Không biết có phải vì trải qua một trận đọ sức suy luận trí óc bữa kia hay sao, sau đó tôi với Ninh Phàm Kỳ bắt đầu nói chuyện nhiều với nhau, ít ra thì so với lão Đại và lão Tứ một tiếng cũng không hé miệng, thì quả thật là nhiều.
Vốn tôi còn muốn hỏi một câu “Lão Tứ, cậu ngày nào cũng trong lớp giải phẫu, nhìn thấy thi thể cũng không ít, vậy mà lại bị hù tới mức này” để hắn thả lỏng tý; thế nhưng tới khi đứng trước lão Tứ mặt mũi ngơ ngác, khác hoàn toàn khi xưa, lời nói chỉ có thể đọng trên môi. Chẳng lẽ lão Tứ sẽ bởi vì chuyện này, từ sợ quỷ biến thành sợ thi thể luôn sao? Vậy không lẽ hắn muốn chuyển học viện luôn? Không lẽ ý định toàn tâm cống hiến vì y học của hắn tiêu tùng rồi?!
Khi tôi đang nghĩ ngợi vớ vẩn, đêm tối lặng lẽ kéo đến.
Tháng chín cũng chưa thật sự vào thu, trong đêm vẫn nóng như trước. Thế nhưng tối nay ngoài dự đoán lại có chút se sẽ. Chăn mỏng ngày thường nhét xuống cuối giường cũng bị tôi kéo ra đắp hông.
Trước giờ tôi luôn làm một giấc tới sáng. Vậy mà đêm nay, tôi vẫn ngủ như mọi ngày mà giờ đã tỉnh rồi, hơi nữa đầu óc hoàn toàn tỉnh táo. Hai mắt thao tháo một hồi mới hơi thấy buồn ngủ lại. Trở mình, nhắm mắt. Bỗng dưng lúc này, thứ mùi quen thuộc lại bốc lên mũi.
Mục rữa, gắt mũi, quỷ dị…
Thần kinh tôi lập tức căng thẳng, càng thêm cố gắng nhắm chặt hai mắt, dự cảm bất thường ngày càng dữ dội.
Lần thứ ba rồi… Lần này là ai? Là ai… Đừng, ngàn vạn lần đừng là tôi… Không…
“Cạch” một tiếng, cửa phòng ký túc đột nhiên bị mở ra một khe nhỏ, nhưng ánh sáng từ hành lang lại không chút gì chiếu qua. Chỉ có ánh trăng từ một cửa sổ để tôi biết kế bên cánh cửa chẳng biết lúc nào lù lù một “người”. Tôi lập tức nhắm hai mắt lại.
“Tí tách”
Âm thanh nước nhiễu giọt trong veo vang đọng trong phòng tĩnh lặng.
“Lạch bạch. Lạch bạch. Lạch bạch.” Hệt như tiếng đôi giày vải đẫm nước đang lê bước, một bước, lại một bước…
Tiếng nước kéo lê và nhỏ giọt cực kỳ rõ ràng, cho dù đồng thời vang lên riêng lẻ, như âm thanh này lọt vào tai trái, mà âm thanh kia lại rơi vào tai phải.
Tôi không kiềm chế được cả người phát run. Bởi vì cho dù tôi đã nhắm mắt, nhưng mũi và tai đều vẫn bình thường lắm, đều chính xác báo cho tôi “nó” ngày càng tiến gần rồi.
Mùi vị ngày càng nồng, âm thanh ngày càng rõ…
Sự tồn tại mạnh mẽ của “nó” khiến tôi bắt đầu hô hấp không nổi, mồ hôi lạnh ở lưng tuôn ra càng dữ, ướt một mảng.
Tôi run run hé mắt một chút, cắn chặt môi dưới để bản thân khỏi kêu ra tiếng. Đập vào mắt chính là một cái bóng đen. Rõ ràng có ánh trăng, rõ ràng có thể thấy từng giọt nước trên người nó nhỏ xuống, tôi lại không thể thấy được mặt “nó”.
“Nó” đứng kế giường tôi, không hề động đậy. Y như con rối tròng một chiếc áo đen được vớt từ vũng nước.
Nó rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ bây giờ đến lượt tôi? Không…
Tôi lại tự thôi miên bản thân nhắm mắt lại, há to miệng muốn la cứu mạng, nhưng lại kinh hoàng phát hiện cổ họng như bị chặn lại, không thể nào phát nên tiếng.
Ai cũng ích kỷ cả thôi, chẳng cần phải giả vờ vĩ đại trước cái chết chi cả. Không cần đáng xấu hổ khi muốn người khác bị chọn, chỉ có đáng thương khi bản thân khóc lóc hy sinh thôi.
Tôi đã luôn có suy nghĩ như thế, đến lúc này trong đầu chỉ còn không ngừng gào lên tại sao lại là mình? Đến cùng thì tôi đã sai gì chứ? Vì sao không phải là những người khác? Ninh Phàm Kỳ, Trần Hải, Lý Thành ai cũng được, thậm chí Chung Tân Duy cũng được! Đã ngay từ đầu không chọn tôi, tại sao giờ lại tới?
Mỗi lần cái âm thanh trong veo của giọt nước nhiễu xuống, là mỗi lần chạm khắc vào não tôi, gạt đi không nổi. Mỗi giọt đều khiến tôi giật thót.
Tôi từ từ mở hai mắt ra, lại phát hiện không biết từ khi nào bóng đen kinh dị nó biến mất rồi.
A?! Biến mất?
Tôi cẩn thận từng chút một ngẩng đầu nhìn lên trên, sau đó lại nhìn tới cuối giường…
“A- Ưm….!” Gần như hét lên theo phản xạ, nhưng sợ điếng rồi nên tôi mới kịp bưng miệng mình.
Nó đi vào làm gì? Ngay lúc tôi đang nghĩ, nó lại bò từ cuối giường lên thang rồi tới giường trên.
Tay tôi che cứng ngắc miệng mình, kiềm chế bản thân không được la lên.
Giường trên là Đông Ngôn Huy, nhưng… hắn sáng hôm qua chết rồi. Chúng tôi nào ai dám đi lên coi. Hiện giờ khuya khoắt, càng không thể…
Không dùng tay vịn thang, đầu gối cũng chẳng gấp lại, giống như dưới chân có trọng lực bình thường để vững vàng đạp lên mỗi thanh thang, từng bước hướng lên trên. Nước trên người nó không ngừng chảy xuống, tôi đã cảm thấy phần chăn bao chân tôi ở cuối giường đã ướt sũng. Mà quỷ dị hơn là tay và thân thể của nó đều thẳng băng, cứng ngắc, giống như leo thang cũng chỉ là nghiêng người, lắc qua trái lắc qua phải thôi. Y như có dây thừng buộc quanh hông nó, từ từ kéo nó lên vậy – vừa nghĩ tới có ai đó ở trên kéo nó, tôi…
Nó hệt như một khối thi thể vậy.
Đông Ngôn Huy… Chẳng lẽ là… là hắn?
Một giây lát này tôi nghĩ rất nhiều, nhà xác, thi thể, Đông Ngôn Huy, giường…
Tôi không ngừng tự nhủ: cử động đi! Mau cử động! Thế mà cả người cứ như bị điểm huyệt, muốn cựa quậy thế nào cũng không được.
Tới lúc nó cuối cùng cũng biến mất ngay mép giường, tôi rốt cuộc thở hắt ra.
Hay là làm như không thấy đi.
Thế nhưng ngay lúc ấy, tôi lại thấy ván giường phía trên dường như có gì xảy ra.
Lúc ban đầu chỉ là một cái bóng lờ mờ, nhưng chưa đến một hồi, bóng càng lúc càng lớn, càng lớn… Cố gắng tự thôi miên bản thân đây chỉ là nước trên người nó thôi, nhưng chỉ cần tôi nghĩ thứ kia có thể là Đông Ngôn Huy, mọi thứ đều đổi cả. Bọc quanh người nó có thể là bao xác, đống nước kia có thể là nước từ thi thể.
Tí tách. Tí tách. Tí tách.
Một giọt, hai giọt… Nước xác từ trung tâm đọng lại, rồi lại đọng lại, cuối cùng rớt xuống, thấm vào tấm chăn mỏng của tôi.
Rõ ràng không phải nhỏ xuống bề mặt chất lỏng, sao có thể có âm thanh này!
Tôi cảm giác mình sắp chết tới nơi rồi…
Hơn nữa thứ mùi mục rữa này từ nãy tới giờ chưa hề tán đi. Lúc này, tôi đã không cần xác nhận lại nữa.
Trong phút chốc, những giọt nước kia đã thấm xuống thân thể tôi, không còn là tấm chăn mỏng nữa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...