Cảm giác gì cũng không có, nhưng lại có loại lỗi giác tâm lý là cánh tay đã đứt rồi.
Hai tấm gương này giống như hai lỗ sâu[1], dưới sự bóp méo của gương, giới hạn về không gian bị giảm bớt.
Nhan Minh Nguyệt tâm huyết dâng trào, cô ta thử thò đầu vào— không có cảm giác gì hết.
Khi cô ta mở mắt ra, thứ cô ta nhìn thấy là cơ thể không có đầu của bản thân.
“A!” Cô ta bị dọa cho giật mình mà hét lên, nhưng lại nhìn thấy cơ thể của bản thân cũng theo đó mà run rẩy từng cơn, đột nhiên nhớ ra đây là cơ thể của mình, tâm trạng của cô ta lại bình tĩnh lại.
Tuy nói trông sợ khiếp vía nhưng không có cảm giác gì cả, cứ như xuyên qua không khí vậy.
Những người dưới sân khấu cũng bị dọa theo, cảnh tượng này phải nói là rợn người: một nửa là người, một nửa là đầu, đã vậy còn đều biết nói đều biết cử động.
Đinh Mục nhìn thấy mà hơi bị khó chịu.
Có gì khác nữa hong, cos Hình Thiên[2] hở?
Nhưng sự khó chịu này hoàn toàn không ảnh hưởng đến trải nghiệm quan sát của những người khác, khán giả bên dưới đã nhao nhao muốn thử xem sao, cảm xúc đó thay đổi quá nhanh, khiến người ta không cách nào tin là đám người này mới vừa tận mắt nhìn thấy cái chết của đồng loại.
“Được rồi, cô Nhan, cảm ơn vì sự tham gia của cô, chiếc hộp này dành tặng cho cô, chúc cô vĩnh viễn dừng lại ở lứa tuổi đẹp tựa hoa này.” Tên hề đợi cho Nhan Minh Nguyệt chơi đã đời rồi lôi kéo khán giả dưới sân khấu vỗ tay, đồng thời cúi chào, đưa cho cô ta một chiếc hộp to bằng bàn tay.
“Cảm ơn anh!” Nhan Minh Nguyệt rất kích động, cả người cô ta từ trên xuống dưới tràn trề một loại tinh thần phấn khích tột độ, thế này quá là bất thường, da đỏ thịt thắm, hai mắt hấp háy ánh sáng kỳ lạ, chạy như bay về chỗ ngồi, không nén nổi nội tâm sục sôi.
“Cô gái đó trắng thật.” Bạch Tiên chỉ chỉ trỏ trỏ, mở to mắt nhỏ giọng lải nhải, cô sắp gato rồi nè: “Trông cũng kém hơn em chút xíu nhỉ.”
Anh trai cô ngồi ở bên cạnh cô, nghe thế bĩu môi, nói: “Thôi dẹp em đi, nếu cô ta chưa chết thì có lẽ không trắng đến thế, lúc đó kém em cũng không hẳn là chút tẹo đâu.”
“Em biết, trình độ xinh đẹp của em cũng chỉ chị dâu em mới có khả năng hơi vượt qua em một tí.” Bạch Tiên đã bị “ghen tị” thao túng trái tim, nhưng vẫn không dám quên vỗ mông ngựa (nịnh bợ) anh trai cô, vỗ xong quay đầu bĩu môi cười trộm.
“Em thật đúng là có thể tự dát vàng lên mặt mình, rồi cũng sẽ dát vàng lên người ngay luôn.” Tần Ưng vỗ một cái lên đầu cô, vỗ cô đến độ bỗng lùn đi một khúc: “Còn tìm người lung tung nữa, một lát anh sẽ cạo đầu trọc cho em, đến lúc đó thì thật sự trở thành bi sắt lăn tay[3] đen thui.”
Bạch Tiên “hừm” một tiếng: “Em đã muốn cạo trọc đầu từ lâu rồi, ngược lại là anh đừng có sợ cuống lên nha, em cứ thích đầu trọc đó.”
Giống lính đặc chủng vậy, cô cảm giác kiểu này ngầu chớt luôn, cái đầu tròn tròn như này của mình hợp với đầu trọc phết, nhưng cô lại cực kỳ luyến tiếc mái tóc của cô, vừa muốn cạo lại vừa không dám.
Nếu cô thật sự cạo đầu, ăn chắc phải vì mái tóc này khóc một trận.
Tần Ưng nguýt cô một cái: “Về nhà cạo ngay cho em.”
–
Đinh Mục nhìn tư thế đi xuống sân khấu của Nhan Minh Nguyệt cứ cảm thấy biểu cảm và động tác của cô ta đều quá cứng đờ.
“Tiết mục tiếp theo, chúng ta hãy mời một quý ông thôi nào.” Đôi mắt ti hi của tên hề quét qua, đám đông người đang ngồi đây chỉ cảm thấy rét lạnh cả người, hệt như bị một con rắn trườn quanh thân.
Những tấm gương trên sân khấu từ từ hạ xuống, sân khấu một lần nữa khôi phục lại nguyên trạng, gần như không nhìn ra được khe hở.
Tên hề cởi cái mũ ở trên đầu xuống để lộ da đầu bóng lưỡng, trên đó cũng quét thuốc màu, một màu đỏ một màu lam, vẽ giống hệt tấm bản đồ vậy.
“Người tiếp theo, người tiếp theo…” Tên hề móc tới móc lui trong cái mũ, vừa móc vừa tự mình lẩm bẩm, giọng nói thông qua micro truyền đến trong tai của từng người, nghe vào giống như thần chú khiến con người ta mê mệt muốn ngủ.
“Đây rồi!” Tên hề kêu lên một tiếng kinh ngạc: “Ai da! Sao mà không đi ra?”
Thứ trong mũ hình như đang chống cự, hai tay tên hề dùng sức, mặt nín nhịn đến dúm dó, gã dùng hết sức lôi một cái— “Bịch!” một tiếng, một thứ dạng dài khắp mình đỏ quạch nện lên sân khấu, nó hãy còn đang nhúc nhích.
“A! Đó là cái gì?!” Có người hô hoán và chỉ vào cái thứ đó, bịt miệng rồi cũng không dằn nổi sợ hãi trong lòng.
Tên hề đi đến lật nó lại, để lộ toàn diện thứ đó— một người bị lột da.
Mắt của anh ta bởi vì không có mí che chắn nên lồi ra, trên mặt toàn là cơ thịt mang theo máu đỏ tươi, hàm răng cắn chặt, phơi ra lợi hồng nhạt, mạch máu tứ chi bị moi ra đang đổ máu ồ ạt, xương ngón tay không hoàn chỉnh lộ ra xương cốt trắng toát, cơ thịt màu máu đỏ trên người nhuộm hết sân khấu thành màu đỏ sẫm.
Không nhìn ra được ấy là ai, chỉ có thể từ đặc trưng ở thân dưới anh ta để nhận ra người này là nam.
Anh ta vẫn chưa chết hẳn, toàn thân đang co giật run rẩy vì đau đớn, hơn nữa cơn run này đang dần dà yếu đi.
“A—!!!!”
Có người nhận ra đây là xác của đồng loại, mặc kệ chẳng quan tâm gì cả mà la lên.
“Chết người rồi! Chết người rồi!”
“Còn nhìn cái gì mà nhìn! Nhanh báo cảnh sát! Báo cảnh sát! Tôi phải tố cáo! Đây là quán trọ giết người cướp của!”
“Mẹ ơi…”
Có người vừa chạy vừa lấy di động ra, ấn xuống ba con số giống như cọng rơm cứu mạng kia, nhưng mà thanh âm truyền đến trong ống nghe chỉ có từng hồi báo máy bận.
Không có tín hiệu, cũng không thể thực hiện bất cứ cuộc gọi nào, không cần biết là gọi cho ai.
Toàn cảnh hiện trường lộn xộn thành một đống, rất nhiều người sau khi hòa hoãn lại đã cấp tốc rời khỏi chỗ ngồi, cố gắng chạy về phía cửa để thoát khỏi nơi đây.
Tên hề thờ ơ nhìn dưới sân khấu loạn cào cào, gã đá người bên chân một đá, chờ cho đám người đó chạy đến cánh cửa, gã mới cười lên.
Ban đầu chỉ là mỉm cười, sau đó gã cười ra tiếng, cười gằn ác độc, điên cuồng mà hung tợn.
Một tiếng “Rầm!” vang lên thật lớn, cánh cửa bị đóng lại một cách tàn nhẫn, cửa sắt tựa một chiếc máy chém sắc bén cắt đứt eo của hai người và đầu của một người, chặn mất con đường thoát thân của đám đông.
Cơ thể của người bị cắt đứt đầu bị để lại trong cửa, còn đầu đứt rơi ở bên ngoài, máu phun ra từ mặt cắt cao mấy mét bắn hết lên những người gần đó, xối ướt một nhóm người xung quanh, dập tắt kích động điên cuồng của đám đông người, chỉ còn sót lại cơn sợ hãi u ám.
Đinh Mục ngồi ở vị trí cũ không di chuyển.
Cả người anh rét run, nhưng lại có cảm giác có một lớp kính ngăn cách anh với xung quanh, tựa như đang xem một vở kịch, còn anh chỉ là không nhập vai, chẳng phải là người tham gia thực sự của vở kịch này.
Hai người bị cắt đứt eo ngã ra đất, rên rỉ một hồi, giật giật mấy lần rồi hoàn toàn tắt thở.
“Mời mọi người ngồi yên tại chỗ, buổi biểu diễn đang tiến hành.”
—————
Sóc: Chắc lâu lâu mới rớ vào một chương ngắn ngắn nên chưa thấy bộ này kinh dị đoạn nào hết -O-
Chú thích:
1.
Trong vật lý, lỗ sâu (wormhole), lỗ giun, hay Cầu Einstein-Rosen là một không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian.
Chúng nối thông từ một vùng không-thời gian này đến vùng kia và đôi khi, vật chất đi từ vùng này sang vùng kia bằng cách chui qua hố này.
(Theo Wikipedia) ↑
2.
Hình Thiên là nhân vật anh hùng khổng lồ không đầu trong truyền thuyết thần thoại cổ đại Trung Quốc, người chiến đấu chống lại Thần Tính Tối, không bỏ cuộc ngay cả sau sự kiện bị chặt đầu. ↑
3.
Bi lăn tay bằng dùng để luyện tập đôi tay trở nên linh hoạt, dẻo dai; đặc biệt đối với người bệnh thoái hóa hay bị chấn thương khớp tay.
Mỗi viên nặng độ 0,29 – 0,5kg, vừa lòng bàn tay thường dùng theo cặp. ↑.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...