Một nữ sinh hướng chủ đề này về phía tôi, mọi người đồng loạt nhìn tôi với ánh mắt tha thiết nhưng tôi lại chẳng muốn di chuyển khỏi mặt bàn.
Bọn họ cùng Vương Quỳnh cùng trở về kí túc xá, đàm luận chuyện này, thực tế là muốn từ miệng tôi thăm dò đôi chút.
Trong đầu tôi vẫn là kí ức về máu từ cái đầu bị đứt kia chảy xuống tận khuỷu tay, gương mặt của Lương Linh Nguyệt trên cái đầu còn nhìn tôi cười, hết thảy những gì xảy ra thật quá mức quỷ dị.
Lúc trước tôi cũng rất thích tám chuyện linh tinh với mấy nữ sinh khác, nhưng hiện tại đối diện với truy vấn của bọn họ, tôi đột nhiên trở nên vô cùng chán ghét chuyện bàn tán tám chuyện này.
Cái thứ trong bụng kia dường như đối với chủ đề này lại rất có hứng thú, tôi có thể cảm nhận được sự chuyển động lạnh lẽo của thai nhi từ trong bụng.
Nó đang cười.
Đó là cái thứ đáng sợ cỡ nào, biết có người chết, đầu bị chặt xuống, thế mà nó còn cười rất vui vẻ.
Mà cái thứ như vậy, nó đang tồn tại trong bụng tôi.
"Ayya, mọi người không nên làm khó Tô Tử, cậu ấy vừa mới nhìn thấy cái thứ đáng sợ như vậy, nhất định là bị sợ chết khiếp rồi.
Các cậu còn muốn hỏi, thật là, từng người từng người....."Vương Quỳnh cười, dàn xếp thay tôi, sau đó chia cho mỗi người một quả táo, "Lại đây ăn hoa quả cho bớt sợ một chút...."
"Tô Tử cậu nói cho chúng tớ biết đi mà, bọn tớ tới đây chính là muốn biết quá trình xảy ra sự việc."
Nữ sinh kia vẫn không buông tha hỏi tôi, tâm trạng tôi gần như sụp đổ, bỗng nhiên tôi gục xuống bàn khóc nức nở.
Trong phòng ngủ bầu không khí đột nhiên chuyển biến cứng ngắc, tất cả mọi người đều không nói lời nào.
Chỉ có nữ sinh vừa mới hỏi kia lẩm bẩm một tiếng: "Tớ chỉ là thuận mồm hỏi một chút thôi mà, có cần phản ứng thái quá vậy không."
"Được rồi, cậu có não không vậy, đổi lại là cậu gặp phải chuyện này, đoán chừng đã sớm khóc kêu cha gọi mẹ rồi.
Tô Tử...!Tô Tử cậu ấy không hổ là Tô công tử đúng không? Gặp nguy không loạn, còn ở trước mặt chú cảnh sát làm một bản tường trình rồi mới trở về, chúng ta trước hết để cậu ấy ở một mình một lúc, đợi tâm trạng cậu ấy tốt hơn đôi chút thì tìm cậu ấy nói chuyện sau.
Vương Quỳnh tiếp tục đóng vai chị cả, làm dịu đi bầu không khí trong phòng.
"Hay là....!Chúng ta mời bút tiên của Lương Linh Nguyệt đến, hỏi một chút về chuyện này đi." Đổng Ngọc Nhu dùng khẩu khí thần bí đề nghị mọi người.
[.]
Đôi mắt Đổng Ngọc Nhu bình thường đều mang vành mắt đo đỏ, chính là một trong những người chơi Bút Tiên với Lương Linh Nguyệt.
Tên cô ấy cùng với người không có tí tương đồng nào cả, cả người từ trên xuống dưới không có lấy một chút làm người ta cảm thấy ôn nhu mềm mại.
Nữ sinh này không chỉ có vẻ ngoài to con 1m75 mà lá gan cũng rất lớn.
Nghe đồn rằng thời điểm cô ấy cùng Lương Linh Nguyệt chơi bút tiên, mặt trăng treo trên bầu trời ngoài cửa sổ chiếu vào ánh trăng lạnh lẽo.
Toàn bộ đèn kí túc xá tắt, cửa sổ cũng bị chốt bên trên, chỉ còn lại một ngọn nến hướng Đông Bắc ở trong phòng.
Khi đó trong trường học có rất nhiều lời đồn về truyền thuyết "người thắp nến, ma thổi đèn".
Nó có nghĩa là nếu có thứ gì đó không sạch sẽ trong phòng thì nó sẽ chạy qua để thổi đèn.
Nếu ánh nến lắc lư chứng tỏ vật kia đang đến, thành công mời được bút tiên.
Nếu như ánh nến bị thổi tắt, chỉ có một lời giải thích, đó chính là gặp được quỷ muốn hại người!
Đêm đó, ngọn nến góc Đông Bắc bị thổi tắt, phòng ngủ chìm vào bóng tối, chỉ có chùm ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu trên mặt đất.
Hầu như tất cả mọi người đều bị dọa sợ buông tay trước, chỉ có cô gái tên Đổng Ngọc Nhu này giữ bình tĩnh từ đầu đến cuối, gắt gao cầm chặt cây bút không buông.
Lương Linh Nguyệt là người đầu tiên buông tay.
Những người còn lại cũng nới lỏng tay ở mức độ khác nhau, nhưng cho đến nay, chỉ có Lương Linh Nguyệt là không may mắn.
Hơn nữa, tối hôm đó, Lương Linh Nguyệt và những người khác vừa kết thúc việc mời bút tiên, Đổng Ngọc Nhu còn đề nghị mọi người mời tiếp đĩa tiên, có mấy nữ sinh sợ vì vậy đã rời đi.
Còn lại ba người, trong đó có Đổng Ngọc Nhu đã tham gia mời Đĩa tiên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...