Cuối cùng, Ninh Phàm Kỳ thấy tôi đã tỉnh táo lại, mới thở dài bảo: “Tôi biết rõ giả thuyết này rất vớ vẩn, tôi cũng chỉ là suy đoán thôi, cũng chỉ là một khả năng thôi.” Dừng lại chút, lại cười khổ nói tiếp, “Ít nhất cũng khiến chúng ta lạc quan mà, tính toán cho tương lai chẳng hạn.”
Tôi giật mình, sau đó không nói thêm gì nữa, quay người tiếp tục đi lên phía trước.
Lời của Ninh Phàm Kỳ, khiến tôi nghĩ tới hai chữ “buông xuôi”.
Hoàn toàn chính xác, dưới tình huống này, có lẽ ngoại trừ cố gắng làm tốt hết thảy, nhắn nhủ gửi gắm chuyện sau này cho người khác, thì không thể làm gì khác được nữa. Như gã nghĩ vậy, so với không làm gì cả thì vẫn tốt hơn.
Nhưng, tôi vẫn không kiềm chế được phản bác:
“Vì đâu cậu nói thế, Tiểu Phàm hiện tại không có việc gì là vì tâm nguyện của nó chưa xong sao? Kiểu này phải đợi tới năm nào tháng nào? ‘Nó’ sẽ chờ lâu vậy sao? Lý Thành tuy chết trong bể formalin, lại thêm phần trước đó cứ uống vào thì ngấm dần, nhưng vậy thì sao chứ? Thi thể cậu ta sau khi chết sẽ không bị phân hủy như mấy lần trước? Uống nhiều hơn nữa cũng không thể trở thành tiêu bản cho người “nghiên cứu” hay để lại thân thể cho người giải phẫu.”
Ninh Phàm Kỳ đuổi theo sau khi nghe xong, cũng không nói gì, đoán chừng cũng đồng ý.
Mà khi chúng tôi dừng lại, Triệu Thần Khởi đã bắt kịp, lúc nghe được vài phần đối thoại của chúng tôi, dù không biết nghe được bao nhiêu nhưng sắc mặt quả là lúc xanh lúc trắng.
Không lâu sau, tòa nhà học viện y xuất hiện trong tầm mắt. Xa xa đã nhìn thấy vài người túm tụm.
“Trác Viễn.” Ninh Phàm Kỳ lại gọi.
“Ừ?”
“Cậu còn chưa nói nguyện vọng của mình.” Ninh Phàm Kỳ vậy mà còn bám đề tài này chưa dứt.
“Vậy còn cậu? Theo như cậu nói, cậu không phải cũng có tâm nguyện cuối cùng muốn cố gắng hoàn thành sao? Dù tôi nói, cậu cũng không giúp được tôi, cậu hay là quan tâm mình thì hơn.” Tôi thoáng cúi đầu, lơ đễnh nói.
Lại không nghĩ rằng Ninh Phàm Kỳ vẫn bình thản cười ung dung, bảo: “Tôi có hai nguyện vọng, một là Nhất Phàm có thể sống vui vẻ, không cần sống trong cái bóng của tôi. Hiện tại nó đã từ tai nạn phục hồi rồi, sau này đi học lại sẽ không có vấn đề. Còn một nguyện vọng khác… đã thực hiện được phân nửa rồi, tôi chỉ cần lặng yên chờ đợi là được rồi, không cần ép xin.”
Nghe được câu cuối cùng, tôi thế mà lại tò mò. Nhưng thấy gã hình như không muốn nói nguyện vọng thứ hai gì, tôi cũng không tiện hỏi thêm.
“Cậu thì sao? Nguyện vọng của cậu là gì?” Gã lại bắt đầu hỏi.
Tôi nghĩ gã cũng đã nói ra, dù không được đầy đủ, nhưng dù gì cũng là nói, tôi cũng không nên lại khó dễ, đành phải cười nói: “Nếu là lúc trước, nguyện vọng của tôi đương nhiên là không cần chết rồi. Thế nhưng bây giờ, nguyện vọng của tôi là cha mẹ có thể tái hợp.” Lại ngừng chút, giọng lại nhanh lên, tôi u ám nói, “Có điều rất không có khả năng. Dù sao, cha trước đó không lâu mới đính hôn với dì Tinh. Gần đây vì chuyện của tôi mới chậm lại, đợi sau khi tôi chết, hẳn không cần…”
Ninh Phàm Kỳ vỗ vai tôi, xem như an ủi.
Lúc đi vào tầng hầm lầu ba, người còn lại đã rất ít, chỉ thấy một vài cảnh sát. Không biết có phải bọn họ cũng nghe nói về tình huống của chúng tôi không, hay vì trông thấy Triệu Thần Khởi sau lưng chúng tôi. Dù sao bọn họ khi vừa thấy hai chúng tôi, liền rất tự giác mở ra một con đường.
Gần về sau, lại thấy được bác sĩ Tần mới gặp cách đây không lâu. Cô ta trông thấy hai chúng tôi, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhưng trong giây lát, lại gật đầu như có vẻ hiểu được. Xem như chào hỏi. Chúng tôi cũng gật đầu đáp lại.
Đợi Triệu Thần Khởi đi tới, bác sĩ Tần mới nói rõ:
“Cảnh sát Triệu, bởi vì tôi sợ thi thể trong quá trình vận chuyển sẽ thay đổi nhanh chóng, tôi sẽ không kịp xem xét kỹ, chỉ nhìn được kết quả, nên mới theo tới đây. Anh biết rõ, càng về sau tốc độ phân hủy nhanh hơn thi thể trước rất nhiều.”
Xem ra vị nữ pháp y này cuồng công việc, rất sợ bỏ qua bất cứ manh mối nào.
Triệu Thần Khởi gật đầu, hỏi: “Vậy thi thể này thì sao?”
Câu hỏi của ông ta vừa dứt, sự chú ý của chúng tôi cũng tập trung đến thi thể Lý Thành. Thật ra, lúc bọn họ nói chuyện, ánh mắt của chúng tôi cũng đã khóa chặt trên thi thể Lý Thành rồi.
Cho dù đã nghe thấy từ lâu chuyện hai thi thể kia bị phân hủy nhanh chóng, hay như thi thể của Trần Hải, cũng chỉ là thấy giống như tử trạng trong gương thôi, quá trình phân hủy chúng tôi cũng chưa bao giờ. Trước mắt là lần đầu tiên.
Chỉ trên trên thi thể biểu hiện sự phù thũng do ngâm quá độ, mặc trên người quả là quần áo bệnh nhân xanh trắng, chỉ là quần áo gần như rách nát, chỗ được che không nhiều lắm. Làn da lộ ra ngoài phủ kín hồ máu tử thi(*), màu sắc dưới sự quan sát của mắt thường biến đổi với tốc độ cao – hồ máu tử thi biến đổi ứng với từng thời điểm tử vong. Cuối cùng mới bắt đầu quá trình phân hủy, từng đợt mùi thối rữa xông vào mũi. Lập tức khiến khuôn mặt thật của tử thi bị mờ đi, lộ ra phần bụng đã hơi nứt, lấp ló có thể thấy được các cơ quan trong đó. Nếu nói quá trình phân hủy bên ngoài thi thể thì tôi còn có thể chịu được, nhưng việc thấy nội tạng như vậy thì thách thức con người tới tận cùng rồi, ít nhất là tận cùng của tôi.
(*) Hồ máu tử thi: vết ứ đọng máu nổi lên trên tử thi sau một thời gian chết, căn cứ vào nó có thể cho biết thời điểm tử vong cũng như tình trạng thi thể. Và vâng, tục xưng “thi ban” trong bản quê tê và nhiều bản dịch đam khác, và Xích không muốn khác người đâu, nhưng đáng tiếc thi ban không phải tên chính thức tiếng Việt, cũng không có văn bản tiếng Việt nào dùng.
Nếu không có ý định có thể tận mắt nhìn thấy tất cả diễn biến sau này, sợ tôi đã sớm không quan tâm lao ra, thoát khỏi chỗ này rồi.
Nhìn các cảnh sát khác đang vây xem xung quanh, không ai không có vẻ khiếp sợ.
Che mũi, rắn chặt răng, cố gắng ép xuống dịch chua trào khỏi yết hầu, tiếp tục nhìn kỹ.
“Lần này quả nhiên là phát triển đúng rồi.” Pháp y Tần nhìn thi thể không ngừng thay đổi, hai mắt lóe tia sáng, “Anh xem, tốc độ thay đổi của hồ máu tử thi cực cao, so với thi thể Trần Hải gấp mấy lần. Mà mức độ phân hủy hiện tại, cũng giống y như sự thay đổi của thi thể Trần Hải. Hơn nữa chiều hướng phân hủy còn chưa dừng lại, chỉ sợ tiếp tục thế này, có khả năng không còn xương nữa.”
Mọi người nghe xong đều giật mình.
Vậy mà…
Tôi không thể tưởng tượng nổi quay đầu nhìn Ninh Phàm Kỳ. Trong mắt gã, tôi nhìn được sự khiếp sợ như nhau.
Nếu thật sự phân hủy nhanh như thế, vậy phải chăng khi tôi và Ninh Phàm Kỳ chết đi, rất có thể lập tức hóa thành xương trắng? Nghĩ đến khả năng này, tôi ngăn không được hơi run, cảm giác buồn nôn càng tăng. Nếu không phải Ninh Phàm Kỳ kịp thời cầm chặt tay tôi, tôi nhất định sẽ thét thất thanh rồi.
Tuy nhiên, tình huống mà nữ pháp y nói cũng không xuất hiện, nhưng cũng chẳng khá nơi gì cả…
“Rắc!”
Đột nhiên, một âm thanh bẻ gãy sắc nhọn vang lên, có chuyện xảy ra.
Chỉ thấy làn da trước đó còn lành lặn, liên tục nứt toác ra, nội tạng cũng như thế. Nhiều bộ phận hiện ra vẻ vỡ vụn rõ ràng. Xương gân theo tiếng thứ nhất vang lên tiếng đứt đoạn không dứt, nhiều chỗ xương lộ ra bên ngoài không hề có dấu hiệu cảnh báo cứ thế mà gãy nát, cốt tủy từ từ chảy ra.
Ngón tay vặn vẹo, hốc mắt trào ra máu, xương bánh chè chọt ra lồ lộ, tất cả tất cả đều quen thuộc như thế, khiến người sợ hãi như thế…
“A, dừng lại rồi. Ừ, quả nhiên đã bình thường lại.” Nữ pháp y thấy thế, nhỏ giọng bảo, “Dựa theo mức độ phân hủy, hình dạng này đã trải qua hai mươi ngày.”
“Ý của cô là mức độ phân hủy này là chỉ của người chết hai mươi ngày mới có?” Triệu Thần Khỏi lại hỏi.
“Ừ… Thì cũng có thể nói như vậy, có điều…” Pháp y muốn nói lại thôi.
“Bác sĩ Tần, sao vậy?” Ninh Phàm Kỳ đột nhiên xen vào, đồng thời nắm chặt tay tôi.
Nữ pháp y nhìn mọi người rồi mới nói: “Tuy cảm thấy không có khả năng, nhưng ba thi thể này đều có điểm kỳ lạ.” Dừng một chút, lại phân tích, “Cho dù ba thi thể nguyên nhân cái chết tất cả không giống nhau, tử trạng vừa mới chết cũng không giống, nhưng sau khi bọn họ trải qua biến đổi, nguyên nhân cái chết lại cùng loại… giống như, chết vì bị đè ép quá độ.”
Vừa mới nói xong, vẻ mặt mọi người khác nhau, nhưng không tránh khỏi kinh ngạc.
“Lại một bí ẩn khác.” Tôi cười lạnh, thốt ra lời châm chọc.
Ừ thì, đưa ra được nghi vấn thì sao? Tìm ra điểm giống nhau thì thế nào? Không phải vẫn đi về hướng quỷ dị này sao?
Tôi đứng lên, nói câu “Tôi phải đi” liền cất bước rời khỏi. Ninh Phàm Kỳ nhìn mọi người xung quanh một vòng rồi mới đuổi theo tôi.
Đợi đến lúc đi đến con đường lớn trống trải không người, tôi mới nhịn không được cười khổ hỏi:
“Ninh Phàm Kỳ, chết hẳn là chết hết rồi. Kế tiếp có phải là chúng ta không?”
Không giống lúc trước giả vờ trước mặt Triệu Thần Khởi, lần này, tuyệt vọng sâu sắc và sợ hãi xâm chiếm lấy tôi thật nhanh, nhanh tới mức không làm gì được.
Ninh Phàm Kỳ nhìn tôi thật lâu, rồi cười dịu dàng trả lời:
“Đừng lo, tôi và cậu sẽ không ra đi cô đơn đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...