, hai người chúng tôi vội vã đem đồ ăn tẩm ướp cẩn thận rồi mắc lên treo bên cửa sổ cho khô ráo. Người miền Nam dịp tết thường thích ăn thịt vịt tẩm và thịt heo sấy khô. Cho nên tôi rất thích dịp năm mới, bữa cơm tất niên nhất định sẽ có lạp xưởng và thịt vịt ướp muối. Bạch Dực rõ ràng cũng là người miền nam, nhưng khẩu vị nhà anh ta có vẻ nhạt, chỉ gửi tới một ít hải sản.

Mẹ tôi còn gửi tới cho tôi mấy tờ giấy đỏ cắt thành hình chữ “Phúc”, nói là dán trên cửa vào đêm trừ tịch. Nhưng tôi vốn lười, nghĩ có dán hay không dán thì cũng như nhau cả. Nhân tiện có Bạch Dực, liền đem nhiệm vụ này đẩy cho anh ta. Bạch Dực cao hơn tôi cả nửa cái đầu, bình thường tôi vẫn rất ấm ức, nay tiện dịp sai vặt anh ta để báo thù vậy. Tôi ngồi dưới vừa bóc vỏ đậu phộng vừa nhìn xem tờ giấy dán có thẳng hay chưa. Tuy nói tôi cũng không phải người giỏi giang gì, nhưng tốt xấu cũng tốt nghiệp trường Mỹ thuật ra, con mắt đặc biệt xét nét với sự cân bằng. Qua hồi lâu, hai bàn tay đang giữ chữ Phúc của Bạch Dực đã bắt đầu run lên, anh ta quay lại cằn nhằn: “Đã được chưa, cứ thế này mãi thì tôi biến thành vượn tay dài mất!” Tôi không thèm để ý đến anh ta, miệng nhai đậu phộng, hai mắt nheo nheo canh chừng. Cuối cùng cảm thấy đã thỏa mãn, mới gật đầu nói với Bạch Dực: “Được rồi, cứ thế dán vào đi!”

Bạch Dực dán xong tờ giấy, rũ rũ cánh tay cho đỡ mỏi mà liếc nhìn tôi: “Thứ này cần phải dán tỉ mỉ tới vậy sao?”

Tôi vừa bóc đậu phộng vừa nghiêm trang gật đầu: “Đương nhiên, phúc đảo (chữ Phúc dán ngược) là phúc đáo (phúc đến) chứ sao! Anh thường tự hào là đầy bụng kiến thức mà lại không biết điều sơ đẳng này à?”

Anh ta bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không nói gì nữa mà quay lại thu dọn đám sách cổ vung vãi trên sàn mấy ngày trước chưa dọn xong. Kể từ khi xảy ra vụ “Song hỉ quỷ sát”, Triệu Vân Vân có tới làm khách nhà chúng tôi thêm mấy lần nữa, lần nào cũng mang theo thứ này thứ kia, nhờ có cô ấy mà bây giờ tôi mới có đậu phộng mà ăn thế này.

Bạch Dực dọn toàn bộ mớ sách cổ cho hết vào rương, trên giá sách chỉ để lại vài cuốn tự điển và sách lịch sử bình thường, còn mấy thứ kỳ lạ thì nhét hết xuống gầm giường, cả căn phòng cũng trở nên thoáng đãng hơn. Lúc này dường như nghĩ ra cái gì đó, anh ta liền quay lại nói với tôi: “Cậu có biết tờ giấy dán trên cửa thực ra là để đuổi niên thú không?”

Tôi gật đầu: “Biết chứ, là Tịch đúng không, cho nên đêm 30 mới gọi là đêm trừ tịch, ý là giết chết con quái thú tên là Tịch này còn gì.”

Anh ta dường như có hơi khó chịu nhíu nhíu mày, sau đó lắc đầu nói: “Niên thú không phải là con quái vật độc ác như con người thường tưởng tượng, sự tồn tại của nó rất quan trọng, tác dụng của nó là để bảo vệ cho khoảng thời gian cuối cùng trong năm. Nhân loại hoàn toàn không thể giết được nó, chỉ có thể đánh đuổi hoặc là tránh né mà thôi.”

Tôi ném mớ vỏ đậu phộng còn lại vào thùng rác, sau đó phủi phủi tay hỏi: “Vậy sao? Còn có cách hiểu này nữa à?”

Anh ta đẩy đẩy kính mắt đáp: “Tịch thực ra sống ở dưới Long cung, chỉ có ngày cuối cùng trong năm mới lên thế giới con người, thực ra nó thuộc về họ nhà rồng, cũng có thể nói là anh em của rồng có sừng.”

Tôi ngạc nhiên hỏi lại: “Nói vậy chẳng lẽ thứ này cũng là một con rồng sao?”

Anh ta khẽ gật đầu: “Nói là nó thuộc họ nhà rồng, nhưng cũng không phải là rồng, trong họ nhà rồng có rất nhiều chi loài khác nhau, người ta nói bàn tay còn có ngón dài ngón ngắn, rồng cũng rất khác nhau. Còn Tịch thực sự không được gọi là rồng.”


Tôi thở dài: “Vậy cũng chẳng có gì quan trọng, nó vẫn là một con quái vật ăn thịt người, cho dù thân phận có tôn quý đến đâu đi nữa thì mọi người vẫn sợ hãi mà lẩn tránh nó.”

Bạch Dực dường như suy nghĩ rất lung, cúi đầu không nói gì nữa. Tôi thấy anh ta không định tiếp lời, cũng quay lại mở máy vi tính lên mạng. Dạo này dịp năm mới cũng không còn cái không khí háo hức đặc biệt như ngày xưa nữa, kinh tế phát triển, người ta ăn mừng từ đầu năm đến cuối năm, không còn mấy ai giữ những tập tục cổ xưa phức tạp nữa.

Lúc này trên QQ vừa có một tin tức mới toanh, tôi hiếu kỳ mở ra xem, trong đó nói người ta vừa vớt được dưới lưu vực Hoàng Hà một cái đỉnh đồng xanh khắc mặt thú, sau khi được giám định bởi bảo tàng lịch sử địa phương thì nó dường như là một vật phẩm có từ thời Tiên Tần, là một loại tế phẩm dùng để tế tự cho sông Hoàng Hà. Trên mẩu tin còn có một tấm ảnh chụp cái đỉnh nọ, ở giữa còn có ảnh chụp hiện trường nơi tìm ra nó. Nói thật, trong mắt một kẻ mù tịt lịch sử như tôi thì cái đỉnh chẳng khác nào một khối kim loại loang lổ bong tróc, đem ra bán ve chai sợ còn không ai thèm mua.

Nhưng Bạch Dực cũng tiến tới đọc mẩu tin, mà càng đọc lại càng chăm chú, cuối cùng anh ta thẳng thừng đẩy hẳn tôi ra mà ngồi xuống trước máy vi tính, lại download mấy tấm ảnh xuống phóng to lên xem, lúc này tôi mới nhìn kỹ được mặt trên của chiếc đỉnh quả thực có khắc hình một con quái thú có râu rất dài, hình dạng không phân rõ là giống sư tử hay cọp, dù sao thì đỉnh đã bị ngâm dưới nước quá lâu, nên hình khắc bên trên cũng đã mờ nhạt nhìn không rõ nữa.

Tôi chen vào nói: “Thế nào lão Bạch, cũng muốn nghiên cứu cả văn vật cổ à, quả nhiên là đa tài nha!”

Chỉ thấy anh ta cúi đầu lẩm bẩm: “Không ngờ lại dám đào cả thứ này lên… coi chừng thứ đó cũng thoát ra luôn rồi…” Sau đó tắt cửa sổ máy tính, gật đầu với tôi: “Chơi tiếp đi, tôi ra ngoài đây.”

Tôi quay đầu lại hỏi: “Đi đâu vậy?”

Anh ta đã khoác xong áo khoác, không thèm quay lại mà đáp: “Đến bảo tàng.”

Tôi vừa nghe thế đã vội vã kéo anh ta lại: “Quay lại quay lại, anh nhìn thử xem bây giờ là mấy giờ rồi? Anh tới nơi coi chừng người ta đã đóng cửa từ đời nào rồi ấy chứ!”

Anh ta nhìn đồng hồ treo tường, rồi lại bất đắc dĩ ngồi xuống, vẻ mặt dường như rất ưu tư, tôi thấy Bạch Dực có vẻ quan tâm đặc biệt tới thứ này, liền hỏi: “Cái cục đồng… à không, cái đỉnh đồng xanh đó có vấn đề gì hay sao?”

Anh ta lắc đầu: “Tôi cũng không dám chắc, cái đỉnh này đã bị ăn mòn quá rồi, trông không rõ nguyên trạng nữa, tôi muốn nhìn tận mắt xem sao, nhưng cũng chỉ còn nước chờ tới sáng mai thôi…” Dứt lời anh ta lại tới mở mấy tấm ảnh lúc nãy ra xem, nhưng hình chụp thực sự không rõ, hơn nữa độ phân giải của tấm ảnh cũng thấp, nếu muốn phóng đại lên nữa chắc chỉ còn nhìn thấy một đống điểm ảnh lem nhem mất. Vì thế rốt cuộc Bạch Dực đành bỏ cuộc.

Cả ngày đủ thứ chuyện xảy ra, vừa phải thu dọn phòng vừa phải chuẩn bị đồ ăn tết, buổi tối chúng tôi cũng chỉ mua đại một ít hoành thánh ăn tạm. Tất cả những thực phẩm ngon nhất đều phải để dành đến đêm 30 mới mang ra ăn, đây là truyền thống của Trung Quốc, bữa ăn cuối cùng trong năm luôn luôn cực kỳ linh đình phong phú, cho dù gia đình có nghèo cách mấy cũng cố chuẩn bị một ít thịt thà ăn trong bữa tiệc tất niên. Bởi vì bữa cơm cuối năm này ngoại trừ mang nghĩa đoàn viên thì còn là để bói may mắn cho năm sau, có ăn được một bữa ngon lành thì năm sau mới làm ăn được thuận lợi.


Ăn cơm tối xong, tôi thỏa mãn nhìn gà ngâm rượu và vịt tẩm treo trước cửa sổ, mơ màng nghĩ tới bữa cơm tất niên linh đình sắp tới. Bạch Dực có thói quen ngủ rất sớm, sớm hơn tôi nhiều, nên khi tôi quyết định đi nằm thì anh ta đã ngáy khò khò từ lâu. Cuộc sống ở ký túc xá đã sớm luyện cho tôi thói quen cử động nhẹ nhàng êm ái để tránh làm mất giấc của người khác. Tôi rón rén chui vào ổ chăn, chuẩn bị đưa tay tắt đèn, đột nhiên nghe bên ngoài dường như có tiếng gõ cửa rất khẽ, cũng rất chậm rãi. Bạch Dực trở mình một cái, vẫn không hề tỉnh giấc. Tôi chán nản khẽ lên tiếng hỏi ai đó, nhưng tiếng động kia lập tức biến mất. Tôi có chút băn khoăn, cũng có chút nghi hoặc, nhưng trời lạnh đêm khuya thế này có ai lại rảnh tới mức mở rộng cửa ra kiểm tra lại? Cho nên tôi chỉ lầm bầm mắng vài câu rồi cũng tắt đèn nằm xuống.

Đến nửa đêm đột nhiên trời đổ mưa, gió rít gào ào ạt bên ngoài khung cửa, giữa trời đêm tĩnh lặng lại càng có vẻ ồn ào hơn. Tôi mơ màng nghe tiếng mưa quật vào cửa sổ lách tách, trong lòng lại đâm lo ớ đồ ăn đang treo bên ngoài, vì thế mở mắt nhoài người ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường đem mấy thứ kia vào phòng, lại đột nhiên phát hiện trước cửa sổ hình như đang có một cái bóng ngồi chồm hỗm, tôi cả kinh, nhưng không dám lên tiếng vội, chỉ khẽ khàng nằm xuống lại. Cái bóng kia cảm thấy cử động của tôi, liền thoáng dừng lại, một cái đầu gà tuột khỏi tay nó lăn lăn xuống đất, tôi nhìn lại thì thấy nó đã bị gặm nham nhở. Thứ quái dị kia thu người lại cạnh cửa sổ, trong tay ôm đầy đồ ăn của chúng tôi vừa treo buổi tối.

Bạch Dực chọn đúng lúc này để trở mình, quay mặt về phía tôi, vẫn ngủ mê mệt không biết gì. Con quái vật kia lại cách anh ta không đầy 10 mét. Nếu nó quyết định phóng tới, lão Bạch cho dù có lợi hại cách mấy cũng không thể tránh nổi. Mà tôi ở đây lại không dám gây động tĩnh quá lớn, chỉ sợ con quái vật bị đánh động thì chẳng biết sẽ làm gì nữa. Ít ra bây giờ nó vừa nhai cả một con gà, hi vọng sẽ không đói tới mức xông vào ăn thịt người.

Tôi khẽ giọng gọi Bạch Dực một tiếng, nhưng anh ta rõ ràng đang ngủ rất say, chẳng hề cảm nhận được con quái vật sau lưng mình chút nào. Mà thứ kia vẫn có một đống đồ ăn trước mặt nên cũng không có vẻ muốn tấn công chúng tôi, chỉ chăm chú nhai rau ráu mớ đồ tết quý báu của chúng tôi. Có lẽ ban ngày phải thu dọn cả căn phòng quá mệt nên Bạch Dực ngủ say như chết, thứ phía sau anh ta nhai rào rạo ồn ào như vậy mà anh ta vẫn cứ ngủ được! Tôi vừa sợ vừa tiếc, đống đồ tết coi như cúng cho nó hết cả, những gì còn thừa lại thì cũng dính nước bọt của nó, không thể ăn được nữa. Trời mưa quá to, trong phòng lại tối đen nên tôi trông không rõ cái bóng trước cửa sổ, chỉ cảm thấy nó là một cái bóng đen thui, to lớn hơn hẳn người thường, nhưng cũng không phải là động vật, vì dường như nó có mặc quân áo, trên đầu còn mang một cái mão cực kỳ lạ lùng. Trên người tỏa ra một mùi bùn đất rất nặng. Phòng chúng tôi ở lầu hai, vậy mà nó chỉ tay không leo lên tới tận đây, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Quái vật kéo kéo tới mớ lạp xưởng khô, vì tôi sợ chỉ dùng dây treo thì không được chắc nên ban chiều có dùng một thanh sắt xuyên qua treo lên, cho nên lúc này quái vật kéo có vẻ rất vất vả. Quái vật càng kéo càng gấp, âm thanh phát ra cũng càng lúc càng to.

Lúc này Bạch Dực lại từ từ tỉnh giấc, quái vật cũng lập tức chú ý đến anh ta. Thân thể nó hơi khuỳnh xuống, bộ dạng như đang dồn sức chuẩn bị phóng tới. Tôi tái mặt nhìn cảnh tượng trước mặt, nếu lúc này mà không ra tay thì Bạch Dực chỉ có nước chết chắc. Vì thế tôi bèn nắm lấy cái gối ném thẳng về phía cửa sổ. Nhưng tiếc là ném quá gấp, lực tay không chuẩn xác, cái gối không trúng vào quái vật mà lại trúng thẳng vào… giữa mặt Bạch Dực.

Đầu tôi “oành” một tiếng, xong, lão Bạch sắp nổi điên…

Bạch Dực đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng vẫn chưa hiểu đang có chuyện gì xảy ra, liền hét lên: “Nửa đêm không lo ngủ đi mà làm cái trò gì vậy hả?!”

Con quái vật kia đã đứng ngay sau lưng Bạch Dực, tại anh ta hét lên với tôi mà lúc này sức chú ý của nó lại chuyển hết sang người tôi bên này. Ngoại trừ một cái chăn đắp ngang người, quả thực lúc này tôi không còn gì để đối phó với nó được nữa cả.

Quái vật bất ngờ phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng, Bạch Dực nghe được, cũng rất thông minh không quay đầu lại ngay mà chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Phía sau lưng tôi có cái gì à?”

Tôi vội vã gật đầu, trong lồng ngực tim đập như muốn nhảy vọt ra ngoài. Bạch Dực khẽ gật đầu một cái, lập tức nâng cái gối lên ném thẳng về phía sau, rồi nhanh như cắt lao thẳng sang giường tôi. Quái vật không kịp phản ứng, bị ném trúng ngay giữa mặt, nhưng điểm kỳ quái nhất là nó hoàn toàn không hề phản ứng lại với cú ném, cứ như cái gối vừa bị ném vào vách tường vậy. Tôi lập tức nhoài người tới mở đèn, chỉ thấy sàn nhà đầy thịt gà vương vãi cộng với một đống xương, con quái vật đã biến mất tự lúc nào.

Cửa sổ vẫn đóng chặt. Bên ngoài mưa vẫn đập không ngừng vào khung cửa kính, phát ra tiếng tích táp, nhưng trong phòng tràn ngập một mùi đất ngai ngái ẩm ướt.


Tôi dụi dụi mắt, không phải là ảo giác, tôi nhìn lại Bạch Dực, thấy anh ta đang thu dọn dưới sàn, đem mớ thịt vụn và xương vất vào thùng rác. Vẻ mặt anh ta hoàn toàn không có vẻ gì là kinh hoàng, quả nhiên là gặp nhiều chuyện lạ quá nên quen rồi. Tôi kính phục nhìn anh ta bình thản thu dọn, một lát sau mới hỏi: “Thứ kia sẽ không tới nữa chứ?”

Bạch Dực đáp: “Không biết, lúc nãy tôi không nhìn rõ nó lắm, nhưng xem tình huống thì có thể nó còn trở lại nữa.”

Tôi nhìn ra phía cửa sổ: “Còn quay lại nữa? Lúc đó lấy cái gì cho nó ăn được đây?”

Bạch Dực cười cười: “Không phải còn hai con mồi bự là chúng ta đây sao.”

Ngày hôm sau, dường như không có ai giống như hai chúng tôi, mới sáng sớm ra đã lò dò tới viện bảo tàng. Đêm hôm qua sau khi quái vật đi rồi, hai chúng tôi căn bản là không dám ngủ lại, chỉ mở đèn sáng trưng ngồi chong mắt chờ tới bình minh. Sáng sớm ra Bạch Dực đã vội vàng tới bảo tàng, tôi nghĩ thế nào cũng có liên quan đến quái vật hôm qua, nên không cần anh ta giục cũng tự nguyện đi theo.

Vì đêm hôm qua trời vừa mưa to, chúng tôi lại tới quá sớm nên trong viện bảo tàng lúc này không có khách nào khác, xung quanh hai chúng tôi là một không gian tĩnh lặng rộng lớn. Ánh sáng bên trong bị cố tình làm ờ nhạt đi, tạo không khí vừa cổ kính vừa u ám, rải rác những văn vật cổ xưa được xếp đặt xung quanh phòng. Dưới mỗi hiện vật đều có một tấm bảng thuyết minh rõ ràng lịch sử của nó, những luồng ánh sáng mờ ảo chiếu lên hiện vật khiến chúng ánh lên những sắc màu huyền ảo. Chợt có cảm giác như đang bước dưới một đường hầm tối đen, chỉ có những hàng đèn đường nhàn nhạt kéo dài vậy. Có lẽ người thiết kế muốn lợi dụng ý tưởng “dòng sông lịch sử” nên mới cố tình xây dựng nên một hành lang dài tối đen như lòng sông Hoàng Hà, chỉ có từng ngọn từng ngọn đèn chong suốt chiều dài sông. Nhưng theo ý tôi, ý tưởng này chỉ mang tới một thứ cảm giác vô cùng quỷ dị, mấy thứ hiện vật này cứ như đều có mắt, dõi theo từng bước chân của chúng tôi.

Trên cửa có một màn hình giới thiệu thật lớn, trên đó có rất nhiều tư liệu giải thích về thời kỳ văn hóa thời kỳ nhà Thương Chu. Hiếm khi tới tận đây, nên tôi cũng bỏ thời gian đọc thật kỹ, tốt xấu cũng có thêm chút kiến thức. Nhưng Bạch Dực chỉ chăm chăm tìm kiếm tư liệu về cái đỉnh đồng kỳ dị kia, còn lại thì không quan tâm tới, thật uổng cho anh ta làm một giáo viên lịch sử mà lại thờ ơ như vậy. Tôi chưa kịp đọc được bao nhiêu đã anh ta kéo đi. Cái đỉnh đồng có thể được coi là “cái đinh” của đợt triển lãm lần này, nên được đặt ở một vị trí rất nổi bật. Xung quanh hầu như không đặt thêm hiện vật gì khác. Giữa một khoảng không gian rộng lớn chỉ có một khối đồ đồng trơ trọi, trên ảnh chụp không thấy nó có gì đặc biệt lắm, nhưng lúc này được nhìn gần, quả nhiên là một vật vừa cực kỳ cổ quái lại vừa tỏa ra một thứ sức mạnh rung động kinh người.

Mặt ngoài của nó khá thô tháp, thể tích cực lớn. Tuy gọi là đỉnh, nhưng lại có tạo hình rất kỳ quái, nhìn giống hệt như một cái đầu quái thú đang há miệng. Để phối hợp với nó, xung quanh đó còn bật một ca khúc xưa, giai điệu trầm hùng, tiết tấu thong thả.

Bạch Dực vừa nhìn vào cái đỉnh đồng thì sắc mặt chợt biến. Anh ta theo thói quen sờ sờ cằm, cúi đầu không biết đang suy nghĩ những gì. Tôi đi vòng quanh cái đỉnh nhìn thật tỉ mỉ, đột nhiên ở mặt kính phía sau phát hiện một dấu vân tay đầy mỡ.

Tôi vội vã vẫy Bạch Dực tới gần, chỉ cho anh ta dấu tay mà nói: “Lão Bạch, anh nghĩ cái đỉnh này có thể sống dậy hay không vậy?”

Bạch Dực nhìn tôi chằm chằm: “Một cục đồng làm sao có thể hóa thành người được? Tiểu An, cậu ra sức học hành bao nhiêu năm cuối cùng để đổ sông đổ biển thế à?”

Tôi không thèm để ý tới lời châm chọc của anh ta, chỉ cau mày nói: “Vậy anh thử nói xem con quái vật hôm qua là từ đâu chui ra? Tôi nói cho anh biết, từ khi biết anh thì mọi quan niệm ‘bình thường’ của tôi đều đảo lộn hết rồi. Bây giờ anh mà có chỉ vào một cục đá mà bảo tôi đó là một đứa trẻ thì tôi cũng tin cho coi!”

Anh ta cười cười đáp: “Đừng có nói quá lên thế, thứ này tuyệt đối không biến nổi thành người đâu, mà người cũng không biến thành đồng được. Nhưng hai thứ này quả thực có liên quan với nhau.”

Tôi ghét nhất là cái kiểu nói úp mở nhử mồi này của anh ta, ghét nhất bị anh ta coi như một đứa ngốc mà đem ra trêu chọc, nên nóng nảy nói: “Biết cái gì thì nói ra đi, tôi không phải đang tham gia chương trình ‘nhìn hình đoán chữ’ đâu anh hai!”


Anh ta thở dài nói: “Tôi giấu cậu làm cái gì? Thứ này dường như là một cái đỉnh dùng để phong ấn yêu quái, chính cái thứ bị phong ấn bên trong nó mới là phiền phức, thứ kia là gì thì cậu chắc cũng đoán ra được rồi đấy———-nó chính là Tịch, là niên thú, còn tại sao nó tìm tới nhà chúng ta thì chắc chỉ là do tình cờ mà thôi.”

Tôi ngơ ngác lắc lắc đầu: “Nhưng thứ kia chỉ xuất hiện mỗi năm một lần trong đêm trừ tịch thôi chứ? Sao giờ này lại lang thang ở đây? Hơn nữa còn tìm tới trúng nhà chúng ta. Nhất định… nhất định có chuyện gì đó rồi…”

Anh ta cũng gật đầu: “Bởi vì có cái đỉnh đồng này ở đây cho nên nó mới có thể xuất hiện vào thời điểm này trong năm, lúc trước cái đỉnh này chưa bị đào thì nó còn hạn chế chỉ xuất hiện vào đêm trừ tịch, nhưng hiện tại chỉ cần cái đỉnh này còn nằm trên mặt đất thì nó có thể thoải mái đi lại quanh phạm vi gần đây, đương nhiên không còn bị giới hạn thời gian nữa.”

Nghe thấy kết quả không thích nghe nhất, liền cảm thấy mất hết cả tinh thần, chẳng hiểu tôi bị cái gì, dạo gần đây cứ liên tục đụng nhằm những thứ quái dị nguy hiểm thế này không biết? Tôi chỉ là một người bình thường, một thầy giáo dạy mỹ thuật bình thường thôi mà!

Ngay khi tôi đang than thân trách phận thì bên khóe mắt chợt hiện lên một cái bóng đen cao to, đội mão cao, toàn thân đen sẫm. Tôi nuốt nước bọt, kéo kéo áo Bạch Dực: “Hình như… hình như tôi vừa nhìn thấy thứ kia…”

Anh ta gật đầu: “Ừ, thứ kia vẫn luôn ở đây, xem ra nó nghĩ đồ ăn của cậu rất ngon, có thể còn quay lại ăn chực nữa.”

Lúc này tôi hoàn toàn không còn tinh thần đâu mà nói đùa nữa, nếu thực sự thứ này cứ láng cháng ở đây thì tôi chẳng thà về nhà còn hơn, không mua được vé xe lửa thì dùng cách khác, giá nào cũng phải về. Còn hơn ở lại đây chờ thứ kinh khủng kia quay lại.

Tôi kéo tay Bạch Dực, vẻ mặt đầy đe dọa: “Anh mau tìm biện pháp đuổi thứ kia đi cho tôi!”

Anh ta gạt tay tôi ra, quay lại nhìn cái đỉnh đồng: “Nhân loại đúng là một đám không có bản lĩnh, vĩnh viễn chỉ biết ỷ lại vào người khác, lúc trước nếu không đào thứ này lên thì nó đâu có bị buộc phải xuất hiện ở đây? Bất quá chỉ lên nhân gian một năm một lần là cùng chứ gì.”

Tôi trừng mắt nhìn anh ta hét lên: “Đừng có nói về người khác như vậy! Đừng quên anh cũng là một con người!”

Anh ta không thèm phản kháng, chỉ trừng trừng mắt nhìn tôi, hai chúng tôi trừng mắt nhìn nhau, khiến ông bảo vệ từ nãy đến giờ vẫn cảnh giác với chúng tôi nay nhìn thấy chúng tôi có khuynh hướng sắp lao vào nhau, liền vội vàng chạy tới hỏi thăm: “Hai vị, hai người làm sao vậy? Đây là chỗ công cộng, xin chú ý một chút. Đừng quá to tiếng, ảnh hưởng đến những vị khách khác!”

Bạch Dực đành thở dài: “Xem xong rồi, muốn cãi gì nữa thì về nhà rồi cãi!”

Tôi không nói gì, nhưng cứ đứng đây cùng với con quái vật đang chực chờ bên cạnh thì cũng không ổn, huống chi sau khi biết đây là một cái đỉnh phong ấn yêu quái thì tự nhiên có cảm giác nó đầy âm khí hẳn lên, cũng không muốn ở đây thêm nữa.

Bạch Dực không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ đi thẳng ra ngoài, nhưng tôi không nhịn được quay đầu lại nhìn phía sau thêm một lần. Chỉ thấy sau lưng ông bảo vệ thấp thoáng một bóng người cao to đen sẫm lẳng lặng đứng nguyên đó. Tôi đã hiểu, thứ kia nhất định sẽ còn quay lại…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui