“He he…” Lão Đại lại cười quái dị nữa, ngoắc ngón tay với chúng tôi, ra hiệu mỗi người chạy qua. Có điều tôi và lão Tứ cùng chung chí hướng lùi về sau một bước, đổi lấy thêm một lần trợn trắng mắt của lão Đại. Sau đó lão Đại lại thần thần bí bí nói, “Tôi nghĩ qua rồi, thay vì đi địa điểm có vấn đề nào đó, xa lại khó tìm, không bằng chúng ta chơi trò chơi gì đi!”
Tôi nghe vậy cũng chỉ hơi nhướng lông mày, ngoại trừ bĩu môi khinh thường cũng không có phản ứng gì quá lớn. Mấy trò chơi gọi hồn với tôi mà nói cũng chẳng xa lạ gì, thực tế, bút tiên, điệp tiên gì tôi đã chơi qua không ít lần rồi. Chỉ tiếc, mỗi lần nghĩ là có động tịnh gì, cuối cùng vẫn phát hiện là do một đứa chơi giở trò quỷ. Cho nên lần này, tôi chả có ý kiến gì hết, dù sao cũng chỉ là chơi, không được thì thôi, hơn nữa hôm nay còn rảnh.
Bút tiên, điệp tiên đều là 2 trò kiểu cầu cơ ở Trung, Malay với Sing. Về cơ bản thì có tờ giấy, trên đó có chữ số này nọ giống bàn cầu cơ, bút tiên thì những người chơi cùng cầm cây bút rồi hỏi để bút nó chạy, điệp tiên thì người chơi để tay lên một cái chén nhỏ hay cái chung.
Ngược lại, lão Tứ bên cạnh nghe xong lập tức bị hù mặt mày trắng bệch, lui thêm về sau một bước nữa. Nói cũng lạ, dù mỗi ngày đem thi thể cắt tới cắt lui, vậy mà lão Tứ vẫn sợ mấy loại quỷ quái linh tinh này nọ.
“Trò chơi kiểu gì?” Tôi vỗ vai lão Tứ, ra hiệu hắn bình tĩnh lại.
“Trò này cần 6 người, một căn phòng có tấm gương lớn. Lúc mới bắt đầu, 6 người đều đứng ngoài phòng, sau đó từng bước mở cửa vào, khi vào phải nói “Tôi muốn đi vào”. Những người đi vào lần lượt làm thành vòng tròn, người thứ năm sẽ đứng đúng ngay trước gương, hình thành vòng tròn. Bốn người không đứng ngay gương sẽ lần lượt đối mặt, nhớ rõ, không được nhìn lén vào gương. Nghe nói chỉ có người thứ năm mới có thể nhìn thấy trong gương phản chiếu cái gì. Sau đó năm người cùng lúc đi ra cửa, mở cửa. Khi đó sau lưng người thứ sáu đứng bên ngoài đợi sẽ xuất hiện một cái gì đó đen như sương mù. Lúc đó tất cả mọi người không được lớn tiếng ồn ào, không được kêu la sợ hãi. Khi đó phải cùng hẹn nhau rõ ràng, cùng kêu to “Đi!”” Lão Đại cười tủm tỉm một hơi nói xong.
“Mọe, người thứ 5 với 6 như vậy không phải lỗ chết rồi sao?” Tôi bất mãn hỏi. Tuy nhiên, nói thật chứ, tôi muốn mình là một trong hai người mấu chốt đó, nhưng cũng sợ gặp phải cái gì. Trò chơi này cần nhiều người như vậy, trước đây tôi cũng chưa chơi, những trò kia cần ba người là đủ rồi.
Lão Đại đáp lại bằng cái nhún vai, nhợt nhạt trả lại một câu: “Cậu cũng có thể nghĩ là bọn họ mới may mắn nhất ấy, bọn họ có thể chứng kiến giây phút lịch sử đây này!”
“Những người chơi qua trò này nói sao?” Tôi lại hỏi, “Trong gương thấy gì chưa?”
“Ha ha… Trước mắt thì chưa thấy ai nói chơi qua trò này, nhưng mà, không có mới là tin tốt đó.”
“Có phòng sẵn rồi à?” Cái tên nãy giờ vẫn im lặng rốt cuộc cũng mở miệng. Người khác nghe có thể bảo âm thanh này êm ái dễ nghe, chứ vô tai tôi chỉ thấy một kiểu làm màu. Tôi giương mắt về cái tên ngồi đọc sách trên giường nãy giờ, lông mày nhịn không được hơi nhíu lại.
Vốn muốn lờ đi tên này, thế nhưng sự hiện diện của gã mạnh đến nỗi tôi nhiều lần không thể không để ý tới.
Ninh Phàm Kỳ, ở phòng chúng tôi xếp thứ hai. Đã từng bị tôi đùa giỡn gọi lão Nhị (Nhị = ngốc). Có điều cái biệt danh buồn cười này lại bởi vì chủ nhân nó không thèm để ý thành ra không có nghĩa gì cả, ngược lại khiến người gọi nó – là tôi, trở thành vô duyên. Cho nên dần dà, tất cả mọi người chỉ kêu tên gã. Hơn nữa, bởi vì tên này bề ngoài lớn lên tương đối dễ nhìn, khí chất tương đối tàm tạm, cho dù ở trong đàn nam sinh hay đám nữ sinh đều đặc biệt được chào đón. Thật khiến phòng chúng tôi chướng đến ngứa răng mà.
Đương nhiên, lão Đại bọn họ thì chỉ nói miệng vậy thôi, nhiều khi họ còn khen gã tính tốt, làm người biết suy nghĩ. Có điều tôi thì vẫn không ưa gã thôi, nguyên nhân ấy hả, nhiều lắm… Ví dụ này, ờ thì, tự nhiên kêu kể không nhớ được, dù sao tôi ngứa mắt gã đấy, cũng sẽ thường rủa thầm gã là một tên nịnh bợ, hay bịp bợm. Bọn lão Đại cũng biết chúng tôi không hợp nhau – nhưng bọn họ nghĩ tôi chỉ là ngứa gã thôi, còn gã thì chả có ý kiến gì với tôi cả. Đương nhiên, tôi đếch tin.
Ý, cũng quên nói, phòng ký túc chúng tôi mỗi người hình như đều khác ngành học. Lão đại là ngành báo chí, lão Tam là kỹ thuật máy tính, lão Tứ là y, tiểu Lục ngốc là nam sinh hiếm hoi học văn, còn tôi thì học tài chính. Vì theo thầy hiệu trưởng nói thì, ký túc xá sắp xếp như vậy có thể giúp học sinh giao tiếp quan hệ nhiều hơn. Thế nhưng trên thực tế, kết quả vẫn là một đống người học đại học bốn năm mà vẫn chẳng quen biết nhau. Về phần tên kia… như tôi vừa mới nói, mỗi người trong ký túc “hình như” đều khác ngành học, còn tôi với hắn lại học chung ngành. Cái vụ này chính xác là oan gia ngõ hẹp rồi.
“Tôi đã bám đuôi Na Na xin được chìa khóa phòng tập vũ đạo ở tầng trên cùng khu E rồi. Hớ hớ… đừng nói là tấm gương lớn, nguyên một mặt tường là gương luôn nhá.” Lão Đại rút trong túi ra một chùm chìa khóa, rung leng keng sáng chói, quay mặt qua nhìn Ninh Phàm Kỳ khoe khoang.
“Tiểu Lục về nhà, không đủ 6 người.” Ninh Phàm Kỳ lại đưa ra một vấn đề khác.
Tuy mặt ngoài của gã nhìn bình tĩnh như thường, tôi lại hơi hứng thú mà nhướng mày. Theo lý mà nói, tên Ninh đại công tử này mặc dù không phải là người nhiệt tình, nhưng hễ là hoạt động của phòng, gã chưa bao giờ đắn đo từ chối. Hiện tại gã suốt buổi tìm lý do, hơn nữa là có ý cản chơi trò này, suy nghĩ tới lui, chẳng lẽ… gã sợ?
Chậc chậc, tôi chưa bao giờ nghĩ hóa ra gã lại sợ thứ này, bình thường kể chuyện ma gã lúc nào cũng mặt lạnh mà ta.
“Đúng rồi, tối nay là tết trung thu, mọi người không phải về nhà thì cũng đều tham gia sinh hoạt đồng hương, nói chung là không tìm được người tới thế đâu.” Lão Tứ ngược lại tích cực đi theo gã.
“Tôi tối qua thấy tiểu Phàm phòng kế về rồi.” Tươi cười một cách ác ý, tôi lạnh nhạt trả lời. Có điều khiến tôi thất vọng rồi, mặt gã Ninh Phàm Kỳ vẫn là thong dong vạn năm không đổi, ngược lại lão Tứ bên cạnh chiếu qua ánh mắt ai oán khiến tôi thật chột dạ.
“Được, tôi ngay lập tức tìm nó!” Lão Đại búng tay một cái, người bật dậy, la hét phóng ra ngoài.
Tiểu Phàm, tên đầy đủ là Ninh Nhất Phàm, sinh viên đại học năm nhất. Vốn dĩ, sinh viên năm ba như chúng tôi thì không thể quen biết nhiều với năm nhất, dù sao còn chưa khai giảng. Nhưng thằng nhóc này dường như rất thích trường này, vừa nhận được thư thông báo đã cuốn tới đây rồi.
Bởi vì trường học còn chưa kịp sắp xếp ký túc xá cho sinh viên mới, nên cậu ta tạm thời được xếp tới phòng kế chúng tôi còn trống chưa có giường, chúng tôi đã bị bắt phải bảo mẫu đàn em này.
Ninh Nhất Phàm vừa vào cửa, đã trưng ra chiêu cười như hoàng tử, cuối cùng tôi cũng thấy sắc mặt Ninh Phàm Kỳ trên giường bỗng đổi. Có điều vì mắt nhìn quá phức tạp, tôi cũng không hiểu được, cho nên tôi coi như là hai người khác quê nhìn nhau thôi.
Người đầu tiên tránh mắt đi là Ninh Phàm Kỳ, nhưng lại thoáng chuyển hướng nhìn về phía này, khiến tôi trở tay không kịp, chột dạ mà quay đầu né đi. Nhưng tôi trong lòng vẫn nói thầm không biết có phải gã phát hiện tôi nhìn hai người họ.
Theo như tôi biết, Ninh Phàm Kỳ và Ninh Nhất Phàm, tên cho dù có hơi giống nhưng cũng chẳng liên quan gì. Cái loại nhìn nhau kiểu này trước đây cũng đâu có, hôm nay… ờm.. không khỏi quỷ dị quá đi.
Tôi vỗ vỗ đầu, tự nói chắc mình nghĩ quá thôi.
Kế đó, lão Đại nói rõ với tiểu Phàm, cũng dặn luôn quy tắc trò chơi, tôi nghe thấy nhàm chán nên quay đầu tiếp tục xem “TV”, không rảnh nghe lại lần hai.
Trái với dự đoán của chúng tôi, tiểu Phàm trước nay điềm đạm vậy mà nghe xong rất hưng phấn. Tôi đoán trước kia có khả năng cậu ta không có chơi mấy trò gọi hồn thế này.
“Vậy tốt rồi, hiện tại chúng ta chia vai trò.” Lão Đại vỗ tay hào hứng hô, “Vừa rồi tiểu Phàm nói nó cũng có một chiếc DV, vậy thì càng tốt, một chiếc để trong phòng, một chiếc để ngoài hành lang, quay toàn bộ quá trình. Vậy ai làm người thứ năm và sáu đây?”
Tôi nghe vậy, lại có ý xấu, lạnh giọng nói:
“Đương nhiên là tìm người xử sự tỉnh táo nhất chúng ta rồi! Bằng không thì nửa chừng thất bại, ai biết hậu quả thế nào?”
“Đúng đúng…” Lão Tứ nghe xong biết không phải hắn, trả lời rất nhanh.
Lúc này, lão Tam ngồi dậy, dụi hai mắt nhập nhèm, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Tôi làm người thứ nhất bước vào.”
Lão Đại gật đầu ý biết rồi, ánh mắt lại nhìn chúng tôi băn khoăn hỏi dò.
“Sao không cho Ninh đại công tử đi!” Tôi cười tủm tỉm nói. Dù sao cũng sẽ chẳng gặp chuyện gì được, không bằng trước đó cho gã một cú áp lực tinh thần để dọa gã. Chứ không làm vậy, gã từ đầu tới cuối đều bình tĩnh, thật không thú vị. Khiến gã có áp lực, dù trò chơi chấm dứt hay không, tôi cũng sẽ mang tâm trạng vui sướng hết. “Cậu ta nổi tiếng là xử sự tỉnh táo mà.”
“Ý?” Lão Đại nghe vậy ngẩng đầu nhìn hướng Ninh Phàm Kỳ, “Phàm Kỳ, cậu nói sao?”
“Có thể.” Không nghĩ tới Ninh Phàm Kỳ chỉ là liếc nhạt tôi, gật đầu đáp ứng ngay, “Tôi làm người thứ năm.”
Nhưng tôi trăm phần trăm khẳng định, ánh mắt vừa rồi của gã là hoàn toàn khiêu khích tôi. Tôi nào không có tinh thần hiếu chiến. Chỉ là lúc tôi muốn mở miệng làm người thứ sáu, đã có người nhanh hơn tôi chiếm chỗ:
“Em đây… em làm người thứ sáu nhá, được không?” Là tiểu Phàm.
Tôi nhìn cậu ta ai oán, lại phát hiện cậu ta và Ninh Phàm Kỳ nhìn nhau. Tôi hơi thấy quái dị mà gãi đầu. Được rồi, chỉ là trò chơi mà thôi.
Cuối cùng kết quả thảo luận là: thứ nhất là lão Tam, thứ hai là lão Đại, thứ ba là lão Tứ, thứ tư là tôi, thứ năm là Ninh Phàm Kỳ, cuối cùng ở hành lang là tiểu Phàm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...