Quỷ Tâm Nan Án

.

Lần đầu tiên được Lý Chấp chủ động thân cận, Tần Phi mừng rỡ không thôi. Hắn quý trọng, đặt hai tay lên lưng Lý Chấp, nhưng lại không dám có một chút cử chỉ khinh bạc nào.

Hai người ôm nhau thật lâu, cho đến khi Lý Chấp giật giật người Tần Phi mới buông y ra, kéo y lên giường, nằm xuống, cùng đắp một chiếc chăn. Tần Phi muốn ôm Lý Chấp, nhưng tới cuối cùng, hắn vẫn nằm yên đấy. Hắn cảm thấy tình trạng hiện giờ cũng tốt lắm rồi, hắn sợ làm chút lòng muốn thân cận khó khăn lắm mới có được của Lý Chấp tan mất. heobibi89.wordpress.com

Mới đó Lý Chấp đã ngủ say, Tần Phi lại không cần ngủ. Hắn chỉ cần nhìn gương mặt của người nằm kế mình, chờ trời sáng. Hừng đông, hắn chui vào chén xanh, thầm vui vì chuyện đêm qua.

Lý Chấp ngủ rất ngon, lúc y rời giường mặt trời cũng đã nhô cao. Đẩy cửa sổ ra, ánh nắng ấm áp lập tức tràn vào, chiếu sáng khắp nơi. Lý Chấp kéo nước dưới giếng lên súc miệng rửa mặt xong, đi tới bên bàn, ôm chén xanh lên.

“Sắc quỷ, hôm nay ta muốn ra ngoài dạo, ngươi dẫn đường nha!”

Xuyên qua lớp sứ men xanh, giọng của Tần Phi nghe lanh lảnh, “Cuối cùng ngươi cũng nghĩ tới chuyện ra ngoài dạo rồi à? Lần ngươi đi gần đây nhất cũng là chuyện của năm ngoái nha!”

Lý Chấp sợ ra ngoài. Trên đời này, y không còn thân nhân nào nữa, một khi tới những nơi đông người hay chỗ đồng khô cỏ cháy, y sẽ nhớ tới khoảng thời gian náo nhiệt trước khi phụ thân y gặp chuyện, nhớ lại khoảng thời gian vừa mất đi người thân, bốn bề trống rỗng, mờ mịt. Dù vết thương đã dần khép miệng, nhưng chuyện đau lòng lại khó tránh. Tuy nhiên, hôm nay, y ôm chặt chén xanh trong lòng, đi đối mặt với thế giới rực rỡ sắc màu.

“Lôi thôi gì chứ! Ra ngoài là ta ôm ngươi, ngươi có tốn tí sức nào đâu!” Lý Chấp cầm túi tiền lên giắt bên hông, sau đó ôm chén xanh ra ngoài.

Tần Phi không nhớ rõ đã bao lâu rồi hắn không đi dạo vào ban ngày, hai lần trước Lý Chấp ra ngoài cũng không hề dẫn hắn theo. Giờ hắn nằm trong chén xanh, ngửi hương cây cỏ, rồi lại nhích người về nơi gần với Lý Chấp nhất. (ăn cắp xấu lắm nha)

Lần này không dạo chợ, cho nên Lý Chấp chỉ đi thong thả trên con đường nhỏ trong Kỳ trấn. Thi thoảng, Tần Phi sẽ nói chuyện với y, lời nói thu liễm rất nhiều, không còn ý trêu đùa y nữa. Nhưng Lý Chấp vẫn thấy buồn bực, bởi vì nếu y đáp lại, vậy không phải người bên ngoài sẽ nghĩ y là một tên điên nói lảm nhảm một mình? Tần Phi không giận, cứ nói một mình như thế.

Lý Chấp nhìn mấy cửa hàng hai bên đường, những món đồ chơi đó thật là mới lạ, đáng yêu. Y mỉm cười, có lòng muốn mua, nhưng lại không biết phải mua gì. Trong lúc y đang do dự, thì chén xanh lại phát ra tiếng, “Tới tửu lâu bên cạnh đi!”

Lý Chấp ngờ vực, nhưng sáng giờ y vẫn chưa ăn cơm, bụng thấy hơi đói, nên cũng rảo bước tiến vào tửu lâu ‘Mãn Phúc Cư’. heobibi89.wordpress.com

Tửu lâu buôn bán rất tốt, bàn ghế dưới lầu chật ních người, sau cùng, Lý Chấp đành phải theo tiểu nhị lên lầu trên. Y đi tới bên một cái bàn cạnh cửa sổ, ngồi xuống.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới đường người đi lại đông đúc. Trong thoáng chốc, Lý Chấp cảm thấy cảnh tượng ấy có chút không thật, rồi lại chân thật đến quá mức. Lại nghe tiểu nhị hỏi, “Khách quan, ngài muốn dùng gì?”

Lý Chấp nói: “Có thịt muối không?”

Tiểu nhị gật đầu, “Có!”

“Vậy cho một đĩa thịt muối, một đĩa cải thìa, một tô canh củ cải và một chén cơm!” Lý Chấp gọi thức ăn, đột nhiên y thấy thỏa mãn, giống như y đã hòa nhập vào thế giới bên ngoài này vậy.

“Có ngay!” Tiểu nhị đi trở xuống lầu. Ngồi đây, Lý Chấp có thể nghe rõ tiếng gã ta gọi phòng bếp làm thịt muối, cải thìa, một tô canh củ cải và một chén cơm bên dưới.

Vừa đặt chén xanh lên bàn, đã nghe Tần Phi nói: “Xem ra, chốc nữa chưởng quầy sẽ chạy lên cho xem!”


“Cái gì?” Lý Chấp ngạc nhiên, hỏi lại.

Con quỷ trong chén xanh còn chưa kịp đáp lại, thì có một cơn gió mạnh đã thổi tới trước người Lý Chấp. Lý Chấp giật mình, nhìn lại, mới nhìn rõ được người đã đứng sững ngay trước mặt mình. Mắt sáng, mày kiếm, thân hình cao to, nhìn giống như các hiệp khách hành tẩu giang hồ. Người nọ vốn nhìn chằm chằm Lý Chấp, sau đó lại nhìn mấy bàn khác ở chung quanh, cuối cùng nhụt chí, xoay người đi xuống lầu.

Lý Chấp nhìn theo bóng lưng người nọ, nhỏ giọng hỏi chén xanh, “Hắn là chưởng quầy? Sao ngươi biết hắn sẽ chạy lên đây tìm ta?”

“Vì mấy món mà ngươi gọi giống y như những món người yêu hắn gọi trước đây!”

Lý Chấp muốn biết chuyện này là thế nào, nhưng lại sợ mấy bàn kế bên nghe được tiếng Tần Phi, thế là y phải nói: “Chờ ta dùng cơm xong, tìm một chỗ kín đáo, ngươi kể rõ cho ta biết!”

Thức ăn đã được dọn lên nhanh chóng. Lý Chấp ăn thật nhanh, con quỷ trong chén xanh thấy y ăn ngon miệng, trêu đùa, “Đại gia, mau thưởng cho ta một phần cơm ăn với!” (ăn cắp xấu lắm nha)

Lý Chấp nhịn cười, gắp một miếng cải thìa lên ném vào trong chén. Y vốn đang chờ con sắc quỷ nọ oán giận, nào ngờ lại nghe thấy một câu, “Mau lấy miếng cải thìa ra, mau!” Giọng nói mang theo áp lực, đau đớn.

Lý Chấp kinh hãi, vội vàng lật úp chén xanh lại, cải thìa rơi ra ngoài. Giọng trong chén xanh có chút suy yếu, “Tiểu mỹ nhân, lần sau đừng ném đồ vật vào như thế, sẽ làm tổn thương nguyên khí!”

Dằn xuống cảm giác kinh hoảng, Lý Chấp cũng không còn hứng thú ăn gì nữa, y ôm chén xanh xuống dưới lầu tính tiền. Quả nhiên chưởng quầy chính là nam tử ban nãy hớt hải chạy lên nhìn y. Lý Chấp nhìn người nọ, thấy hắn như kẻ mất hết hồn phách, không có chút tinh thần gì.

Nóng lòng muốn biết đã xảy ra chuyện gì, lại lo lắng cho tình trạng của Tần Phi, y gạt bỏ suy nghĩ mua mấy món đồ chơi nho nhỏ trong đầu, đi tới khu rừng ngoài trấn, tìm một chỗ khô ráo ngồi xuống. Y đặt chén xanh xuống trước mặt mình, hỏi: “Ngươi sao rồi?” heobibi89.wordpress.com

Tần Phi đáp: “Ngươi ôm ta vào lòng, ta sẽ nói ngươi nghe!” Giọng nói không còn suy yếu, rõ ràng là đã khôi phục lại như cũ.

Lý Chấp muốn đá cho chén xanh một cái, nhưng cuối cùng lại không làm được. Y mắng khẽ một câu sắc quỷ chết tiệt rồi ôm chén xanh vào lòng, gõ nhè nhẹ lên thành chén một cái, thở phào một hơi.

“Phải rồi, chuyện của chưởng quầy ban nãy là thế nào?”

Cảm giác được hơi ấm trong ngực Lý Chấp, Tần Phi vui mừng cười trộm hai tiếng mới kể lại.

———–

Lương Phục thừa kế sự nghiệp do cha mình để lại, năm lên mười tám y đã tiếp nhận tửu lâu Mãn Phúc Cư. Trời sinh tính y có chút tản mạn, tuy là bình thường rất thích luyện thương nhưng y chưa bao giờ có ý bước chân vào giang hồ. Lúc phụ thân y muốn rửa tay hưởng phúc, là con trai nối dõi duy nhất của Lương gia, y đương nhiên là phải tiếp nhận tửu lâu. Lúc y vừa mới vào tửu lâu làm việc, tuổi vẫn còn quá trẻ, phải ngồi trước quầy có chút buồn chán cho nên y thường hay nói chuyện với Tiểu Hầu Tử.

Tiểu Hầu Tử là đứa nhỏ y nhặt được trên đường, năm nay khoảng mười hai, mười ba tuổi. Bởi vì quá mảnh mai, cho nên nhìn cứ y như chỉ mới lên mười. Ở trong mắt Lương Phục, Tiểu Hầu Tử rất thú vị. Ở trước mặt người khác, hắn là một đứa nhỏ đáng thương mặc người đánh mắng, nhưng khi tới ở cùng y, hắn sẽ hoạt bát như con chó nhỏ, thích vây quanh người y.

Lương Phục là đứa con mãi đến già Lương lão mới có được, thành ra trên dưới Lương gia đều xoay quanh y. Nhưng Tiểu Hầu Tử lại không giống thế. Tiểu Hầu Tử chỉ tốt với mình y, còn với người bên ngoài thì ôn hòa, khách khí, nghe lời, thật ra là khinh thường. Có nhiều khi Lương Phục nghĩ, có lẽ Tiểu Hầu Tử là một thiếu gia của một nhà giàu sa sút nào đó, nếu không thì đã không có vẻ thanh cao, kiên cường đó rồi.

Đêm nay Lương Phục ngồi đọc sách trong thư phòng, đột nhiên y nghe thấy tiếng gì đó sột soạt, y nhếch môi cười, xem như không biết. Chờ liếc thấy đôi bàn chân nọ, đột nhiên y buông sách trên tay ra, hô to một tiếng, khiến Tiểu Hầu Tử sợ run người. Lương Phục thấy thế cười loan khóe mắt, “Tới đây đi tới đi lui làm gì?”


Tiểu Hầu Tử ủ rũ, nghẹn giọng nói: “Thiếu gia, ta bị muỗi đốt thành cóc rồi!”

Lương Phục nhìn đôi tay hắn đưa ra, mười mấy điểm đo đỏ rải đầy trên cánh tay nhỏ gầy, vừa nhìn đã thấy chướng mắt.

“Trong phòng không đốt bồ hương sao?”

“Dùng hết rồi, nhưng ngại tới xin Hồng Hà tỷ tỷ!”

Lương Phục xoa xoa mặt hắn, “Thấy cô nương người ta thì mắc cỡ à?”

Tiểu Hầu Tử nhe răng cười, “Không phải, chỉ cần trông thấy thiếu gia thì hết ngượng rồi!” (ăn cắp xấu lắm nha)

Thấy mắt hắn sáng ngời, bên trong đều là bóng hình của mình, đột nhiên tim Lương Phục đập mạnh một cái, hôn lên môi người nọ, “Như vậy có xấu hổ không?”

Tiểu Hầu Tử che đôi môi đang nóng lên, mặt như bị ai giội máu gà, đỏ bừng. Hắn há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được tiếng nào.

Lương Phục bị cảm giác quẫn bách của hắn lây nhiễm, nhủ thầm, sao mình có thể làm chuyện này với một đứa bé chứ?

Tiểu Hầu Tử bối rối nửa ngày, sau cùng mới nói: “Thiếu gia, có phải ngươi sẽ lấy ta làm vợ không?”

Lương Phục cứ tưởng hành động vừa rồi của mình khiến người nọ sợ hãi, nào ngờ vừa nghe xong câu đó, y cười to, chỉa chỉa lên trán Tiểu Hầu Tử, nói: “Ai muốn cưới con khỉ nhà ngươi làm vợ chứ!”

Tiểu Hầu Tử nghe thế vội vàng chỉ mặt Lương Phục, “Ta không phải khỉ, ngươi mới là khỉ ấy!”

Lương Phục nhìn hắn hoa tay múa chân, cười bảo: “Không phải ngươi tên Hầu Tử tức là con khỉ hay sao?”

Tiểu Hầu Tử cảm thấy thiếu gia đang giễu cợt mình, hắn giận dỗi đi trở về phòng. Chờ ngả lưng được một hồi, hắn mới hết bực, rồi sực nhớ tới chuyện thiếu gia hôn miệng mình lúc nãy. Hắn lăn tới lăn lui rồi lại ngồi dậy, giống như làm vậy hắn mới có thể suy nghĩ được rõ ràng. Nhưng hắn còn rất nhỏ, đây cũng không phải là một chuyện dễ hiểu gì, cho nên sao có thể nghĩ ra? Thế là hôm sau, hắn đã vác theo đôi mắt cú mèo xuất hiện trong tửu lâu.

Dù hôm nay Hầu Tử không có tới bám lấy y, nhưng Lương Phục cũng không thấy chán. Bởi vì khi thấy Tiểu Hầu Tử cúi mặt, không dám nhìn mình, cũng đủ để y phải nghiền ngẫm một phen.

Trên lưng luôn có hai luồng ánh sáng như đao kiếm chĩa vào người mình khiến tim Tiểu Hầu Tử đập rộn ràng. Có lúc hắn thấy mắc cỡ tới muốn khóc, có khi lại muốn cười thầm. Bởi vậy, một cái bàn hắn lau non nửa canh giờ.

Lương Phục dùng ngón tay chọt chọt tấm lưng vẫn không nhúc nhích khiến Tiểu Hầu Tử sợ tới mức nhảy dựng lên. Hắn nhìn lại, thấy thiếu gia đang nhìn mình, cười híp mắt. Hắn theo bản năng muốn trốn, nhưng bị Lương Phục kéo lại.

Lương Phục nhíu mày, “Nuôi ngươi gần một năm, sao vẫn gầy như khúc củi vậy?”


Ta không phải củi, ngươi mới là củi ấy! Những lời này, nếu là trước đây, hắn có thể nói ra ngay, nhưng hôm nay hắn chỉ có thể nhủ thầm trong bụng, hắn thấy quẫn bách vô cùng. (ăn cắp xấu lắm nha)

Lương Phục lau lau mồ hôi trên trán hắn, nói: “Vợ bé nhỏ, mục tiêu sau này của tướng công chính là phải nuôi ngươi thật mập mạp, trắng trẻo!”

Ngươi đang nuôi heo à? Đầu óc xoay chuyển, bấy giờ Tiểu Hầu Tử mới nghĩ tới cái từ ‘vợ bé nhỏ’ mà y vừa nói. Hắn ngẩng mạnh đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt mang ý cười của Lương Phục. Đầu nóng lên, hắn nhào tới cắn lên má Lương Phục một cái. Cho ngươi cười nè!

Mặt Lương Phục tê rần, tay nới lỏng ra, Tiểu Hầu Tử vội vàng chạy mất. Đúng là một con khỉ hay thẹn thùng, Lương Phục cười thầm.

Lương Phục ngâm mình trong bồn tắm, nhủ thầm, sao ta lại có thể động tâm với Tiểu Hầu Tử gầy teo đó? Là bởi vì hắn đáng yêu? Là bởi vì sự ngạo mạn của hắn hấp dẫn ta? Hay là bởi vì hắn rất tốt với ta?

Xối nước lên mặt, trong đầu của Lương Phục chỉ còn một ý niệm — Tiểu Hầu Tử là vợ bé nhỏ, vợ bé nhỏ phải được nuôi cho tốt.

Nghĩ tới đó, Lương Phục lại cố gắng làm ăn, việc kinh doanh ở tửu lâu càng phát đạt, y càng có thể nuôi tốt một người — Tiểu Hầu Tử gầy teo.

Được Lương Phục vỗ béo, chỉ trong vòng một, hai năm, Tiểu Hầu Tử đã trở thành một thiếu niên lang thanh mảnh, cân xứng. Lương Phục trông thấy hắn lớn lên từng ngày, cũng không dám nghĩ nhiều. Có đôi lúc, nghe mấy khách quen thường tới tửu lâu dùng cơm nói, “Ai nha, Tiểu Hầu Tử mau lớn thế, ăn gì mà lớn nhanh quá vậy ta!” y sẽ thấy vui sướng vô cùng, y cảm thấy đó đều là công lao của y.

Hơn nữa, chỉ nhiêu đó thôi vẫn chưa đủ, y còn thành công dụ Tiểu Hầu Tử lên giường mình. Tuy là hắn phản đối không cho y làm chuyện tướng công nên làm với vợ bé nhỏ, nhưng hai người cũng đã chấp nhận quan hệ thế này.

Tư thế ngủ của Tiểu Hầu Tử cũng giống như con khỉ, hay đổi ngang đổi dọc, lại còn gác chân lên đùi y. Lương Phục thấy vậy, tiện tay kiểm tra bắp chân hắn một chút. Cẳng chân của Tiểu Hầu Tử rất cân xứng, nước da lại bóng loáng, Lương Phục thường hay lấy tay sờ sờ, lấy chân cọ cọ. Mỗi lần như vậy, Tiểu Hầu Tự sẽ như giận như không, tựa tiếu phi tiếu, hoa tay múa chân chống cự.

Lần này, Tiểu Hầu Tử vừa tắm xong chui vào trong chăn. Lương Phục kéo chân hắn ra, cắn khẽ một cái. Tiểu Hầu Tử thấy thế, cũng hứng khởi, đẩy y ra, rồi cắn nhẹ lên cẳng chân y một cái. heobibi89.wordpress.com

Lương Phục cảm giác được đầu lưỡi Tiểu Hầu Tử đang xẹt qua chân mình, thân thể y ngứa ngáy, tâm y cũng ngứa ngáy. Y kéo Tiểu Hầu Tử lên, nói với hắn: “Tiểu Hầu Tử, đêm nay chúng ta trở thành phu thê thật sự nha!”

Tiểu Hầu Tử ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt, ngoài chút kinh ngạc, hắn còn thấy vui mừng. Lương Phục đè Tiểu Hầu Tử xuống giường, hai người thuận thế, bắt đầu hôn môi.

Đến trưa hôm sau, Tiểu Hầu Tử mới mơ mơ màng màng tỉnh giấc, khắp người đều đau nhức dữ dội. Lương Phục buông sổ sách xuống, đi tới bên giường, hỏi khẽ: “Dậy rồi à? Để ta bảo phòng bếp nấu chút cháo loãng cho ngươi. Mấy ngày sắp tới, ngươi không tiện ăn thức ăn khô đâu!”

Tiểu Hầu Tử hiểu thông những lời ấy, đỏ mặt, theo bản năng muốn bật dậy cắn Lương Phục, nhưng phía sau hắn lại nhói lên, chỉ đành hừ một tiếng.

Ăn mấy bữa cháo, cuối cùng Tiểu Hầu Tử nhịn không được nữa, đẩy bát qua, mặt quật cường, “Ta muốn ăn cơm!”

Lương Phục nói: “Bữa sau hẵng ăn, giờ ăn cháo trước đi!”

Tiểu Hầu Tử bĩu môi ăn cháo, ăn vội ăn vàng. Hắn muốn ăn thật nhanh, đến bữa sau là hắn có thể ăn cơm ngon.

Đến trưa, Tiểu Hầu Tử hào hứng như sắp bay lên trời, nói với Lương Phục, “Nhanh đi, nhanh đi, ta muốn ăn thịt muối, cải thìa, canh củ cải, và một chén cơm, một chén cơm thật lớn!”

Lương Phục đè hắn lại, cười bảo: “Lại là mấy món này à? Ngươi ăn mãi không thấy ngán sao?” (ăn cắp xấu lắm nha)

Tiểu Hầu Tử lườm y một cái, “Ăn cháo một ngày ta đã ngán muốn chết rồi, ăn mấy thứ này ngon hơn!” Lương Phục buồn cười, bảo Trương Nhị tới nhà bếp truyền lời.

Thời gian nửa năm trôi qua thật êm đềm. Hôm đó, Lương Phục đang luyện thương pháp trong viện, chợt thấy Trương Nhị hốt hoảng chạy vào, nói: “Thiếu gia, Tiểu Hầu Tử đi rồi!”

“Đi rồi? Đi đâu?” Lương Phục nhíu mày, lau mồ hôi.


Trương Nhị nhăn mặt, đáp: “Thiếu gia, hôm qua lão gia gọi hắn lên giáo huấn một trận, có lẽ là do tức giận, cho nên sáng sớm nay Tiểu Hầu Tử đã bỏ đi rồi, quần áo, đồ đạc cũng dọn đi hơn phân nửa!”

Lương Phục vội vàng chạy vào phòng xem, quả nhiên đồ của Tiểu Hầu Tử chẳng còn lại bao nhiêu. Y vừa muốn chạy ra ngoài tìm, lại nhìn thấy bức thư để trên bàn.

“Lương Phục, ta đi đây! Chờ ta làm nên sự nghiệp sẽ trở về cưới ngươi, cho lão đầu đó tức chết!” Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, có lẽ là từ lúc lưu lạc tới giờ Tiểu Hầu Tử không hề viết chữ nữa. Con khỉ chết tiệt, thư từ biệt cũng viết quái gở thế này! Còn bảo là cưới ta, là ta cưới ngươi mới đúng chứ! Lương Phục xếp bức thư lại cẩn thận, nhét vào trong áo, rồi dẫn theo một đám người làm chạy đi tìm khắp nơi.

Không tìm được, Lương Phục thấy tim mình như chết đi một nửa. Y không thể nổi giận với phụ thân mình, sợ làm ông tức chết, nhưng oán hận dĩ nhiên là phải có. Có lẽ người bên ngoài không biết, nhưng y thì biết rất rõ. Tuy nhìn bên ngoài Tiểu Hầu Tử như một người nhát gan, thật ra hắn rất cao ngạo. Có lẽ phụ thân y đã mắng hắn bằng những lời rất khó nghe khiến hắn nổi giận cho nên mới bỏ đi. Con khỉ chết bằm, ngươi không biết ngươi đi rồi ta đau khổ lắm sao? Lương Phục thầm oán một tiếng, nhưng cũng chỉ có thể đợi chờ.

Lại nói, Tiểu Hầu Tử ra ngoài thành phiêu bạt mấy hôm, nào ngờ lại tìm về được thân phận của mình. Hắn dùng số tiền có được đến Tô Châu mở trà quán, sau hai năm lại đổi thành tửu lâu, trở thành một tiểu tài chủ rất có tiền. Sau một lần mơ thấy Lương Phục, hắn quyết định trở về cưới y.

Nhưng trời không cho toại lòng người, trên đường tới Kỳ trấn, xe ngựa bị lật, cả xe cả người ngã xuống vách núi vạn trượng, tan xương nát thịt. Không ai chôn cất, không có quỷ sai nào tới dẫn đi, hắn trở thành một du hồn.

Chuyện hắn có thể làm được chính là tìm về căn tiểu viện hắn và Lương Phục đã từng sống hơn hai năm, chỉ thấy Lương Phục đang nương theo ánh nến đọc sách. Hắn nhìn mặt Lương Phục, y đã chín chắn rất nhiều. Tiểu Hầu Tử hạ mi, y không thể thấy được mình, mình đã thành quỷ! (ăn cắp xấu lắm nha)

Qua nửa canh giờ, Lương Phục mới buông quyển sách xuống, rửa mặt rồi lấy một mảnh giấy trong áo ra, cọ nhè nhẹ lên mặt mình. Tiểu Hầu Tử giờ đã thành quỷ rơi lệ, thứ y cầm là bức thư năm đó hắn để lại!

Cứ như vậy, hàng đêm Tiểu Hầu Tử đều ở cạnh Lương Phục, trong lòng hắn luôn ôm cảm giác bi thương vì không thể để người kia thấy mình, không chút sức sống. Cho đến khi hắn gặp được Tần Phi.

Nghe hắn kể lại mọi chuyện xong, chẳng những Tần Phi không đồng tình chút nào lại còn cười ha ha. Tiểu Hầu Tử nhìn hắn, trong thoáng chốc phục hồi lại bản tính nóng nảy như trước đây, giơ nanh vuốt, muốn cào nát cái mặt vô sỉ của Tần Phi. Tần Phi né sang bên, tránh thoát. Hắn nói với Tiểu Hầu Tử, “Ngươi khoan hãy nổi giận, ta là đang cười ngươi ngốc, không biết là ngươi có thể làm cho hắn ta nhìn thấy!”

Mắt Tiểu Hầu Tử sáng lên, “Cái gì? Ta có thể cho hắn nhìn thấy? Làm cách nào vậy?”

Tần Phi đáp: “Chỉ cần trong lòng ngươi muốn để cho hắn thấy, thì tự dưng hắn sẽ thấy thôi!” Hắn cười hì hì, rồi nói thêm một câu, “Ngươi nói coi, ngươi có ngốc hay không?” heobibi89.wordpress.com

——

Lý Chấp thấy hắn ngừng kể, hỏi: “Nhưng nhìn phản ứng của Lương Phục, thì hình như hắn còn chưa gặp Tiểu Hầu Tử!”

Con quỷ trong chén xanh nói: “Đúng nha, chắc là Tiểu Hầu Tử còn chưa tới gặp hắn!”

“Nói cách khác, chuyện ngươi gặp Tiểu Hầu Tử cách đây không lâu?” Lý Chấp nhìn vào lòng chén xanh, bên trong chẳng có thứ gì.

Tần Phi đáp: “Mới hôm trước thôi! Trong lúc ngươi ngủ say, ta ra ngoài tản bộ thì gặp hắn. Sáng nay ngươi nói muốn ra ngoài, cho nên ta mới rủ ngươi vào Mãn Phúc Cư xem một chút. Ta thấy, không bao lâu nữa hai người họ sẽ gặp lại nhau thôi!”

Lý Chấp gật đầu: “Vậy mấy hôm nữa chúng ta lại tới xem thế nào!”

Chọn một ngày đẹp trời, Lý Chấp lại ôm chén xanh ra ngoài, đi thẳng tới Mãn Phúc Cư. Nhìn qua bên quầy, thấy Lương Phục mặt mày rạng rỡ, cái vẻ chán nản uể oải trước đây giờ đã chẳng thấy đâu. Mỗi một người khách bước vào quán hắn đều cười, cao giọng nói: “Chúc khách quan ăn ngon miệng!”

Ăn uống no nê, Lý Chấp lại đi dạo thêm mấy hàng quán, mua hết những món y muốn mua hôm trước. Chén xanh ai oán, “Ngươi mà mua thêm nữa sẽ không còn tay ôm ta!” (ăn cắp xấu lắm nha)

Lý Chấp mỉm cười, lấy mớ vải vừa mua được bao chén xanh lại, quảy lên lưng. Tay ôm đồ vật, tiện thể khiêng luôn con quỷ nọ về.

..::


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui